Beta Làm Sao Có Thể Bị Đánh Dấu

Chương 132



Đèn trước cửa phòng cấp cứu đổi sang màu xanh, Lâm Triết được đẩy tới phòng trị liệu, Adios vừa nhìn thấy cậu thì liền đi tới, khuôn mặt Lâm Triết nhợt nhạt không sắc máu hôn mê nhắm chặt mắt không tỉnh lại, anh bám lấy thành giường của cậu muốn đi theo nhưng bị y tá chặn lại. (D)

Lâm Triết được đưa tới phòng trị liệu có nhiều khoang máy hình trụ tròn, Nhậm Bác đặt cậu nằm vào một trong số đó, các dây máy móc chuẩn xác cắm mũi kim vào cơ thể cậu để đo lường chỉ số.

Cửa khoang đóng kín lại, chỉ hở phần kính nhìn từ phần vai Lâm Triết trở lên, một lượng lớn dịch trong suốt được bơm vào bên trong khoang phỉ kín cả người cậu tiến hành chữa trị cho vết thương ở bụng.

Cách trị liệu này tuy không thể hoàn toàn chữa khỏi ngay lập tức nhưng có thể đẩy nhanh quá trình phục hồi của bệnh nhân, những chất có trong thứ dịch đó giúp cho các tế bào mới trong cơ thể được tái tạo một cách nhanh gấp mấy lần bình thường.

Nhậm Bác ấn hẹn giờ trong ba tiếng, tác dụng của thuốc mê cũng khoảng tầm đó sẽ hết tác dụng, Lâm Triết sẽ tỉnh lại.

Đứa trẻ mới sinh ra cứ hai tiếng lại phải cho bú sữa một lần, chưa kể thời gian chúng ăn, còn phải vỗ ợ sữa với cả bế nghiêng lên cho xuôi sữa mới được đặt xuống, nói chung là rất vất vả không nguôi tay lúc nào. (2

Một đứa đã đủ khó, mà lại tận ba đứa.

Bà nội vẫn là người có kinh nghiệm nhất, mẹ Lâm cũng bế một đứa lắng nghe y tá dạy cách vỗ ợ hơi cho trẻ.

Adios bế đứa bé giống Lâm Triết nhất trên tay, trông rất vụng về, cơ thể anh to lớn, bế đứa bé nhỏ bé trên người trông rất khó tả, anh hoàn toàn có thể đặt đứa bé trong lòng bàn tay anh, nó chỉ lớn hơn bàn tay anh một chút. 3)

Sinh mệnh bé nhỏ.

Chúng là những đứa con của anh với Lâm Triết.

Adios nhìn đứa bé mà mỉm cười cúi xuống tặng cho nó một cái hôn lên má.

Đứa nhỏ này vừa mới được y tá cho ăn xong nên bắt đầu ngáp ngủ, Adios khế đung đưa ra nó ngủ, anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ có thể kiên nhẫn ru một đứa trẻ sơ sinh ngủ như vậy.Hết ba tiếng, dịch nhầy trong khoang được rút sạch, nước sạch được bơm vào rửa sạch cơ thể Lâm Triết sau đó cũng bị xả hết đi, cửa khoang mở ra, cậu được Nhậm Bác đỡ ra ngoài thay một bộ đồ bệnh nhân rộng tãi mới.

Nếu không có khoang điều trị thì vết mổ của cậu phải mất một tuần mới lành lại được như lúc này, không còn cảm thấy đau quá nhiều nữa.

Cậu được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt nơi có ba đứa nhỏ đang nằm ngủ.



Lâm Triết có thể đi lại chậm chậm được rồi, không tới nỗi quá thảm.

Vừa bước vào phòng đã bị tiếng khóc vang trời của một đứa bé làm cho choáng váng, bà nội dỗ mãi mà nó không nghe, mãi tới khi đưa sang tay Adios thì nó mới chịu yên lặng trở lại.

'Ngoan nào, ngoan nào, ba đây, ba đây, không khóc nhé...".

Nhậm Bác đỡ cậu đi vào, Adios vừa lướt qua liền nhận ra cậu, anh bước tới cùng đứa nhỏ.

" Vợ ơi, em không sao rồi chứ?".

Lâm Triết thậm chí có thể nhìn ra Adios đang cố kìm lại bản thân để không rơi lệ.

Em... ổn mà".

Đứa nhỏ quơ tay muốn với tới chỗ Lâm Triết, cậu giơ tay đón lấy nó, dáng vẻ bế trẻ con rất vụng về nhưng cảm giác làm mẹ vẫn là một thứ gì đó rất thiêng liêng, cậu không nhịn được mỉm cười, bao khó khăn lúc mang thai rốt cuộc cũng được gỡ bỏ rồi.Đã quen với cái bụng lớn tới đi không nổi, tự dưng bước đi nhẹ nhàng trở lại khiến Lâm Triết không quen cho lắm, cái lưng cũng đỡ đau hơn hẳn, cổ nhân nói quả không sai, cửa sinh là cửa tử, một lần mang thai sinh con làm giảm đi mấy năm tuổi thọ lận. (2)

Lâm Triết còn chưa hồi phục hẳn, Adios không để cậu phải nhọc công, anh đón lấy lại đứa bé rồi đưa cho bà nội.

Anh đỡ cậu đi tới bên giường nằm xuống nghỉ ngơi.

Lâm Triết chỉ muốn nói rằng chất lượng dịch vụ của sở nghiên cứu rất tốt, cậu

bị tiêm thuốc mê, căm bản không cảm thấy gì nhiều, giống như chỉ ngủ một giấc mà thôi.

Chính cậu lại không biết trong lúc đó đã có những mưa giông bão tố nào xảy ra.

Cả ba đứa nhóc được bế tới bên giường cho ba nhỏ chúng nhận mặt, Lâm Triết nhìn từng đứa mà không nhịn nổi cười, bụng vẫn còn hơi đau nên cậu không dám cười lớn ra tiếng.

Cậu quay sang nói với bà nội " Kia là phiên bản thượng tướng đi tắm trắng nè".



Cả ba đứa cảm nhận được hơi thở của người đã mang thai mình suốt hơn tám tháng thì liền nhao nhao lên muốn được Lâm Triết ôm ôm nhưng cậu không phải ba đầu sáu tay, ôm không xuể, chỉ đành ôm mỗi đứa một tí.

'Adios, ngài có đặt tên cho chúng chưa?".

Adios lấy ra một cuốn sổ, trên đó ghi rất nhiều những cái tên hay " Anh đi hỏi bệ hạ, hoàng hậu, bà nội, bố mẹ em, còn cả Tạ Dư Quang, Evan, bác quản gia, để bọn họ ghi ra những cái tên đẹp nhất chúc phúc cho đứa trẻ"." Em chọn đi, cái nào anh thấy cũng rất hay".

"Ồ" Lâm Triết mở sổ ra xem một hồi, tên do người khác đặt với hàm nghĩa chúc phúc, ý tưởng thật hay.

" Vậy đứa nhỏ giống em sẽ đặt tên là Doris, nghĩa là xinh đẹp tuyệt trần, cái tên này do hoàng hậu viết, đứa nhỏ giống ngài nhất thì đặt là Sandra, nghĩa là người bảo hộ, do bệ hạ đặt". ( 3

" Còn đứa nhỏ phiên bản thượng tướng đi tắm trắng sẽ đặt là Jocasta, ý nghĩa là ánh trắng sáng, do quản gia nghĩ ra".

Ngài thấy có được không?" Dẫu sao ba đứa nhỏ cũng tính là người huyết thống hoàng tộc, không thể cái tên tùy tiện như cậu nghĩ ra lúc trước được, Lâm Triết cũng cảm thấy mấy cái tên này rất hay.

Adios bị cậu trêu thì không giận, anh còn cười hùa theo, cái gì mà phiên bản tắm trắng cơ chứ " Được, chỉ cần em thích thì anh đều nghe theo, mong rằng bọn nhỏ sẽ nhận được lời chúc phúc của những người đã đặt tên cho chúng, lớn lên sẽ trở thành những người tốt đẹp như những cái tên này".

Lâm Triết cười híp mắt nhìn ba đứa nhỏ do mình sinh ra, là kết tinh tình yêu của cậu và thượng tướng.

Jocasta, Sandra và Doris, thật hay!" Bà nội cũng tán thành, bà sờ má đứa nhỏ trong lòng mình gọi tên " Jocasta, Jocasta của bà, đáng yêu quá đi".

Bố Lâm mẹ Lâm đi từ ngoài vào cầm theo những hộp bảo quản giữ nhiệt đi tới " Tiểu Triết tỉnh rồi đó hả, bố mẹ có hầm canh xương bí đao cho con này, mau bồi bổ lại thôi".

Nắp hộp mở ra, mùi xương thơm lan tỏa khắp phòng khiến Lâm Triết bị bắt phải nhịn ăn trước lúc sinh đói tới mờ mắt " Cho con, cho con, con đói lắm rồi".

" Đây đây, của con đây, uống từ từ thôi".

Lúc này ở bên ngoài căn phòng, ở góc hành làng, Elena nhợt nhạt đứng đó nhìn qua cửa sổ kính quan sát Lâm Triết vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình mình, cô ta thở ra mãn nguyện, luyến tiếc quay đầu bị đội cảnh vệ áp giải về lại biệt thự nơi cô ta bị giam lỏng.

Tính cả lần này thì Elena đã cứu mạng Lâm Triết hai lần.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.