Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 51: Liếm mặt



Edit: Ry

"Bé bé?!" Mẹ Túc vội vàng ôm chú chim nhỏ trên bàn, lại nhìn chồng đang sặc bột mì ở bên kia: "Mấy ba con làm gì mà thành thế này."

"Khụ khụ." Ba Túc che miệng mũi, xách ra một chú mèo lăn bột: "Minh Minh hóa nguyên hình..." Hắn nói được một nửa thì thấy chim non trong lòng bàn tay vợ.

Bãi chiến trường trong nhà bếp vẫn còn nguyên, Túc Úc nhìn bé chim đỏ trên đệm, lại nhìn mèo con vừa tắm xong đang lăn trong lòng mẹ.

Mèo con có bộ lông màu sữa, hai cái đuôi ló ra khỏi khăn, con ngươi vàng óng lanh lợi nhìn chim nhỏ trước mặt: "Meo ---"

Mẹ Túc lau lông cho con: "Minh Minh, nằm yên nào."

"Đúng rồi, cả hai đứa đều hóa nguyên hình." Ba Túc đang gọi điện cho bác sĩ Bạch: "Vâng, đúng thế. Minh Minh hóa hình trước, sau đó là bé Lê. Cái này là bình thường? Vâng vâng, cảm ơn bác sĩ."

Túc Thanh Phong nói chuyện xong quay sang bảo vợ: "Bác sĩ nói đây là bình thường. Đáng lẽ là dạo trước bé Lê hóa hình rồi nên sẽ không hóa hình lần hai sớm như vậy, nhưng vì thằng bé là song sinh với Minh Minh, bác sĩ bảo thỉnh thoảng song sinh sẽ ảnh hưởng lẫn nhau."

Nói cách khác, lần này là do Túc Minh hóa hình, ảnh hưởng tới Túc Lê.

Túc Lê ngồi nghe cha mẹ nói chuyện. Chẳng trách hôm nay cậu ăn bao nhiêu cũng không thấy no, cứ tưởng là linh lực tiêu hao nhiều quá, hóa ra là phản ứng trước khi hóa hình. Tình huống cậu không khống chế được nguyên hình là chuyện rất rất lâu về trước. Giai đoạn con non của Phượng Hoàng rất ngắn, mà năm xưa cậu hóa được hình người rồi cũng chẳng bao giờ biến lại, nên không biết giai đoạn con non phiền toái như vậy.

Nghĩ đến đây, Túc Lê rỉa lông, cứ cảm giác lông vẫn còn dính bột.

"Bé bé chờ chút nha, để papa làm sạch lông cho con." Ba Túc thấy thế vội vàng bảo: "Biệt thự mình cất trong kho có thể lấy ra rồi, tụi nhỏ như vậy nằm giường cũng không thoải mái."

Túc Lê được cha nâng trong lòng bàn tay, thuật tẩy bụi rơi trên người cậu: "Thời kì này chắc sẽ kéo dài vài ngày nên phải chú ý chút, bé bé khó chịu ở đâu nhớ nói với papa nha."

"Chíp chíp ---" Túc Lê mở miệng, khựng lại. Cậu muốn nói tiếng người, nhưng cứ mở miệng ra là không khống chế được kêu "chíp chíp".

Đột nhiên hóa hình nên khả năng điều khiển cơ thể bị phụ thuộc vào bản năng, Túc Lê bình tĩnh lại, lát sau mở miệng đã là tiếng em bé bập bẹ: "Bát bát."

Ba Túc vội đáp: "Ơi papa đây, bé bé còn đói không?"

Túc Lê: "Đói ạ."

"Vậy để papa làm cho con ăn nhé." Túc Thanh Phong một tay nâng Túc Lê, đi vào bếp. Ban nãy hắn định hấp bánh bao cho tụi nhỏ, nhưng tình huống hiện giờ sợ là không ăn được.

Hắn muốn làm chút thức ăn lỏng cho dễ nuốt, định hỏi ý kiến, lại thấy đôi mắt hạt đậu của chim non cứ dán vào mấy cái bánh bao. Túc Thanh Phong sửng sốt: "Bé bé muốn ăn bánh bao à?"

Bé chim đỏ quay đầu nhìn cha: "Được hông ạ?"

"Tất nhiên là được rồi, nhưng sẽ hơi khó nhai đấy. Chờ chút, để papa gói mấy cái nhỏ hơn..."

Nhưng có làm nhỏ mấy thì kết quả bánh vẫn to hơn đầu Túc Lê. Hấp xong, ba Túc đặt bánh bao nhỏ xuống trước mặt con, khuyên nhủ: "Hay là để papa nghiền nát ra cho con nhé." Dù không được đẹp lắm, nhưng sẽ dễ ăn hơn.

Túc Lê lanh lảnh đáp không cần, vùi đầu mổ rách da bánh, bắt đầu ăn nhân bên trong. Túc Minh ngửi được mùi thơm cũng chạy tới, ba Túc bèn chia đều bánh cho hai đứa. Hắn chú ý thấy Túc Lê ăn được một nửa lại ngẩng lên nhìn ra cửa sổ.

Bé con nhìn một hồi mới vùi đầu ăn tiếp.

"Bé bé?" Hắn cũng nhìn ra ngoài, nhưng hình như đâu có gì?

-

Bạch Quân về sớm nên tiện thể ghé bác sĩ trong thôn lấy thuốc huyết áp định kì cho ông nội, về tới nhà trời đã tối mịt. Đèn đường hai bên sáng lên, tối mùa hè có tiếng côn trùng rả rích.

Con hẻm nhỏ dẫn vào nhà anh chỉ có một ngọn đèn đường ở xa xa, nhưng Bạch Quân đi vài bước thì thấy lạ, dừng lại quan sát. Bình thường thì bây giờ các nhà xung quanh phải bật đèn, nhưng con hẻm nhỏ vẫn đen kịt, nhà nào cũng tối om.

Chẳng lẽ là cúp điện?

Bạch Quân lấy điện thoại ra kiểm tra, không thấy có thông báo thôn mất điện. Anh định tắt màn hình, chợt thấy biểu tượng cột sóng trên góc ghi 'không có tín hiệu', giật mình, bên người đột nhiên có cơn gió lạnh thổi qua.

Chuyện gì vậy? Rõ ràng là mùa hè, xung quanh lại rét như ngày đông.

Bạch Quân nhìn quanh, cảm giác rợn tóc gáy càng thêm rõ rệt. Anh phát hiện cảnh tượng hơi vặn vẹo, con đường quen thuộc dần trở nên mơ hồ. Thiếu niên quyết đoán quay lại, nhưng cảnh tượng sau lưng cũng vặn vẹo như thể ảnh phản chiếu bị làm nhiễu.

Anh gặp quỷ rồi.

Nhà họ Bạch tu đạo, từ nhỏ Bạch Quân đã biết tu đạo là gì. Mẹ anh là thiên tài trong tộc, tuổi trẻ đã có tu vi cao, có gia đình hạnh phúc khỏe mạnh, có con đường tương lai êm đềm, được cả gia tộc đặt kì vọng rất cao.

Cho tới một lần nhận nhiệm vụ đi thu phục ác quỷ. Tiêu diệt con quỷ kia xong, tu vi của bà tăng lên mất kiểm soát, bị buộc độ kiếp trong tình trạng trọng thương, lại không có ai ở bên cạnh bảo vệ. Khi người nhà họ Bạch chạy tới, bà đã ngã xuống quỷ vực, không còn tung tích, mệnh bài trong từ đường cũng vỡ nát.

Sau lần đó, cha anh vì quá đau buồn mà đổ bệnh nặng, dẫn anh và em gái về nông thôn dưỡng bệnh, cũng không cho hai con tiến vào con đường này, nói rằng nó quá nguy hiểm, không muốn họ giẫm lên vết xe đổ của mẹ.

Mẹ qua đời khiến anh sinh lòng chán ghét với tu luyện. Những năm qua người nhà họ Bạch tới thuyết phục đều bị anh từ chối, không chịu về. Nhưng dù gì cũng sinh ra trong gia độc đạo tu, gặp tình huống này cũng không hoảng loạn như người thường.

Chỉ là làm sao để thoát hiểm, anh không biết.

Bạch Quân cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, thò tay vào túi muốn lấy điện thoại ra chiếu sáng để tăng lòng dũng cảm, lại vô tình chạm vào một thứ nong nóng. Anh rút thứ đó ra, cái túi với đường thêu tinh xảo đang tỏa sáng, dường như nó chứa vật gì biết phát sáng.

Bạch Quân mở túi, lấy ra lá bùa vàng. Nét vẽ ẩu tả của đứa nhỏ đang sáng lên ánh đỏ, hóa thành sợi khói bay lên, xông vào mắt anh.

Bạch Quân nhắm mắt không kịp, cảm giác con ngươi nóng rát. Khi mở mắt ra, anh phát hiện mình đã trở lại con hẻm nhỏ quen thuộc, các nhà xung quanh cũng sáng đèn, nhà nào nhà nấy náo nhiệt tiếng người. Anh ngạc nhiên nhìn về phía nhà mình, đèn đuốc sáng trưng, đang đợi anh về.

Chuyện gì đã xảy ra? Đúng rồi, lá bùa vàng đó!

Bạch Quân cúi đầu, lá bùa đã biến mất, trong tay chỉ còn một đống tro.

Em gái Bạch Quân đi từ trong nhà ra, thấy anh trai ngoài cổng bèn gọi: "Anh, sao giờ anh mới về, gọi điện anh cũng không nghe máy."

Bạch Quân hoàn hồn, bỏ đống tro vào trong túi: "Đi làm mấy việc nên về muộn."

"Cơm nguội hết rồi, mau vào ăn thôi."

Bạch Quân cẩn thận thắt chặt cái túi, cất đi. Lá bùa đó anh tận mắt nhìn Túc Lê vẽ, cứ tưởng là cậu bé vẽ linh tinh thôi, nhưng nó thế mà lại cứu anh thoát khỏi tình huống quỷ dị vừa rồi.

Tranh vẽ linh tinh của một đứa trẻ thật sự có năng lực này?

"À đúng rồi, ban nãy gọi điện anh không nghe nên bạn anh gọi về nhà mình á, nói là mấy hôm tới anh không cần đến dạy." Em gái Bạch Quân đột nhiên nhớ ra: "Bảo là nghỉ một tuần."

Bạch Quân ngạc nhiên: "Nhà họ đi du lịch à?"

"Em không biết, em không hỏi." Em gái đáp: "Hay là lát nữa anh gọi hỏi xem."

"Không cần."

Bạch Quân nghĩ, sáng nay ở nhà Túc Úc không thấy họ nói gì về đi du lịch, hẳn là việc đột xuất. Nhưng anh đang có chuyện muốn hỏi, về lá bùa Túc Lê cho...

-

Túc Úc gọi điện xong giơ dấu ok với ông ba: "Xong, con gọi cho cậu ấy không được nên gọi cho em gái cậu ấy, dặn là mấy hôm tới không cần dạy gia sư, chứ không thì biến đâu ra bé Lê?"

Ba Túc: "Hóa nguyên hình lâu nhất cũng phải 1 tuần mới biến về được. Anh đừng có dẫn bạn về nhà chơi, ai hỏi em anh thì bảo là em tới nhà ông bà."

Nói rồi hắn nhìn hai đứa nhỏ đang vùi đầu ăn bánh bao. Túc Minh còn đỡ, cắn miếng nào ra miếng đấy, chẳng qua là cắn hơi chậm, lúc ăn người cứ lắc lắc.

Túc Lê mới là khó, bánh bao còn to hơn đầu thằng bé. Túc Minh ăn hai cái, Túc Lê mới ăn được nửa cái. Cái mỏ mổ xuống chỉ ngậm được chút ít, mổ rách da bánh rồi cặm cụi ăn nhân, mỏ chim dính đầy thịt muối.

Ba Túc không nhịn được lấy điện thoại ra chụp mấy tấm, còn quay video cảnh tụi nhỏ ăn, cắt vài đoạn ngắn đăng lên vòng bạn bè khoe khoang. Trần Kinh Hạc vừa thấy bài đăng là tức tốc gọi video tới, sau đó chứng kiến Túc Lê đang cắm đầu ăn bánh bao: "Thế này, chuyện này, cái này..."

Sao mà thô bỉ thế này, Phượng Hoàng đại nhân của y ăn bánh bao sao có thể tèm lem như vậy!

Kinh Hạc không nhịn được phải nói: "Thanh Phong, cậu không thể nghiền nhỏ bánh bao ra à?"

"Bé bé nói là không cần." Ba Túc tự hào nhìn hai con: "Thế không tốt à, con tôi biết tự ăn rồi đó."

Trần Kinh Hạc không đành lòng nhìn, bé chim đỏ nhỏ xíu xiu, cái cổ cũng bị vùi trong đống lông, cúi đầu xuống ăn là thịt muối gì đó dính đầy lông vũ. Y buộc phải nhắc: "Dính hết lên lông rồi."

Đúng là có chút thịt dính lên phần lông cổ của bé bé, ba Túc gọi: "Vợ ơi, yếm hôm nọ anh mua để đâu nhỉ?"

Tiếng mẹ Túc vọng lại từ chỗ khác: "Trong ngăn kéo dưới TV ấy, giặt rồi."

Yếm?

Trần Kinh Hạc sửng sốt, sau đó y thấy Túc Thanh Phong lấy từ trong ngăn kéo ra hai cái yếm đeo cổ, Một lớn một nhỏ, rõ ràng là hàng đặt làm theo yêu cầu. Cái lớn có in hoa là cho mèo con, cái nhỏ là cho chim non.

Túc Lê đang ăn ngon lành, tự dưng bị papa bế lên, sau đó là một cái khăn lau cằm cho cậu. Túc Lê ngây ra, thấy cha cầm một cái yếm rộng bằng khoảng ba ngón tay, buộc lên cổ mình.

"Bát bát?" Túc Lê nghi hoặc, cúi đầu nhìn yếm, tiếng là cổ ngắn nên chỉ thấy được một chút.

Ba Túc điều chỉnh dây sao cho không thắt vào cổ con: "Bé bé đeo cái này thì không sợ dính thức ăn vào lông nữa."

Túc Lê đeo yếm xong tiếp tục ăn bánh, chợt thấy máy tính bảng đặt trên bàn, Trần Kinh Hạc trong màn hình đang nhìn cậu.

Một người một chim cách màn hình nhìn nhau.

Trần Kinh Hạc: "..."

Túc Lê: "..."

-

Buổi tối, hai anh em vẫn ngủ trong phòng nhi đồng, nhưng không nằm trên giường mà mỗi anh em một cái biệt thự riêng. Túc Lê lăn lộn cả ngày cũng mệt, nhảy vào tổ ngủ mất. Lát sau ba Túc cầm ngọc Phượng Hoàng ban nãy bé con để quên trên bàn, bỏ vào trong tổ. Rồi tóm lấy Túc Minh, đặt thằng bé lên võng dỗ ngủ, xong xuôi mới yên tâm ra ngoài.

Sáng hôm sau lúc còn lơ mơ, Túc Lê đã cảm thấy mặt cứ nhơm nhớp, có thứ gì gai gai đang không ngừng chà xát. Cậu mơ màng muốn tránh, nhưng cả người cứ như bị ngoại lực trói buộc, giãy thế nào cũng không ra.

Chim nhỏ chầm chậm mở mắt, phát hiện mình đang bị vuốt mèo đè, mà em trai Túc Minh thì đang dùng lưỡi giúp cậu "rửa mặt".

!!!

"Chíp chíp ---" Bé chim đỏ muốn giãy ra khỏi vuốt mèo: "Minh Minh, thả anh ra!"

Mèo con dụi mặt với cậu, không chịu thả.

Các phụ huynh chưa biết, Túc Lê đành phải cầu cứu Ly Huyền Thính trong ngọc Phượng Hoàng, gọi mãi mới thấy hắn đáp.

Ly Huyền Thính vừa chui ra, thấy cảnh trong biệt thự cho chim thì sửng sốt. Hắn chấn động nhìn Túc Lê: "Sao ngươi lại biến thành chim non vậy?"

"Ngươi kéo Minh Minh ra trước đi." Túc Lê đứt quãng kêu. Cậu không dám dùng linh lực đẩy Túc Minh, con non ở dạng nguyên hình rất yếu, lỡ cậu đẩy mạnh quá sẽ khiến em trai bị thương.

Ly Huyền Thính vươn tay, nhưng tay hắn lại xuyên qua mèo con: "Quên mất, giờ ta chỉ chạm được vào ngươi thôi." Hắn đắn đo vài giây rồi đề nghị: "Hay là ta kéo ngươi ra nhé? Chắc sẽ hơi đau đấy."

-

Hôm nay Phong Yêu tới bái phỏng. Nghỉ hè nên y cũng được nghỉ dài hạn, mấy tuần nay chỉ quanh quẩn gần trận tụ linh để tu luyện, tu vi tiến bộ rất nhiều. Bình cảnh vẫn luôn ngăn cản y độ kiếp không biết sao không xuất hiện nữa, tu vi luôn bị đè nén theo bình cảnh biến mất cũng tăng mạnh.

Tình huống này chưa từng xuất hiện trong tộc Phong Yêu, rất có thể là vì Túc Lê đã chữa trị linh mạch cho y. Trước khi nghỉ, y đã hỏi Túc Lê chuyện này. Đứa nhỏ nói mấy lần y độ kiếp trước đó nhiều khả năng chỉ là độ kiếp giả, không phải thật, cho nên y mới liên tục thất bại.

Ba Túc ra mở cửa, thấy Phong Yêu thì cười: "Tiểu Phong tới rồi à? Ăn sáng không? Gần đây tu luyện thế nào rồi?"

Phong Yêu gật đầu: "Cảm ơn ngài đã quan tâm, tu vi đã có tăng tiến." Túc Lê nói với y cơ duyên độ kiếp phải thuận theo tự nhiên, y cũng thả lỏng, thế là tu vi lại tăng.

Vào nhà, không thấy Túc Lê đâu, chỉ có Túc Úc đang nằm trên sô pha học thuộc từ đơn. Phong Yêu đang muốn hỏi, ba Túc đã giải thích: "Hôm qua tụi nhỏ hóa hình, vẫn chưa dậy, để tôi đi xem." Hắn vừa dứt lời thì nhìn thấy Ly Huyền Thính chạy xuyên qua cửa.

"Con đang muốn tìm mọi người." Ly Huyền Thính thấy họ thì mắt sáng lên: "Bên trong..."

Lông trán của Túc Lê bị Túc Minh liếm ướt đẫm, đã hoàn toàn từ bỏ giãy giụa. Ba Túc vội vàng vào phòng giải cứu Túc Lê: "Minh Minh, sao con lại làm thế với anh!"

Túc Lê thoát khỏi bể khổ lập tức nhảy lên đầu Ly Huyền Thính, móng vuốt nhỏ bấu lấy tóc hắn, hạ người giữ chặt. Ly Huyền Thính giơ tay che chở Túc Lê trên đầu, một người một chim lùi lại, cách xa Túc Minh.

Ba Túc đang định giáo dục con út không được ức hiếp anh như thế, hành lang lại có tiếng bước chân bình bịch, Túc Úc đẩy cửa, hoảng loạn nhìn họ: "Chết rồi, Bạch Quân gọi điện hỏi con có nhà không, cậu ấy đang ở trước cổng!"

Ba Túc: !

[Tác giả có lời muốn nói]

Nhắc nhở thân thiện: Đừng cho mèo con và chim non ngủ chung một phòng
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.