Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư

Chương 13: "Chắc là món quà kia của cậu đã phát huy hiệu quả."



“Chắc là món quà kia của cậu đã phát huy hiệu quả."

Vân Niệm trong lòng vẫn sợ hãi, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, không chút nghĩ ngợi vội lắc đầu: “Không dám, không dám nữa.” Chỉ sợ chậm một chút, Chu Hành Nghiên lại tìm cách đối phó cậu.

Chu Hành Nghiên thấy cậu nước mắt ngắn dài, không thể nào lau sạch, cũng không thèm lau, đem kem bơ trên người trét lên mặt cậu.

Vân Niệm vô lực ôm lấy cánh tay anh, dùng ánh mắt năn nỉ anh đừng như vậy nữa, trong miệng lại nói: “Sau này tôi sẽ không dám lãng phí đồ ăn nữa.”

Chu Hành Nghiên nhìn khuôn mặt cậu lúc kích động càng thêm diễm lệ, trong khoảnh khắc muốn đưa ngón tay dính đầy kem bơ của mình vào miệng cậu, làm cho hai cánh môi ấy càng thêm đệp đẽ càng thêm ướt át.

Vân Niệm thấy anh cuối cùng cũng dừng lại, lúc này mới có sức quan sát hoàn cảnh xung quanh, thì ra Chu Hành Nghiên đưa cậu vào phòng tắm, giờ phút này cậu đang ngồi trên bồn rửa mặt, lưng tựa lên bức tường vừa cứng vừa lạnh, phía dưới mông bị cộm đau đến hoảng.

Cậu đẩy vai Chu Hành Nghiên mấy lần, muốn thoát khỏi nơi này.

Chu Hành Nghiên lấy lại tinh thần, ý thức được hai người hiện tại quá sát nhau, Vân Niệm bị anh dùng thân thể kẹp giữa bồn rửa mặt và vách tường, co rúm thành một quả bóng, trên mặt còn nước mắt chưa khô, và cả lớp kem bơ anh đã bôi lên trong lúc nhất thời xúc động.

Anh chậm rãi lui lại, nhìn thoáng qua mặt đất, xác nhận với độ cao này sẽ không làm cơ thể mảnh khảnh yếu đuối của tiểu thiếu gia ngã xuống bị thương, lại lùi lại thêm một bước, chừa lại một khoảng không gian vừa đủ cho Vân Niệm.

Vân Niệm cúi đầu nhìn chính mình, lại ngẩng đầu nhìn về phía anh, đôi mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống như vỡ trận, dọa Chu Hành Nghiên nhảy dựng, khẩn trương hỏi: “Có chổ nào không thoải mái sao?”

Vân Niệm túm lấy quần áo mình, cực kỳ ủy khuất: “Anh kéo tuột quần của tôi rồi.”

Chu Hành Nghiên nhìn quần áo lộn xộn trên người cậu, vài chiếc nút trên cổ áo đã bị lỏng ra, trên quần dính đầy vụn bánh và kem, hơn nữa còn khóc đến đáng thương, so với chính mình nhếch nhác hơn nhiều.

Anh bước tới, động tác cẩn thận lại nhẹ nhàng giúp tiểu tổ tông cài lại từng nút áo, rút khăn giấy, lau từng vết bẩn trên quần áo đối phương.

Cậu mặc một chiếc áo khoác sáng màu, nhìn thoáng qua rất khó nhận ra những nơi bị Chu Hành Nghiên bôi kem lên, Chu Hành Nghiên chỉ có thể dán sát vào chăm chú tìm kiếm, mười phần kiên nhẫn, tư thế ngày càng cúi thấp vừa tầm mắt.

Vân Niệm nhận thấy anh đã khôi phục lại dáng vẻ kính cẩn nghe lời ngày thường, nên càng tự tin hơn, lập tức mượn gió bẻ măng, hùng hổ trách cứ: “Đây đều là lỗi của anh!”

Chu Hành Nghiên ôm cậu xuống khỏi bồn rửa mặt, tay ôm eo cậu, vòng eo thon gọn mềm mại, vừa bị chạm vào như bị điện giật nhảy dựng lên, trốn khỏi tay anh.

“Anh lại muốn làm gì?”

Vân Niệm mới vừa bị ăn đau, vẫn còn nhớ cảm giác khó chịu khi vòng eo bị nhéo.

Sau đó quần cậu lại tuột xuống một đoạn, lơ lững trên cánh mông, cậu mới nhận ra lần này Chu Hành Nghiên chỉ là muốn giúp mình mặc quần.

Cậu có chút xấu hổ trước phản ứng thái quá của mình, xoay người sang chỗ khác, xách lưng quần lên, xem như đã mặc xong rồi.

Xoay người nhìn Chu Hành Nghiên, Chu Hành Nghiên còn thảm hơn cậu, trên quần áo đều là kem, trên tóc cũng dính một ít.

Nhưng cậu không dám nhắc đến, hai tay ngoan ngoãn buông thõng hai bên người, ánh mắt đảo quanh.

Chu Hành Nghiên vừa buông tha cậu, lúc này không cần phải nhắc lại chuyện xưa nữa, giúp cậu chỉnh lại nón và áo hoodie, nói: “Đợi ở đây, tôi đi rửa một chút.”

Vân Niệm vội vàng gật đầu.

Chu Hành Nghiên tiến vào phòng tắm, tắm rửa.

Sau khi đi ra, không thấy bóng dáng Vân Niệm, nhớ tới dáng vẻ ngoan ngoãn vừa rồi đống ý mình, Chu Hành Nghiên có chút buồn bực không nói nên lời, vị tiểu thiếu gia này không chỉ nghịch ngợm, mà trong miệng còn không có một câu nói thật.

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng tắm bị mở ra từ bên ngoài.

Vân Niệm bước đi hơi vội, lúc đi vào suýt chút nữa đụng phải Chu Hành Nghiên, thắng gấp một cái, bị Chu Hành Nghiên kịp thời đỡ lấy bả vai, mới không té ngã.

“Anh tắm xong rồi?”

Cậu nhìn một lượt từ trên xuống, Chu Hành Nghiên mặc áo sơ mi quần dài, tóc còn ướt, chiếc áo khoác bẩn bị ném sang một bên.

Chu Hành Nghiên nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp.

Anh không có hứng thú đọc hiểu suy nghĩ của đối phương, xác nhận đối phương đã tắm rửa sạch sẽ, ném chiếc túi trong tay qua, nói: “Nhanh mặc vào rồi xuống lầu.”

Nói xong liền rời khỏi phòng tắm.

Chu Hành Nghiên lại lấy một bộ quần áo từ trong túi ra, đổi xong thì xuống lầu.

Trong khoảng thời gian Chu Hành Nghiên vắng mặt này, dưới lầu vẫn náo nhiệt như cũ, thậm chí rất nhiều người cũng không phát hiện chủ nhân bữa tiệc đã từng biến mất.

Vân Niệm vẫn ngồi ở vị trí vừa nãy, chống cằm xem người khác chơi.

Đèn trong phòng sáng trở lại, nhưng bên ngoài trời đã tối, trải qua một trận nhốn nháo vừa rồi, Vân Niệm một chút hứng thú ở lại đây cũng không còn.

Chu Hành Nghiên đương nhiên cũng không có hứng tiếp tục ở lại nơi này,anh chẳng qua đến đây là vì đáp ứng Vân Niệm.

Anh đi đến trước mặt Vân Niệm, hỏi: “Muốn về chưa?”

Vân Niệm đứng lên đi theo anh ra ngoài.

Hai người đi ra theo lối cửa hông, anh và Vân Niệm đi dạo một đoạn, thấy Vân Niệm không có ý muốn lên xe, nghĩ nghĩ, yên lặng đi theo.

Trên đường một bóng người cũng không có, đèn đường chiếu xuống kéo dài bóng hai người.

Thời điểm Vân Niệm phục hồi lại tinh thần lại, hai người đã cùng nhau đi rất xa, có chút mệt, dứt khoát ngồi xuống ghế dài bên cạnh, đối mặt với màn đêm đang bao phủ mọi thứ, rất thảnh thơi.

Chu Hành Nghiên đứng đối diện, yên lặng nhìn.

Vân Niệm ngẩng đầu nhìn các vì sao, đột nhiên hỏi: “Có phải anh giận tôi không?”

Những lời này từ trong miệng Vân tiểu thiếu gia nói ra, khá hiếm lạ, thế cho nên Chu Hành Nghiên cho rằng lỗ tai mình có vấn đề.

Vân Niệm không đợi anh trả lời, tự mình thở dài: “Thật ra tôi không phải cố ý.” Thanh âm càng nói càng nhỏ: “Tôi thấy bọn họ chơi rất vui vẻ, cho rằng anh cũng sẽ thích.”

Chu Hành Nghiên trầm tư nhìn cậu. Vân thiếu gia tùy hứng làm bậy nhưng với sinh nhật người khác lại đặc biệt khoan dung, hôm nay Vân thiếu gia ở trước mặt anh có vẻ rất hiểu lý lẽ.

Vân Niệm nghỉ đủ rồi, đứng lên tiếp tục đi dạo khắp nơi, Chu Hành Nghiên vẫn đi theo cậu. Hai người đều không nói lời nào, Chu Hành Nghiên cảm thấy vào giờ phút này thế giới bỗng nhiên trở nên yên bình lạ thường.

Thẳng cho đến khi xuất hiện một người bán trái cây dưới đèn đường.

Tại nơi này, thời gian này, có vẻ có chút bất ngờ, không có gì ngạc nhiên khi việc mua bán khá ế ẩm.

Chu Hành Nghiên liếc một cái liền dời mắt đi, Vân Niệm lại một đường đi thẳng đến quầy trái cây, cúi đầu quan sát ông chủ đang ngủ gà ngủ gật.

Ở một nơi như thế này cũng có thể ngủ, Vân thiếu gia cảm thấy người này rất có bản lĩnh.

Như cảm giác được có hai cặp mắt đang đổ dồn vào mình, ông chủ mở cặp mắt mõi mệt ra, Vân Niệm sắc mặt trắng bệch, lại cực kỳ xuất sắc, quá xinh đẹp, xinh đẹp đến…… có chút không giống người.

Vì thế trong màn đêm vang lên tiếng hét kinh hãi của ông chủ, suýt chút nữa té ngã vào vành đai xanh phía sau người.

Vành đai xanh

Vân Niệm ôm ngực cười, Chu Hành Nghiên tiến lên đỡ lấy cậu.

Ông chủ nhìn bóng hai người dưới ánh đèn đường, hít một hơi thật sâu “Không sao, không sao, không xui xẻo đến mức này.”

Vân Niệm đang xem trái cây của ông, nghe ông nói như vậy, thuận miệng hỏi: “Sao ông lại ở nơi này bán trái cây?”

Nhìn dáng vẻ ông chủ có vẻ không giống như bán trái cây ở đây, một bên dọn dẹp quầy hàng, một bên trả lời: “Tôi sống bên này, không muốn về nhà nên trên đường nghỉ ngơi một lát.”

Vân Niệm nói: “Cháu cũng không muốn về nhà, trong nhà quá nhàm chán, vì sao ông không muốn về nhà?”

“Haiz!” Ông chủ nặng nề thở dài:  “Công ty phá sản, nóc nhà bị dột vẫn chưa có tiền sửa, tìm cách mở một quầy bán trái cây, kết quả đi cả một ngày cũng không bán được quả nào.”

“Cháu cảm thấy ông nhất định có thể, ông là người rất lợi hai.”

“Cậu có thể nhìn ra được sao?”

Chu Hành Nghiên nhìn tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé nghiêm túc nói chuyện phiếm với ông chủ bán trái cây tình cờ gặp được, có chút muốn cười.

Cuối cùng khi rời đi còn được ông chủ tặng một túi trái cây, Vân Niệm ông theo túi trái cây cười đặc biệt vui vẻ, bộ dạng chưa hiểu sự đời, Chu Hành Nghiên thầm nghĩ mỗi ngày đều đút cậu ăn trái cây cũng không thấy cậu vui vẻ như vậy, vẻ mặt maatss kiên nhẫn như nuốt dao.

Sau khi gọi điện cho chú Trần, hai người không tiếp tục đi lung tung nữa, mà đứng tại chổ đợi xe chú Trần đến đón người.

Vân Niệm thản nhiên ngồi dưới ngọn đèn đường, chọc kiến dưới lớp đất trong vành đai xanh, sau khi đánh bại đội quân kiến ra ngoài tìm thức ăn, như thể cắn rứt lương tâm, lấy một quả dâu tây từ trong túi ra bẻ đôi ném vào.

Chu Hành Nghiên bất tri bất giác nhìn cậu chơi với kiến nửa ngày, nhớ ra trên mặt đất lạnh, thân thể tiểu thiếu gia suy nhược không thể tùy tiện như vậy được.

Vân Niệm từ bên lề đường đứng lên, khoảng cách hai người kéo gần lại, cậu rất tò mò nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt Chu Hành Nghiên, Chu Hành Nghiên mặt không có biểu tình gì hỏi cậu: “Cậu lại làm sao vậy?”

Cậu cong lưng tìm tìm bên trong chiếc túi trên mặt đất, tìm được một quả đào vừa to vừa đỏ, đứng lên, đưa cho Chu Hành Nghiên.

Chu Hành Nghiên nghi ngờ cậu nhân cơ hội này đùa cợt mình: “Cậu thật sự muốn ăn nó à.” Lúc này không đủ điều kiện để hầu hạ tiểu thiếu gia ăn trái cây.

“Không phải tôi muốn ăn. Đây là quà sinh nhật tôi tặng anh.” Vân Niệm dùng giọng điệu lừa người chậm rãi nói: “Anh xem, to như vậy, màu sắc và hình dạng lại đẹp như vậy, nhất định là một quả đào tiên. Thật là một món quà sinh nhật quý giá a.”

Chu Hành Nghiên liếc mắt nhìn cậu một cái, muốn nói lại thôi.

Vân Niệm bắt lấy bàn tay anh, đem “Đào tiên” trịnh trọng đưa cho anh, “Đến đây đi, ăn quả đào tiên này, từ nay về sau, anh sẽ luôn luôn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, vui vẻ hạnh phúc, không có âu lo, mọi sự xui xẻo đều sẽ không tìm tới anh.”

Tay trái anh bị hai tay dùng sức nắm chặt, đối phương dường như tin rằng, chỉ cần hơi buông lỏng tay, món quà sinh nhật trêu đùa này sẽ lập tức bị vứt đi.

Cảm xúc mềm mại lại ấm áp cuồn cuộn truyền đến từ lòng bàn tay đối phương, nhìn từ góc độ của anh, thiếu niên với thân hình gầy yếu làn da tái nhợt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến dưới ánh trăng.

Chu Hành Nghiên cảm thấy mình vừa nghe được một câu chuyện hoang đường nhất, nhưng người nói lại có đôi mắt trong trẻo nhất thế gian.

Vân Niệm đột nhiên kề sát vào mặt anh, nghi hoặc đánh giá, không thể tin được nói: “Vừa rồi anh mới cười sao Chu Hành Nghiên?”

Chu Hành Nghiên phụ họa theo lời cậu: “Chắc là món quà kia của cậu đã phát huy hiệu quả.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.