Từng tia nắng đầu tiên của ngày mới chen nhau xen qua tấm mành cửa màu tím.
Cố Cảnh Sâm từ trên giường tỉnh lại. Bên cạnh đột nhiên trống không. Anh giật mình ngồi bật dậy, căn phòng vậy mà chỉ có một mình anh.
Đêm qua rõ ràng là Tề Nghiêm nằm bên cạnh anh.
Cố Cảnh Sâm gọi lớn, nhanh chóng mở cửa đi xuống tìm Tề Nghiêm.
Anh sợ tất cả xảy ra tối qua chỉ là một cơn mơ.
“Tề Nghiêm, em đâu rồi?” Cố Cảnh Sâm gọi lớn mà chẳng phát hiện ra trong thanh âm của bản thân vậy mà lại mang sự sợ hãi.
Ngô quản gia vừa từ phòng bếp bê một tô súp nóng hổi đi ra, lúc này vừa thấy cậu chủ hốt hoảng chạy ra ngoài liền vội đuổi theo.
“Cậu chủ, cậu chủ. Cô Tề Nghiêm đang ngoài khuôn viên đi bộ.”
Dù nghe được thanh âm của Ngô quản gia. Cố Cảnh Sâm liền mặc kệ mà chạy ra tới khuôn viên.
Anh rất sợ cô đi mất!
“Tề…” Cố Cảnh Sâm còn chưa kịp gọi chữ còn lại. Cảnh tượng ở phía xa kia khiến cho bước chân của anh đình trệ. Không bước nổi nữa.
Tề Nghiêm vậy mà lại đang đứng trò truyện cùng Dương Khải Trình ngay ngoài cổng lớn nhà anh.
Cố Cảnh Sâm đứng ở gần một cây kiểng lớn, nhớ lại, kiếp trước ngày đầu tiên anh mang Tề Nghiêm về nhà, qua ngày hôm sau, Dương Khải Trình đã đến tận biệt thự của anh để gặp Tề Nghiêm, khi đó cô đã lén trốn theo anh ta, nhưng anh biết được liền cho người bắt Tề Nghiêm lại.
Thậm chí còn tẩn cho Dương Khải Trình một trận nên thân, khiến anh ta gần như tàn phế, cũng từ đó Tề Nghiêm căm ghét anh đến cực điểm.
Tề Nghiêm, lần này liệu em có như vậy? Nếu em lại lừa tôi, những gì tối qua em nói chỉ là biện bặt, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Cố Cảnh Sâm suy nghĩ, sự lạnh lẽo hiện hết cả trên mặt.
Không khí xung quanh dường như cũng lạnh đi vài phần.
Lúc này, phía đó không xa, trong tầm mắt của Cố Cảnh Sâm, Tề Nghiêm và Dương Khải Trình vẫn đang nói chuyện.
Tề Nghiêm bất giác hơi rùng mình thấy ớn lạnh dù trời đã có bình minh ấm áp chiếu rọi.
Dương Khải Trình nói, hai bàn tay nắm lấy bả vai của Tề Nghiêm, “Tiểu Nghiêm, đi với anh đi, Cố Cảnh Sâm không phải người tốt, em ở với hắn, hẳn sẽ chết.”
Tề Nghiêm hơi cau mày nhìn Dương Khải Trình. Trong đầu cô nhớ như in ngày này của kiếp trước, cô đã rất vui mừng khi Dương Khải Trình đến đưa cô đi, nhưng kết quả, cô không trốn thoát, mà còn liên luỵ đến anh ta.
Có lẽ lúc đó Cố Cảnh Sâm đã có thể nhìn thấy cô và Dương Khải Trình nói chuyện rồi chăng?
Tề Nghiêm hơi khiếp sợ, cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm cô phía sau, có lẽ, lúc này có thể cô đang bị Cố Cảnh Sâm quan sát từ chỗ nào đó không chừng. Tên kia nếu thật sự tức giận, cô không chắc anh sẽ làm ra loại chuyện gì nữa.
“Tề Nghiêm, em có nghe anh nói không? Đi theo anh.” Dương Khải Trình thấy Tề Nghiêm không phản ứng, nghĩ cô đồng ý với anh ta, nên muốn nắm tay cô kéo đi.
Nào ngờ Tề Nghiêm bỗng nhiên hất tay anh ta ra. Cô lùi lại phía sau thật nhanh.
“Em không đi đâu.”
Một câu này Tề Nghiêm rõ ràng nói thật to, cố ý để cho Cố Cảnh Sâm nghe. Cô biết chắc chắn, anh đang quan sát cô.
Khó khăn lắm tối qua cô mới dỗ người ta đến tay, làm sao có thể chỉ vì lúc này mà đổ hết công xuống sông xuống biển!
Mà từ cái cây kiểng lớn kia, Cố Cảnh Sâm cũng đã nghe được một câu này của Tề Nghiêm. Nét tức giận trên khuôn mặt của anh liền dịu đi vài phần.
Dương Khải Trình bất ngờ vì phản ứng của Tề Nghiêm.
“Tiểu Nghiêm, chẳng phải em rất ghét Cố Cảnh Sâm, hắn ta thì có cái gì tốt, tính tình quái gở, em thật sự muốn ở lại cùng hắn cả đời?”
“Anh ấy tốt hay không, em biết là được.” Tề Nghiêm càng nói càng lùi lại, “Dương Khải Trình, anh về đi, chúng ta từ đầu là bạn, bây giờ là bạn, thì sau này cũng là bạn.”
Dương Khải Trình khó tin mà nhìn Tề Nghiêm, rõ ràng vài ngày trước anh ta còn nghe cô nói ghét bỏ Cố Cảnh Sâm, vậy mà lúc này, vì điều gì mà cô thay đổi như vậy?
“Tề Nghiêm, Cố Cảnh Sâm có phải cho em uống bùa mê gì, em lại cứ muốn bên hắn ta chịu khổ?” Dương Khải Trình dần tức giận, sắc mặt thay đổi.
Tề Nghiêm hơi sửng sốt trước phản ứng của anh ta. Cô biết đến Dương Khải Trình là một người tốt tính, nhưng mà cái kẻ trước mặt cô lúc này lại có thể thốt ra lời nặng nề như vậy?
“Không có gì hết, đơn giản là tôi thích anh ấy. Tôi sẽ không đi đâu hết.” Tề Nghiêm trở mặt không chút do dự.
Cô là kiểu người cầm không được liền bỏ, thẳng thắn, dứt khoát. Tuyệt đối không nhượng bộ. Có lẽ, ngoại lệ duy nhất sau khi trải qua một lần chết của Tề Nghiêm chính là Cố Cảnh Sâm.
Cũng chỉ có anh mới đủ trình để cô vứt hết liêm sỉ, mặt dày bám theo.
Dương Khải Trình thật sự tức giận, “Được, nếu em đã không muốn đi, tôi mặc kệ em, sau này đau khổ đừng có lại tìm đến tôi mà khóc lóc than thở.”
Tề Nghiêm trợn mắt khó có thể tin. Anh ta vậy mà lại còn nói được dạng này, vậy thì kiếp trước là cái dạng gì, giả bộ tốt tính, giả bộ quân tử?
“Đương nhiên, tôi cũng không có rảnh mà đi tìm anh.” Tề Nghiêm khẳng định. “Bây giờ anh có thể đi.”
Dương Khải Trình không thể tin, tay nắm thành quyền, “Tề Nghiêm, em thay đổi rồi.”
Tề Nghiêm cười khẩy, ai rồi cũng phải thay đổi, “Cậu chủ Dương, đi nhanh trước khi tôi thả chó.”
“Em…” Dương Khải Trình đen mặt. Xoay người bước đi. Anh ta không cam lòng, thực sự không cam lòng.
Tề Nghiêm nhìn theo bóng dáng Dương Khải Trình, cảm thấy không khí xung quanh đã trở lại bình thường, liền thở phào một hơi.
Thoát chết rồi, ông trời ơi, nếu mình mà không khôn khéo, đi theo Dương Khải Trình lập lại đoạn kia như kiếp trước, bảo đảm sẽ có kết cục cực thê thảm. Tề Nghiêm vuốt ngực xoay người nhìn vào khoảng sân nơi mấy cây kiểng lớn.
Không có một ai. Cô biết chắc, Cố Cảnh Sâm vừa rồi chính là ở kia đi. May mà cô nhớ lại, rồi phản ứng nhanh.