Bến Đỗ Hôn Nhân

Chương 12: Nhất định sẽ đi về phía anh



Biệt thự của Cố Cảnh Sâm không còn xa lạ đối với Tề Nghiêm.

Nhưng lúc này cô lại bị anh hắt hủi. Tề Nghiêm đứng trước mặt Cố Cảnh Sâm mà nức nghẹn. Bản thân không biết nên dùng cái lý do gì để mà thuyết phục anh có thể cho cô ở lại.

Cố Cảnh Sâm thấy Tề Nghiêm khóc nhưng anh lại không thể làm gì? Anh rất muốn ôm cô vào lòng, vỗ về rằng bé ngoan đừng khóc, rằng anh xin lỗi vì làm em phải khóc.

Nhưng là anh không làm được. Anh vốn bị bệnh, một căn bệnh mà chính anh cũng thấy chán ghét bản thân mình. Kiếp trước cũng vì mặc cảm bản thân bị bệnh, anh mặc kệ Tề Nghiêm trong ba năm.

Hôn nhân rõ ràng là có thể vun đắp, nhưng cuối cùng Cố Cảnh Sâm anh lại chẳng thể cho Tề Nghiêm một hạnh phúc vẹn toàn.

Kiếp này được quay trở lại, anh lại càng không muốn Tề Nghiêm phải lỡ bước. Chỉ là không nghĩ đến, Tề Nghiêm lại xuất hiện ngay trước mặt anh lúc này.

Chỉ là…

Anh vẫn không thể cho cô được thứ cô muốn, nếu vậy anh thà dứt khoát buông bỏ. Thà đau ngắn còn hơn day dứt cả đời. Anh không muốn bản thân là gánh nặng cho Tề Nghiêm.

Cố Cảnh Sâm siết chặt nắm đấm, lạnh lùng quay đầu, đi thẳng lên lầu, để mặc Tề Nghiêm đứng đó nức nở còn chưa nín.

Nhưng mà, khi Cố Cảnh Sâm vừa quay đầu đi, thì điều kỳ lạ xảy ra. Chú cho Sky thấy Tề Nghiêm khóc, nó nhìn chăm chăm cô gái nhỏ, đột nhiên chạy nhanh đến chỗ cô, miệng áu áu lên mấy tiếng.

Tề Nghiêm nghe tiếng Sky sủa, khiếp sợ lùi lại theo bản năng lại muốn chạy. Nhưng chú chó dường như biết cô gái đang nghĩ gì, nó vừa chạy đến trước mặt Tề Nghiêm, hai chân trước lập tức phủ phục xuống, cái đuôi lông xù phe phẩy, miệng sủa ra từng tiếng như nhận ra chủ của nó.

Tề Nghiêm khiếp sợ, chẳng lẽ nó biết linh hồn hiện tại là chủ của nó.

Chó là loài động vật có linh tính rất cao, đối với Sky, nó dường như cảm nhận được cái người trước mắt nó chính là thân thuộc.

Cố Cảnh Sâm dừng bước chân, quay đầu kinh ngạc không thể tin nổi vào mắt. Rõ ràng Sky chưa từng gặp Tề Nghiêm ở kiếp này. Vậy tại sao nó lại phản ứng thế kia.

Lẽ nào?



Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu anh, chẳng lẽ Tề Nghiêm cũng…

Suy nghĩ thoáng qua, Cố Cảnh Sâm không dám tin vào ý nghĩ kia, anh có thể khẳng định lúc anh ra đi, Tề Nghiêm vẫn còn sống.

Nhưng Sky thì sao?

Kiếp trước nó là chú chó được Tề Nghiêm yêu thương nhất. Thậm chí có lúc anh cảm thấy vô cùng ganh tị cùng Sky, bởi vì nó suốt ngày được ở cạnh Tề Nghiêm. Cô đi đâu làm gì cũng đều mang nó theo.

Nếu như không phải giống như anh suy nghĩ, vậy thì lúc này đây, lại là loại chuyện gì xảy ra?

Sao Sky lại có thể chưa gặp Tề Nghiêm bao giờ mà lại thân thiết thế kia?

Tề Nghiêm lúc này đã nín khóc, cô đưa tay lau đi nước mắt. Bất giác mạnh dạn đi tới chỗ Sky, ngồi xổm xuống, hai tay dang rộng, miệng liền gọi.

Sky!!

Lập tức chú chó vui vẻ bổ nhào vào cô gái nhỏ. Vui vẻ tru lên ấu ấu. Một dạng chủ tớ lâu ngày trùng phùng.

Cố Cảnh Sâm nhìn một màn kia, trong lòng không biết là tư vị gì. Càng lúc càng nghi ngờ.

Anh buộc miệng lên tiếng, “Cô quen nó?”

Tề Nghiêm không nhìn Cố Cảnh Sâm, tay cô vuốt cái lông bờm của Sky, nói: “Không quen, tôi chỉ lạ khi thấy chó nhà anh cũng dễ bị mua chuộc.”

Cố Cảnh Sâm liếc Tề Nghiêm, nhàn nhạt nói: “Ngoài tôi ra, Sky chưa từng để ai đụng vào, cô là người thứ hai.”

Tề Nghiêm nghe Cố Cảnh Sâm nói vậy, đôi mắt đẹp vẫn còn đỏ hoe, bỗng nhìn anh liền rạng rỡ, “Vậy anh cho tôi ở lại đây nha.”

Dường như sợ Cố Cảnh Sâm không đồng ý, Tề Nghiêm nhanh nhảu đáp, “Tôi không làm phiền đến anh đâu, tôi có tiền, có thể trả tiền cho anh mà.”

Cố Cảnh Sâm nhìn Tề Nghiêm, trong lòng có chút buồn cười, càng nghĩ tại sao kiếp trước anh còn không biết cô gái mà anh tâm niệm còn có một dạng này.



Chai mặt!

Đắn đo một lát, Cố Cảnh Sâm bỗng hỏi: “Cô tên gì?” Đảo mắt nhìn lại cô gái một lượt? Anh lại nói: “Nhà tôi cũng không phải nhà cho thuê.”

Tề Nghiêm đáp, “Tôi họ Tề, tên chỉ có một chữ Nghiêm.”

Vuốt ve đôi tai lông xù của chú chó, Tề Nghiêm lại nói: “Anh cho tôi thuê đi, dù sao căn biệt thự này nhiều phòng như vậy, anh cho tôi ở một phòng, tôi trả tiền, anh cũng đâu mất mát gì?

Cố Cảnh Sâm cười như không cười, “Tôi cũng không thiếu tiền.”

Tề Nghiêm nhăn mặt, trong lòng chửi vạn lần, con mịa nhà anh Cố Cảnh Sâm, dầu muối đều không ăn. Tôi biết anh giàu rồi, cũng không cần phải phô trương thế đâu.

“Tôi biết anh nhiều tiền, nhưng mà thêm một chút thì càng tốt không phải sao. Chín bỏ làm mười.” Tề Nghiêm cũng không thua.

Cố Cảnh Sâm không nghĩ Tề Nghiêm còn có thể lý sự cùn như vậy. Anh cuối cùng bó tay, xoay người đi.

“Tuỳ cô, phòng cô tự chọn.” Dứt lời anh đi thẳng lên lầu.

Tề Nghiêm nhìn theo cái bóng dáng của Cố Cảnh Sâm, lại nhìn xuống Sky vẫn đang cọ cọ vào chân cô, cô liền cười.

Đúng là, chủ nào thì nuôi ra chó như thế?

Cứ tưởng chuyến này công cốc, thật may là không uổng cô vất vả một phen. Chỉ sợ Cố Cảnh Sâm cự tuyệt không cho cô ở lại mà thôi, chứ ngược lại, cô có vạn cách để anh mềm lòng.

Vậy nên, khi Cố Cảnh Sâm cho phép cô ở lại, Tề Nghiêm như mở cờ trong bụng.

Nhìn người đàn ông này một lần nữa, Tề Nghiêm lại như cảm thấy cô quay trở về kiếp trước. Chỉ khác một điều đó là lúc này, họ không phải là vợ chồng.

Đối với cô, khoảng cách đến phía anh còn rất xa, nhưng không cần anh tiến lại, chỉ cần anh đứng đó chờ cô, thì cô nhất định sẽ chạy về phía anh…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.