Cả một buổi chiều Mộc Miên đã dành thời gian để chải chuốt cho bản thân. Mọi ngày có thể lôi thôi, xuề xòa nhưng hiện tại tuyệt đối không thể được. Bởi vì ngày hôm nay chính là kỉ niệm ba năm cô và Trọng Nam yêu nhau, thật may mắn trùng vào ngày cuối tuần nên thời gian có thể thoải mái hơn rất nhiều.
Mộc Miên cầm điện thoại lên xem. Sắp đến giờ hẹn rồi, chắc lúc này Trọng Nam đang trên đường đến. Anh là người rất đúng giờ giấc nên không thể nào trễ hẹn được đâu. Bây giờ xuống phòng khách đợi một chút chắc anh sẽ đến ngay thôi mà.
Lấy ví đi xuống phòng khách. Tâm trạng của Mộc Miên hiện tại dễ dàng khiến người khác nhận ra rằng cô đang vui vẻ, hào hứng như thế nào.
- Cha!
Vừa đến phòng khách đã thấy ông Trần đang xem tin tức thì cô đã vui vẻ đi đến trước mặt và xoay một vòng.
- Cha thấy con hôm nay thế nào?
Ông Trần nhìn con gái đang hào hứng đợi đến giờ hẹn mà không khỏi bật cười. Hai vợ chồng chỉ có duy nhất một cô con gái nên Mộc Miên luôn được cưng chiều hết mực. Tuy nhiên không vì thế mà cô trở nên lêu lổng. Mộc Miên rất hiếu thuận lại chăm học, tính tình thì vui vẻ giống cha và dịu dàng giống như mẹ.
- Con gái của cha đương nhiên là đẹp rồi.
Mộc Miên ngồi xuống sofa và ôm lấy cánh tay của cha mình. Chuyện đi du học là ông đã tính từ khi cô học lớp chín. Giờ thì nấn ná cho đến tận lớp mười hai, cô nghe mẹ nói lần này ông kiên quyết lắm.
- Phải rồi cha, chuyện đi du học cha tính lại cho con đi. Con vẫn muốn ở lại đây mà.
Ông lắc đầu, khẽ nói:
- Cha thấy con đi du học là tốt mà. Vừa học được nét văn hóa thế giới, vừa có kiến thức và kinh nghiệm cho bản thân. Vả lại cha cho con sang sống cùng chị họ chứ có ai xa lạ gì đâu mà lo.
- Con biết, những mà...
- Con không nỡ xa Trọng Nam chứ gì?
Ông Trần cốc yêu con gái cưng một cái. Dẫu sao bây giờ Mộc Miên cũng trưởng thành rồi, trong tim không thể chỉ có mỗi cha mẹ được. Rồi cũng sẽ đến ngày cô có gia đình, không còn sống cùng cha mẹ như lúc này nữa. Còn mấy năm nữa đâu. Không khéo tốt nghiệp đại học thì nằng nặc đòi gả đi ngay bây giờ.
- Cha này, con có nói vậy đâu. - Cô phụng phịu hai má.
- Con không nói nhưng cha nhìn ra được hết ý đồ rồi. Lần này đi du học cũng tốt, Trọng Nam và con xa mặt cách lòng, không chừng vì khoảng cách địa lý mà thằng nhóc đó càng sợ mất con hơn.
- Vậy thì tội anh ấy lắm đó.
- Thế thì ai tội cho cha mẹ đây hả? Lần này con phải đi du học cho cha, không có khóc lóc năn nỉ như năm lớp chín nữa đấy.
- Dạ, con biết rồi cha.
Mộc Miên chu đôi môi mềm rồi nhìn ra cổng nhà xong thì nhìn đồng hồ treo tường ở phòng khách. Đã đến giờ rồi, không biết Trọng Nam đã đi đến đâu nữa.
Đi ra cửa chính nhìn ra cổng rồi lại quay vào trong. Tại sao lúc này tâm trạng của cô khác lạ vậy kìa. Đáng ra phải vui vẻ giống như vừa rồi chứ?
Bỗng nhiên đứng ngồi không yên. Mộc Miên chẳng thể ngồi một chỗ ở sofa được nữa mà phải đi ra đi vào xem có ai đến trước nhà mình không. Bình thường anh chỉ đến sớm hoặc đúng giờ. Vậy mà hôm nay đã trễ nửa tiếng rồi mà vẫn không thấy đâu. Một lần nữa đứng dậy rời khỏi ghế, bất chợt chiếc ví trong tay của cô va vào ly nước trên bàn khiến nó rơi xuống nền gạch vỡ vụn.
- A!
[Xoảng!]
[Nhanh lên! Nạn nhân đang mất rất nhiều máu, cần cấp cứu gấp.]
Chiếc băng ca nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Nạn nhân nằm trên đó bị thương tích rất nặng, cả cơ thể đầy máu, đầu cũng chấn thương xem ra không hề nhẹ. Hơi thở của anh ta dồn dập, đôi mắt mơ màng nhìn khung cảnh mờ ảo ở phía trước. Có vẻ như chẳng còn nhận thức được gì. Mọi thứ rơi vào vô vọng, chỉ còn lại từng hơi thở yếu ớt vang lên đầy khó khăn.
Chẳng bao lâu đã xác nhận được danh tính và liên hệ đến người nhà. Đội cứu hộ còn nhặt được một chiếc hộp, bên trong có một chiếc lắc tay bằng vàng trắng, đính một số viên đá quý nên có lẽ giá trị không nhỏ. Vì là tài sản của nạn nhân nên họ đã giữ lại chờ khi người nhà đến mới bàn giao.
Ông bà Cao nghe tin con trai gặp tai nạn thì vội vã đi vào khoa cấp cứu. Trong khi ông Cao trầm mặc ngồi trên băng ghế lạnh lẽo thì bà Cao không ngừng khóc nức nở, suýt chút nữa là ngất đến nơi, chỉ có thể dựa vào mỗi chồng để làm điểm tựa.
Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu và nói to:
- Ai là người nhà của Cao Trọng Nam?
- Tôi! Là tôi!
Bà Cao vội vàng đi đến chỗ bác sĩ. Cả gương mặt của bà lấm lem nước mắt, cơ thể mềm nhũn như sắp ngã quỵ đến nơi.
- Nạn nhân đã mất quá nhiều máu và những vết thương trên người quá nặng. Chúng tôi sẽ cố hết sức cứu chữa, mong người nhà chuẩn bị tâm lý.
Vừa dứt câu thì vị bác sĩ kia quay vào phòng cấp cứu, cùng lúc đó thì bà Cao cũng gào khóc không ngừng, ngã quỵ hoàn toàn xuống nền gạch lạnh lẽo.
- Mẹ thằng Nam!
Ông Cao đỡ lấy người vợ không còn một chút sức lực nào của mình. Nghe tin dữ của con trai khiến ông đau lòng lắm chứ. Tuy nhiên ông Cao phải dặn lòng thật bình tĩnh vì bản thân là trụ cột, hiện tại trong nhà chỉ còn mỗi ông là điểm tựa duy nhất mà thôi.
- Nam ơi, đừng xảy ra chuyện gì nha con... Con mà có mệnh hệ gì thì mẹ phải sống làm sao đây?
Gục đầu lên vai của ông, bà Cao chỉ biết bất lực kêu gào cho con trai mình. Trọng Nam chỉ vừa mười tám tuổi thôi. Con trai của bà còn rất trẻ, biết bao hoài bão và tương lai phía trước cần phải hướng tới, làm sao nói kết thúc là kết thúc được chứ? Tâm lý gì đây? Vị bác sĩ kia đang nói đùa thôi. Chắc chắn là đùa thôi!
Không khí ngột ngạt bảo trùm cả khu cấp cứu. Thuở đời nay có khi nào không gian tại nơi đây thôi vơi đi nặng nề, ngay cả từng hơi lạnh không biết từ đâu cứ phủ trọn lấy da thịt, như càng tô thêm một màu ảm đạm hòa quyện cùng vô số đau thương. Từng tiếng khóc than vang vọng mọi ngóc ngách. Có người vì đau quá mà chỉ ngồi thất thần với dòng lệ tuôn; có người vì không cam tâm mà không ngừng kêu gào thảm thiết; có người vì không chịu đựng nổi mà phải ngất lịm đi. Bà Cao cũng như thế. Là một người mẹ thì sao có thể cam tâm nhìn đứa con trai vốn dĩ luôn khoẻ mạnh giờ đây phải đương đầu với cái chết. Nếu như điều ước có thể thành sự thật thì bà cũng thành khẩn van xin. Xin anh hãy cố gắng vì gia đình, vì người con gái mà mình yêu nhất. Họ vẫn ở đây trông chờ, họ vẫn là những người yêu thương anh vô điều kiện. Xin anh! Ngay lúc này, khẩn thiết cầu xin anh...
Đồng hồ đã điểm chín giờ tối mà vẫn không thấy Trọng Nam đâu, Mộc Miên buồn bã đi ra đi vào phòng khách không biết bao nhiêu lần. Chưa bao giờ anh trễ hẹn như vậy cả, có chuyện gì bận rồi sao? Điện thoại cho anh thì không được, gọi đến nhà cũng không ai nghe máy. Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì rồi nữa. Càng nghĩ ngợi càng khiến cô thêm lo lắng mà.
- Trọng Nam vẫn chưa đến sao con?
Bà Trần vừa xuống phòng khách thì thấy con gái vẫn còn ở nhà nên cất giọng hỏi. Chuyện này chính bà cũng cảm thấy lạ. Thông thường thì Trọng Nam đến rất sớm, toàn đợi Mộc Miên chuẩn bị rồi mới ra ngoài cùng nhau, đây là lần đầu tiên anh đến trễ như vậy đấy.
- Con lo quá, chẳng biết có chuyện gì mà con gọi vào số của anh ấy thì toàn là thuê bao. - Mộc Miên thở dài một hơi.
- Đâu, con gọi lại cho nhà của Trọng Nam xem. Biết đâu họ đang bận gì đó, dạo này công ty kim hoàn của họ làm ăn phát đạt lắm mà.
- Dạ!
Mộc Miên tìm số và tiếp tục gọi đi. Thời gian càng trôi thì cô càng cảm thấy trong lòng lo lắng vô cùng. Mong rằng anh vẫn được an toàn, không có bất cứ chuyện xấu gì xảy ra cả.
Chuông reo một hồi khá lâu mới có người nghe máy. Vừa nghe thấy có tín hiệu ở bên kia thì Mộc Miên đã mừng quýnh cả lên.
[Nhà họ Cao xin nghe!]
- Mỹ Vy, chị là Mộc Miên đây. Anh Nam có ở nhà không vậy?
[Chị Mộc Miên... Hức, hức...]
- Em... Em sao vậy? Đừng khóc, có chuyện gì cứ nói cho chị nghe.
Chỉ nói đến đây đã khiến Mộc Miên cảm thấy bất an trong lòng. Lời nói bất chợt cũng trở nên ấp úng.
[Anh hai em... Hức, hức,... Anh ấy bị tai nạn, cha mẹ đều đã vào bệnh viện hết rồi.]