Bệnh Phú Quý

Chương 134: 134




Khởi La nhíu nhíu mày, buông cửa sổ xuống, xoay người lại.

Hai nam nhân giả dạng tôi tớ bước vào, vừa nhìn là biết thân thủ mạnh mẽ, một người trong số đó còn bưng một chén thuốc trên tay.

Khởi La cố gắng bình tĩnh hỏi: “Các ngươi làm gì Triệu thẩm rồi?”
Nam nhân không trả lời nàng mà chậm rãi tiến lại gần.

Khởi La lùi ra sau, thân thể dựa vào cửa sổ: “Các ngươi là người từ trong cung ra đúng không? Là ai sai sử các ngươi?” Từ lúc nàng bị đưa tới thôn trang đến bây giờ chỉ mới qua vài canh giờ, người nào lại gấp không chờ nổi muốn lấy mạng của nàng như thế? Có lẽ người đó không phải muốn mạng của nàng, mà là muốn lấy tánh mạng của đứa nhỏ trong bụng nàng.

Đều nói minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, những người này thật sự là lợi dụng mọi cơ hội.

Thấy một người nam nhân duỗi tay nắm lấy bả vai của nàng chuẩn bị rót thuốc, phía sau cửa sổ động đậy một chút, bị Khởi La đè lại.

Nàng tránh khỏi tay của nam nhân, lớn tiếng nói với ngoài cửa: “Ta biết ngươi cũng tới, không bằng xuất hiện đi.

Dù sao cảnh ngộ của ta đã như thế này, sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Ngươi trả lời vài câu hỏi của ta, để ta làm quỷ cũng biết nguyên nhân, chết một cách sảng khoái, thế nào?”
Nam nhân thấy dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của Khởi La, động tác trên tay khựng lại, theo bản năng nhìn về phía ngoài cửa, chờ mệnh lệnh của người nọ.

Khởi La nói: “Lát nữa trời sắp sáng rồi, lúc ấy không dễ ra tay nữa đâu.

Ta cũng không ngại cái cá chết lưới rách, nếu ngươi đã biết ta ở đây, thì chắc chắn cũng biết thân phận của ta rồi? Diệp Uyển ta cũng không phải hạng người có thể mặc người xâu xé.”
Nàng chưa nói xong, một bóng người chậm rãi xuất hiện ở ngoài cửa.

Người nọ cởi mũ trùm đầu ra, rõ ràng là nữ quan Xuân Hoa bên người Hoàng hậu.

Xuân Hoa giơ tay, hai nam nhân kia lui sang một bên: “Ngươi muốn biết cái gì?”
“Nếu ta nhớ không lầm, cô cô là người bên người Hoàng hậu.” Khởi La cười một tiếng: “Không thể tưởng được một dân nữ nho nhỏ như ta khiến Hoàng hậu nương nương nhớ tới, còn khiến cô cô tự mình ra tay giết ta.”
“Đúng là ngươi bé nhỏ không đáng kể, nhưng đứa nhỏ trong bụng ngươi lại là huyết mạch của Yến Vương.” Xuân Hoa lạnh nhạt nói: “Hoàng Hậu nương nương đã sớm biết năm đó ngươi giả chết, tránh được một kiếp, ngươi quỷ kế đa đoan, bởi vậy muốn ta tự mình ra tay làm thỏa đáng chuyện này.”
Khởi La cúi đầu nhìn bụng, tự giễu nói: “Huyết mạch này ngay cả cha ruột của nó cũng không thừa nhận, Hoàng Hậu nương nương cần gì nhất định phải đuổi tận giết tuyệt? Chẳng lẽ Lưu Ly cũng là nương nương cố tình sắp xếp? Mục đích chính là vì khiến Yến Vương ghét bỏ ta.”
“Không sai, Lưu Ly đúng là do nương nương sắp xếp.

Tính tình ngươi xảo trá, chỉ có người bên cạnh mới không khiến ngươi nghi ngờ.


Ngươi còn nhớ rõ nữ quan Hạ Nghênh Xuân bên người Công chúa sao? Nàng ta bởi vì tính kế ngươi nên đã bị biếm vào lãnh cung, không lâu sau không thể chịu đựng được nữa, đã thắt cổ tự sát.

Lưu Ly chính là muội muội của Hạ Nghênh Xuân.

Chúng ta tìm nàng, nói cho nàng Hạ Nghênh Xuân là bởi vì ngươi và Yến Vương mà chết, đương nhiên nàng sẽ làm việc cho chúng ta.”
Khởi La bỗng nhiên hiểu ra: “Ta vẫn luôn không hiểu tại sao Lưu Ly lại bị người mua chuộc, bị người ta mua chuộc từ khi nào, thì ra là thế.

Vậy nữ đạo sĩ năm đó cũng là Hoàng hậu nương nương cố ý sắp đặt nhỉ? Ta phỏng đoán lão cung nữ bán thuốc ở ngoài cung kia vốn là người bên cạnh Hoàng hậu, chỗ của Hoàng hậu có một loại thuốc cấm, nó có thể khiến người uống thuốc rối loạn tình chí.

Sau khi lão cung nữ có được đơn thuốc đã lén phối chế rồi bán cho một vài phu nhân trong thâm trạch.

Lâm di nương của phủ Quốc công bị lão cung nữ kia uy hiếp, sợ chuyện mua thuốc bị bại lộ, đã sai nha hoàn trong Hầu phủ lén để thuốc trong phòng của ta.

Bà ta vốn là xuất thân từ phủ Dũng Quan hầu, mua chuộc mấy nha hoàn trong phủ là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Xuân Hoa cong cong khóe miệng: “Nếu ngươi đã biết rõ ràng như thế, còn cần hỏi ta cái gì?”
“Chúng ta muốn ngươi chính miệng thừa nhận mà thôi.” Ngoài cửa vang lên giọng của một nam nhân.

Xuân Hoa kinh ngạc xoay người lại, nhìn thấy Thấu Mặc nghiêm nghị đứng đó, đằng sau là tầng tầng thị vệ, cả thôn trang đã bị bao vây.

Bên người hắn còn có một vị quan viên của phủ Khai Phong đang viết xoẹt xoẹt gì đó lên quyển sách trên tay.

Lúc này, Hoắc Nhiên nhảy từ cửa sổ đằng sau Khởi La vào phòng, trên đầu mồ hôi nhễ nhại.

Vừa rồi hắn muốn tiến vào, lại bị Khởi La đè lại.

Hắn ở bên ngoài không tiện dùng lực, lo lắng đến nỗi suýt chút nữa phá cửa mà vào.

Người bình thường nếu như gặp được tình huống như vậy đã sớm sợ nhũn chân từ lâu rồi, không ngờ phu nhân lại bình tĩnh như thế.

Điều khiến hắn cảm thấy khó tin hơn nữa chính là những tình tiết về nữ đạo sĩ mà Khởi La vừa nhắc tới hình như là những chuyện năm đó xảy ra trong phủ Dũng Quan hầu, lại liên hệ với những lời Vương gia nói với nàng không lâu trước đó, hắn đã đoán được vài phần.

“Ngươi… Các ngươi…” Xuân Hoa lảo đảo hai bước: “Lúc ta tiến vào rõ ràng đã kiểm tra…”
“Ngươi đã kiểm tra xung quanh, không thấy có gì lạ thường, thế nên cho rằng Vương gia đã hoàn toàn bị lừa?” Thấu Mặc đi vào, rút kiếm trên eo ra, chỉ vào Xuân Hoa: “Vương gia am hiểu nhất là kế sách phục binh, bọn ta đã mai phục tại ngọn núi gần đây từ lâu, chỉ chờ các ngươi xuất hiện!”
Xuân Hoa lắc đầu, kinh ngạc kêu lên: “Không thể nào, toàn bộ kế hoạch có thể nói là hoàn mỹ, tại sao hắn lại biết được!”
Thấu Mặc nhếch khóe miệng: “Lúc ở Dương Châu, Vương gia đã cảm thấy Lưu Ly có vấn đề.


Quả nhiên, nàng ta tự mình thả bồ câu truyền tin, sau lại nhân lúc hỗn loạn lái xe ngựa rời đi.

Nếu phu nhân và Lục đại nhân thật sự có gì đó với nhau, thì trong ba năm ẩn nấp ở Dương Châu này, có rất nhiều cơ hội cao bay xa chạy với hắn, cớ gì lại phải chờ tới khi Vương gia tới Dương Châu rồi mới cố ý sắp xếp trận lén bỏ trốn này? Các ngươi quá coi thường sự tín nhiệm giữa người với người.

À, tiện đây cũng nói luôn, tỳ nữ các ngươi sắp xếp bên cạnh Mạnh trắc phi kia đã bị Vương gia mua chuộc từ lâu rồi.”
Xuân Hoa suy sụp quỳ trên mặt đất, biết đại thế đã mất.

Là bọn họ tự tin quá mức, cho rằng Lâm Huân chắc chắn sẽ mắc mưu, lại không nghĩ rằng cái lưới này là bọn họ đan, đến cuối cùng lại mang bản thân đan vào trong đó.

Bà ta muốn cắn lưỡi, Thấu Mặc bước lên bóp chặt cằm bà ta: “Cô cô phải nghĩ lại cho kỹ, vừa rồi chủ bộ đại nhân của phủ Khai Phong đã ghi lại hết tất cả những chuyện đã xảy ra, bây giờ ngươi sợ tội tự sát, chỉ sợ Hoàng hậu nương nương lại mang trên mình thêm một tội danh là thủ đoạn độc ác.”
Xuân Hoa sầu thảm cười, mặc cho Thấu Mặc áp giải bản thân ra ngoài.

Khởi La không nói gì, bắt đầu từ lúc nàng và Hoắc Nhiên chạm mắt nhau kia, nàng đã hiểu nhiều ngày nay Lâm Huân chẳng qua chỉ là đang diễn một vở kịch “gậy ông đập lưng ông” mà thôi.

Hoàng hậu vẫn luôn cho rằng bà ta đã tính toán cẩn thận, không nghĩ tới Lâm Huân chẳng qua chỉ là tương kế tựu kế.

Nhưng sau khi biết chân tướng, trong lòng nàng không những không thoải mái như trút được gánh nặng, trái lại lại cảm thấy vô cùng tức giận.

Hoắc Nhiên nhìn Khởi La, cung kính nói: “Phu nhân phải chịu uất ức rồi, tiểu nhân lập tức hộ tống người về phủ.”
“Ta không quay về.

Hắn cho rằng ta là cái gì? Vẫy tay thì tới, xua tay thì đi à!” Khởi La giãy giụa đứng lên từ trên giường đất, không biết có phải bị động thai khí hay không, bụng bỗng nhiên nhói một cái, nàng cúi đầu che lại.

“Phu nhân!” Hoắc Nhiên muốn tiến lên, lại cảm giác được bả vai bị người đè lại, sau đó một bóng người lướt qua hắn, cúi người ôm Khởi La lên.

Thấu Mặc sững sờ, lúc hắn phụng mệnh đến đây, ở trong Vương phủ, vết thương cũ của Vương gia đang tái phát, bả vai đau đến nỗi gần như không thể đứng lên được, bây giờ lại vẫn còn sức lực ôm được người thương?
“Vương gia…” Hắn không khỏi gọi một tiếng, Lâm Huân lại nhìn hắn một cái, không cho hắn nói.

Khởi La ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Lâm Huân, càng giãy giụa mạnh hơn: “Chàng buông ta ra!”
Lâm Huân biết nàng bị uất ức, tuy chỉ là kế sách tạm thời, nhưng chuyện này nàng không hề biết gì cả, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị giày vò, nhưng sao hắn lại không giống thế chứ? Hắn biết nàng chắc chắn sẽ không nghe lời Hoắc Nhiên ngoan ngoãn trở về, cho nên vẫn vội vàng tới đây.

Hắn hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy xương cốt trên vai như muốn nứt ra, nhưng vẫn ôm chặt lấy nàng: “Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, Thái y đang chờ trên xe ngựa, cẩn thận thương đến con của chúng ta.”
“Không phải chàng còn muốn đưa đứa nhỏ này đi lấy máu nhận thân sao? Chàng có biết chàng nói những lời như vậy khiến ta tổn thương biết bao nhiêu không!” Khởi La nghiến răng giận dữ nói.


Lâm Huân vừa đi ra ngoài vừa nói: “Nếu ta không nói như vậy, làm sao khiến cho bọn họ tin tưởng rằng ta thật sự ghét bỏ nàng, bỏ mặc một mình nàng ở sơn trang? Nàng coi Lưu Ly kia như muội muội, dù ta có nói với nàng là nàng ta có vấn đề thì nàng vẫn sẽ mềm lòng mà thả nàng ta đi.

Buông tha nàng ta, Hoàng hậu làm sao có thể yên tâm tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch của bà ta được? Chẳng lẽ cứ để bà ta trốn sau lưng đánh lén nàng mãi hay sao?”
Khởi La nghẹn lời.

Lâm Huân đúng là rất am hiểu nàng, nếu nàng sớm biết Lưu Ly sẽ làm như thế, nhất định sẽ bảo Lâm Huân thả nàng ta đi.

Trên đời này thứ khó đoán nhất chính là lòng dạ con người.

Lâm Huân ôm Khởi La đến xe ngựa bên ngoài thôn trang, Thái y đã cung kính chờ trong xe, vội vàng giúp một tay đỡ Khởi La vào.

Lâm Huân buông mành xe xuống, một tay ấn bả vai, lùi lại một bước.

Thấu Mặc vội vàng bước lại dìu hắn: “Vương gia, người không sao chứ?”
Lâm Huân lắc đầu: “Không sao.” Năm đó trên đường từ Tây cảnh về quân doanh, hắn từng bị mười mấy cao thủ mặc đồ đen phục kích, một cây giáo bạc đâm thẳng qua vai của hắn.

Dù hắn đã dốc sức chiến đấu để đẩy lùi quân địch, nhưng do thương thế quá nặng, lúc sau đã ngã xuống vũng máu, hôn mê bất tỉnh.

May mắn không lâu sau Thấu Mặc đã tới và mang hắn về doanh địa.

Lúc ấy quân y trong quân nói không thể cứu được nữa, đại phu của Tây Hạ cũng bó tay không có cách nào, sau này không biết Lý Kim Thiền đã dùng cách gì, cuối cùng đã đánh thức được hắn.

Sau khi tỉnh lại, hắn cũng không có thời gian đi tra những người mặc đồ đen kia rốt cuộc là do ai phái tới, mà là mang vết thương giúp đỡ Lý Ninh Lệnh, lập kế hoạch chiếm thẳng vương đô Tây Hạ, để có thể nhanh chóng kết thúc chiến sự để hồi kinh.

Thế cho nên vết thương trên người hắn vẫn chưa từng khỏi hẳn, ngay cả Lý Ninh Lệnh cũng không nhìn nổi nữa, cưỡng chế bắt hắn nghỉ ngơi mấy ngày.

Cho đến khi hắn đuổi tới Dương Châu, biết tin Khởi La đã chết, tín niệm chống đỡ hắn nháy mắt sụp đổ, vì thế hắn mới bệnh nặng không dậy nổi, suýt nữa buông tay khỏi thế gian.

Lần bị thương nặng đó để lại cho hắn rất nhiều di chứng, đau vai và co thắt cơ tim chỉ là hai trong số đó mà thôi.

Mấy ngày nay vết thương cũ của hắn tái phát, vô cùng khó chịu, thường đau đến nỗi mồ hôi nhễ nhại.

Một mặt hắn không muốn để Khởi La thấy vết thương, một mặt khác cũng muốn phối hợp với kế hoạch của Hoàng hậu, cho nên cố ý không quan tâm đến nàng.

Lúc này, Thái y từ trên xe ngựa đi xuống, cung kính bẩm báo: “Phu nhân thân thể mảnh mai, bị động chút thai khí, giờ phút này đã ngủ rồi.

Vi thần sẽ kê mấy đơn thuốc, sau này nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, mới có thể đảm bảo mẫu tử bình an.”
“Đa tạ Thái y.

Còn nữa, chuyện vết thương trên vai của bổn vương không cần bẩm báo với phụ hoàng.”
“Vi thần đã rõ.” Thái y gật đầu.


Trên xe ngựa có hương an thần, Khởi La ngủ rất sâu.

Lâm Huân đặt đầu nàng lên đùi mình, đắp cho nàng thêm một lớp thảm lông, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của nàng.

Dần dần, bởi vì đã mấy đêm chưa có được một giấc an ổn, hắn cũng dựa vào vách xe ngủ thiếp đi.

Thôn trang cách kinh thành một khoảng khá xa, lúc sắp tới kinh thành trời đã tờ mờ sáng.

Khởi La bị ánh sáng lắc lư ngoài cửa sổ chiếu vào làm tỉnh lại, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Lâm Huân nhíu mày ngủ say, tay còn đặt trên cổ nàng.

Trên đôi tay này đầy vết chai sạn, sờ vào vô cùng thô ráp, nhưng rất ấm áp.

Nàng hơi động đậy một chút, không ngờ vậy mà hắn vẫn chưa tỉnh.

Khởi La kéo tấm thảm trên người xuống, định bụng đắp lên người hắn, mu bàn tay vô tình chạm vào mặt hắn, giống như bị đốt nóng.

Nàng duỗi tay sờ lên trán hắn, hít sâu một hơi, vội vàng hô lên: “Bên ngoài có người không? Thái y còn ở đây không!”
Xe ngựa ngừng trước cửa Vương phủ, Diệp Quý Thần và Ninh Khê vui mừng tiến lên tiếp đón.

Hai người Thấu Mặc và Hoắc Nhiên một trái một phải đỡ Lâm Huân xuống xe ngựa, Diệp Quý Thần hỏi: “Vương gia đây là làm sao vậy?”
Thấu Mặc nói: “Ngươi mau sai người chuẩn bị, Vương gia ngất xỉu, nhiệt độ thân thể rất cao.”
Diệp Quý Thần hiểu ý, vội vàng vào phủ ra lệnh cho hạ nhân chuẩn bị nước ấm.

May là Thái y đi theo bọn họ lại đây thế nên cùng vào phủ.

Ninh Khê lại đỡ Khởi La, Khởi La nhìn vào trong phủ, cũng vô cùng lo lắng: “Vương gia hình như sốt rồi, trước đây thân thể của chàng ấy rất tốt, chưa bao giờ bị bệnh.”
Ninh Khê vừa dặn dò nàng cẩn thận dưới chân, vừa nói: “Nô tỳ biết được một vài việc từ chỗ Thấu Mặc, không biết có nên nói cho tiểu thư nghe hay không.”
“Em mau nói.” Khởi La bắt lấy tay nàng.

Ninh Khê bèn nói chuyện Lâm Huân bị thương lúc ở Tây Hạ, rồi chuyến hồi kinh cửu tử nhất sinh, sau đó trên người có rất nhiều di chứng cho Khởi La.

Ninh Khê nói: “Vương gia không muốn làm tiểu thư lo lắng, cho nên không nói cho người, cũng cố gắng tránh mặt không cho tiểu thư thấy.

Nghe Thấu Mặc nói, những lúc nặng quá còn đau đến nỗi ngất đi, người bình thường không thể chịu được.”
Tim Khởi La nhói một cái, theo bản năng mà bước nhanh đến chỗ ở của Lâm Huân.

Lúc này Mạnh Diệc Hoan cũng nghe nói chuyện của Lâm Huân, từ Đông viện chạy ra, lúc nhìn thấy Khởi La đã vô cùng hoảng sợ: “Ngươi, tại sao ngươi đã trở lại rồi?”
Khởi La không nhìn nàng ta, nữ nhân này bị lợi dụng mà còn hoàn toàn không hay biết gì, điều đó chứng minh nàng ta chỉ không có đầu óc mà thôi.

Bây giờ nàng không có thời gian tính sổ với nàng ta, nàng chỉ quan tâm bệnh tình của Lâm Huân thế nào rồi..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.