Không khi tang hoang bao trùm lấy căn phòng lạnh lẽo. Tiếng bước chân vội vã không vững vang vọng khắp đoạn hành lang đông đúc bóng người. Bên ngoài trời lất phất mưa, cơn mưa buồn nhất mà người ta từng cảm nhận.
"Sĩ quan Tần." Đám người vì sự xuất hiện của một người phụ nữ mà trở nên khép nép. Ai ai cũng bày ra vẻ mặt bi đát vô cùng.
Tần Lam dừng hẳn bước chân. Kì thực vết thương lúc này đã đến mức dại đi, không còn chút cảm giác nào. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, cùng lắm chỉ thấy những cảnh sát lạ mặt.
Nàng run rẩy, đưa tay chạm lên cánh cửa lạnh ngắt.
Vì nàng biết, phía sau đó là một người bạn không còn sự sống của mình.
Đội S đứng thành một hàng, điều đập vào mắt Tần Lam đầu tiên chính là Trương Gia Nghê khóc đến tê tâm, khóc đến mức không còn sức lực để phát ra âm thành đau đớn nào nữa.
Đã ba ngày kể từ khi phát hiện ra thi thể của Đàm Trác. Chính xác là bạn mình đã mất ba ngày rồi thì các nàng mới nhận được tin.
"Đội trưởng..." Vương Quán Dật cắn môi mình đến sắp chảy máu. Cuối cùng không thể cầm lòng mà rên rỉ lên như một đứa trẻ. "Đội trưởng...Đàm tỷ mất rồi..."
Tần Lam trước sau không hề để lộ cảm xúc thương tâm của mình. Chậm rãi đi đến bên cỗ thi thể lạnh cóng kia, lấy hết dũng khí kéo tấm khăn trắng sang một bên.
Thời điểm khuôn mặt quen thuộc hiện ra, nàng đã có thể nhận thức được bản thân đang trải qua mất mác như thế nào. Nội tâm phòng ngự lúc này đang hoàn toàn trống rỗng, chỉ cần một chút tác động thôi liền có thể hảo hảo vỡ vụn.
"Tần Lam..."
Ngô Cẩn Ngôn nhanh chóng đỡ lấy thân thể đang vô lực ngã xuống.
Tại sao?
Tại sao một người thường ngày vô cùng ồn ào lại có thể biến mất khỏi nhân sinh một cách âm thầm như thế?
Phó Hằng ra hiệu cho mọi người rời khỏi. Bản thân anh ta cũng mang bi thương dìu lấy Trương Gia Nghê, để lại bên trong cùng lắm chỉ còn hai người. À không, là ba.
"Cẩn Ngôn..." Tần Lam cố gắng đứng dậy, ép bản thân phải trở về trạng thái bình tĩnh để đối diện với sự thật. "Chuyện là thế nào...?"
Ngô Cẩn Ngôn hít một ngụm khí lạnh vào trong người. Không phải là hàn khí của Tần Lam, nó là sự đau khổ không thể diễn tả được. Việc của cô hiện tại chắc chỉ có thể bên cạnh nàng nhiều một chút.
Cô cố gắng giữ giọng mình rõ nhất: "Thi thể được tìm thấy ở hẻm nhỏ khu chợ phía Đông thành phố."
"Trong tình trạng..." Cẩn Ngôn khẽ đưa mắt nhìn người kia một cái rồi nói tiếp: "Trong tình trạng ổ bụng bị mở tung, tìm thấy một lượng chất cấm."
"Nguyên nhân cái chết ban đầu là do bị siết cổ."
Ngô Cẩn Ngôn lấy hết dũng khí nắm lấy bàn tay đang siết chặt của đội trưởng, mong muốn truyền một ít hơi ấm cho nàng. "Tần Lam, vì vậy cho nên...Chị thấy không phải chịu quá nhiều đau đớn..."
"Tần Lam." Cô cố gắng thể hiện sự hiện diện của mình trước mặt nàng. "Tần Lam...Tôi là Ngô Cẩn Ngôn, tôi sẽ cùng chị tìm ra chân tướng."
Vì Đàm Trác vẫn được giữ lại để khám nghiệm trong công cuộc điều tra nên hiện tại chưa thể tổ chức tang lễ như bình thường. Nghe theo nhắc nhở của đội cảnh sát, mọi người cũng đành miễn cưỡng cùng nhau ra khỏi bệnh viện.
Vương Quán Dật cùng Hứa Khải trở về đội để trông nom. Phó Hằng bên cạnh Trương Gia Nghê. Còn Ngô Cẩn Ngôn cũng như thế đỡ Tần Lam trở về nhà.
Cùng lắm hiện tại, không ai phải một mình ngặm nhắm cơn đau.
—
Văn phòng vẫn túc trực sáng đèn. Xa Thi Mạn đã ở lại đây liên tục ba đêm. Cái chết của Thẩm Lương và cựu sĩ quan Đàm quả thực chính là một người gây ra. Điểm đáng nghi thứ nhất, cả hai đều liên quan đến nữ nhân Tần Lam.
"Tần Lam..." Xa Thi Mạn cắn cắn cây viết trong tay mình, trong đầu không thể nào suy nghĩ được quá nhiều
Bản thân cô thừa biết Tần Lam sẽ không hại người. Nhưng, nói Tần Lam không có liên quan đến hung thủ thì không thể nào khẳng định được.
Một là hung thủ muốn đe doạ nàng. Hai là thực sự đang muốn từng bước bức chết nàng.
Vậy nạn nhân tiếp theo sẽ là ai? Ai là người quan trọng nhất trong vòng xoay cuộc đời của Tần Lam?
—
Mưa bên ngoài vẫn cứ thế, vài giọt vài giọt nhưng vô cùng. Tựa như chúng đang chầm chậm len lỏi vào cõi lòng của nàng, ăn mòn mọi thứ, siết chặt hết cả ruột gan.
Tần Lam vốn dĩ rất yếu đuối.
Nàng có thể chấp nhận được một ngày nào đó đồng đội của mình sẽ nằm xuống, bất cứ khi nào ở trên chiến trường. Nhưng bằng cách này, nàng một lòng không thể nào cam tâm, một lòng không thể nào thôi đau đớn.
Rồi mai đây, khi người ta tổ chức lễ tang cho Đàm Trác, cô cũng chỉ là một nạn nhân xấu số bị giết hại chứ không thể nào là một sĩ quan đã hi sinh vì tổ quốc.
Đây là điều mà nàng luôn sợ hãi. Cũng là nguyên nhân năm đó chưa từng muốn Đàm Trác rời đi.
Rốt cục...Không thể nói thêm điều gì nữa.
Xe ô tô cuối cùng cũng ngừng hẳn. Bên ngoài chỉ còn tiếng mưa chạm vào kính.
Ngô Cẩn Ngôn mất kiên nhẫn nhưng lại không tức giận, giống như đang tha thiết cầu xin người đang an tĩnh ngồi ở ghế phụ: "Tần Lam, chị đừng gồng mình nữa được không?"
"Tôi phải làm sao? Em muốn tôi phải gào khóc lên giống một đứa nhóc lên ba ư???" Tần Lam đột nhiên nổi nóng. "Em nhìn không hiểu sao?"
Cô cắn môi một cái, ép mình không được tức giận với người này: "Tần Lam...Tôi không muốn chị phải như thế. Tôi không muốn nhìn thấy chị phải cố gắng che giấu như thế..."
"..."
"Cảm xúc của chúng ta vốn dĩ cũng có giới hạn. Nên trước khi nó nổ tung, xin chị hãy sống cho chính mình."
"Ngô Cẩn Ngôn tôi thương chị. Bằng mọi giá, tôi luôn ở bên cạnh chị."
—
Căn nhà gỗ từng bị phá nát hiện tại đã được Ngô Cẩn Ngôn sửa sang lại cách đây một tuần. Đồ đạc trong nhà cũng được cô bổ sung. Chính bản thân cô cũng không rõ mình từ lúc nào đã để tâm đến cuộc sống của Tần Lam nhiều như thế nữa.
Tần Lam không còn tâm trí để ý quá nhiều sự thay đổi ở bên trong. Nàng lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa, kệ tivi đối diện vẫn còn đặt một bức ảnh ba người bao gồm Trương Gia Nghê và Đàm Trác.
"Tắt đèn đi..." Tần Lam gục mặt xuống, khàn giọng.
Ngô Cẩn Ngôn biết ý liền tắt hết đèn trong nhà. Vì muốn pha cho nàng một ly sữa nóng nên cũng đành dùng đèn pin của điện thoại.
Chỉ có khi mọi thứ xung quanh đều là mảng tối đen, con người ta mới dám bộc lộ hết cảm xúc của mình. Chính là vì không ai có thể nhìn thấy được vẻ mặt đau thương của họ trong màn đêm.
Không lau sau, cô mang ly sữa cẩn thận đặt lên bàn, rồi nhanh chóng tắt đèn pin.
Cùng lắm thì hiện tại chỉ có ánh đèn đường ở bên ngoài là tia sáng duy nhất nơi cả hai.