[Bhtt] Ân

Chương 33



Sau khi đưa Trương Gia Nghê về nhà thì Tần Lam nhất quyết ngủ ở doanh trại. Dù sao nàng vẫn thích ở nơi đó hơn.

Hiện tại trời đã tối, Ngô Cẩn Ngôn vẫn thuỷ chung quỳ ở đó, thậm chí không xê dịch dù chỉ một centimet.

Tần Lam trực tiếp lướt qua cô, bản thân chỉ chăm chút cho những khóm hoa yêu thích của mình.

Tô Thanh nhìn không được mà đi đến, mang hết sức lực của mình ra để nói đỡ cho Ngô Cẩn Ngôn. Dù là trâu bò đến mấy, quỳ cả một ngày không ăn không uống sẽ rất dễ ngất đi.

"Trong suốt thời gian chị vắng mặt, Cẩn Ngôn đã một tay chăm chút."

Nàng không quan tâm. Cẩn thận tỉa lá một lượt, tưới hết những chậu cây của mình rồi trở về phòng.

Ngô Cẩn Ngôn không mong cầu nàng thương hại mình, tốt nhất nên đi xa xa cô ra một chút cũng được. Dù sao nếu nàng nhìn thấy cô chỉ khiến bản thân nàng tự rước giận vào mình mà thôi.



Doanh trại đã bắt đầu khoảng thời gian im lặng. Cô đưa mắt nhìn cánh cửa phòng đóng chặt liền không ngăn được bản thân mình chua xót. Cô sắp không trụ được nữa rồi. Vết thương liên tục rỉ máu rồi lại khô đi, không biết là bao nhiêu lần.

Cẩn Ngôn chống bàn tay lên nền đất, hơi thở trở nên yếu ớt vì đau.

"Em nghĩ bản thân mình đủ sức để chịu đựng ư?"

Giọng nói quen thuộc vang lên. Nhưng sâu bên trong đó lại tồn tại một chút đau lòng.

Ngô Cẩn Ngôn đưa mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình, chầm chậm nâng môi. "Dám làm dám chịu. Con người tôi là như thế."

"Đứng lên đi." Tần Lam hờ hững.

Nhưng đối với lệnh này của nàng, Cẩn Ngôn hoàn toàn không tiếp nhận: "Chị không cần phải thấy tôi tội nghiệp mà tha thứ. Dù sao tôi quỳ mười ngày cũng không thể xoa dịu chị."

"Em biết thế vậy thì sao vẫn cố chấp quỳ?" Nàng chất vấn.

Ngô Cẩn Ngôn đưa đôi mắt kiên định của mình lên nhìn nàng. "Chỉ vì tôi muốn chứng minh cho chị biết một điều, tôi trước đến nay đối với chị đều là thật lòng thật dạ."

"Em thật lòng thật dạ đến mức liều cả mạng sống của mình à?"

Liều cả mạng sống...

Cô cười thầm. Cô yêu nàng đến mức như thế rồi sao?

"Em đứng lên đi." Tần Lam thở dài. Nhưng đôi mắt nàng không biết từ khi nào đã phản chủ mà đỏ hoe, ngấn lệ.

Cẩn Ngôn đột nhiên cảm giác có gì đó sai sai nhưng lại không xác định được là sai ở đâu.

"Tôi bảo em đứng lên." Nàng mất kiên nhẫn, xoay mặt đi chỗ khác để cô không thấy mình khóc.

Ngô Cẩn Ngôn trở nên lúng túng, lập tức đứng dậy nhưng lại vừa phát hiện ra hai chân của mình đã đông cứng rồi.

Nhìn thấy cô suýt ngã nhào nhưng Tần Lam vẫn lạnh lùng bước vào phòng, mặc kệ cô.

Phải mất một khoảng thời gian khá lâu để cô có thể bước vào bên trong. Cơn đau từ những vết thương lại cộng thêm đầu gối tê dại, đúng là một bữa kích thích mạnh mẽ đến dây thần kinh não của Ngô Cẩn Ngôn cô.

Sau khi Ngô Cẩn Ngôn đã yên vị ngồi trên giường sắt, Tần Lam không nhanh không chậm mang tay áo của cô dứt khoát vén lên để những vết thương đang rỉ máu lộ ra.

Hay lắm. Còn cố tình mặc áo sơ mi đen để che mắt người.

Ngô đặc công trở nên cứng đơ như người máy.

"Sĩ quan..."

"Giải thích đi." Nàng lạnh giọng.

"..." Cẩn Ngôn cắn chặt môi.

Nhìn thấy ánh mắt tức giận của nàng để lộ nhiều tia chỉ máu, cô nhất thời lấp liếm: "Tôi bị một vài tai nạn thôi."

"Ngô Cẩn Ngôn!" Tần Lam đột nhiên bật khóc.

Rồi xong.

"Đừng khóc đừng khóc..." Cuối cùng cô cũng phải chịu thua. Không phải lần đầu tiên nhìn thấy người này khóc nhưng lần này lại khiến Cẩn Ngôn vô cùng lúng túng. "Tôi nói, tôi nói. Chị đừng khóc."



"Tối hai ngày trước tôi có rời khỏi nhà chị để đến gặp một người bạn vừa đến thành phố S." Ngô Cẩn Ngôn lựa lời giải thích, không quên lén nhìn biểu cảm của người đối diện. "Vốn định trở về nhà chị nhưng lại bị một đám người lạ mặt chặn ngay đường quốc lộ."

"Mặc dù là đặc công nhưng với hoàn cảnh không đao không súng, không đề phòng như hôm đó thì tôi hoàn toàn không thể đánh lại bọn chúng." Cô tự cười chính mình một cái. "Nhưng cũng may mắn vì ông trời đã chừa cho tôi một con đường sống."

"Sau đó thì em nhờ sự giúp đỡ của Gia Nghê và một mình chống chọi với thương tích suốt hai ngày ở trong bệnh viện..." Tần Lam khép mi làm hai giọt nước mắt rơi xuống. "Một câu em cũng không báo, một lời cũng chẳng than vãn vì em sợ tôi biết rằng bọn chúng muốn giết chết em để cảnh cáo tôi...Đúng không?"

"Tần Lam..." Ngô Cẩn Ngôn giờ phút này đã biết Gia Nghê đã bán đứng cô. Quá đau đớn.

"Em cố chấp ở lại thành phố S để chịu chết cùng tôi có đúng không?"

Trước những lời chất vấn của nàng, cô chỉ có thể yếu ớt bao biện: "Vì tôi yêu chị mà...Cho dù chị không thể đáp lại..."

"..."

Ngô Cẩn Ngôn nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, cố gắng nặn ra một nụ cười vô cùng gượng gạo: "Chị yên tâm. Cho đến khi chị thực sự an toàn thì tôi sẽ rời khỏi. Không làm phiền..."

Lời chưa kịp nói ra, Tần Lam đã dùng môi mình chặn lại.

Nàng hôn cô một cái.

Cô kinh ngạc nhưng cũng rất nhanh hiểu được vấn đề. "Sĩ quan..."

Lập tức kéo nàng lại gần mình, một lần nữa mang nàng vào nụ hôn sâu do chính cô tự biên kịch.

Tần Lam không những không từ chối mà còn rất cuồng nhiệt đáp trả. Nàng chưa từng có cảm giác như thế. Là cái cảm giác một ngọn núi lửa bên trong trái tim mình bỗng một ngày không phòng ngự mà phun trào.

Đến khi cả hai dần thiếu khí vì nụ hôn khá dài thì mới chịu buông ra.

Ngô Cẩn Ngôn run rẩy cầm lấy bàn tay nàng. "Tần Lam...Em yêu chị..."

Em yêu chị...Suốt nhiều năm liền.

Nàng dựa vào vai cô, thậm chí không còn muốn cố gắng kiềm nén nước mắt như những lần trước nữa.

"Tại sao em lại đối tốt với chị như thế?" Nàng khàn giọng. "Tại sao lúc nào em cũng muốn phá vỡ hết tất cả những lớp phòng ngự của chị...Tại sao vì chị mà lại không để tâm đến chính mình?"

Cô nhẹ nhàng đặt tay của nàng lên trên ngực trái của mình, nơi mà trái tim cô hiện tại đang đập rất mãnh liệt. "Đối với chị, tình yêu đôi lứa sẽ là vô nghĩa. Nhưng đối với em, tình yêu là tất cả. Và tất cả của em hiện tại chỉ là chị..."

"Vì cuộc sống em vốn dĩ không có ai, càng không phải ai cũng có thể bước chân vào nơi đó nên khi chị xuất hiện, em liền xem chị là tất cả."

"Chị từng nói, cuộc sống của đặc công của chúng ta tình yêu không phải là tất cả. Nhưng sĩ quan Tần, em sẽ không cam tâm nếu như trên đất nước mà em dốc lòng bảo vệ lại không có hình bóng của chị."

Tần Lam lắng nghe, vòng tay ôm chặt lấy eo cô.

"Sao em lại ngốc như thế? Chị đã rất lo lắng. Hai ngày qua chị rất sợ em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa. Chị rất sợ rằng mình đã đả kích đến em quá nhiều. Sợ mình đã làm tổn thương đến tình cảm của em..."

"Chị không muốn chia ly." Nàng thành thật. "Cho nên ngày đó chị càng không muốn đưa chúng ta vào một mối quan hệ hai người..."

"Nhưng khi em biến mất, chị đã nhận ra bản thân mình cần em rất nhiều, đã bị em ảnh hưởng đến tâm trạng rất nhiều..."

Tần Lam ở trong lòng cô hiện tại không phải là đội trưởng nữa, nàng chính là một cô gái thực sự, nghĩ gì nói đó, không phòng ngự, không giấu mình và không cố gắng tỏ ra bạn thân là người mạnh mẽ nhất trên đời.

Chị rất sợ khi ai đó cố gắng bốc trần sự yếu nhược của bản thân mình. Chị không muốn mình phải dựa dẫm vào bất kì người nào. Nhưng chị không ngờ, Tần Lam chị lại yêu em, lại cần em nhiều đến thế...

Không ngờ rằng chị lại cần em nhiều đến thế...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.