Ba Túc đến là cạn lời, cuối cùng dắt các con tới gian hàng kẹo bông, mua cho mỗi đứa một que, mua xong còn dặn: "Các con có thể ăn, nhưng phải tiết chế."
Nói xong nhìn sang Túc Úc: "Còn anh nữa, lớn tướng thế rồi còn ăn kẹo, không biết xấu hổ hả."
Túc Úc nghi hoặc: "Ăn kẹo thì có gì mà xấu hổ?"
Trần Kinh Hạc đã dặn trước, chuẩn bị sẵn phòng cho mấy cha con ở một khách sạn gần ban tổ chức, không ở chung với Túc Lê và Ly Huyền Thính. Ngày nghỉ trong tháng 10 của ba Túc giống với học sinh, là một nhà giáo tốt, hắn gần như chưa bao giờ xin nghỉ dài ngày, nên lần này xin nghỉ còn cố ý gọi cho cục trưởng Cục Quản Yêu. Cục trưởng té ngửa, vội vàng gọi tới trường ba Túc chào hỏi, còn sắp xếp giáo viên dạy thay. Ba Túc có thời gian dẫn Túc Minh đi chơi, trước khi đi giao chìa khóa các thứ cho Phong Yêu đang ở thời kì bình cảnh.
Nghe Ly Huyền Thính bảo muốn về khách sạn nấu cơm cho Túc Lê, hắn quan sát thấy cả hai đứa nhỏ đều gầy, thế là xắn tay áo quyết định làm hẳn một bàn tiệc. Túc Lê ở trong sân thí luyện gần 20 ngày nên ăn rất nhiệt tình, ăn xong ba Túc còn hỏi: "Cậu bé nấu cho con ăn ở sân thí luyện có tay nghề thế nào?"
Ủa? Sao cả papa và Huyền Thính đều hứng thú với tay nghề của Tạ Hòa Phong vậy?
Túc Lê đáp: "Anh ấy làm không ngon bằng hai người."
Ba Túc: "Thế chắc bé bé chưa được ăn no rồi? Mấy ngày tới papa nấu thật nhiều cho con, giai đoạn thứ hai sắp bắt đầu rồi."
-
Giai đoạn thứ hai tiến hành theo đúng kế hoạch.
Không nói hai tổ khác vẫn còn đang trong sân thí luyện, tổ 500 năm lọc ra được 29 đội, tổng cộng 87 người. Trong giai đoạn thứ hai, phương thức thi đấu không còn là đoàn đội và năng lực tổng hợp, mà nhằm vào sở trường của tu sĩ, phân chia thành 18 môn thi, kiểm tra năng lực thế mạnh của từng người.
Mỗi tu sĩ phải đăng kí hai môn, sẽ có ban giám khảo kiểm tra và chấm điểm năng lực, cộng điểm hai môn lại rồi xếp hạng. Giai đoạn hai sẽ chỉ lấy 30 tu sĩ đầu bảng xếp hạng để tiến hành vòng ba là đấu võ đài, thế nên lần này hội võ đạo mời hẳn các vị tu sĩ hàng đầu tới làm giám khảo. Mỗi môn đều được phân chia theo tiêu chuẩn thống nhất, hệ thống chấm cũng được quy phạm hóa, nỗ lực hoàn thiện chế độ xếp hạng tổng hợp.
Tiêu chuẩn của bài thi gồm ba thứ: Lý thuyết, thực hành và tổng hợp.
Người chủ trì tuyên bố quy tắc, người xem lần đầu tiếp xúc với kiểu thi từng môn này ở hội võ đạo, vài người vẫn chưa hiểu, thế là để thỏa mãn quý khán giả, Dịch Đạo còn cho ra văn bản giải thích cho người IQ thấp.
[Do tôi ngu quá hay gì, giáo trình cho người ngốc cũng không hiểu.]
[Tóm lại là ông báo 2 môn, thành tích tổng hợp của mỗi môn sẽ được xếp hạng với các tu sĩ thi cùng môn với ông, có thứ tự rồi tiếp tục tổng hợp để xếp hạng lần nữa với tất cả mọi người. Tổng hợp đi tổng hợp lại, 30 người có thành tích cao nhất sẽ vào giai đoạn tiếp theo.]
[Luật này thật ra cũng là để nâng đỡ các mục ít được chú ý. Kiếm pháp rồi phù pháp đều là mấy môn hot, cạnh tranh kịch liệt, trận pháp ngự thú pháp lại vắng. Nếu không có được thành tích tốt ở mấy môn hot thì lúc xếp hạng tổng rất dễ tụt xuống dưới. Hội võ đạo làm vậy cũng là vì đạo pháp, muốn trăm hoa đua nở.]
[Tôi thấy công bằng mà, lý thuyết và thực hành chiếm 80%, nhưng cái tổng hợp kia là sao?]
[Cái đó là giám khảo chấm điểm. Tổng hợp là giám khảo căn cứ vào biểu hiện của cậu, tình huống và thiên phú để chấm. Ban giám khảo mùa này không đơn giản đâu.]
Ngày thứ hai sau khi công bố quy tắc, ban tổ chức cũng đưa ra danh sách thí sinh của từng môn thi.
Quả nhiên 8 môn hot như đao pháp kiếm pháp có rất nhiều người đăng kí, các môn khác thì ít hơn hẳn. Sự chú ý của dân mạng dồn hết vào việc phân tổ, thảo luận xem các tuyển thủ hạt giống sẽ chọn môn gì, lại bắt đầu tiên đoán xem ba thứ hạng đầu của các môn này sẽ là ai? Túc Lê với biểu hiện xuất chúng ở giai đoạn thứ nhất cũng nằm trong danh sách chú ý của họ, nhưng khi đám người này nhìn thấy mục mà Túc Lê đăng kí, ai nấy đều sợ ngây người.
[Khoan? Trận pháp thì tất nhiên rồi, nhưng kiếm pháp là cái khỉ gì?]
[Túc Lê đăng kí thi kiếm pháp!? Cậu ấy còn biết kiếm pháp?]
[Thằng bé mới có tí tuổi đầu, kiếm pháp là môn cần thời gian tích lũy, tên quái thai như Tạ Hòa Phong thì thôi bỏ qua. Nhưng thằng bé nghĩ cái gì mà chọn kiếm pháp vậy?]
[Kiếm pháp cạnh tranh quá kịch liệt, tôi nói thật, nếu thằng nhỏ muốn vào vòng trong thì tốt nhất là chọn mấy môn ít được chú ý.]
[Gì vậy mấy ba? Các người là họ hàng của Túc Lê hay gì, người ta đăng kí môn gì người ta tự có tính toán, mấy người giỏi thì lên mà thi, đứng đây chỉ đạo người ta làm cái gì?]
Diễn đàn Dịch Đạo vì thế mà rùm beng. Lựa chọn của các tu sĩ cũng là một điểm đáng chú ý, có vài tu sĩ chọn môn quá kì quái bị mang lên diễn đàn mổ xẻ xây nhà. Nhà của Túc Lê là xây cao nhất, giai đoạn đầu cậu thu hút rất nhiều chú ý, một lượng lớn các tu sĩ vốn khinh thường cậu phải đổi mới cái nhìn. Nhưng Túc Lê chưa hề thể hiện tài năng kiếm pháp, vóc người thấp bé, lại mới 8 tuổi, điều kiện như vậy mà tham dự tổ thi kiếm pháp tụ tập toàn thiên tài, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá.
Túc Lê lại chẳng để tâm, lúc này cậu đang trong khách sạn, túi đựng quần áo bày đầy phòng. Papa đang nói chuyện điện thoại với mama quay phim ở xa, cả hai đang chọn quần áo cho cậu.
"Hôm trước em gửi một cái ba lô thể thao màu đen đó, mai đeo cái đó đi." Mẹ Túc dài giọng: "Còn con khủng long kia nữa, anh nói với bé bé đi, đừng có mang theo."
Hai vợ chồng thảo luận chuyện quần áo, ba anh em cộng thêm Ly Huyền Thính ngồi trên giường thì thầm với nhau.
Túc Minh dán mắt vào Siêu Nhân Điện Quang trong tay Túc Úc, anh cả đưa cho mỗi người một con: "Cái này hot lắm đấy, cháy hàng luôn rồi, anh phải nhờ vả bạn bè rồi quan hệ với bao người mới mua được 4 con. Mỗi người một con nhé, đừng có làm hỏng đấy, cái này đắt lắm."
"Vâng ạ." Túc Minh nhận quà của anh, bắt đầu hí hoáy.
Mà Túc Lê cầm con Siêu Nhân Điện Quang nặng trĩu lại khá bất ngờ: "Con này nặng hơn con lần trước."
Nó không to bằng mô hình lần trước, nhưng nặng hơn hẳn.
Ly Huyền Thính cũng kiểm tra rồi phụ họa: "Cấu tạo bên trong cũng phức tạp hơn con lần trước."
Mắt Túc Lê hơi sáng lên. Vật liệu chế tạo khá chắc chắn, hẳn là sẽ chịu được trận pháp cao cấp hơn một bậc, có lẽ cậu có thể thử dùng trận con rối.
Túc Úc không nghe rõ hai đứa này thì thầm cái gì, nhưng thấy lũ em đều có vẻ rất thích thì không khỏi có chút tự hào, tiện tay đưa mấy cái móc để treo: "Đây, lồng cái này vào, có thể treo trên ba lô."
"Dạ." Túc Lê nhận: "Em cảm ơn anh."
Túc Úc nói: "Mai cả nhà mình tới cổ vũ cho em, thi kiếm pháp trước đúng không? Đừng lo gì hết, mình cứ làm đúng khả năng của mình là được, kệ mấy người kia. Có chuyện thì để ba với chú Kinh Hạc giải quyết, mấy cái này không phải cái gì to tát."
Túc Úc nói xong đúng lúc Trần Kinh Hạc trở lại, vừa vào đã thấy đồ bày đầy đất, đành phải kiễng chân nhón từng bước để đi qua: "Phượng Hoàng đại nhân, tôi mang tới cho ngài danh sách giám khảo từng môn thi. Thi kiếm pháp thì giám khảo là môn chủ của Thiên Nguyên kiếm phái, sư huynh của Phương Thủ Ý, Trương Thủ Không."
"Chưa từng nghe nói, Trương Thủ Không là ai?" Túc Lê còn đang loay hoay Siêu Nhân Điện Quang trong tay, nói mà không nghĩ: "Nhân cách thế nào?"
"Người này khá ổn, thanh danh ở giới tu đạo rất tốt. Thiên Nguyên kiếm phái đứng đầu Kiếm Tông hiện tại, mấy năm trước chúng ta tra Đan Tu Dương còn được hắn giúp đỡ rất nhiều." Trần Kinh Hạc nói tiếp: "Người này nghiêm túc, hơi bảo thủ, rất chú trọng căn cơ của Kiếm Tông, thích kiếm pháp truyền thống. Phó giám khảo là một người khác, Thích trưởng lão của Tam Thủy kiếm phái. Thông tin về người này không nhiều lắm, nhưng có vẻ cũng khá tốt, kín đáo."
Nói vậy hai vị giám khảo của kiếm pháp đều ổn, một người còn rất thích kiếm pháp truyền thống, rất hợp ý cậu.
"Nhưng giám khảo bên trận pháp hơi khó nói." Trần Kinh Hạc nói tiếp: "Vốn dĩ họ muốn mời Bạch Dương chân nhân làm giám khảo chính, nhưng gần đây Bạch Dương chân nhân có hi vọng đột phá nên từ chối, thế là phó giám khảo lên thay. Người này là đại trưởng lão nhà họ Vương, một trong những gia tộc lớn của giới tu đạo Nhân tộc, luôn có hiềm khích với Liên Minh Trận Tu. Lão già này kiêu căng ngạo mạn, nhưng tu vi lại khá cao. Mấy năm trước trận pháp của ngài lan truyền trong giới trận tu, vị đại trưởng lão này là một trong số những người phản đối chất vấn nhiều nhất."
Túc Lê dừng tay: "Người còn lại là ai?"
Trần Kinh Hạc: "Người còn lại là Trần lão, người quen, chính là vị bảo vệ ở công viên Tức Linh, ngài đã gặp ông ấy mấy lần."
"Thế thì cũng không cần lo. Dù lão có mâu thuẫn với ta thì đây là Hội Võ Đạo, có nhiều người chứng kiến như vậy lão sẽ không dám." Túc Lê nói tiếp: "Với cả, nếu lão dám ra tay thì ta cũng có cách đối phó."
"Tôi sẽ cho người dẫn đường dư luận bên ngoài, sẽ không có vấn đề gì đâu." Trần Kinh Hạc bổ sung: "Chẳng qua là bên kiếm pháp, tôi cho người căn cứ theo quy tắc để tính điểm xếp hạng. Nếu ngài muốn vào vòng sau, chiến thắng ở bên trận pháp xong ngài còn phải lấy được ít nhất 70 điểm bên kiếm pháp."
Phượng Hoàng đại nhân nhà y không thể dùng kiếm pháp quá cao cấp, có quá nhiều ánh mắt theo dõi, kiếm pháp cao cấp rất dễ bại lộ. Trước đó đại nhân đã nói sẽ chỉ dùng kiếm pháp cơ bản, nhưng hội võ đạo là nơi thiên tài tụ họp, dùng kiếm pháp cơ bản để trổ tài năng lấy điểm cao khi có nhiều người như vậy vẫn là việc khó.
"Cái này anh yên tâm, ta có ý tưởng rồi."
Túc Lê nói xong quay sang nhìn Ly Huyền Thính. Cậu đã bàn với Ly Huyền Thính, thế giới này còn rất nhiều ếch ngồi đáy giếng.
"Bé bé ơi?" Ba Túc gọi: "Mau qua đây mặc thử bộ này, mama bảo mai con mặc cái này là đẹp."
-
Giai đoạn thứ hai của hội võ đạo chính thức bắt đầu.
Sáng sớm ba Túc đã dẫn cả nhà tới sân tổ chức. Giai đoạn hai không phải kiểu khép kín như giai đoạn một, nó được cử hành ở một không gian tạm thời mở ra cho hội võ đạo, rất rộng, có thể chứa hơn 10 nghìn tu sĩ cùng lúc, hầu hết tu sĩ tới núi Tùng Lâm đều đã vào trong không gian này. Trên đầu có tám cái trận pháp chiếu toàn diện tình hình thi đấu cũng như điểm của từng tu sĩ.
Giai đoạn thứ hai có tổng cộng 18 môn thi, mỗi ngày có 8 môn thi cùng lúc, tổng cộng 15 ngày. Tu sĩ nào may mắn thì có thể thi hai môn cách ngày, ai xui xẻo thì sẽ phải thi hết trong một ngày.
Ngoài tu sĩ tới tận hiện trường thì Dịch Đạo vẫn tiếp tục livestream cho tu sĩ trên cả nước xem, từ 4 góc quay chuyển thành 8 góc, thỏa mãn tất cả nhu cầu.
Ngày đầu tiên của giai đoạn thứ hai bắt đầu, dân mạng đều tập trung vào thi kiếm pháp. Không vì nguyên nhân nào khác, đây là nơi tụ tập nhiều tu sĩ nổi tiếng nhất trong tất cả các môn thi của ngày đầu. Thiếu niên Kiếm Tiên Tạ Hòa Phong thì khỏi cần nói rồi, ngoài ra còn có rất nhiều đệ tử danh môn đến từ các môn phái thuộc Kiếm Tông, cũng có các thiên tài đến từ các gia tộc lớn, người mạnh vô số. Tuy là thi cá nhân, nhưng so sánh với nhau là thấy rõ ưu nhược điểm của từng người.
[Ngày đầu tiên đã kích thích vậy sao?]
[Tôi phát hiện ban tổ chức cũng biết sắp xếp lắm nhé, lịch thi mấy hạt giống của các môn hot không trùng nhau đâu. Tôi mới xem lịch thi đấu, hôm nay tổ kiếm pháp hấp dẫn nhất, mai là phù pháp.]
[Kiếm tu đây rất thỏa mãn, tôi đã kẹt ở bình cảnh rất lâu, hi vọng lần này có thể ngộ đạo.]
[Ê ban nãy ống kính lia một phát hình như tôi nhìn thấy Túc Lê?!]
[Bà không nhìn nhầm đâu, tiểu tiên sinh cũng ở tổ kiếm pháp. Mà do xếp hạng ở giai đoạn thứ nhất, cậu ấy sẽ phải đấu với các thiên tài kia.]
[Kiếm pháp?! Liệu có nổi không vậy? Tay chân thì bé xíu.]
"Bé bé ở đâu vậy, sao không thấy gì hết?" Ba Túc dẫn cả nhà tới khán đài náo nhiệt ngồi, ngửa đầu nhìn hình chiếu trên không trung. Hiện hình chiếu lớn nhất đang chiếu hiện trường của tổ kiếm pháp.
"Kia kìa, bên kia, ba thấy chưa, đứng bên trái cái tên thiếu niên Kiếm Tiên gì kìa." Túc Úc híp mắt tìm kiếm: "Sao bé Lê nhỏ thế, con tìm cả buổi mới thấy."
Ba Túc nghe thế lần theo, tìm được vị trí của con, không khỏi lo lắng: "Thi cái này không cho xếp hàng à? Người chen người thế này, lỡ xô đẩy giẫm lên bé con thì sao? Đây là hội võ đạo do Liên Minh Đạo Tu chủ trì mà ngay cả việc nhỏ này cũng không cân nhắc?"
Túc Úc chậc chậc: "Đúng thật, không giữ gìn được trật tự, kiểu gì tí cũng có đứa chen ngang."
Nói rồi còn hỏi: "Ban tổ chức có điện thoại để gọi khiếu nại không? Để con gọi phản ánh cho."
Túc Lê coi như là may mắn, lại cũng không may mắn lắm.
Bởi vì giai đoạn thứ nhất biểu hiện xuất sắc, cậu được xếp thi sớm, ngày đầu tiên đã đến lượt, mà còn là thi kiếm pháp. Cậu đứng giữa một dàn kiếm tu, không nhìn được phía trước có cái gì, thậm chí ánh sáng cũng hạn chế.
"Túc Lê." Một giọng nói vang lên, sau đó cậu được người ta kéo ra ngoài.
Nơi thi là một cái sân hình vuông tương đối rộng, được bao bọc bởi từng tầng trận pháp, bốn phía là bốn cầu thang để tuyển thủ ra vào. Tạ Hòa Phong dẫn cậu đi lên trước mấy bước, rời khỏi đám đông chen chúc, cùng cậu đi lên bậc thang: "Ở đây có thể thấy rõ hơn."
Kiếm pháp không hổ là môn tụ tập nhiều thiên tài nhất, chính giữa sân là hai vị giám khảo mặc áo bào sậm màu. Lúc này có vẻ như họ đang đối chiếu danh sách, mãi mà chưa bắt đầu gọi thí sinh.
"Sao cậu lại tới đây?" Tạ Hòa Phong nhìn Túc Lê, giờ anh không còn coi cậu như một đứa trẻ nữa, mà là một tu sĩ cạnh tranh ngang hàng với mình. Lúc ở trong sân thí luyện, anh từng thấy Túc Lê nói chuyện phù pháp với Lăng Đang, cứ tưởng cậu sẽ chọn phù pháp. Nhưng Túc Lê lại chọn kiếm pháp, khiến anh hết sức kinh ngạc, bởi vì anh chưa từng thấy cậu cầm kiếm.
Túc Lê nói: "Hứng thú nên tới thử."
Tạ Hòa Phong bật cười: "Đây không phải trò đùa đâu, kiếm tu đa phần là rất mạnh, cậu ở bên này sẽ khó lấy được xếp hạng cao, sơ sẩy còn sẽ kéo thấp xếp hạng của cậu bên trận pháp."
"Sao anh phải lo chuyện này? Nếu ta bị loại thì chẳng phải vòng kế tiếp anh bớt đi một đối thủ sao?" Túc Lê hơi ngạc nhiên nhìn Tạ Hòa Phong, không ngờ mới chung đụng có mấy ngày mà người này lại cố ý nói cho cậu nhiều như vậy.
Tạ Hòa Phong nói: "Cái này không liên quan gì tới cạnh tranh."
Túc Lê cười bảo: "Không sao, ta có học kiếm mà."
"Học kiếm? Mi học mấy năm?" Một kiếm tu ở bên cạnh nghe được Túc Lê và Tạ Hòa Phong nói chuyện phiếm, không hỏi nói: "Nhãi con, kiếm pháp không thích hợp với mi đâu."
Tu sĩ có thể tham gia hội võ đạo ít nhiều đều có chút kiêu ngạo, nhưng khi xếp hạng của giai đoạn thứ nhất được công bố, đội của Túc Lê cầm tới hai thẻ thí luyện, đè đầu bọn họ, tất nhiên họ sẽ có cảm giác phẫn nộ vì bị vả mặt rồi. Ai mà ngờ được cái đội ngũ dở dở ương ương bị tất cả khinh thường ban đầu lại đạt hạng nhất chứ, chẳng qua là lợi dụng trận pháp đi đường ngang ngõ tắt thôi, hỏi họ làm sao mà nhịn?
Không ngờ quanh đi quẩn lại, Túc Lê thế mà lại đăng kí thi kiếm pháp.
Trận pháp có thể để cho thằng oắt này cướp danh tiếng, nhưng giờ sang kiếm pháp mà nó cũng muốn kiếm một chân à?
Tạ Hòa Phong nhíu mày: "Nói năng tôn trọng nhau một chút."
Tu sĩ kia thấy thế, không dám xung đột với Tạ Hòa Phong, quay đầu bỏ đi.
Túc Lê quan sát tu sĩ quanh mình, sự kiêu ngạo tự phụ của đám kiếm tu Nhân tộc vẫn vậy. Năm đó cậu luận kiếm với bọn họ, cũng có kiếm tu nhạo báng yêu tu chỉ nên chơi móng vuốt của mình thôi, bắt chước con người cầm kiếm làm gì? Về sau kiếm bản mạng của người kia bị cậu đánh gãy, chật vật bỏ trốn. Không ngờ vạn năm trôi qua, loại tu sĩ như vậy vẫn tồn tại.
Tạ Hòa Phong: "Đừng để họ làm ảnh hưởng tới cậu."
Túc Lê: "À."
Tạ Hòa Phong không khỏi nhìn thêm mấy cái. Sao anh có cảm giác như Túc Lê đã tính trước được mọi thứ vậy nhỉ, như kiểu cậu ta hoàn toàn không coi chuyện thi kiếm pháp ra gì.
[Đông thật đấy.]
[Tôi thấy Túc Lê đứng chung với Tạ Hòa Phong, chẳng lẽ cậu nhóc đang thỉnh kinh với hắn?]
[Thật lòng mà nói thì Túc Lê qua trận pháp thi còn có cái hay để xem, chứ kiếm pháp tôi chẳng thấy có gì đáng xem hết, kiếm tu nổi tiếng đâu có ít.]
[Anh họ tôi học trận pháp này, ổng bảo là chưa từng nghe nói Túc Lê biết kiếm pháp, nếu thằng bé đó biết thật thì cũng không thể là hạng vô danh được đúng không?]
[Chuyện này... Tôi hơi lo là bé bé không vào vòng trong được.]
"Túc Lê? Túc Lê có ở đây không?"
Trong sân, nhân viên dùng trận khuếch đại, âm thanh vang vọng khắp trường thi. Nghe được cái tên như sấm bên tai, rất nhiều tu sĩ quay lại nhìn đứa nhỏ đang đứng cùng Tạ Hòa Phong trên bậc thang.
Mà cậu bé kia nghe thấy người ta gọi tên mình thì nhìn vào trong sân, nhẹ nhàng nhảy xuống, thoáng cái đã tới trước mặt giám khảo.
Trương Thủ Không nhìn đứa bé đáp xuống trước mặt, nghĩ tới tin sư đệ gửi về những năm qua sau khi định cư ở núi Tức Linh. Hắn nói là đã phát hiện một đứa trẻ có thiên phú cực tốt, không thua bất cứ đệ tử nào trong Kiếm Tông, cái này khiến ông rất tò mò. Trước khi tới hội võ đạo, ông còn nhận được thư của sư đệ, vốn là định đợi kết thúc sẽ đi xem thằng bé, không ngờ Túc Lê lại đăng kí thi kiếm pháp.
"Túc Lê?" Trương Thủ Không nghiêm mặt: "Thi lí thuyết kiếm pháp gồm hai phần, một là kiếm pháp cơ bản, hai là nguồn gốc của các chiêu kiếm, có câu hỏi gì không?"
Phần nguồn gốc sẽ do giám khảo đặt câu hỏi, tu sĩ phải trả lời ngay tại chỗ. Còn kiếm pháp cơ bản sẽ là kiểm tra xem tu sĩ có thể vận dụng nó tới đâu để đối phó với công kích.
[Ơ?]
[Kiếm pháp cơ bản và nguồn gốc các chiêu kiếm, ờmmmmmm thằng nhỏ này có biết lịch sử kiếm pháp không?]
[Tôi tò mò lắm nhé, nó còn nhỏ như vậy, kiếm pháp cơ bản đã nắm hết chưa?]
[Rõ là chưa rồi, lại còn thi đầu tiên, mở màn cũng hài hước thật.]
"Không." Túc Lê nhìn Trương Thủ Không: "Kiểm tra như thế nào?"
Trương Thủ Không giải thích: "Trước hết sẽ kiểm tra cơ sở. Cậu có thể chọn bất kì tu sĩ nào ở đây, cũng có thể chọn ta làm đối thủ tiến hành kiểm tra nền tảng. Cậu chỉ được phép dùng 81 chiêu kiếm cơ bản ghi trong <Kiếm Lục> để đối phó đòn tấn công, hai bên không được làm đối thủ trọng thương, giới hạn trong 10 chiêu. Không quan trọng thắng thua, ta sẽ chỉ đánh giá kiếm pháp cơ bản của cậu."
[Oa, còn được chọn đối thủ nữa.]
[Ai dám chọn môn chủ chứ.]
[Chắc là sẽ chọn Tạ Hòa Phong?]
Túc Lê nhìn quanh, ánh mắt rơi vào tu sĩ đứng đầu hàng, mà gã còn nhìn cậu đầy khiêu khích.
Túc Lê bèn giơ tay chỉ vào gã: "Vậy anh ta đi."
Tạ Hòa Phong đang đứng ở bậc thang sửng sốt, vì người Túc Lê gọi là tên tu sĩ ban nãy khiêu khích cậu.
Tu sĩ kia cười khẩy: "Ta? Mi chắc chưa?"
Túc Lê cười đáp lại: "Chắc."
Cùng lúc đó, trên khán đài bên ngoài, ba Túc và Túc Úc mỗi người cầm một đầu băng rôn, trải rộng ra.
Ly Huyền Thính và Trần Kinh Hạc cũng bị bắt cầm bảng cổ vũ ngồi dưới băng rôn, tất cả người xung quanh đều nhìn họ như nhìn một đám dị hợm.
"Đây." Ly Huyền Thính lặng lẽ đưa cho Trần Kinh Hạc một cái khẩu trang.
Trần Kinh Hạc quay sang, thấy Ly Huyền Thính chẳng biết từ khi nào đã đội cái mũ lưỡi trai mà Phượng Hoàng đại nhân hay đội, che quá nửa mặt: "... Cậu đúng là chu đáo."
Mà Túc Minh cầm một cái loa, dồn hết sức hét vào: "Anh hai!"