Lý Tư Lâm xuống thang, ăn cơm xong lại muốn đồng cam cộng khổ với Lận Vũ Chu, nhưng cánh tay cô thật sự không cho phép. Lận Vũ Chu thấy cô như thế, cảm thấy đề nghị của mình quá ngốc nghếch, một hai làm cô mệt nhọc làm gì chứ?
Lý Tư Lâm lại nói: “Anh tuyệt đối đừng đổi ý nhé, tiếp tục quản lý nhà cửa theo phương pháp đi, đột nhiên khi nãy em suy nghĩ cẩn thận một chuyện, em là kiểu người sống “không mục đích”, cho nên em muốn thâm nhập kết giao một người giỏi về quy hoạch.”
Cụm “thâm nhập kết giao” cũng hay lắm, hay đến mức làm Lận Vũ Chu nghĩ tới chuyện khác, anh bắt đầu không được tự nhiên, mặt còn đỏ lên. Chàng thanh niên trắng trẻo gọn gàng đeo kính đang đỏ mặt, món đồ cổ thế này khó mà đào trúng.
Buổi tối Lận Vũ Chu đề nghị mấy lần, một là đi khách sạn ở, hai là tới nhà chị anh ở nhờ, thậm chí chủ động ôm cô đi nhưng bị cô nghiêm túc từ chối. Cô tốn nhiều tiền như thế để mua sơn, nếu thật sự có hại thì hay rồi: Tố cáo ngay.
Lý Tư Lâm muốn nói mà thôi, tối đến hai người làm ổ trong phòng cô ngủ, mở hết cửa sổ ra, cả phòng khách và phòng ngủ đều dùng máy lọc không khí. Tắt đèn, máy lọc không khí lóe lên ánh sáng xanh nhạt. Lý Tư Lâm tựa vào Lận Vũ Chu đưa tay cho anh: “Mỏi.”
Lận Vũ Chu giúp cô xoa tay, hỏi: “Chúng ta không bệnh đâu nhỉ?”
“Không đâu.” Lý Tư Lâm kể về lần sơn sửa căn nhà lần thứ hai, là năm thứ hai sau khi cô vào ở, vì cô với Lý Nhuận Khải cãi nhau một trận nên cô quyết định phản nghịch. Lúc trang hoàng lại cũng theo màu Lý Nhuận Khải chọn, cô tìm thợ sơn tới sơn lại lần nữa, cũng chính là màu mà Lận Vũ Chu nhìn thấy. Lý Tư Lâm bình tĩnh mà nói: “Em cũng không thèm ra ngoài ở, khi đó chất lượng sơn không bằng hiện tại, lúc ấy em còn là đứa con nít lì lợm. Sau đó may sao không có việc gì.”
“Vậy sao lần này không nghe anh?”
“Em cũng không biết vì sao, chỉ là không muốn ra ngoài ở thôi.”
Lận Vũ Chu vô cùng cẩn thận, anh thầm đo lường tiêu chuẩn phù hợp, bằng không anh có khiêng thì cũng sẽ khiêng Lý Tư Lâm đi. Thật ra anh cũng hiểu tâm trạng của Lý Tư Lâm.
Quê anh ở Lục Xuân. Mà hầu như người ta tới Vân Nam thì sẽ không biết tới huyện Lục Xuân. Nhà của anh và chị gái Lận Vũ Lạc còn nằm ở một vùng nông thôn hẻo lánh ở Lục Xuân. Lúc căn nhà lâu năm không tu sửa lung lay sắp đổ thì chị anh đề nghị muốn lấy tiền tích cóp ra để sửa lại nhà cũ, anh không hỏi gì thêm bèn lấy tiền mình ra. Cảm giác của anh khi đó chắc hẳn là cũng là cảm giác hiện tại của Lý Tư Lâm.
Trong lòng họ đều khao khát có một mái nhà đích thực, dù nó có rách nát, nghèo túng, họ cũng tình nguyện làm hết tất cả để nó tươm tất, ổn thỏa hơn. Trên con đường tu bổ, không ngày nào muốn bỏ lỡ.
Sau đó căn nhà ở Lục Xuân biến thành một khu nhà nghỉ đẹp đẽ, trong sân trồng đủ loại hoa cỏ, có một con mèo xưng vua trong thôn, có mấy căn phòng sạch sẽ, những thứ này chắp vá nên thời thơ ấu và thanh niên của Lận Vũ Chu.
“Em còn nhớ Tam Nhất không?” Trong bóng đêm, Lận Vũ Chu hỏi Lý Tư Lâm.
“Nhớ chứ. Con mèo bảo vệ khu nhà nghỉ ở Lục Xuân, mà nó lợi hại lắm, ngày nào cũng ra vẻ hung dữ, em còn hơi sợ nó đó!”
“Tam Nhất… đưa mấy con mèo trong thôn đi đánh nhau với mèo ở thôn khác…”
“Hả?” Lý Tư Lâm trong bóng đêm siết chặt áo thun của Lận Vũ Chu: “Tam Một ngày càng giỏi hơn rồi, khi đó Cố Tuấn Xuyên còn nói sau này nó sẽ trở thành vua mèo đấy, ánh mắt của nó lúc nào cũng hung tợn. Nhưng nó đối với anh rất ngoan ngoãn hiền lành.”
“Đó là với anh thôi. Anh quên là tính tình Tam Nhất không tốt, hay khua đổ ly nước của anh à?”
Khu nhà nghỉ Lục Xuân cũng là ký ức về nhà của Lận Vũ Chu, hệt như mặt hồ trong cơn mưa, lộp độp bong bóng nước. Lý Tư Lâm nhớ lúc họ ở đó múc nước tạt nhau, ngắm mưa, uống trà. Những ngày hè ầm ĩ hạnh phúc của Lận Vũ Chu khi ở Lục Xuân trông có vẻ bình thường, nhưng khi đó trong lòng anh đã có có sóng to gió lớn.
Anh từ lúc mười mấy tuổi bắt đầu quen với thế gian cô độc, bởi vì chị anh đi xa, anh đọc sách một mình, tự hỏi một mình, một mình đi qua con đường núi nơi có cây thông dẫn tới khu mộ của ba mẹ vô số lần. Chuyện khiến anh vui nhất là nhận được thư của chị gái, trong thư chị nói chị sống rất tốt, anh của khi đó nào còn ngây thơ nữa, từ người đồng hương anh mơ hồ biết được cuộc sống nơi thành thị khó khăn cỡ nào. Anh cũng không tin hoàn toàn lời chị nói, nhưng anh cũng không nghi ngờ, trong thư không chỉ nói một lần: Ở Bắc Kinh chờ em.
Từ Lục Xuân đến Bắc Kinh, Lận Vũ Chu rất vất vả để tiến tới. Trên người anh không nhìn ra được dấu vết của cực khổ. Anh hệt như ngọn gió núi dịu dàng ở Lục Xuân, nhẹ nhàng trôi tới thành thị, lúc tới rồi dường như chẳng hề có âm thanh. Anh cũng không hy vọng xa vời tới những chuyện không thực tế, điều anh cố chấp duy nhất chính là lý tưởng. Tình cảm của anh không mãnh liệt, không nồng nhiệt, thậm chí khi trước anh từng tưởng tượng đến tuổi già của chính mình, một người cô độc một mình tuổi xế chiều, sống trong một căn nhà cổ xưa cũ kỹ.
Mãi cho đến khi Lý Tư Lâm xuất hiện.
Cô cũng như một làn gió nhẹ, khi tới cũng chẳng có âm thanh, chỉ có sợi tóc, góc áo, giọt mồ hôi chảy qua da thịt là để cảm giác. Cô cứ ở đó rất lâu, cứ làm người ta lầm tưởng cơn gió thoảng qua ấy là điều tầm thường, cuối cùng đến một ngày làn gió ấy không dấy lên nữa, anh đã nhận ra, gió đi mất, cơ thể mệt mỏi của anh không còn được vỗ về.
“Lận Vũ Chu.” Lý Tư Lâm thầm gọi anh: “Em nhớ ra vì sao lần trước em muốn sơn nhà rồi.”
“Vì sao?”
Khi đó thím hai vô tình nói với Lý Tư Lâm chuyện Lý Nhuận Khải và mẹ Ngô Hà muốn sinh một đứa con. Lúc họ tái hôn thì vẫn còn trẻ, tình cảm của hai người lại tốt, muốn một đứa con thì rất bình thường.
“Thế tại sao lại không có?”
“Có chứ, không cẩn thận bị sảy mất.”
Lý Tư Lâm ngẫm lại quá khứ, lúc ấy cô tầm 11 tuổi. Đó là lần đầu cô tới nhà của ba, ba thì đang nấu cơm. Lúc ba nấu cơm còn đang hát vu vơ, rửa một trái dưa leo sạch sẽ đưa cho Lý Tư Lâm gặm, mẹ Ngô Hà nằm ngủ trong phòng. Lý Tư Lâm hỏi bà ấy không thoải mái phải không, bà cười rộ lên vô cùng hạnh phúc, đáp: “Hình như hơi cảm nhẹ.” Tháng đó cứ như thế, cuối tuần cô đến nhà ba, đều là ba nấu cơm, Ngô Hà nằm trong phòng ngủ.
Sau đó có một lần, ba vẫn đang nấu cơm, nhưng mẹ Ngô Hà đang khóc. Khi đó cô không hiểu, cho rằng họ cãi nhau, cô còn nói với bạn bè là: “Đừng nói là ba tớ muốn ly hôn nữa nhé? Ba tớ nghiện ly hôn đúng không?”
Thím hai thấy Lý Tư Lâm tự hỏi, bà mới nhận ra cái miệng ba hoa của mình nói sai rồi, bà vội đánh lên miệng mình, nhưng bà nghĩ chuyện lớn như thế thì không thể nào Lý Nhuận Khải không nói với Lý Tư Lâm, nhưng bà cũng không dám nói thêm gì nữa.
Lý Tư Lâm lúc trước cảm thấy cái gọi là hạnh phúc tuổi thơ của mình chính là một bong bóng khổng lồ do trí tưởng tượng của cô tạo ra, vì nó thể hiện hạnh phúc của cô rõ ràng, lúc bị người khác cười nhạo cô còn nói: Tôi có hai ba hai mẹ, ba và mẹ tôi đều đi tìm hạnh phúc của mình, nhưng họ chỉ yêu mình tôi thôi, họ sẽ không bao giờ có đứa con khác.
Họ sẽ không bao giờ có đứa con khác, là điều hay nhất mà Lý Tư Lâm tự an ủi mình sau khi ba mẹ ly dị. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cô đều tin vào điều này không hề nghi ngờ, bởi vì họ thật sự không có con riêng.
Họ cũng có ý muốn có con, nhưng đứa bé kia không cẩn thận bị sảy mất. Lý Tư Lâm duy trì trí tưởng tượng cơ bản về hạnh phúc dựa vào một đứa bé bị sảy. Cô cảm thấy như thế không được thiện lương, cô cũng không thích người trưởng thành giả nhân giả nghĩa.
Ngày đó cô về nhà, quyết định sơn lại nhà của chính lại lại một lần nữa. Cô vốn không thích cái màu kia, nhưng vì Lý Nhuận Khải thích, mà cô vẫn muốn lấy lòng ba, làm ba vui vẻ, cho nên đồng ý sơn màu kia. Khi một màu sắc mới được sơn lên, Lý Tư Lâm cảm thấy nội tâm mình được cách mạng lần nữa.
Khi Lý Tư Lâm kể lại những chuyện này cô cũng không khóc, đã quá lâu rồi, cô đã trở thành một cô gái lạnh lùng từ lâu, không thích rơi nước mắt vì những việc này. Cô không thích giả nhân giả nghĩa, xu nịnh, con buôn, cô thích thứ gì đó chỉ cần nhìn một cái là rõ ngay.
Cho nên vào mùa hè năm 2017, lần đầu tiên ánh mắt cô nhìn thấy Lận Vũ Chu, cô cảm giác như mình đang nhìn thấy một luồng sáng lấp lánh đang nhảy múa.
“Vậy tại sao lần này lại muốn sơn lại tường?” Lận Vũ Chu hỏi, thật ra anh đã biết đáp án, anh chỉ muốn cho Lý Tư Lâm thổ lộ hết.
“Nội tâm em lại muốn cách mạng lần nữa.” Lý Tư Lâm ôm chặt anh: “Em nghĩ rằng, dường như mình cũng có một mái nhà ấm áp rồi. Vách tường của căn nhà ấy sơn màu mà em thật sự thích, có một người lúc nào cũng sẽ chờ em dù em có đi đâu. Giữa vùng đèn đuốc thắp sáng giữa đêm ấy, em biết là có một ngọn đèn thuộc về em. Cuối cùng em không còn phải lưu lạc nữa.”
Lận Vũ Chu ôm chặt cô: “Ngủ đi, ngủ ngon nhé.”
“Thế thôi, ngủ ngon nhé.”
Lý Tư Lâm trở mình, kéo chăn kề sát vào lòng ngực anh. Trong đầu cô đang tính toán, thôi thì đổi phòng ngủ phụ thành phòng làm việc đi, dù gì họ cũng đâu cần nhiều phòng ngủ tới vậy.
Ngày quét sơn tới phòng ngủ của Lý Tư Lâm, Lận Vũ Chu đi ngang qua trung tâm yoga của Lận Vũ Lạc, mời chị gái đi ăn trưa. Đã lâu rồi hai chị em không đi ăn với nhau, hai người quyết định đi ăn món họ thích nhất, cá nướng.
Khi đó hai người không có nhiều tiền, mỗi khi Lận Vũ Lạc được phát tiền lương hoặc Lận Vũ Chu nhận được học bổng thì đều đi ăn mừng, không cá nướng thì là thịt nướng. Lúc ăn, Lận Vũ Lạc kể cho Lận Vũ Chu nghe chuyện về Tiểu Tiểu Lận, giờ còn thông minh hơn tháng trước, bây giờ con bé không chỉ nhìn sắc mặt cô ấy mà còn làm khó ba nó. Nếu con bé muốn gì mà mẹ hay dì không cho, đợi ba về thì con bé sẽ oa oa tố cáo, nhìn người này nhìn người kia, để ba đoán thử. Ba đoán đúng thì con bé sẽ òa khóc, nghe mà như chịu tủi thân lắm.
“Ngày nào Lý Tư Lâm cũng nhắc mãi muốn chị với anh rể đi du lịch rồi cô ấy sẽ đưa con bé về nhà.” Lận Vũ Chu thuật lại lời Lý Tư Lâm nói: “Con cái à, sinh làm gì, con gái nuôi của em là tốt nhất.” Lý Tư Lâm thậm chí xúi giục Lận Vũ Lạc sinh thêm một đứa, để đứa này cho cô đi! Cố Tuấn Xuyên tức chết đi được, bắt cô câm miệng: Phụ nữ họ Lận ở bên cạnh tôi không có chuyện để người khác chăm sóc! Huống chi còn là con gái tôi! Cô lo mà quên suy nghĩ này đi, làm người cho đàng hoàng được không?
Lận Vũ Lạc nghe xong cười khanh khách. Làm chị của Lận Vũ Chu, cô ấy của khi trước là một con nhím thật sự, để bảo vệ mình và cả em trai, cô ấy có thể đấu với bất cứ kẻ nào, lợi hại không thể tưởng. Ngay cả Cố Tuấn Xuyên còn bị cô ấy dày vò, dù lúc nào anh ấy cũng mạnh miệng nói là nhường Lận Vũ Lạc. Bây giờ cô ấy đã thay đổi, vẫn cứng rắn nhưng hình thức đấu tranh ôn hòa hơn nhiều.
“Em dự định ở nhà của Lý Tư Lâm sao?” Lận Vũ Lạc hỏi: “Anh rể em muốn đưa căn hộ ba phòng của ảnh gần nhà Lý Tư Lâm cho hai người ở, chị từ chối rồi.”
Cố Tuấn Xuyên suy xét tương đối lâu dài, lấy sự hiểu biết của anh ấy về Lận Vũ Chu, anh hẳn là sẽ không lại yêu người khác, Lý Tư Lâm cũng là cái để tâm vào chuyện vụn vặt. Hai người như thế, có lẽ sẽ ở bên nhau thật lâu thật lâu. Ở bên nhau lâu dài, chắc chắn sẽ kết hôn rồi sinh con đẻ cái, nói thật lòng, Cố Tuấn Xuyên muốn đứa trẻ của hai người họ có được môi trường sống thật tốt. Nhưng Lận Vũ Lạc từ chối, cô ấy nói với Cố Tuấn Xuyên rằng, Lận Vũ Chu đã là người trưởng thành, có suy nghĩ và kiêu ngạo của riêng mình. Lận Vũ Lạc hiểu rõ tự tôn của em trai, cô ấy tuyệt đối không để mọi sự nỗ lực vất vả của anh sụp đổ.
“Em biết anh rể rất tốt với em, cũng cảm ơn chị đã hiểu cho em.” Lận Vũ Chu nói với Lận Vũ Lạc: “Em tính toán thử một chút, tích cóp với mượn, thêm nữa là thị trường bất động sản năm nay không tốt lắm, em có thể đặt cọc một căn ba phòng ngoài khu vành đai 5.”
“Tiền đặt cọc cỡ nhiêu?”
“Hơn 200 vạn.”
“Em có bao nhiêu rồi?”
“Em có thể gom được 120 vạn.”
“Được, chị cho em mượn. Nghe cho kỹ, là cho mượn.” Lận Vũ Lạc giải thích cho Lận Vũ Chu, đây là anh lần đầu tiên chủ động mở miệng, nói cho, anh sẽ lùi lại, nói cho mượn, anh sẽ lên kế hoạch trả tiền. Quả nhiên, Lận Vũ Chu đã bắt đầu rồi. Anh lần lượt mang tất cả báo cáo tài chính của mình cho Lận Vũ Lạc, bao gồm cổ phiếu, mấy vụ đầu tư nhỏ cùng các bạn học, lương bổng, thu nhập mấy công việc nhận thêm. Nếu tính dựa trên lãi suất cho vay là 5, anh có thể trả hết trong vòng bảy năm.
“Còn nhà nghỉ Lục Xuân nữa mà?” Lận Vũ Lạc cũng thông minh, lúc Lận Vũ Chu tính toán thì cô ấy cũng giúp anh tính, trước đó Lận Vũ Chu không đề cập tới lợi nhuận của nhà nghỉ Lục Xuân vì đúng thật là có vài năm không ổn lắm, nhưng hiện tại đã khác, một năm trở lại đây làm ăn rất khá: “Nhà cũ là của hai ta, lúc ấy tu sửa em cũng góp tiền. Chị em ruột mình tính với nhau, em không muốn lấy thì chị cũng phải đưa cho em. Dựa theo tình hình hiện tại, năm nay phần của em được khoảng chừng 25 vạn gì đó. Cho nên chị đề nghị, em cứ thế chấp 10 năm lợi nhuận của nhà nghỉ đi. Mười năm này, chị có kiếm được bao nhiêu thì cũng không cần đưa lại em nữa, tính hẳn hoi ra thì em lỗ hơn chị nhiều ấy chứ.”
“Chị…”
“Nghe chị đi.” Lận Vũ Lạc cắt ngang: “Vũ Chu, chị biết khi chị kết hôn, về sau em cũng thế, dựa theo suy nghĩ thường tình, chúng ta đều sẽ có một gia đình mới của riêng mình. Nhưng hai đứa mình không giống thế, dù chúng ta có gia đình mới thì vẫn sẽ gắn bó bên nhau. Chị em không phải Voldemort, em cũng không phải ăn bám nhà chị gái, ai dám nói cái kiểu đó trước mặt chị đi, chị mắng lại cho xem. Tiền lời của nhà nghỉ Lục Xuân đương nhiên phải chia cho em chứ, bao gồm 20 vạn em lấy ra để đầu tư hồi năm trước, tương lai sẽ chia cho em theo tỉ lệ. Chúng ta cứ tính toán sổ sách rõ ràng như thế. Được không?”
“Nhưng nếu thua lỗ, em cũng muốn cùng nhau gánh vác.” Lận Vũ Chu nói.
“Được rồi. Mệt cùng nhau táng gia bại sản bái, dù sao chúng ta cũng từ Lục Xuân tới, sợ về lại Lục Xuân quái gì? Điểm quyết đoán này chị em chúng ta đều có.”
Thời gian thấm thoát trôi đi, khi trước hai chị em còn đang trò chuyện, chúc mừng công việc, nói tới việc Lận Vũ Chu vì đi sở nghiên cứu mà cố gắng hết mình, bàn xem năm sau chị em họ sẽ như thế nào, mà lúc này đây, họ đang nói về chuyện nhà cửa, cho tới chuyện Lận Vũ Chu xây dựng gia đình gia đình trong tương lai sau.
Đến giờ Lận Vũ Lạc vẫn còn nhớ rõ hồi Lận Vũ Chu năm 15 tuổi, sau khi ba mẹ qua đời, anh trốn trong phòng không nói lời nào, người nhanh chóng gầy hẳn đi, một lần rồi lại một lần leo lên con đường núi kia, đi đến phần mộ của ba mẹ họ. Khi đó họ chẳng dám tưởng tượng đến chuyện tương lai, tương lai trong lòng họ là một mớ hỗn độn tối đen.
Khi đó suy nghĩ duy nhất của Lận Vũ Lạc đối với em mình chính là: Cứ sống đã, còn sống là tốt rồi. Cô ấy tới Bắc Kinh trước, chịu nhiều cực khổ, mỗi khi đêm đến cô ấy đều thầm nghĩ rằng, mình và em trai lại sống qua một ngày.
Họ từ sự khốn khổ mà gượng dậy, chỉ có chính họ biết, sự đau khổ khi cả thế giới sụp đổ, và cả sự vất vả khi gầy dựng lại thế giới.
“Chị, chị có muốn uống trà sữa không?” Mỗi lần ăn cơm xong Lận Vũ Chu đều muốn rủ Lận Vũ Lạc uống gì đó, lần này anh vẫn vậy.
“Được thôi. Uống gì đây?”
“Lý Tư Lâm mới phát hiện một tiệm rất ngon mới mở.”
“Chị biết rồi, tiệm Khoai Nghiền gì đúng không.”
“Đúng vậy.”
Lận Vũ Lạc cười. Về chuyện bạn thân của mình thành với em trai ruột, cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Lận Vũ Chu mua thêm một ly trà sữa, mang theo tới quán bar của Tô Cảnh Thu. Tối hôm nay Lý Tư Lâm có một buổi diễn thêm tại đây, khoảng một tiếng. Lúc Lận Vũ Chu đến thì cô vừa lên sân khấu, “anh trai 20 vạn” cũng ở đó, ngồi ở hàng đầu tiên.
Tô Cảnh Thu trêu Lận Vũ Chu: “Cái chuyện yêu đương này của cậu đúng là tràn ngập nguy cơ thật đấy. Quý cô Lý Tư Lâm này lúc nào cũng có một đám người vây quanh, như anh trai kia đó, tới giữ rượu nữa.”
Lận Vũ Chu chỉ cười một cái, cầm ly trà sữa ít đường đưa cho Tô Cảnh Thu, nhờ anh ta hỗ trợ tìm người đưa lên sân khấu. Anh trai phục vụ đưa ly trà sữa tới tay Lý Tư Lâm, cô biết Lận Vũ Chu đã tới. Cô nhìn qua hướng quầy bar một cái, nhìn thấy anh, trái tim đã bình ổn. Ánh mắt giao nhau không một chút dư thừa, cô yên tâm cất giọng.
Anh trai hai mươi vạn hình như phát hiện điều gì đó, khi cô nhìn về phía quầy bar thì anh ta cũng xoay người nhìn một cái, thấy chàng thanh niên chở cô bằng xe đạp lần trước. Anh trai hai mươi vạn hơi bất ngờ, anh ta cho rằng Lý Tư Lâm chỉ có hứng thú nhất thời như những người khác, thích chàng thư sinh nghèo gọi đấy là tình cảm giản đơn, không nghĩ rằng suy nghĩ đó sẽ dài lâu. Anh ta hào phóng vung ngàn vàng ở quán bar cô không hề dao động, lại vì một ly trà sữa mà nhìn về bên ấy. Nhưng anh trai hai mươi vạn chính là anh trai hai mươi, buông tay cũng rất phóng khoáng. Anh ta đứng dậy đi đến quầy bar, lại giữ rất nhiều rượu, lúc trợ lý trả tiền, anh ta nghiêm túc đánh giá Lận Vũ Chu.
Lận Vũ Chu không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn lại, lễ phép mỉm cười nhẹ.
“Bạn trai à?” Hai mươi vạn đại ca chỉ chỉ lên sân khấu, hỏi Lận Vũ Chu.
“Đúng vậy.” Tô Cảnh Thu trả lời trước: “Tổng giám đốc Tần tinh mắt thật, hai người họ quen biết nhau rất nhiều năm rồi.”
“Không tồi đấy chứ.” Anh trai hai mươi vạn gật đầu, hỏi Lận Vũ Chu: “Không ngại bạn gái ca hát ở đây à?”
“Để ý thì đã không tới hát rồi.” Tô Cảnh Thu đáp. Em trai nhà mình thì anh ta chiếu cố, câu hỏi kiểu này đương nhiên không cần Lận Vũ Chu trả lời, tự anh ta trả lời là được: “Tôi gửi ngài một lượt rượu, toàn là hàng mới quý giá, hôm nay sẽ mở ở bàn bên kia, chắc hẳn ngài sẽ rất thích.”
“Được chứ, cảm ơn anh.” Anh trai hai mươi vạn vốn định nói vài câu, Tô Cảnh Thu nói chêm vào chọc cười thì anh ta không nói gì nữa, chỉ nhìn Lận Vũ Chu một cái. Người đàn ông này có diện mạo nhẹ nhàng sạch sẽ, nét mặt trong trẻo, là kiểu khác người trong cái quán bar này. Ánh mắt của Lý Tư Lâm không tồi.
Lý Tư Lâm hát xong xuống sân khấu chào hỏi bạn bè, anh trai hai mươi vạn chỉ vào quầy bar, nói với Lý Tư Lâm: “Ánh mắt không tồi đấy.”
“Cảm ơn anh. Tôi theo đuổi lâu lắm mới được đấy.” Lý Tư Lâm không cảm thấy việc chủ động theo đuổi hay thích một ai đó là mất mặt, cô đúng là theo đuổi anh rất lâu, cô dũng cảm thừa nhận. Cô cũng cảm thấy không cần cố tình giấu giếm mối quan hệ với Lận Vũ Chu, người thật sự tới đây nghe hát, hoặc là thật lòng muốn làm bạn với cô sẽ không vì sự tồn tại của Lận Vũ Chu mà kết thúc giao tình quân tử*.
*Câu đầy đủ là: 君子之交淡若水 – Quân tử chi giao đạm nhược thủy: nghĩa là giao tình của người quân tử cao nhã, thuần tịnh, thanh đạm như nước.
Cô không muốn yêu đương lén lút, cô đã yêu là sẽ yêu một cách quang minh chính đại. Cho nên cô vui vẻ đi đến trước mặt Lận Vũ Chu, giữ chặt tay anh, một tay khác cầm ly trà sữa anh mua. Tô Cảnh Thu cười nhạo bọn họ: Dính nhau quá đi. Lý Tư Lâm hô lên: Còn cậu có muốn dính thì Tư Minh Minh đâu có để ý tới cậu đâu?
Tô Cảnh Thu tất nhiên không chịu thua, đuổi hai người đi: Tan tiệc, đi chỗ khác giúp, đừng làm tớ phiền muộn nữa.
Lý Tư Lâm lôi kéo Lận Vũ Chu tay đi ra ngoài, cô rất thành thạo nhảy lên yên sau xe anh. Buổi tối cô vẫn không ăn cơm như cũ, lúc đi ngang qua trạm tàu điện ngầm bị mùi thơm mì xào hấp dẫn, nhéo vào eo Lận Vũ Chu để anh anh dừng xe, tự cô nhảy xuống đi mua một phần, ăn vài miếng thì đưa cho Lận Vũ Chu, sợ béo.
Lúc Lận Vũ Chu xử lý thì cô đứng đó ngắm anh, sẵn tiện châm chọc vài câu: “Nuôi anh thành một cậu bé trắng trẻo mập mạp, thế thì không còn ai thích anh nữa.” Hoặc là nói: “Để em lấy hết tinh lực của anh, làm cho người khác nghĩ rằng trong nhà trên núi của anh có yêu tinh ở rồi.”
Anh trai hai mươi vạn đi ngang qua đây, anh ta vẫn hạ cửa xe xuống, để tài xế tránh qua chào hỏi với Lý Tư Lâm. Còn Lý Tư Lâm thì xua tay với người ta: “Lần sau gặp!”
Lần này Lận Vũ Chu cũng gật đầu với chiếc siêu xe. Anh trai hai mươi vạn này chỉ là một trong những sự cám dỗ của đời người, họ không để ý quá nhiều. Bởi vì có sự kiện Chu Dương dạo trước mà “gắn bó keo sơn”, Lận Vũ Chu cũng không thích vì chuyện không đâu mà ghen tuông.
Bọn họ xuyên qua dòng người trong màn đêm, trời đã gần vào hè, gió đêm man mát dễ chịu, họ đi với tốc độ rất chậm, đồng hành cùng gió. Lý Tư Lâm tựa vào lưng anh, nhắm mắt lại cảm nhận từng ánh đèn đêm lướt qua khuôn mặt.
Lý Nhuận Khải đột nhiên gọi một tiếng, Lận Vũ Chu nhanh chóng thắng lại, hai người cùng quay đầu nhìn ra sau, Lý Nhuận Khải bước xuống xe, vẫy tay với họ.
Hai người đi đến trước mặt ông, điều đầu tiên chào đón chính là bị người lớn phê bình: “Xem xem mấy giờ rồi hả người trẻ tuổi, không ngủ được à? Ca hát xong về nhà, thế mà không gọi xe? Thiếu tiền gọi xe phải không? Hay là thấy tình thú? Tình thú kiểu này có quan trọng hơn tính mạng không hả?”
Hai người đứng đó ngoan ngoãn nghe ông dạy bảo, Lý Tư Lâm muốn mở miệng phản bác, Lận Vũ Chu ở sau kéo áo cô. Lận Vũ Chu thông minh, khi người lớn đang nổi nóng, cô càng phản bác thì ông càng giận hơn, ông vốn chỉ muốn mắng vài câu, cuối cùng có thể sẽ biến thành cãi nhau. Anh quá lý trí, lúc này anh không hề nghĩ tới chuyện mình sẽ khó xử, chỉ nghĩ đến việc xử lý cảm xúc của mọi người ổn thỏa trước.
Sau khi Lý Nhuận Khải nói xong thì nhìn Lận Vũ Chu, nhìn thái độ khác lạ không già mồm của Lý Tư Lâm, cơn giận của ông tan đi phân nữa: “Thôi được rồi, đêm hôm khuya khoắt cả.”
Ông quay đầu lên xe, lấy từ trong bóp ra một xấp tiền nhét vào tay Lý Tư Lâm. Đã thời đại nào rồi, thế mà còn người ra khỏi nhà còn mang nhiều tiền mặt tới vậy. Lý Tư Lâm lật tay ra sau không muốn lấy, Lý Nhuận Khải nóng lên, bỏ tiền vào rổ xe đạp của Lận Vũ Chu: “Mua xe nhanh lên!” rồi xoay người đi mất.
Thật ra mấy năm nay có rất nhiều lần Lý Tư Lâm muốn Lý Nhuận Khải chuyện năm đó ông sắp sửa có một đứa con, nhưng cô không nói được. Dù cô cảm thấy ba phản bội cô, nhưng cô nghĩ rằng mất đi một đứa nhỏ chắc chắn vô cùng đau khổ, xát muối lên vết thương người thân ruột thịt là chuyện cô không thể làm được. Chiếc gai này tồn tại, nhưng đã mềm đi theo thời gian.
Khi nãy Lý Nhuận Khải nhào xuống dạy dỗ họ, Lý Tư Lâm muốn nói rằng, ba nói con thì được, nhưng ba đừng dạy con người khác, nhưng khi Lận Vũ Chu kéo áo không cho cô nói, nhìn anh có vẻ không hề để bụng, thậm chí sau khi Lý Nhuận Khải đi anh còn lộ vẻ cảm động. Anh nói: “Được người khác quan tâm thật tốt. Mới nãy anh còn đang nghĩ rằng ba anh đang mắng anh đấy. Hơn nữa em thấy đó, ông ấy mắng mình xong còn đưa tiền cho em, sợ em tủi thân.”
Lý Tư Lâm cất tiền vào ba lô, lúc vào nhà thì nhắn tin cho Lý Nhuận Khải: “Con về tới nhà rồi nha ba. Ba cũng ngủ sớm đi, khuya rồi mà ba còn lái xe làm gì đấy? Con còn chưa nói ba đâu đó mà ba đã mắng con một trận trước rồi.”
“Cãi nhau với bà nội con, ra ngoài giải sầu.”
“Ba đừng động tới chuyện yêu đương của bà nội nữa, đó là chuyện tốt mà.”
“Thôi được rồi.”
“Ba ngủ sớm đi nha, ba. Về sau đừng dúi tiền cho con nữa.”
“Không cho mi thì cho ai?”
Lý Tư Lâm thở dài, đặt điện thoại sang một bên. Cô giải thích với Lận Vũ Chu, Lý Nhuận Khải là người như vậy, nghĩ sao nói vậy, nhưng thật ra không phải người xấu. Cô sẽ tìm cơ hội nói với ông, không cần giận chó đánh mèo vào Lận Vũ Chu. Còn Lận Vũ Chu thì, anh không quá quan tâm đến chuyện khi nãy. Thậm chí anh còn cảm thấy Lý Nhuận Khải phản ứng như thế là ông không xem anh là người ngoài.
“Anh không cảm thấy ông ấy khinh thường anh à? Ví dụ như cảm thấy anh ở chỗ em nên cố ý ra vẻ với anh?”
Lận Vũ Chu lắc đầu: “Sao lại như thế được? Anh biết rõ đâu là quan tâm đâu là khinh thị mà.”
“Suy nghĩ của anh tốt thật.”
“Không phải đâu. Là vì lúc ấy nhìn chú lo lắng thật đấy.”
Lận Vũ Chu từ trước tới giờ đều dùng suy nghĩ thiện chí để phân tích người khác, anh có thể bình yên sống đến bây giờ, có lẽ cũng là dựa vào một đống vận may. Lý Tư Lâm vốn là một người khoan dung, nhưng so với Lận Vũ Chu mà nói thì cô cảm thấy mình vẫn không đủ khoan dung. Cô khoan dung giống như một dòng sông, dõi mắt theo nhưng có giới hạn của nó; sự khoan dung của anh hệt như biển rộng, vô biên vô hạn. Như hôm nay, Lý Tư Lâm tủi thân thay anh, thế mà anh lại chẳng có cảm giác gì.
Lý Tư Lâm nghĩ lại, cô mãi mãi sẽ không hỏi ba chuyện năm đó tại sao lại muốn có một đứa bé. Cô nhìn thấy trên người Lận Vũ Chu là sự thứ tha cùng với niềm vui hòa hoãn. Chuyện đó cuối cùng không xảy ra, Lý Nhuận Khải nhất định cũng rất khổ sở. Một bên là sự áy náy đối với cô, một bên là sự khốn khổ vì mất đi đứa con. Cho nên sau này Lý Tư Lâm muốn gì ông đều đồng ý. Cô muốn một đáp án để làm gì đây? Đều mang hai bên vào sự đau khổ của hồi ức mà thôi.
Lý Tư Lâm cảm thấy sớm muộn gì mình cũng phải có một gia đình. Về những chuyện phức tạp trong gia đình, cô sớm muộn cũng phải trải nghiệm. Ví dụ như sự cách mạng của cô lúc này, biến căn nhà mình trở nên thoải mái nhẹ nhàng, tan làm xong cô muốn chạy thật nhanh trở về, cô không cần làm gì cả, chỉ đơn giản nhào lên sô pha là cũng cảm thấy hạnh phúc.
Lận Vũ Lạc kể với cô chuyện Lận Vũ Chu muốn mua nhà, kể về khát vọng “gia đình” của Lận Vũ Chu rất nhiều năm nay: “Cậu biết không Lý Tư Lâm, tớ cảm thấy cậu và Vũ Chu về bản chất là cùng một loại người. Tuy rằng nhìn cậu có vẻ sẽ không vì một ai mà dừng lại, mà nó sẽ có khả năng dừng ở một chỗ vĩnh viễn. Nhưng khi tớ nhìn thấy hai người sơn phét nhà cửa, hai người, có lẽ sẽ cùng buộc chặt ở bên nhau. Bởi vì khi đã có suy nghĩ mong muốn một gia đình thì mới đi tạo dựng nên một căn nhà.”
Lận Vũ Lạc rất xúc động.
Mùa đông năm 2019, thời điểm khi Lý Tư Lâm rời đi, cô ấy buồn phiền vì bạn mình đi xa. Khi đó Cố Tuấn Xuyên nói: Đây đã là gì đâu em? Đi xa chỉ là bạn bè của em, còn cả tình yêu chưa thông suốt của Lận Vũ Chu kia kìa.
Trong chuyện này cô ấy thậm chí còn không nhìn thấu bằng Cố Tuấn Xuyên.
Cũng đúng là từ đó về sau, Lận Vũ Chu có rất nhiều cơ hội dọn khỏi nhà Lý Tư Lâm, nhưng anh một mực không dọn đi, Lận Vũ Lạc mới ý thức được, tình yêu của Lận Vũ Chu thật sự đã đi xa rồi.
“Cuối tuần tới nhà tớ ăn cơm nhé?” Lận Vũ Lạc mời Lý Tư Lâm: “Tiện thể trông con giúp tớ. Tớ mệt mỏi quá, không muốn trông nó nữa.”
“Thế thì tớ không khách sáo đâu, cuối tuần ai giành con bé với tớ thì người đó chính là kẻ thù của tớ!” Loại cảm giác này không kém gì gặp được con gái ruột thịt.
Lận Vũ Chu thấy cô hào hứng thì trêu cô: “Anh có thể tưởng tượng sớm muộn gì cũng có một ngày em không nhịn được trộm con bé về.”
“Em có thể giành, nhưng tuyệt không sẽ trộm.”
“Cô cũng có thể tự sinh được mà.” Đầu bên kia đột nhiên có tiếng của Cố Tuấn Xuyên vang lên: “Tự sinh đi, muốn sinh mấy đứa thì sinh, đỡ phải mỗi ngày đi dòm ngó con trẻ nhà người ta.”
“Sao anh nghe lén chúng tôi gọi điện thoại?”
“Vợ tôi bật loa đấy, cảm ơn.”
“Tớ không có bật loa mà!” Đầu bên kia điện thoại có một tiếng “chát” vang lên, Cố Tuấn Xuyên ăn một bàn tay.
Lý Tư Lâm và Lận Vũ Chu nhìn nhau cười, cúp điện thoại. Hôm tới nhà Lận Vũ Lạc, Lý Tư Lâm cố tình không trang điểm cũng không xịt nước hoa, sợ không tốt cho trẻ nhỏ. Tiểu Tiểu Lận nhìn thấy cô thì mặt mày hớn hở, giơ tay nhỏ nhào vào ngực cô.
Cố Tuấn Xuyên ở một bên bĩu môi: “Con gái tôi còn nhỏ mà đã biết diễn rồi đó.”
Lận Vũ Lạc đánh anh ấy: “Thích anh là thật thôi chứ gì?”
Lý Tư Lâm không thèm để ý tới anh ấy, cô ôm Tiểu Tiểu Lận đi ra ban công ngắm cảnh, Lận Vũ Chu giống như người hầu nhỏ đi sát theo cô, lúc nào cũng kịp phục vụ yêu cầu của hai vị “bà chủ”. Chưa tới nửa tiếng, anh nào là lấy ra khăn chùi nước bọt, ly nước, đổi tã. Lận Vũ Lạc nhìn anh tới tới lui lui thì cảm thán với Cố Tuấn Xuyên: “Nếu mà Vũ Chu có làm ba thì chắc chắn là một người ba tốt.”
“Này thì anh sẽ không nghi ngờ.”
“Không bằng chúng ta tìm một nơi tiện ra ngoài du dịch, để họ giúp mình trông con bé nhỉ?”
“Em cứ du lịch đi. Anh theo trông con gái anh.”
“Cố Tuấn Xuyên anh bây giờ đúng là…”
“Trêu em thôi.”
“Em cũng trêu anh thôi, em không muốn đi chơi với anh.”
Lận Vũ Lạc giận dỗi xoay người đi, đi ra ban công ôm Tiểu Tiểu Lận đưa cho Lận Vũ Chu, kéo Lý Tư Lâm đi. Cô ấy có quà muốn tặng cho Lý Tư Lâm.
Quà tặng là một bộ quần áo cùng với một bộ dụng cụ ăn uống đã được sửa chữa lại.
Câu chuyện về hai món quà này nói dài thì không dài, nói ngắn thì cũng không ngắn.
Cơn mưa xối xả vào mùa hè nhiều về năm trước, mang đi ba mẹ của Lận Vũ Lạc và Lận Vũ Chu. Chuyện này ai quen biết họ đều rõ. Sau trận mưa đó, nhà họ biến thành một đống hoang tàn. Khi đó cô ấy vội vàng tới Bắc Kinh, còn Lận Vũ Chu nhốt mình trong trường học, căn nhà cũ kia, dường như họ chưa từng trở về.
Mà đồ đạc trong nhà cũ, trải qua dãi nắng dầm mưa, bị sương gió năm tháng bọc lấy, mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Họ cũng không rảnh bận tâm, bởi vì chính mình có thể tồn tại, còn sống sót cũng đã rất khó.
Mãi cho đến khi họ chuẩn bị lấy toàn bộ tiền tích cóp để tu sửa lại thì mới quay về lần nữa. Khi họ đứng trong sân nhà, nhìn từng vách tường bị hư hỏng, góc tường mọc đầy cỏ dại, hàng rào đầy mạng nhện, trong nháy mắt họ nhớ về thời thơ ấu.
Tuổi thơ của họ, trong khoảng sân nho nhỏ này luôn tràn ngập tiếng cười.
Ngày đó Lận Vũ Chu thầm lau đi nước mắt. Thật ra từ khi trưởng thành anh rất ít khóc, có lẽ bởi vì trải qua một cú sốc cực kỳ đau khổ, mỗi đêm khi anh còn niên thiếu đều chui vào chăn khóc thút thít, dường như đã lấy đi toàn bộ nước mắt của anh. Cho nên từ đó về sau, nước mắt của anh trở nên vô cùng quý giá. Dù trái tim anh đã mềm mại như trước, nhưng anh rất ít khi khóc.
Cố Tuấn Xuyên lén mang rất nhiều đồ đạc từ căn nhà bừa bộn, thật lâu về sau, bộ quần áo cũ mà họ mặc thời thơ ấu, đến bộ dụng cụ ăn uống cũ kỹ đều rực rỡ hẳn lên. Họ của quá khứ và hiện tại đã nối liền vào nhau.
Món mà Lận Vũ Lạc cầm trong tay bây giờ mà một trong những bộ trang phục đó, là đồ mà mẹ cô ấy và Lận Vũ Chu đã từng mặc qua. Với bộ dụng cụ ăn uống kia cùng được sửa chữa lại.
Bởi vì tai họa tới rất đột ngột, họ còn không kịp chuẩn bị, đồ Lận Vũ Lạc không thể lấy ra món đồ nào giống “đồ gia truyền” hơn thế này.
Cô ấy hơi ngượng ngùng nói với Lý Tư Lâm: “Nhà chúng tớ vốn có ngọc lục bảo, nghe nói là đã truyền gần mười đời rồi, nhưng ba mẹ tớ mất sớm, không truyền cho chúng tớ. Những thứ khác, ví dụ như đồ trang sức của dân tộc Hani chúng tớ cũng không có mấy. Thật sự vô cùng ngại ngùng, chúng tớ không phải nhà giàu có gì. Thật ra mấy hôm nay tớ cũng suy nghĩ rất lâu, món quà này quá nhẹ, tự tớ cảm thấy lấy ra không đặng. Nhưng đây là món quà có ý nghĩa nhất mà chúng tớ có thể tặng cho cậu.” Cô ấy suy nghĩ rồi nói: “Tớ không nói tới sức nặng đồng tiền, mà là ý nghĩa của chúng.”
“Tớ biết mà.” Lý Tư Lâm cẩn thận cầm bộ quần áo đó, ướm thử lên người, cô cười: “Không gạt cậu, lúc trước khi thấy ảnh cậu mặc chúng tớ đã thích rồi. Tớ còn nghĩ là, tớ mà mặc bộ quần áo này thì chắc chắn cũng rất đẹp. Tớ làm người mẫu mà, lần đầu tiên tớ không chịu thua được!”
“Vậy cậu thử xem nào?”
“Thử thì thử!”
Lý Tư Lâm cởi quần áo ngay trước mặt Lận Vũ Lạc, mà cô ấy đã quen rồi. Lúc cô ấy mới vừa quen Lý Tư Lâm, dính tí hào quang của Cao Phái Văn đi theo chơi lúc các cô chụp hình, Lý Tư Lâm thay quần áo ngay trong xe làm việc, hoặc là che vải ở phía sau, không hề ngại ngùng tí nào, trái lại Lận Vũ Lạc vội che mắt lại. Sau đó các cô trở thành bạn thân không còn gì giấu nhau, lúc thay quần áo càng không để ý. Lận Vũ Lạc còn nói: Tớ còn quen thuộc cơ thể Lý Tư Lâm hơn so với Vũ Chu nữa!
Vóc người Lý Tư Lâm cao ráo, người cũng rất gầy, cô mặc bộ trang phục lên người lộ ra chiếc cổ dài và cổ tay tinh tế. Cô cười hỏi Lận Vũ Lạc: “Thế nào?”
“Đẹp lắm, giống con gái dân tộc Hani.”
“Vậy tớ xin nhận. Bộ dụng kia tớ cũng muốn mang đi, tớ cũng ngấp nghé lâu rồi, chỉ là tên Cố Tuấn Xuyên keo kiệt toàn đưa tớ đồ dỏm, nói tớ không xứng.”
“Cậu xứng!”
Lận Vũ Lạc cảm thấy mình giống như đã hoàn thành một nghi thức giao tiếp thần bí, năm đó cô ấy khóc trước mộ ba mẹ mà nói với họ: Con sẽ chăm sóc em trai thật tốt, sẽ cho thằng bé ăn no mặc ấm ra khỏi Lục Xuân, sẽ làm nó vui vẻ. Cô ấy không biết mình đã làm tốt hay chưa, nhưng ít ra giờ phút này, cô ấy biết em mình đã vui vẻ.
Lận Vũ Lạc nghĩ đến đây, đôi mắt đỏ lên. Cô ấy biết Lận Vũ Chu đã trưởng thành nhưng bản chất là chính anh chưa bao giờ từ bỏ, anh tựa như cây già cỗi trong sân nhà Lục Xuân, trải qua tai họa, mà vẫn cứ tồn tại.
Lý Tư Lâm mặc bộ quần áo đẹp đẽ ngồi bên cạnh cô ấy, nhẹ giọng nói với Lận Vũ Lạc: “Lúc tớ đi học ở Anh, có một lần chia sẻ lại tiết học kia, mọi người tự nguyện kể ra xem ai là người đáng gờm nhất. Vô cùng kỳ lạ, tớ quen biết vô số người, rất nhiều người đứng trên đỉnh kim tự tháp, nhà khoa học nắm giữ mũi nhọn công nghệ, doanh nhân nắm trong tay ngàn vạn trăm triệu, nhân sĩ phấn đấu trong những lĩnh vực đặc thù không ký tên, nhưng tớ lúc nào cũng nhớ tới hai người.”
Ngày đó Lý Tư Lâm kể với các bạn học, bạn thân nhất của cô tới từ một vùng nông thôn nhỏ tại huyện Lục Xuân, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Mọi người biết ở đó ra sao không? Nơi đó cảnh đẹp vô vàn, có dòng sông Hồng, có rừng rậm, có hoa cỏ, có tộc người Hani. Phong cảnh rất đẹp, vô cùng nghèo túng, và cũng không gánh nổi tai họa, trong tai họa đó họ mất đi người thân nhất. Sau đó người chị lẻ loi một mình tới Bắc Kinh làm công, người em trai dựa vào thành tích của mình mà thi vào Thanh Hoa. Mọi người biết Thanh Hoa mà, có rất nhiều bạn học muốn đi trao đổi tới Thanh Hoa, nơi mà chỉ những nhân tài ưu tú tới đó.
Chúng ta rõ ràng quen biết rất nhiều người tài giỏi, nhưng câu chuyện xa xưa của người bình thường lại chạm tới lòng người nhất.
“Từ lúc tớ biết tới câu chuyện của hai người từ ngày đầu tiên, tớ đã biết hai người không hề tầm thường.” Lý Tư Lâm nắm lấy tay Lận Vũ Lạc: “Không phải ai thì tớ đều làm bạn, tớ chọn bạn giống như cách mà tớ sống, phải ngay thẳng, phải lương thiện, phải hợp cạ với nhau, tớ rất may mắn khi quen biết hai người, cũng rất vinh hạnh hai người làm bạn với tớ.”
“Làm bạn với tớ, yêu đương với Vũ Chu.” Lận Vũ Lạc sửa đúng lại.
Lý Tư Lâm hơi thẹn thùng: “Rồi mà, cậu nói đúng.”
Từ ban đầu Lận Vũ Lạc đã thích tính cách của Lý Tư Lâm, với chuyện của người khác không nhiều lời, không chỉ điểm, không mù quáng đồng tình, hoàn toàn tôn trọng. Hôm nay thẳng thắn nhận lấy lễ vật này cũng là nói thay lòng cô, chuyện của cô và Lận Vũ Chu sẽ không dễ dàng kết thúc.
Lận Vũ Lạc cảm thấy mình thật sự đã giao tiếp thành công.
Hôm đó ăn cơm, ngay cả Tư Minh Minh rất ít khi xuất hiện cũng tới, mọi người quây quần quanh bàn ăn, đề tài quay xung quanh nhà ở, xe cộ, quy trình kết hôn các thứ, nhìn hệt như một bữa tiệc đính hôn.
Mới đầu Lý Tư Lâm với Lận Vũ Chu nghe được mơ mơ màng màng, khi họ nghe được Tô Cảnh Thu nói: “Hiện tại kết hôn quá dễ dàng, hai người lúc nào đi cũng được.” thì cuối cùng Lý Tư Lâm mới xen vào: “Thì ra mọi người nói về chúng tôi đấy à? Bây giờ kết hôn khác gì hôn nhân chớp nhoáng đâu?”
“Cái kết hôn vội là mới quen thì kết hôn ngay. Hai người quen nhau bao nhiêu lâu rồi hả? Tính thử xem?” Cố Tuấn Xuyên nói: “Đương nhiên, chúng tôi không thúc giục kết hôn, chúng ta cũng không phải người già, một hai phải bắt cưới, chúng tôi chỉ trò chuyện thôi mà.”
Ông anh rể không quen nhìn cậu em vợ từ từ mưu tính, ngại chậm chạp. Lấy cái tính cách thổ phỉ của anh ấy, từ từ cái gì mà từ từ, giành người về tay rồi nói tiếp.
Cuối cùng Lận Vũ Chu mới nói: “Bọn em còn muốn yêu đương mà, yêu lâu một chút. Vì yêu nhau rất hạnh phúc mà.”
“Kết hôn thì không hạnh phúc à?” Cố Tuấn Xuyên hỏi.
“Hôn nhân, đều có rủi ro cả.” Tư Minh Minh im lặng mở lời rất đúng lúc, cô ấy làm người phá đám trong cả bàn. Tô Cảnh Thu muốn cùng cô ấy tranh cãi xem hôn nhân của họ có chỗ nào rủi ro, nghĩ kỹ lại thì, rủi ro chính là anh ta, thế là im miệng.
Mọi người nhìn biểu cảm của Tô Cảnh Thu thì không nhịn được cười, thúc cưới thất bại, dứt khoát không thúc nữa, rồi trò chuyện trên trời dưới biển. Tiểu Tiểu Lận ngồi ở bàn ăn nhỏ của mình, chân giơ lên bàn, vừa ăn đồ ăn nghiền của mình vừa mở to mắt nghe; con bé làm như nghe hiểu, thỉnh thoảng còn nhếch miệng cười vui vẻ, tay chân đồng thời còn rất phấn khởi, đáng yêu miễn bàn thêm.
Lúc Lý Tư Lâm và Lận Vũ Chu ra về đều cảm thấy niềm vui vẫn chưa tan hết, hai người quyết định đi bộ về. Nắm tay nhau đi giữa trời đêm tháng 5, nói gì cũng được.
Lý Tư Lâm nói xe thì cứ mua chiếc họ nghiên cứu so sánh khi trước, hai người đều thích; Lận Vũ Chu rủ Lý Tư Lâm cùng anh đi xem nhà, như vậy xem như cũng rõ ràng với người nhà cô; Lý Tư Lâm nói có lẽ cô không làm người mẫu mãi, dù gì tuổi thanh xuân của cô sẽ chớm hết, cô muốn đổi nghề làm nhà thiết kế; Lận Vũ Chu nói luận văn mà anh đăng tải được đăng trên một tạp chí có uy tín, khoảng cách anh trở thành một nhà khoa học đủ tư cách lại gần thêm một bước…
Sau đó Lận Vũ Chu nói đợi vào kỳ nghỉ dài của anh, anh muốn mời Lý Tư Lâm Lục Xuân, hai người không cần làm gì cả, cứ tiêu pha thời gian trong căn nhà ở Lục Xuân. Lý Tư Lâm rất hứng thú, bởi vì cô cũng thích khu nhà của chị em họ ở Lục Xuân.
Họ cứ thế mà trò chuyện, tay đan vào nhau không buông.
Mùa hè rất dài, như tình yêu của họ, vừa mới bắt đầu.