Tốc độ thăng cấp của Lâm Triết làm không ít người làm trong nhà ngưỡng mộ đỏ mắt, một số bắt đầu lấy lòng làm quen với cậu, một số thì tỏ thái độ ghét bỏ ra mặt.
Không sao, Lâm Triết không quan tâm cho lắm.
Cậu hỏi thăm quản gia một chút về thói quen cũng như sở thích của thượng tướng, nhưng mà ông ấy lại nói bản thân không rõ lắm.
Sở thích hồi nhỏ của ngài ấy thì ông ấy biết một chút nhưng kể từ khi thành niên ngài ấy đã thường xuyên ở quân doanh ít khi về nhà, thói quen sinh hoạt cũng thay đổi.
Xem ra con đường trợ lý này cũng không dễ đi chút nào.
Ngay buổi chiều hôm đó Lâm Triết được nghỉ một buổi, cậu đi theo quản gia tới phòng nghiên cứu điều trị của thượng tướng cách biệt phủ chỉ vài kilomet.
Nơi này được nhà vua lập ra để nghiên cứu và hỗ trợ điều trị cho thượng tướng, giờ đây lại vì một Beta như cậu mà làm việc.
Quản gia vừa dẫn cậu đi vào trong vừa nói " Dẫu sao cậu sẽ trở thành người ở bên cạnh thượng tướng trong thời gian tới, tất cả mọi thứ liên quan tới ngài ấy đều phải được kiểm tra xác minh chính xác cho nên cậu chịu khó một chút".
" Không thành vấn đề ạ".
Quản gia nhìn Lâm Triết ngó đông ngó tây hớn hở mà thở dài, chuyện Lâm Triết tại sao lại không bị tinh thần lực của thượng tướng ảnh hưởng cũng cần phải nghiên cứu kĩ càng.
Lâm Triết được đưa vào phòng kiểm tra từ đầu tới chân, lấy các loại mẫu đem đi xét nghiệm.
Đúng là phòng nghiên cứu của thượng tướng có khác, tốc độ và chất lượng đều không chê vào đâu được.
Quản gia ngồi trong phòng riêng với bác sĩ chờ kết quả.
Bác sĩ nhìn một đống thông số trên màn hình trong suốt nói ra kết luận.
" Kết quả cuối cùng thì cậu ta vẫn là Beta".
Quản gia nhíu mày suy nghĩ " Vậy tinh thần lực thì sao?".
Bác sĩ nhìn ông ấy bằng ánh mắt khó hiểu " Ngài quản gia, Beta không có tinh thần lực".
" Tôi biết" Quản gia thở dài một cái " Nhưng lỡ như... tôi nói là lỡ như cậu ấy có thì sao? Hay là cứ thử kiểm tra xem".
" Ông đang nghi ngờ nghiệp vụ của tôi đấy à?".
" Không có, chỉ là...".
Bác sĩ thao tác tay ẩn thông số trên màn hình đi rồi đứng dậy " Thôi được rồi, tôi sẽ kiểm tra cho cậu ấy nhưng quá trình kiểm tra tinh thần lực sẽ hơi lâu, có lẽ phải chờ tới hôm khác, hôm nay ông cứ đưa cậu ấy đi đã".
" Tôi biết ông lo lắng cho bệnh tình của thượng tướng, chúng tôi cũng vậy".
" Nhưng mà ông thử nghĩ tới chưa, bí mật của ngài thượng tướng ấy".
Quản gia đương nhiên cũng đã nghĩ tới nhưng điều này xác suất rất thấp, thật khó để thử.
Quản gia nói lời chào rồi ra về cùng Lâm Triết, ông ấy hiểu, là bác sĩ vẫn không tin lời ông nên đuổi khéo.
Lâm Triết đi theo quản gia thấy sắc mặt ông không tốt cho lắm " Kết quả sao rồi ạ?".
Quản gia nhìn Lâm Triết rồi chặc lưỡi một cái bước chân nhanh hơn " Không sao cả, cậu vẫn là Beta".
Lâm Triết đương nhiên tự tin bản thân là Beta.
.
.
.
Ngày đầu tiên Lâm Triết làm trợ lý cho thượng tướng Adios, để tìm hiểu sở thích của ngài ấy mỗi bữa cậu đều mang tới một bàn đồ ăn, không có cái nào giống cái nào để xem anh sẽ chọn ăn món nào.
Ai ngờ Adios không kén ăn, món nào cũng ăn, hơn nữa nhìn biểu cảm cũng không nhìn ra là thích hay không, chưa hết còn ăn sạch bạch mọi thứ cậu đem tới khiến Lâm Triết bối rối vô cùng.
Tới bữa thứ hai, cậu lại đem nhiều món hơn bữa trước, thượng tướng cũng cố ăn bằng hết không chừa lại chút nào.
Lâm Triết dọn bàn ăn mà cảm thán " Sức ăn của ngài ấy đỉnh thật".
Cho nên bữa sau cậu lại càng mang nhiều món hơn.
Lần này khi ăn tới cuối bữa rốt cuộc vẻ mặt của thượng tướng cũng có chút biến hóa, trông như vẻ ăn không nổi nữa nhưng vẫn cố nuốt bằng hết.
Bữa sau Lâm Triết lại mang càng nhiều hơn, lần này rốt cuộc ngài thượng tướng cũng điểm danh tên của Lâm Triết.
" Lâm Triết".
" Dạ?".
" Cậu...ăn hết chỗ đồ ăn này, còn thừa một mảnh vụn cũng bị phạt".
Lâm Triết há hốc miệng không hiểu kiểu gì.
" Ăn đi, ăn xong nói cho tôi biết cậu phạm lỗi gì?".
Lâm Triết ngốc đần không hiểu bản thân rốt cuộc đã phạm phải lỗi gì mà lại được thưởng nhiều đồ ăn tới vậy.
Lâm Triết định bê mâm cơm tới chỗ khác ăn nhưng bị thượng tướng gọi lại " Ăn ngay tại đây, tôi sẽ giám sát".
Lâm Triết muốn khóc ra tiếng lợn mán.
Ăn chưa tới một nửa thì Lâm Triết đã không nuốt nổi nữa rồi, cậu bất lực nhìn đống đồ ăn trước mặt, ngon thì ngon đấy nhưng mà ăn nhiều quá thì ngấy, nếu cố nhét thêm cậu sợ bản thân sẽ ọe ra mất.
Adios dáng người cao lớn tới gần, tính ra khi hai người đứng cạnh nhau thì Lâm Triết chỉ tới cao ngang ngực của ngài ấy, da Lâm Triết thì trắng, da ngài thượng tướng sẫm màu, tạo thành hai thái cực rất rõ ràng.
" Sao rồi, biết lỗi sai của mình chưa?".
Lâm Triết gần như là ăn cơm chan nước mắt vì quá no. Cậu một miệng đầy đồ ăn nuốt không trôi nhồm nhoàm đáp lại.
" Biết sai rồi ạ, xin ngài tha cho...ợ..ợ..ợ!"
Cậu hiểu rồi, thượng tướng lâu năm ở chiến trường đồ ăn đều khó khăn vận chuyển tới nên ngài ấy không kén ăn cũng tôn trọng đồ ăn nên dù cậu đem tới bao nhiêu cũng không để thừa lại chút nào.
Nhưng cậu lại được nước lấn tới, đem đồ ăn ngày càng nhiều.
Adios nghe câu trả lời giải thích của Lâm Triết thì mới hài lòng ngồi ở ghế đối diện.
Lâm Triết nhỏ con, nãy giờ cậu ăn cũng chưa tới một nửa chỗ đồ ăn, Adios nhấc đũa bắt đầu cùng ăn.
Lâm Triết khó khăn nuốt xuống chỗ đồ ăn trong miệng " Ngài không phạt tôi chứ?".
Adios nho nhã ăn từng miếng, trông vậy nhưng lại rất nhanh và gọn gàng " Phải phạt, phạt cậu úp mặt vào tường, bao giờ tôi cho tha mới được rời đi".
" Hả?" Lâm Triết bĩu môi.
" Cậu có ý kiến với quyết định của tôi?".
Lâm Triết nở nụ cười miễn cưỡng " Dạ không ạ, mọi thứ đều nghe theo ngài".
Lâm Triết không tình nguyện đi tới bức tường gần đó úp mặt vào tường, làm như cậu là học sinh mẫu giáo ấy.
Ở góc mà Lâm Triết nhìn không thấy, Adios khẽ nở một nụ cười mỉm rất nhạt nhưng cũng vô cùng hiếm thấy.