Sáng ngày hôm sau, Adios nhíu mày tỉnh dậy, anh có cảm giác bản thân đã mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ anh đã cùng Lâm Triết trải qua một đêm nồng cháy.
Ha! Anh từ lúc nào lại trở nên túng thiếu tới nỗi đó cơ chứ.
Adios cảm thấy trên người mình hơi nặng, anh ngẩng đầu lên cúi xuống nhìn.
Cả người anh trần trụi, Lâm Triết thì đề lên chân anh cả người cũng không mặc gì, mặt của cậu đề lên đùi anh, hơi thở đều đều từ môi ngay sát bên thứ kia.
Adios ôm đầu cố nhớ lại hôm qua đã xảy ra chuyện gì, không phải anh đã để Lâm Triết nghỉ phép về nhà rồi sao?
Adios đặt Lâm Triết nằm sang bên còn bản thân thì định đi kiếm quần áo mặc vào, xong lại phát hiện quần áo của
Lâm Triết bị xé toang đầy mặt sàn, người có thể làm ra hành vi này hình như không ai khác ngoài anh.
Lâm Triết bị tiếng động làm cho tỉnh lại, ánh mắt cậu lơ mơ, mặt đỏ hồng cứ như bị say rượu vậy.
Vừa ngồi dậy liền thấy ngay cảnh Adios đang khoác áo choàng tắm, cảnh đêm qua như thước phim chiếu lại trong đầu cậu.
Chưa cắm vào thì cứ coi như chưa làm gì nhỉ?
Sợ Adios khi tỉnh táo lại sẽ chán ghét cậu nên Lâm Triết vội vàng giải thích " Cái này... thượng tướng, hôm qua
chúng ta cái gì cũng vẫn chưa làm, ngài không cần lo, tôi rất ổnnnn...".
Lâm Triết vừa nói vừa đứng dậy, ai dè chân cậu đứng không vững khuyu luôn xuống sàn.
Cái quỷ gì vậy, chân cậu sao lại cứ run thế nhỉ?
Là ổn dữ chưa?
Adios lấy trong tủ ra một cái áo choàng tấm màu đen khác đưa cho Lâm Triết " Mặc vào đi".
Anh quả thật không phân được đầu là thật, đâu là ở trong giấc mơ nên cũng không rõ bản thân đã làm gì Lâm Triết nhưng nhìn biểu hiện của cậu thì hẳn cũng không phải anh chưa làm gì cả.
Lâm Triết giờ mới nhớ ra cậu vẫn đang không mặc gì, luống cuống mặc áo choàng tắm vào, nhưng cái này là cỡ của thượng tướng, cậu mặc vào trông rất kì cục, cổ áo vừa rễ vừa rộng mặc như không mặc, tay áo thì dài, mặc thành váy luôn.
Lâm Triết đứng lên loay hoay mặc đồ, trong lúc đó Adios tinh mắt nhìn thấy sau cổ cậu có một vết cắn rất sâu sưng lên thành một cục đỏ đỏ sau gáy Lâm Triết.
Ánh mắt anh lập tức trở lên nghiêm trọng.
Adios vội vàng đuổi Lâm Triết về phòng nhưng cửa đã bị phá hỏng, nhìn cánh cửa này Adios không thể chối cãi ai khác ngoài anh có thể làm ra thành tích này.
Adios dùng tinh thần lực vặn cho ổ khóa về lại nguyên trạng như cũ, sau khi Lâm Triết ai oán về phòng rồi thì anh liền lấy máy liên lạc gọi cho Tạ Dư Quang.
Tạ Dư Quang cũng đoán tầm giờ này Adios sẽ gọi nên rất nhanh liền bắt máy.
"À lố".
Adios nói thẳng vào vấn đề " Tại sao Lâm Triết lại ở đây?".
Tạ Dư Quang đang giúp mấy người bị thương kiểm tra số liệu thân thể" Còn không phải cậu phát tình tới điên rồi, tỏa ra Pheromone khắp cả biệt phủ khiến bọn tôi phải sơ tán gấp, Lâm Triết bất ngờ trở về tối qua, bọn tôi không kịp ngăn lại, cậu ấy vừa vào nhà sau đó liền bị cậu tóm về phòng, sao nào? Đừng nói ăn sạch người ta rồi không chịu trách nhiệm".
Đêm qua người ta còn vì cậu mà tăng ca đấy, câu này Tạ Dư Quang không dám nói ra.
Adios trầm ngâm giây lát " Cậu ấy nói chúng tôi chưa xảy ra gì cả".
Lần này tới Tạ Dư Quang trầm ngâm không biết nói gì, chắc ý là chưa làm tới bước cuối ấy nhỉ.
" Mà này, Adios, kỳ phát tình của cậu hết rồi sao? Sao lại nhanh vậy được, chí ít cũng phải vài ngày chứ?".
Adios cũng đang định nói tới vấn đề này, không ngờ Tạ Dư Quang lại mở lời trước, anh nhớ lại vết cắn sau cổ Lâm Triết khi nãy, hơi thở có hơi bất ổn.
" Tôi... Hình như tôi đánh dấu cậu ấy mất rồi".
Tạ Dư Quang cười phất phơ ghi chép số liệu bệnh nhân nên hơi lơ đăng " Ừ, đánh dấu...".
Tạ Dư Quang ôm đầu quằn quại " Ôi tôi điên lên mất thôi, Adios, cậu thật là... cậu quên mất mình là gì rồi à?".
Adios biết, nhưng lúc đó anh không kiềm chế được, trong đầu anh dần dần nhớ lại ký ức buổi tối hôm qua, là anh ép sát Lâm Triết rồi cưỡng chế đánh dấu cậu.
Tạ Dư Quang hỏi tiếp " Cậu ấy có nghi ngờ gì không?".
Adios đáp "Không, cậu ấy nghĩ bản thân là Beta nên sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng lúc nãy tôi nhìn thấy vết cắn sau gáy cậu ấy đã sưng đỏ lên rồi".
Tạ Dư Quang sớm đã ngưng công việc trên tay chạy về phòng làm việc để nói chuyện với Adios " Ngày mai khi mọi thứ ổn định lại tôi sẽ tới đưa Lâm Triết tới sở nghiên cứu để kiểm tra".
"Đươc".
Adios cảm thấy hơi bồi hồi không rõ lí do, ngoài ra anh còn có ý nghĩ trong đầu rằng không hối hận về việc mình đánh dấu Lâm Triết mà đến chính anh cũng không hiểu tại sao.
Cả người anh tựa như có một cảm giác lạ lẫm, lâng lâng vui sướng, nhưng lý trí vẫn kéo anh lại, anh hiểu rằng hành vi của mình là ép buộc Lâm Triết.
Vậy nên, anh phải bù đắp cho Lâm Triết.
Adios thần kỳ vượt qua kỳ phát tình một cách nhanh chóng, người làm được sắp xếp về lại biệt phủ để làm việc.
Khi Lâm Triết chuẩn bị xong xuôi đi xuống nhà thì mọi thứ đều như chưa từng xảy ra chuyện gì, ai làm việc gì vẫn làm việc nấy.
Lâm Triết cố gắng làm lơ những ánh nhìn tò mò của những người xung quanh dồn vào mình.
Da mặt Lâm Triết không mỏng nhưng chuyện đêm qua trải qua cùng Adios cậu cũng không thế làm ngơ, trong lòng vẫn có chút chột dạ, hay là mọi người biết chuyện của cậu với thượng tướng tối qua rồi sao?
Chắc không phải đâu nhỉ?
Lâm Triết đem đồ ăn sáng xếp vào xe đẩy mang lên cho Adios, giữa đường lại gặp quản gia.
Quản gia chỉ biết là nhờ Lâm Triết nên Adios đã tai qua nạn khỏi, căn bản cũng không biết giữa cậu và anh ấy đã xảy ra chuyện gì.
Ông ấy vỗ vỗ lên vai Lâm Triết khích lệ " May mà có cháu, cháu đúng là ngôi sao may mắn của thượng tướng, ta thật sự rất cảm ơn cháu".
Đối với ông mà nói, ông coi Adios như cháu trai mình vậy, cho nên mới không vợ không con cống hiến hết mình cho phú thượng tướng tới tận bây giờ.
Chẳng may quản gia lại vỗ phải chỗ đau của Lâm Triết khiến cậu kêu oai oái.
Quản gia lo lắng hỏi " Bị thương sao? Đã xử lý vết thương chưa?".
Lâm Triết nghĩ chuyện thượng tướng cắn cậu là chuyện tế nhị, không nên để người khác biết nên vội che lại cổ áo
" Cháu xử lý rồi, vết thương nhỏ thôi, vài ngày là khỏi, cháu mang đồ ăn cho thượng tướng đây ạ".