Hành động tưởng chừng như là đang chăm chỉ làm việc của Tần Lam nhưng thực chất chỉ đang đợi một ai đó trở về.
Đã đến ngày thứ hai cô biến mất rồi.
Đôi lúc nàng tự hỏi bản thân mình liệu có quá đáng và bồng bột hay không khi nói ra hết sự thật với cô. Liệu nàng có vô tình làm tổn thương sâu sắc đến tâm hồn của cô hay không. Lý do vì sao Ngô Cẩn Ngôn lại cư nhiên cắt đứt mọi thứ với thế giới xung quanh như thế.
Ngẫm nghĩ một lúc, Tần Lam quyết định cầm điện thoại lên và truy cập vào trang mạng xã hội cá nhân của Ngô Cẩn Ngôn.
Thật ra đối với một người bận rộn như nàng mà nói, việc sử dụng mạng xã hội thường xuyên là việc khó lòng xảy ra. Thậm chí, tài khoản của nàng còn không có gì ngoài một vài tấm hình của Candy lúc nó còn sống.
Ngô Cẩn Ngôn trái lại, trên mạng xã hội cô là một người vô cùng cởi mở, triết lý và sâu sắc. Lướt qua vô số tấm ảnh chụp phong cảnh được ghi sâu vào đại não của nàng, rất nghệ thuật, rất trữ tình. Có lẽ cô có thói quen chụp mặt trời nhiều đến thế. Nhiều bức chụp vào buổi sáng sớm, buổi trưa khi nắng gắt nhưng đổi lại là cây cối thanh hình, hay hoàng hôn khi những lũ én kết thành đàn rồi bay ngược về tổ.
"Nếu như không lắng nghe thanh âm của tuyết thì làm sao có thể biết nó đang rơi vì ai.
Nếu như không lắng nghe thanh âm của trái tim thì làm sao có thể biết nó đang đập vì ai.
Chuyện tình cảm vốn dĩ chính là như vậy. Rõ ràng là bạn rất yêu người ấy nhưng lại một mực phủ định bản thân mình thì cuối cùng chịu thiệt thòi nhất vẫn là trái tim của chính bạn."
Đọc xong vài dòng tự sự của Ngô Cẩn Ngôn, nàng không ngăn được mà bật cười. Chính bản thân cô sẽ mãi mãi không biết, Tần Lam lúc này đang nghĩ cô rất ngu ngốc. Lướt qua một vòng thì nàng bắt đầu băn khoăn không biết nên gửi tin nhắn cho cô hay không. Nhưng nguyên tắc của Tần Lam trước giờ sẽ không đi tìm người vô duyên vô cớ biến mất như thế, huống hồ cô còn là đặc công dưới trướng của nàng.
Chần chừ một lúc nàng vẫn thôi, tốt nhất là nên đi ngủ.
—
Ngô Cẩn Ngôn dừng xe lại ở khu chung cư bỏ hoang chưa được xây dựng xong. Cô đưa mắt quan sát xung quanh một lượt. Đây là khu dân cư khá xuống cấp của thành phố S, đèn đường cũng gần như không muốn phát sáng nữa.
"Em đến rồi."
Đợi thêm một lúc thì có một người phụ nữ từ bên trong đám tối bước ra, trên người là âu phục vô cùng chỉnh chu.
Cô nén khó chịu vào trong, cố gắng gượng cười chào hỏi: "Nguỵ tỷ. Chị tìm em có việc gì không?"
Người kia chưa đáp ngay, chỉ thấy nàng ta bình thản cài dây an toàn vào một lượt.
"Có vẻ lâu rồi chị chưa dạy dỗ em đó Tiểu Ngôn."
Nghe đến đây, đột nhiên tất cả lông tơ của cô đều dựng đứng. Kì thực, cô chưa từng chứng kiến dáng vẻ kì quặc này của Nguỵ Anh Lạc.
Thấy người em của mình sắc mặt tái đi, Nguỵ Anh Lạc ngược lại vô cùng thích thú. Vốn dĩ, Ngô Cẩn Ngôn trước giờ chưa từng sợ hãi bất kì điều gì vậy mà vừa dọa một chút đã thất thần như thế rồi.
"Em vẫn còn nhớ dự định ban đầu của mình chứ?"
Người kia len lén đảo mắt.
Dự định ban đầu chính là hạ nhục Tần Lam...
Nguỵ Anh Lạc nhích người, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay đang đặt trên cần số của Cẩn Ngôn: "Nhìn chị."
"Em yêu chị ấy rồi..." Ngô Cẩn Ngôn trái lại vẫn chung thủy nhìn thẳng về phía trước. "Nguỵ tỷ. Em không làm hại chị ấy được..."
Nhận được câu nói thừa nhận không mong muốn, Anh Lạc lập tức phát hoả: "Em không hiểu con người của Tần Lam ư? Nó chính là một con khốn!"
"Chị thôi đi!" Ngô Cẩn Ngôn gào lên. "Em hiểu Tần Lam, chị ấy không như lời của chị từng tiêm nhiễm vào đầu em."
Nguỵ Anh Lạc sững sờ.
"Em..."
"Ngô Cẩn Ngôn, em bị nó bỏ bùa rồi? Em không nhớ năm đó..."
Ngô Cẩn Ngôn không nhịn nữa mà cắt ngang: "Chuyện của chị không liên quan đến em." Cô trừng mắt cảnh cáo: "Nhưng nếu chị động đến Tần Lam thì em nhất định sẽ sống chết với chị."
Nếu như ai đó muốn làm hại Tần Lam thì nhất định phải bước qua xác của Ngô Cẩn Ngôn trước tiên.
Không khí tĩnh lặng bao trùm lấy bên trong hộp xe.
Trong mắt của Ngô Cẩn Ngôn là Tần Lam còn trong mắt của Nguỵ Anh Lạc hiện tại chỉ chất chứa rất nhiều nỗi thất vọng. Đương nhiên, dù tốt dù xấu, nàng ta vẫn là người ở bên cạnh nâng đỡ cho cô đặc công này một khoảng thời gian rất dài.
Đột nhiên, Anh Lạc không kiểm soát được mình, nàng rút bên hông ra một con dao trái cây sắc bén, trực tiếp kê vào cổ của Cẩn Ngôn.
"Nếu như em chắn đường của chị thì chị vẫn đủ khả năng tiễn em đi trước Tần Lam một đoạn. Coi như toại nguyện cho hai người gặp nhau dưới suối vàng."
Nhưng dường như nàng ta đã quên mất rằng, Ngô Cẩn Ngôn chính là đặc công cao cấp.
Nhân lúc Nguỵ Anh Lạc còn đang ba hoa chuyện cũ, cô đưa tay ra sau ghế lái chỉnh tựa lưng bật hết về sau. Ngô Cẩn Ngôn nhanh chóng chụp lấy bàn tay cầm dao đang lơ lửng giữa không trung, khống chế không lâu đã khiến dao nằm gọn trong tay mình.
Cô cười nhạt. "Chị xuống xe đi. Chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa."
—
Trương Gia Nghê khoanh hai tay trước ngực, đưa mắt ngắm nhìn thành phố về đêm. Những đoạn đường quanh co đông đúc, đúng là ai cũng có những phiền muộn của riêng mình. Chị đã khóc đến mức không thể nào tiếp tục rơi nước mắt được nữa. Mọi chuyện xảy đến qua đột ngột, đột ngột một cách khiến con người ta chẳng thể chấp nhận nó một cách dễ dàng. Là chẳng thể chấp nhận một cách dễ dàng chứ không phải không bao giờ có thể chấp nhận nó.
Khi đau buồn, con người ta thường trải qua ba trạng thái. Đầu tiên, liên tục khóc lên và oán trách, đổ lỗi cho sự sắp đặt của tạo hoá. Tiếp theo chính là vừa khóc vừa tức giận chính bản thân mình chưa làm tốt. Nhưng chung quy vẫn là buông bỏ và ép mình phải chấp nhận mọi thứ xảy đến. Nhân sinh khắc nghiệt đến thế, mọi sự việc vốn dĩ không thể dễ dàng quay ngược thời gian trở về quá khứ để đổi thay. Tất cả mọi thứ đều phụ thuộc vào chính cách con người ta đứng dậy sau cú ngã và thở phào một cái, đoạn đường phía trước còn rất dài, rất dài...
Chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ miên man.
Là Ngô Cẩn Ngôn.
"Chị đây."
"Chị giúp em một việc được không?" Đầu dây bên kia cho chút gấp.
Gia Nghê nhíu mày. "Có việc gì sao?"
"Chị xuống chung cư rồi mình nói. Em đợi chị."
Trương Gia Nghê nhanh chóng đi xuống. Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc liền bước lên.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến chị hoàn toàn rơi vào kinh hãi.
Nguyên nhân là vì Ngô Cẩn Ngôn trên người không có chỗ nào không thương tích.
"Em làm sao vậy?" Gia Nghê mất bình tĩnh. Chị mới vừa mất đi Đàm Trác nên càng không muốn chuyện đó lặp lại trên người của Ngô Cẩn Ngôn. "Tại sao lại thành ra như thế...?"
Ngô Cẩn Ngôn thở dài một hơi, không gồng được mà gục đầu vào vô lăng, khàn giọng: "Suýt một chút nữa đã bị ám sát...khi đang trên đường trở về doanh trại."
"Cẩn Ngôn..."
Trương Gia Nghê đau thắt lại nơi trái tim.
"Có lẽ ai đó đang muốn dùng em để tiếp tục uy hiếp đến sĩ quan Tần..." Cô cố gắng nói tiếp. "Vẫn may là em chưa chết..."
Chị nghe xong liền muốn mang cô ra đánh một trận vì cái miệng nói bậy: "Không được nói thế. Đổi chỗ đi, chị đưa em đến bệnh viện."