Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 73



Tổ tông và các tiểu tổ tông

Các nàng thiết lập cơ quan, sau đó cùng với huyễn ảnh đánh nhau một trận.

Việt Trường Ca nhàm chán ở bên ngoài quan sát nửa ngày, sau đó vung tay áo nói, "Được rồi, được rồi."

"Đã luyện đến mức này, cũng coi như là quen thuộc rồi, luyện tập khá trơn tru --- chỉ có điều lần trước ở trong bí cảnh, các ngươi phối hợp coi như không tệ nhưng có một chút chậm."

"Băng sinh ra từ nước nhưng lại lạnh hơn nước. Nước và đất đều có thể nuôi dưỡng cây cối, cây cối có thể giúp lửa cháy mạnh. Tinh hoa của ngũ hành đều nằm ở chỗ đó, khi sử dụng thuật pháp, các ngươi hãy luôn nghĩ đến việc bổ trợ lẫn nhau là được."

Việt Trường Ca quẳng lại vài câu chân ngôn, tự cho là đã chỉ điểm đến độ công đức viên mãn, liền thướt tha xoay một vòng, chuẩn bị nhấc chân bỏ đi, quay về viết tiếp thoại bản của nàng.

"Việt sư thúc, một túi kim tiền quá nhiều." Nguyễn Minh Châu nhíu mày nói, "Người cũng không thể bỏ chạy như vậy!"

"Hừ," Việt Trường Ca dừng bước chân, khẽ quay đầu, "Ngươi nói như thể mình bỏ tiền ra vậy."

"Ta dù không có nhiều tiền, nhưng Vân sư thúc bỏ ra, thì cũng giống như Khanh sư tỷ của chúng ta bỏ ra."

Sắc mặt Khanh Chu Tuyết không thay đổi, giương mắt nhìn chằm chằm Việt Trường Ca, cau mày lại, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đi nói với sư tôn nhà nàng.

Việt Trường Ca nhất thời sững người, dưới đáy lòng hừ lạnh một tiếng, tính toán một hồi, cuối cùng quyết định cẩn thận vẫn hơn --- nàng cảm thấy Khanh sư chất có khả năng gây ra chuyện này, mà Vân Thư Trần kia là kẻ có thù tất báo, không hề dễ chọc vào.

Nữ nhân kia bất đắc dĩ xoay người lại, mắt phượng nhướng lên, "Tiểu tổ tông, vậy các ngươi muốn như thế nào? Muốn ta dạy các ngươi tu luyện hay sao?"

Việt Trường Ca đảo mắt từ trái sang phải rồi lại đảo ngược lại, như đang suy ngẫm. Sau một lúc, nàng cong môi cười, "Tu luyện nhiều không có ý nghĩa gì đâu, hiếm khi có người chịu chơi với bản tọa, vậy thì phải chơi cho tận hứng mới được."

Bạch Tô bỗng nhiên mở to mắt, nhìn Việt Trường Ca đi về phía mình vài bước, càng lúc càng tiến gần. Hương hoa nồng nàn quấn quýt quanh đầu mũi, khiến nàng gần như hắt hơi ---

Bạch Tô nhịn không được lùi lại một bước nhỏ.

Đồng môn sư tỷ muội của nàng cũng không nhịn được mà nhường đường cho Việt trưởng lão, để lại Bạch Tô tứ cố vô thân.

Việt Trường Ca hơi cúi người xuống, cười giống như là hồ ly tinh ngàn năm, "Tiểu y tu này trông thật đắc thủy linh linh*, như cọng hành non mơn mởn chờ hái, rất không tệ."

(Đắc thủy linh linh: Miêu tả sự tươi tắn, mọng nước của một vật gì đó.)

"Sư... sư thúc... ngươi, ngươi..." Bạch Tô nhìn xuống phía dưới, thoáng thấy một vùng nở nang trắng nõn của nàng, mắc cỡ đỏ mặt.

Việt Trường Ca cười một tiếng, đứng thẳng người, nhìn về phía ngọn núi cao xa xăm, "Như vậy, lão y tu kia càng thú vị hơn --- ta đi đến đỉnh núi của nàng để lãnh giáo một chút, cũng coi như giúp các ngươi nâng cao tu vi."

Nói xong, nàng gọi một trận gió lớn, cuốn lấy mấy tiểu bối lại với nhau, như thể bị bắt cóc, cùng nhau đi theo hướng Linh Tố Phong.

Khanh Chu Tuyết yên lặng không nói, nhìn hai chân mình bỗng cách mặt đất cả ngàn vạn thước, khẽ thở dài, hôm nay sợ là không kịp về nhà.

Tục ngữ nói một cây làm chẳng nên non, Nguyễn Minh Châu cùng Việt sư thúc cả hai cùng lắm lời, đang trò chuyện như lửa gặp phải gió, một người già không nên nết, một người trẻ tuổi lêu lổng, giống như hai người đồng hương thất lạc nhiều năm.

"Nghe nói lần trước ngươi gọi nàng là sư tỷ phải không? Còn bị phạt cấm túc một tháng nữa sao?"

Việt Trường Ca cười nói, "Thật không có tiền đồ, ta mỗi ngày đều gọi nàng là sư tỷ, không phải còn đang sống rất vui vẻ nhẹ nhõm sao."

Nguyễn Minh Châu nhất thời nổi lòng tôn kính, ngay lúc đang muốn xin chỉ giáo, đầu ốc bỗng nhiên bừng tỉnh, hai mắt mở lớn, "Ngươi không phải là sư muội của nàng sao!"

Bạch Tô ở một bên run rẩy nhắc nhở, "Sư thúc, sư tôn của ta không thích bị quấy rầy, chúng ta lại kéo tới đông đảo như này, có điểm..."

"Ồ?" Việt Trường Ca tỏ vẻ không quan tâm, "Đã nói là đến lãnh giáo đạo pháp, giúp tiểu bối các ngươi mở mang tầm mắt. Huống hồ có bản tọa ở đây che chở, có thể làm được gì các ngươi chứ?"

Lâm Tầm Chân thu hồi ánh mắt rất không tín nhiệm lại, liếc nhìn trao đổi với Khanh Chu Tuyết. Nàng ít khi nói chuyện với Việt sư thúc, sau khi nghe xong cách nói chuyện, cho dù lời nói như thế thì vẫn cảm thấy không đáng tin cậy.

Khanh sư muội cụp lông mi xuống, ở một bên khẽ nói, "... Nếu là do sư tôn mời đến, có lẽ nàng sẽ có chủ ý của mình."

Lâm Tầm Chân lúc này bị cuốn trên mây trắng, vốn dĩ bị gió lạnh thổi khiến tâm trạng vi diệu, vừa nghĩ đến Vân sư thúc, liền cảm thấy rất có đạo lý, bèn gật đầu.

***

Liễu Tầm Cần đang ngồi trong phòng thuốc lật xem y thư. Khi không đối mặt với người sống, vẻ mặt của nàng khá tập trung, như thể đang nhập định, mái tóc sau lưng được buộc lỏng bằng một dải lụa.

Bỗng nghe bên ngoài có tiếng gió quái dị nổi lên, nàng ngẩng mắt nhìn ra, chỉ thấy một đại mỹ nhân dựa vào khung cửa, mỉm cười tinh nghịch và nháy mắt với nàng.

"Sư tỷ~"

"Ngươi trả tiền cho ta trước rồi hãy nói chuyện." Liễu Tầm Cần lạnh nhạt liếc nhìn nàng.

Nụ cười của Việt Trường Ca chợt cứng đờ, nàng hơi có chút tủi thân, "Dạo gần đây ta có chút eo hẹp."

"Ngươi có lúc nào mà không eo hẹp?"

Liễu Tầm Cần ngửi thấy một mùi hương hoa nồng nặc, không khỏi nhíu mày. Nàng thực sự không thể hiểu nổi tại sao hai vị sư muội lại luôn muốn bản thân thấm đẫm mùi hương - Vân Thư Trần còn đỡ, Cửu Lý Hương lúc ẩn lúc hiện mềm mại và dịu dàng, chỉ âm thầm quyến rũ người khác, có điểm tương đồng với khí chất.

Mà Việt Trường Ca lại vô cùng phô trương, dường như hận không thể khiến tất cả ong mật dưới gầm trời vây quanh nàng.

Lúc đó, một hàng tiểu bối đứng ngoài cửa hai mặt nhìn nhau.

Nguyễn Minh Châu che miệng, từ kẽ hở của ngón tay truyền ra vài tiếng rì rầm, cười nói, "Việt sư thúc chắc sẽ không bị đuổi ra đâu."

Bạch Tô vẻ mặt lo lắng, hạ giọng thở dài, "Sư thúc cuối cùng là muốn làm gì?"

Cửa mở toang, tiếng nói chuyện bên trong vang vọng ra ngoài, ai cũng nghe rõ mồn một.

"Không có việc gì thì đi đi."

Liễu Tầm Cần đóng sách lại, một tay đặt lên bìa sách, nhịp nhịp một cách không kiên nhẫn.

"Đừng vội đuổi khách, ta đến đây không phải cố tình trêu chọc ngươi. Thực sự là có chút đau."

"Đau ở đâu?"

"Chỗ này." Việt Trường Ca chớp mắt, đưa tay lên ngực, ấn nhẹ lòng bàn tay xuống, miêu tả vô cùng sinh động.

Liễu Tầm Cần chỉ liếc nhìn, "Yếm trong không cần buộc chặt như vậy, không tốt cho lưu thông khí huyết."

Đột nhiên, nàng có chút e thẹn, "Đồ đáng ghét! Ngươi nhìn gì vậy! Người ta chỉ vì nhớ ngươi mà tim đau nhói ---"

Vừa dứt lời, Bạch Tô đứng ngoài cửa bị buộc phải nghe lén liền sặc nghẹn, cố gắng nín không ho thành tiếng. Khanh Chu Tuyết nhìn về phía trước, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó. Lâm Tầm Chân vẫn đang ngơ ngẩn, không thể tin được điều mình vừa nghe, nàng quay đầu lại nhìn Nguyễn Minh Châu ---

Cô nương kia đang nghe một cách say mê, không quên tán thưởng, "Việt sư thúc quả là thần nhân!"

Bỗng chốc, trời đất chợt biến sắc.

Bạch Tô như thấy lại cảnh tượng tương tự, bỗng thốt lên tiếng kinh ngạc, một vật không thể xác định từ cánh cửa rộng mở của gian nhà bay vọt ra --- nhưng nàng ta vẫn giữ được thể diện hơn so với Nguyễn Minh Châu, không bị nện lên tàng cây mà tro bụi đầy mặt. Việt Trường Ca vung tay áo một cái trên không trung, nhanh chóng ổn định lại bằng mũi chân, lơ lửng trên mây.

Chỉ thấy nàng ta vẫn cười tươi, trên tay còn quấn dải lụa cột tóc của Liễu Tầm Cần, vuốt ve nhẹ nhàng trong tay, lại quay đầu liếc mắt đưa tình với mấy sư chất, "Thế nào? Ta mạnh hơn Nguyễn Nguyễn chứ nhỉ?"

Nguyễn Minh Châu nói, "Đương nhiên rồi, ngươi là trưởng lão mà."

Một thân ảnh nữ tử hiện ra từ bên trong gian nhà, tóc bị gió khẽ khổi, một nửa bay lên không trung, một nửa xòa xuống người. Nàng đứng chắp tay, mặt không biểu tình mà nhìn Việt Trường Ca từ phía xa.

Khanh Chu Tuyết cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, nàng loáng thoáng cảm thấy áp lực bốn phía đang nặng dần --- Liễu sư thúc có vẻ như đã nổi giận vì bị trêu chọc.

Liễu Tầm Cần giơ tay lên, đầu ngón tay hiện lên ánh sáng mờ nhạt của linh lực, bởi vì hiện tại đang là ban ngày nên nhìn không quá rõ ràng.

Nhưng vô số linh lực trắng ngần như sợi tơ chui vào cơ thể Việt Trường Ca, điều khiển xương cốt của nàng, buộc nàng phải buông ra dải lụa buộc tóc.

Y tiên sống đến tuổi này, đã chữa trị vô số vết thương, đối với cơ thể con người, từng thớ thịt, từng mảnh xương đều rõ như lòng bàn tay.

Nàng chỉ cần hơi khẽ dụng lực mạnh lên, là có thể khiến người kia khuất phục.

Việt Trường Ca đương nhiên nhận ra, nàng khó khăn quấn dải lụa quanh cổ tay. Nhấc tay ra hiệu, một cây sáo dài ngang nằm trong lòng bàn tay.

Nàng nhắm mắt lại, bắt đầu thổi.

Tiếng sáo du dương vang lên, lúc đầu êm dịu như tiếng hạc kêu, sau đó lại líu lo như chim sẻ hót, nhưng về sau, nàng càng thổi càng nhanh khiến cho những tiểu bối ở dưới kia vô cùng khó chịu, từng người một phải che tai lại, chỉ cảm thấy tâm hồn rúng động, tưởng chừng như có thể bạo thể mà chết trong chớp mắt.

Tiếng sáo thanh tao vang vọng, ai oán và u sầu, trong chốc lát đã làm đứt gãy vô vàn sợi linh lực như tơ mỏng manh lơ lửng trong không trung.

Đúng lúc này, Việt Trường Ca lại dừng thổi sáo, nhìn về phía Liễu Tầm Cần nói, "Ở đây còn có đám nhãi ranh này, người đừng có đuổi đánh ta, kẻo lại tổn thương người vô tội."

Liễu Tầm Cần sắc mặt vẫn không thay đổi, "Người đừng thổi nữa là được. Chói tai."

Nàng vẫn tiếp tục tạo áp lực, không chút nể nang mặt mũi. Việt Trường Ca chỉ có thể nhíu mày tiếp tục cùng nàng đấu pháp, nhắm mắt lại chỉ cảm thấy gân mạch toàn thân căng đau, như bị Liễu Tầm Cần bóp nghẹt trong tay.

Rốt cuộc nàng vẫn kém sư tỷ vài năm tu vi, khóe miệng nàng rỉ ra máu, dải lụa buộc tóc trên tay bị buộc phải kéo căng, bung ra rơi xuống.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, dây buộc tóc bị Liễu Tầm Cần nắm trong tay. Người kia không mặn không nhạt liếc nhìn nàng một cái, "Ấu trĩ."

Mấy tiểu bối bị lực đánh nhau của hai vị trưởng lão tác động không thể đứng nổi, đành khoanh chân ngồi thành một hàng ngay ngắn trên mặt đất, trông như những củ tỏi ngoan ngoãn mọc dưới đất.

Liễu Tầm Cần đang muốn quay người đi vào cửa, nhưng khi nhìn thấy các nàng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Bạch Tô, "Không phải đi tập luyện sao? Như nào mà lại dính líu đến người như nàng ---?"

Cũng không biết Việt Trường Ca thuấn di nhanh đến mức nào, tóm lại trước mắt mọi người bỗng hoa lên, liền thấy trên vai Liễu Tầm Cần tì một cái đầu, lại ho vào bộ y phục nhạt màu của nàng, từng giọt đỏ như hoa mai bung nở rực rỡ.

Nữ nhân kia oán trách nói, "Ngươi làm ta đau... ngươi còn xem thường ta."

Nhận thấy áp lực lại thêm nặng nề, Lâm Tầm Chân vội vàng lên tiếng hòa giải, "... Chuyện là thế này. Chúng đệ tử đã lâu không tiến bộ, vốn muốn đi tìm Vân sư thúc chỉ điểm một hai, do sư thúc tạm thời không tiện, nên đã giao phó chúng ta cho Việt sư thúc."

Liễu Tầm Cần bỗng nhiên lấy ra một viên ngọc phù, vẽ vài nét trên không trung, ngọc phù hoàn toàn vỡ nát. Việt Trường Ca nhìn nhìn, sắc mặt hơi cứng lại, "Này, ngươi đặc biệt thông báo cho Vân Thư Trần làm gì!"

"Một cái nhấc tay mà thôi."

Nàng đẩy Việt Trường Ca ra, thuận tay đem dải lụa buộc tóc lại, thắt chặt. Sau đó, không hề dừng lại, bước vào gian phòng, đóng hờ cửa sổ, chỉ để lộ một bên má lạnh lùng.

"Qua đây," nàng nhàn nhạt nói, "Xem thương thế của ngươi một chút."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.