Beta Làm Sao Có Thể Bị Đánh Dấu

Chương 19



Lâm Triết nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn là do thượng tướng là Alpha đỉnh cấp đang trong thời kỳ khí thịnh nhất mà lại không có bạn đời, cộng thêm việc tuyến Pheromone bị rối loạn, lúc tỉnh táo thì có thể kiềm chế nhưng khi ngủ bản năng Alpha trỗi dậy nên mới cắn bừa như thế.

" Ngài ấy thật là tội nghiệp".

Lâm Triết thầm cầu mong cho ngài ấy mau chóng tìm được bạn đời mà tha cho cậu.

Suốt mấy ngày được ngủ ngon nên tâm tình thượng tướng rất tốt.

Lâm Triết cũng chả ngại ngùng hay sợ gì nữa mà khi dọn dẹp phòng cậu có thể trong tầm mắt của thượng tướng mà ngân nga lắc mông cho đỡ chán.

Ấy vậy mà có một lần quay đầu, Lâm Triết nhìn thấy Adios đang nhìn cậu cười.

Thấy cậu quay lại thì ngài ấy liền quay mặt đi, vẻ mặt lại nghiêm túc như không có gì.

Lâm Triết cũng vội quay đi chạy tới chỗ khác làm việc, không vì cái gì khác mà là vì thượng tướng cười lên khiến cậu lạnh sống lưng.

Đã quen nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ngài ấy, dáng vẻ này quả thực hơi kỳ quái.

Lâm Triết vốn đã quyết tâm không mơ tưởng tới Alpha, nhưng con tim bé bỏng từ nhỏ đã luôn mơ ước về một cuộc tình lãng mạn, lại thêm cái hóc môn nam tính của Adios cứ quanh quẩn trước mũi khiến cậu nhiều lần không tránh khỏi cảm giác rung động.

Lâm Triết coi cái cây trước mặt như là thượng tướng mà mắng " Ngài đừng có mà quyến rũ tôi, tôi không dễ dãi đâu nhá, đừng hòng khiến tôi tin tưởng lại đám Alpha các người, hứ!".

Mấy ngày này trôi qua cũng coi như là bình yên, cuối cùng cũng tới ngày Lâm Triết được nghỉ phép về nhà.

Lúc Lâm Triết rời biệt phủ, cả quản gia và nhiều người khác đều ra tiễn cậu, Lâm Triết chưa bao giờ cảm thấy vinh quang như ngày hôm nay.

Lúc ngồi trên phi cơ cậu nhìn qua cửa sổ nhìn tới cửa sổ tầng bốn chỗ phòng của thượng tướng vậy mà lại nhìn thấy ngài ấy đang đứng trong cửa sổ nhìn ra phía cậu.

Trái tim Lâm Triết như hững lại nhưng rất nhanh cậu đã điều chỉnh lại trạng thái của mình, chắc do ở cùng nhau như hình với bóng nhiều ngày nên khi rời đi có chút cảm giác lưu luyến mà thôi.

Mà cậu cũng chỉ là đi có hai ngày, cũng không phải đi mãi không quay lại thì lưu với luyến cái gì cơ chứ, thượng tướng người chắc chỉ là không nỡ rời xa cái gối ôm dỗ ngủ là cậu thôi.

Lâm Triết ngồi ngăn ngắn lại, phi cơ khởi động bay lên hướng về phía trung tâm thành phố.

Quản gia như người cha già phất khăn tay tạm biệt đứa con trai đi xa, còn chấm chấm nước mắt.

Sau khi Lâm Triết rời đi thì lại có phi cơ của sở nghiên cứu tới.

Tạ Dư Quang dẫn theo nhiều binh lính và vô số những thiết bị phòng hộ, anh ta sai người lắp đặt các thiết bị trong ngoài biệt phủ, chuẩn bị kĩ càng mọi thứ cho cuộc gặp mặt sắp tới.

" Thuốc ức chế, thuốc an thần liều cao mỗi người đều trang bị một bộ".

Lúc Adios nổi điên lên thì có thể một mình đánh lại cả một hạm đội, tất cả tình huống đều phải lường trước.



Tạ Dư Quang đi tới chào hỏi quản gia " Lâm Triết đâu, tôi có việc muốn nhờ cậu ấy".

Quản gia đáp lại " Tiểu Triết sớm nay đã dưới biệt phủ nghỉ phép về nhà thăm người thân rồi, ngày mai mới trở về".

" Cái gì???" Tạ Dư Quang thét lên.

Nếu chẳng mảy xảy ra tình huống xấu nhất anh ta còn hy vọng Lâm Triết có thể giúp đỡ khống chế Adios, sao lại nghỉ phép đúng lúc này.

Tạ Dư Quang chậc lưỡi một cái, vẻ mặt rất bất an " Mong rằng mọi chuyện sẽ không tệ như tôi đoán, giá mà có Lâm Triết ở đây thì tốt rồi, có thể nào gọi cậu ấy quay lại không?".

Quản gia lắc đầu " Đơn xin nghỉ của cậu ấy là do chính thượng tướng xét duyệt".

Tạ Dư Quang lo lắng đi qua đi lại.

.

.

.

Ở một nơi khác, Lâm Triết ra khỏi phi cơ xịn xò mà biệt phủ cung cấp phụ trách đưa đón cậu trong vô số ánh mắt hâm mộ của người đi đường.

Cậu mang theo vinh quang mà trở lại rồi đây, ha ha ha!

Chưa vui được bao lâu thì Lâm Triết lại nhìn thấy Phàm Huấn và Giác Á đứng ở gần đường vào nhà cậu, bọn họ nhìn thấy cậu bước ra từ phi cơ thì kinh ngạc vô cùng, nhất là Phàm Huấn.

Lâm Triết không thèm để ý tới bọn họ mà đi thẳng về phía nhà mình.

Phàm Huấn bước nhanh tới chặn cậu lại nhưng không biết làm sao lại sợ hãi lùi lại một đoạn.

Lâm Triết liếc anh ta đấy ghét bỏ " Có chuyện gì?".

Phàm Huấn ngửi thấy mùi Pheromone mạnh mẽ của Alpha cấp cao hơn anh ta phát ra từ người Lâm Triết với ý đe dọa nên không dám lại gần " Anh chờ em rất lâu, Triết Triết, em đang qua lại với Alpha khác sao?".

Giác Á cũng bị mùi Pheromone trên người Lâm Triết làm cho sợ hãi hai chân run rẩy chỉ có thể bám lên người Phàm Huấn.

Lâm Triết cười trừ " Anh thì được tìm Omega khác, tôi lại không được tìm Alpha khác à, hơn nữa tôi đã nói rồi, chúng ta đã kết thúc, anh làm ơn tránh xa đời sống của tôi ra".

Giác Á nhỏ giọng đáp, tỏ vẻ ủy khuất " Lâm Triết, cậu đừng trách anh ấy, bọn mình không cố ý, là do...".

" Là do bản năng giống loài của các người chứ gì?" Lâm Triết ngắt lời cậu ta.

Phàm Huấn cảm nhận Pheromone trên người Lâm Triết vừa sợ hãi vừa ghen tức.



" Lâm Triết, nếu em quên thì tôi nhắc lại, khu dân cư nhà em đang sống là thuộc về công ty bất động sản mà ba anh làm giám đốc, nếu em nhất quyết như vậy thì anh sẽ khiến cho cả nhà em ra đường ở".

Lâm Triết cảm thấy nực cười, nực cười tới run cả người nhưng Phàm Huấn lại cho rằng cậu sợ.

Anh ta nói giọng mềm mỏng lại " Ngoan, quay lại bên anh, chuyện kia chỉ là tai nạn, anh sẽ bù đắp cho em nhiều thứ tốt hơn".

Giác Á nắm chặt bàn tay hiện lên cả tơ máu " Phàm Huấn, anh nói vậy mà được sao? Là anh cường chế đánh dấu vĩnh viễn tôi, vậy mà anh lại muốn bỏ rơi tôi sao? Tôi sẽ kiện anh lên tòa".

Lâm Triết biết, Omega sau khi bị đánh dấu vĩnh viễn sẽ chỉ có thể động tình với mỗi Alpha đó, nếu bị Alpha khác động vào thì sẽ đau đớn tới chết đi.

Phàm Huấn không nhìn mặt Giác Á mà quát lên " Ngày đó cậu tới nhà tôi không cố tình thả Pheromone động tình ra thì làm sao tôi có thể phạm sai lầm".

" Nhưng mà tôi đã mang thai con của anh rồi, là do anh thắt nút tôi" Giác Á hét lên.

Giác Á là bạn thân học chung từ hồi cấp ba với Lâm Triết, cả hai đều có gia cảnh tầm thường như nhau nên dễ làm thân, về sau Lâm Triết quen được bạn trai là Alpha, lại là nhà khá giả nên Giác Á nảy sinh lòng ghen ghét.

Hoàn cảnh như nhau, cậu ta thậm chí còn dễ nhìn hơn Lâm Triết, còn là Omega có thể sinh con nhưng không hiểu sao Alpha ưu tú kia lại chọn Lâm Triết.

Cậu ta liền muốn cướp lấy của Lâm Triết.

Nếu Lâm Triết biết được chắc hẳn sẽ còn cảm ơn cậu ta vì đã vạch trần bộ mặt tra nam của Phàm Huấn giúp cậu sớm giải thoát.

Phàm Huấn cố gắng đấu tranh lại bản năng che chở bạn đời của Alpha của mình nhưng khi Giác Á xuất hiện trong tầm mắt thì mọi sự hung dữ trong mắt anh ta đều biến mất mà ôm lấy an ủi cậu ta.

Bản năng của Alpha, bạn đời là thứ quan trọng nhất.

Lâm Triết nhớ lại cảnh kinh tởm hôm đó mà cậu nhìn thấy, hai kẻ như hai con chó động dục làm tình ở trên giường của cậu mặc cho cậu đã đạp cửa xông vào.

" Hai người xong chưa?".

Lâm Triết khoanh tay đứng xem kịch, có không ít người rảnh rỗi trên phố cũng dừng lại hóng hớt.

" Anh đe dọa tôi? Hứ! chắc tôi sợ, tiểu gia đây hiện tại chính là có tiền, tôi quay lại chính là để mua nhà mới cho ba mẹ tôi, thèm vào cái khu dân cư cũ nát của nhà anh".

Lâm Triết bước chân rời đi nhưng Phàm Huấn lại nói tiếp " Lâm Triết, Alpha kia bao nuôi em, cho em tiền, bây giờ em mạt hạng tới mức vậy sao?".

Lâm Triết há hốc miệng quay đầu lại " Anh làm như ai cũng như anh sao, tôi chân chính kiếm tiền bằng chính sức lao động của tôi, anh lại dám nói tôi bị bao nuôi, anh có tin tôi đá nát chân giữa của anh không?".

Lâm Triết giơ chân lên dọa, Phàm Huấn sợ hãi lùi lại hai bước.

Lâm Triết như mọc thêm râu hổ, lá gan gần đây to hơn trước nhiều " Tôi nói rồi, tránh xa cuộc sống của tôi ra, nếu không tôi sẽ đập anh ra bã đấy".

Nói rồi cậu bước đi đầy kiêu hãnh hướng về phía tiệm mì của ba mẹ cậu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.