Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 37: Bất thường



Edit: Ry

Túc Lê nhìn chữ trên cuốn sách, chữ bé xíu, khác hẳn với sách của Túc Úc, cảm giác phức tạp hơn nhiều. Đợt này cậu thường xuyên xem sách tranh, xem xong lại đọc sách tiểu học của anh. Cha mẹ tưởng là cậu có hứng thú với mấy thứ này nên còn mua cho cậu rất nhiều sách Toán nhi đồng.

Ban đầu đọc đúng là không hiểu, nhưng đổi mạch suy nghĩ thì vẫn có thể nắm được đại khái những cuốn sách đó dạy cái gì. Sách đưa cho Túc Lê thường có tranh minh họa chiếm phần lớn, nên cậu lật một hồi đã xem hết, không còn hứng thú với các loại sách nhi đồng tương tự. Nhưng mà Túc Úc giữ sách như của báu, có hai lần cậu mượn xem, mới giở được vài trang đã bị anh trai lấy lại.

Túc Lê không có hứng thú xem chương trình, cũng đã bình tĩnh lại. Đằng nào bộ dạng ngớ ngẩn của cậu cũng bị người nhà thấy vô số lần rồi, chẳng qua là giờ có thêm vài người lạ thấy thôi. Bé con ngó nghiêng định tìm bảng vẽ của mình, bỗng chú ý bạn học của anh trai lấy ra hai quyển sách, đặt một quyển trên cặp, cậu bị cuốn sách đó hấp dẫn.

Đọc được vài dòng, Túc Lê ngẩng lên thì thấy Bạch Quân đang nhìn mình.

Cậu bình tĩnh nhìn lại, cứ tưởng người này sẽ lấy sách về, nhưng không hề. Bạch Quân còn lấy từ trong cặp ra một tờ giấy nháp, đưa bút chì cho Túc Lê: "Em vẽ vào đây nhé."

"..." Tốt lắm, giờ tất cả mọi người đều cho là cậu thích vẽ tranh.

Túc Lê khẽ nói cảm ơn anh, sau đó cầm bút và giấy Bạch Quân cho.

Bạch Quân thấy đứa nhỏ cầm bút, tưởng là Túc Lê muốn vẽ tranh, nhưng một lúc sau nhìn lại thì thấy thằng bé cứ dán mắt vào trang sách. Anh ngây ra, giờ mới hiểu là bé con có hứng thú với sách của mình.

Túc Lê nắm thử cây bút, bút này không giống với bút cậu dùng để vẽ trận đồ. Trước đó cậu đã bị cha sửa tư thế cầm bút mấy lần, giờ đổi sang bút mới lại không quen. Đột nhiên có một quyển sách được đặt trước mặt cậu, là quyển ban nãy để trên cặp, lật trang khác mới thấy có đầy hình vẽ vuông vuông kì lạ.

"Em vẽ theo hình này cũng được." Bạch Quân tìm tài liệu cho bé con vẽ tranh. Trong sách đa số là sơ đồ mạch điện, nó là sách nâng cao để học thêm, nửa sau của sách còn là kiến thức đại học, có rất nhiều mạch điện phức tạp. Để thằng bé vẽ theo sẽ hơi khó, thế là Bạch Quân tìm mấy trang có hình đơn giản hơn: "Cái này dễ vẽ này."

Túc Lê ngây ra, lát sau đã bị một đống hình vuông hấp dẫn.

Cậu am hiểu trận pháp nên trời sinh cũng nhạy cảm với các loại sơ đồ. Bé con nhìn một lượt, nhanh chóng chải vuốt lại trong đầu, cảm thấy cái hình vẽ đầu tiên trông rất quen, bèn nhìn sang cái thứ hai.

Bạch Quân để ý ban đầu Túc Lê còn lạ lẫm nhìn sơ đồ mãi, về sau mới bắt đầu cầm bút chép lại. Lần này không vẽ được trơn tru như trong chương trình, bé con vừa vẽ vừa ngừng, dường như là ngẫm nghĩ.

"Thánh học, Lê Lê đang làm gì thế?" Quý Minh nhận ra tình huống đằng sau, bèn quay lại hỏi Bạch Quân.

"Đừng có gọi tôi là thánh học." Bạch Quân cau mày, sau đó bảo: "Đang vẽ tranh."

Mỗi gia đình chỉ có thời lượng lên sóng nhất định, chẳng mấy chốc đã tới gia đình tiếp theo. Ba Túc chưa thỏa mãn, cố ý tua lại, xem đi xem lại đoạn Túc Lê vẽ trận đồ.

Trần Kinh Hạc bình luận: "Trận đồ này rất tinh túy, hiện nay không có mấy người vẽ ra được."

"Kinh Hạc tiên sinh am hiểu trận pháp?" Ba Túc hỏi.

Trần Kinh Hạc: "Trình độ trận pháp của tôi kém xa Phượng Hoàng đại nhân, nhưng trận đồ Phượng Hoàng đại nhân vẽ ra không cần nghĩ cũng biết là bất phàm."

Ba Túc hùa theo: "Tôi cũng thấy Lê Lê rất có thiên phú về trận pháp, không cần chúng tôi dạy thằng bé cũng biết thức mở đầu, cũng rất nhạy bén với trận đồ. Hai ngày nữa tôi sẽ về tộc lấy ít trận đồ tới cho thằng bé chơi."

Hai người tiếp tục bàn luận về việc cho Túc Lê học trận pháp, mấy phút sau mới phát hiện bé con vốn phải ngồi cạnh họ từ lúc nào đã tụt ra sau, ngồi vẽ tranh cạnh bạn học của Túc Úc, bên người còn có một quyển sách. Bé con vừa vẽ vừa nhìn sách đối chiếu, rất là say mê.

Ba Túc ngó thử, phát hiện đây là sách Vật Lý chuyên đề nâng cao, không phải thứ cho học sinh cấp 2 học, hẳn là của cậu bé Bạch Quân kia. Đợt trước Trần Kinh Hạc cũng mang một đống sách như vậy tới, Túc Thanh Phong thấy bây giờ học mấy cái này vẫn quá sớm, sợ con làm hỏng sách nên mới cất đi. Nhưng có vẻ như bé Lê rất thích. Hắn ngẫm nghĩ, cầm điện thoại tìm kiếm --- 'Cho bé 2 tuổi đọc sách Vật Lý có sớm quá không?'

Trần Kinh Hạc thì nhìn tranh Túc Lê vẽ. Ban đầu y tưởng là Phượng Hoàng đại nhân vẽ trận pháp, nhưng nhìn kĩ mới thấy là không phải. Giống trận pháp nhưng cũng không giống hoàn toàn, khá tương đồng với sơ đồ mạch điện trong quyển sách kia. Năm xưa ở Phượng Hoàng Thần Sơn, Phượng Hoàng đại nhân cực kì thích lôi các thể loại sách trong Tàng Thư Các ra đọc, gần như quyển nào cũng có dấu vết đại nhân ghi chú lung tung. Đại nhân luôn am hiểu cải tiến trận pháp, đến cả trận pháp cơ bản thường dùng nhất cũng có thể biến hóa ra hơn ngàn kiểu.

Về sau Ly Huyền Thính theo đại nhân học trận pháp, Phượng Hoàng đại nhân sẽ dùng một trận pháp, thay đổi đủ kiểu, giảng cho Ly Huyền Thính nghe. Về sau kiếm Huyền Thính một trận thành danh, kiếm trận 81 biến thể khiến tam giới sợ trắng mặt chính là thành quả của những lần đại nhân dạy trận pháp cho Ly Huyền Thính.

Bạch Quân học xong một tờ từ đơn, quay lại đã thấy Túc Lê vẽ ra mấy sơ đồ mạch điện trên giấy nháp. Không tiêu chuẩn lắm, nhưng cũng không giống chép lại hình từ sách. Anh định hỏi bé con vẽ gì thế, lại giật mình nhận ra mấy người lớn - cứ tưởng là đang tập trung xem chương trình - đều nhìn về phía bên này, chính xác hơn là nhìn bé con đang cặm cụi vẽ tranh.

Ba Túc hỏi: "Tôi thấy cái này không giống trận pháp lắm?"

Trần Kinh Hạc đăm chiêu: "Không giống. Hình như là đang vẽ sơ đồ mạch điện, dù là vẽ hơi méo một chút."

Ba Túc kinh ngạc: "Lê Lê siêu vậy sao."

Trần Kinh Hạc tự hào: "Tất nhiên rồi."

Bạch Quân nghe hai người lớn nói một hồi, tuy là từng câu anh đều hiểu, nhưng nối lại thì ý nghĩa cứ sao sao.

Quý Minh huých anh một cái, giải thích: "Ông quen là thấy bình thường à, nhà họ toàn nói chuyện kiểu đó đó."

Bạch Quân nghi hoặc: "Trận pháp?"

Quý Minh: "Chắc là cái tranh Lê Lê vẽ mà viral trên mạng á, ai cũng khen như thật luôn, có ông blogger còn giỡn kêu là vẽ trận pháp."

Túc Lê không để ý xung quanh. Mới đầu cậu không rõ đây là cái gì, nhưng suy nghĩ một hồi thì nhận ra cái này giống hệt mạch điện cậu thăm dò được trong người máy. Để mà so sánh thì mạch điện trong người máy đồ chơi còn phức tạp hơn mấy sơ đồ này. Chẳng qua là cậu không ngờ Nhân tộc hiện giờ lại có thể vẽ ra sơ đồ mạch điện hoàn chỉnh như vậy, đúng là nằm ngoài dự đoán.

Túc Lê lật sang trang, phát hiện đằng sau còn có mấy mô hình mạch điện cậu chưa từng thấy, thế là càng tò mò. Sơ đồ chỉ cần cẩn thận lần theo logic là sẽ hiểu, nhưng chữ thì nhiều cái vượt qua phạm vi hiểu biết của cậu. Chữ ở thời đại này không giống chữ của Yêu tộc năm đó, có cái đơn giản hơn, nhưng có cái phức tạp hơn.

Chương trình kết thúc, Túc Úc lập tức dẫn bạn tới phòng làm việc của mẹ học bài. Bạch Quân để lại quyển sách cho Túc Lê coi, tối ra về mới lấy lại. Ba Túc thấy con thích, bèn lấy chồng sách về sơ đồ mạch điện dạo trước Trần Kinh Hạc mang tới cho Túc Lê xem, dẫn tới Túc Lê bỏ cơm tối, chỉ cắm cúi vẽ sơ đồ mạch điện.

"Sao con nhà mình cứ dính vào việc học là mê muội như vậy?" Ba Túc rất đau đầu.

Mẹ Túc nói: "Chỉ có anh cả với bé Lê thôi. Bé Minh đâu có thích xem sách tranh."

Ba Túc lại than thở: "Mấy người bạn của anh hỏi hoài có phải anh cất giữ trận đồ không, anh giải thích bao lần là bé bé nhà mình vẽ, lại cứ không chịu tin."

"Còn có điện thoại lừa đảo gọi đến nữa cơ." Mẹ Túc nói: "Lúc tới trường anh nhớ cẩn thận đấy."

Gần như chẳng ai trong thôn biết thân phận diễn viên của Túc Dư Đường. Một phần là lần nào ra ngoài chị cũng dùng thuật ngụy trang, mặt khác là do chị khá kín đáo, ít gặp gỡ người trong thôn. Ba Túc lại khác, hắn là thầy giáo của trường cấp 2 trong thôn, học sinh, phụ huynh, đồng nghiệp đều biết mặt hắn.

Nên khi chương trình được chiếu, người khiếp sợ nhất chính là học sinh và đồng nghiệp trong trường.

Có giáo viên nhớ lại ngày nào đó của mấy tháng trước, chị dâu tới thăm thầy Túc. Lúc ấy bọn họ còn xuýt xoa chị dâu giống minh tinh ghê, giờ mới biết là minh tinh thật. Mà thầy Túc giấu siêu thật đấy! Vợ là Túc Dư Đường tiếng tăm lẫy lừng mà chưa từng nghe thầy ấy nhắc một câu! Có điều bên ngoài náo nhiệt tới mấy thì nhà họ Túc có trận pháp, không ai có thể tới quấy rầy, ba Túc tới trường đi làm cũng kín đáo khiêm tốn. Thành ra chỉ có ban đầu là hơi phiền, qua vài ngày thì mọi người cũng quên.

Tộc Cửu Vĩ Thiên Miêu gửi tới mấy bản sao trận đồ cổ. Để con có hoàn cảnh vẽ tranh tốt hơn, ba Túc cố ý sửa lại phòng chứa đồ chơi. Hắn đóng một cái bàn nhỏ, còn làm thêm giá sách, Túc Lê có thể thoải mái ngâm mình trong đó. Thế là mỗi ngày ba Túc về nhà đều rất buồn, vì trước kia Túc Lê còn lẽo đẽo theo hắn tu luyện, từ ngày có bàn học riêng, buổi tối cũng không thèm xem hoạt hình với papa nữa.

--

Nhân viên của Cục Quản Yêu mấy ngày qua vội vàng xử lý ảnh hưởng mà chương trình <Cục Cưng Đáng Yêu> mang lại. Dân mạng bàn tán chỉ là thứ yếu, vì họ chỉ coi con non nhà họ Túc như mấy đứa trẻ thông minh. Vấn đề nằm ở chỗ khác, thứ nhất là đạo tu Nhân tộc không biết mắc cái giống gì mà bắt dầu nghe ngóng thông tin về nhà họ Túc, lúc thì hỏi thăm hai vị Túc đại nhân, lúc thì hỏi con của bọn họ.

Thậm chí còn sờ đến tận đài truyền hình, xin tài liệu quay của chương trình. Mấy chuyện này tất nhiên bị Cục Quản Yêu dìm xuống. Không nói hai vị Túc đại nhân vẫn còn rất oai hùng, đến cả nhà tài trợ của họ - Kinh Hạc tiên sinh cũng cố ý dặn dò. Bây giờ sau lưng nhà họ Túc có tới ba tộc lớn chống lưng, đạo tu Nhân tộc không thể can thiệp, chỉ có thể nương theo quan hệ với Cục Quản Yêu, xin hẹn thời gian tới bái phỏng. Tất nhiên là bị hai vợ chồng họ Túc từ chối hết.

"Chuyện này chúng tôi đã hỏi Túc đại nhân, nhà bọn họ thật sự không có trận đồ cổ gì hết, đó chỉ là do con họ có chút thiên phú trận pháp thôi." Quản lý hoàn toàn bó tay: "Quan Chủ, chuyện bái phỏng tôi thật sự bất lực. Nếu Bạch Dương chân nhân có hứng thú thì chi bằng tới hỏi tộc Huyền Hạc. Thêm nữa, nếu các người muốn xem tranh của con họ đến vậy thì có thể kết bạn vx với Túc đại nhân..."

Đạo tu sốt sắng cầu đạo lại không có cửa, nghe ngóng một hồi mới biết Túc Thanh Phong suốt ngày khoe con trên vòng bạn bè. Không phải ảnh con chơi đùa thì cũng là tranh vẽ của con, không chỉ có video, thậm chí còn là full HD.

Chúng đạo tu: Vậy cũng được nữa!?

Thư viện của thôn Tức Linh phải tu sửa nên những ngày này Túc Úc tan học là chui vào phòng làm việc của mẹ học bài, thỉnh thoảng sẽ dẫn Quý Minh và Bạch Quân về. Hai vợ chồng biết được Bạch Quân đang vất vả phụ đạo cho Túc Úc và Quý Minh để chạy nước rút trước kì thi, thành ra mỗi lần anh tới, ba Túc sẽ làm một đống đồ ăn vặt nước trái cây mang vào phòng làm việc.

Ban đầu ba thiếu niên này không chơi chung với nhau, là do một lần Bạch Quân tan học bị mấy thằng đầu gấu chặn đường, đúng lúc Túc Úc và Quý Minh đi ngang qua, tiện tay giúp, quan hệ của cả ba mới thân thiết hơn chút. Thành tích của Túc Úc thật sự quá tệ, Bạch Quân muốn giúp cậu nhóc, thế là đợt này cả ba bắt đầu học chung.

Túc Úc bảo: "Ba làm thêm nước trái cây đi, với sô cô la nữa, thánh học hay ăn cái đó. À đúng rồi, buổi trưa tụi con gọi đồ ăn ngoài nhé. Quán ăn của nhà tiểu yêu chỗ chân núi ngon phết, ba cho con xin số nhà đó đi để con đặt món."

Nếu để Quý Minh phát biểu thì, nhớ ngày đó mượn quyển vở thôi cũng phải đường vòng cứu quốc, giờ được chính thánh học dạy cho tận họng, đây chính là một phút anh hùng đổi lấy hai tháng hưởng phúc, phải cho chứ, phá sản cũng phải cho!

"Bạn giúp các con nâng cao thành tích như thế mà sao con lại cứ vô duyên gọi bạn như vậy hả!" Ba Túc giáo dục Túc Úc, nhưng vẫn nhắn cho cậu nhóc số điện thoại của quán ăn kia: "Người ta không có tên chắc? Bạch Quân Bạch Quân nghe hay như thế."

Túc Úc: "Gọi Bạch Quân nghe không oách bằng thánh học."

Thế là mỗi lần Bạch Quân tới nhà Túc Úc đều được chiêu đãi rất nhiệt tình. Nhiều lần anh phải nói với Túc Úc không cần phiền phức như vậy, nhưng đổi lại là cha mẹ Túc Úc nhìn anh càng thêm hiền từ, buổi trà chiều hôm đó còn thịnh soạn hơn bao giờ hết, nói cũng như không.

Trong lúc học, thỉnh thoảng họ sẽ bắt gặp hai em trai của Túc Úc chơi đùa trong vườn. Phòng làm việc cách âm, nhưng cửa sổ lại đủ rộng để thấy được bên ngoài. Bệ cửa cũng không cao, bên ngoài lại vừa hay có một mỏm đất.

Có lần Bạch Quân làm đề Toán xong, ngẩng lên thấy bé anh trong hai bé song sinh đang bám vào cửa sổ, kiễng chân dòm vào, có vẻ rất tò mò. Anh để ý thêm mấy lần, phát hiện cậu bé này rất thông minh, lần đầu ngó còn phải kiễng chân, đến lần tiếp theo đã biết bưng mấy hòn đá tới kê chân.

Sau vài lần như vậy, hôm khác tới nhà, Bạch Quân bèn cầm theo một cuốn sách Toán cơ bản cho trẻ nhỏ anh tiện tay mua ở hiệu sách. Thấy Túc Lê mon men tới cửa sổ là mang vào phòng dạy đếm. Bé con học rất nghiêm túc, Bạch Quân chỉ cần giảng một lần là hiểu, có thể dễ dàng giải bài toán trong sách.

Quý Minh bảo: "Anh Úc, em cảm giác bé em anh về sau cũng sẽ là một thánh học ấy? Bé tí xíu vậy đã biết đếm rồi. Hồi em tầm tuổi nó chỉ biết ăn ngủ chơi thôi."

"Biết 1+1 là thành thánh học? Thế tao 2 tuổi biết đếm, 3 tuổi bay lên trời này." Túc Úc vung tay điền đáp án, đưa tờ đề vất vả mãi mới làm xong cho Bạch Quân, nói tiếp: "Cố gắng như thế cũng có thấy tao học giỏi được như Bạch Quân đâu."

Quý Minh đồng tình: "Cũng phải. Nhưng học từ sáng sớm đến tối muộn như anh cũng quá dữ. Tiếng Anh hai năm dưới trung bình mà vẫn còn kiên trì học thuộc từ đơn, em đến bái phục anh."

Túc Úc: "Ý mày là gì? Đầu tuần tao làm bài kiểm tra trên trung bình còn gì?"

Quý Minh vội khen: "Đúng rồi, trên trung bình chỉ là khởi đầu, về sau anh chắc chắn sẽ một phát bay lên vị trí thứ 3 toàn lớp."

Túc Úc: "Thế hơi quá, mình phải đặt mục tiêu nhỏ trước, top 10 đi."

Bạch Quân lạnh tanh chấm bài, đưa trả Túc Úc: "Trang này sai hết, làm lại đi."

...

Chớp mắt đã đến ngày quay ngoại cảnh cho <Cục Cưng Đáng Yêu>. Lần này quay ở khu du lịch dưới chân núi Tức Linh, nằm ở thị trấn nhỏ sát vách, cách thôn Tức Linh một đoạn. Tuần này Trần Kinh Hạc ra nước ngoài công tác nên không thể đến, Phong Yêu thì cuối tuần không đi làm, chỉ có hai vợ chồng chăm hai đứa nhỏ.

Sáng nay Túc Lê ở phòng hoa tu luyện với ba nửa tiếng, sau đó thấy trong nhà lại xuất hiện người lạ cầm máy quay. Cậu đang nắm tay cha, quan sát động thái của mấy người kia, thấy mình đi đâu máy quay chĩa đến đó.

Ba Túc thấy vậy giải thích: "Bé bé, đây là chú hôm nay quay phim cho nhà mình đó, con chào chú đi."

Quay phim? Túc Lê đối diện với cái máy quay đen sì trông rất đáng sợ kia, nói một tiếng chào chú rồi trốn ra sau, dùng cha chắn camera. Sáng nay papa đã nói với cậu là hôm nay cả nhà sẽ tới núi Tức Linh chơi, có cả các bạn khác nữa.

Lúc quay ở trong nhà chỉ có vài người, nên đến địa điểm quay nhìn thấy một đống người, Túc Lê sửng sốt, sau đó nhìn mấy đứa trẻ ở bên cạnh họ. Rất nhiều người tới chào hỏi mẹ cậu, cậu im lặng đứng bên cạnh ba, thầm quan sát bọn họ.

"Bé bé sợ à?" Túc Thanh Phong bế con lên.

Túc Lê lắc đầu, nhân cơ hội này quan sát toàn cảnh. Cậu bỗng thấy một gia đình ở đằng kia, con của họ đang nhìn về phía cậu.

Ánh mắt hai đứa trẻ giao nhau, cậu bé kia quay đi trước, theo cha mẹ vào trong lều vải.

"Anh đó tên là Ngải Khắc." Ba Túc nhận thấy tầm mắt của Túc Lê, giải thích cho cậu: "Ngải Khắc lớn hơn bé Lê 2 tuổi, bé bé nếu thích anh ấy thì lát nữa papa dẫn con tới chơi với anh nha."

Túc Lê ngoảnh đầu nhìn rừng núi tĩnh lặng sau lưng. Vừa rồi đứa bé kia không phải đang nhìn cậu, mà là nhìn núi Tức Linh phía sau cậu.

Phía sau...

Bạch Nhất Niệm mua vé, dẫn Bạch Dương chân nhân bước vào cổng chính. Hai người nhìn thấy một con đường có treo biển hiệu "du khách cấm vào", đằng sau còn có mấy người bảo vệ trông coi, thế là hắn biết mình tìm đúng chỗ: "Chân nhân, chúng ta tới nơi rồi."

Quan hệ của Tam Nguyên Quan với Yêu tộc hết sức bình thường, nhưng Bạch Dương chân nhân bị từ chối lại vẫn nhất quyết tới nhà họ Túc bái phỏng. Bọn họ vừa tới thôn Tức Linh thì nghe người dân nói gần đó đang quay chương trình, Bạch Nhất Niệm có tìm hiểu về <Cục Cưng Đáng Yêu> nên biết tập 3 sẽ được quay ngoài trời, địa điểm quay ở gần thành phố S. Hắn thông minh kết nối manh mối, dẫn chân nhân tới đây, quả nhiên là chỗ tổ chương trình đang quay.

Chả hiểu sao mà lão tổ tông nhà hắn lại để ý bức vẽ bậy kia thế. Các đạo quan khác đã từ bỏ thương lượng với nhà họ Túc, chỉ có tổ tông nhà hắn thì cứ nói cái gì mà không đủ thành ý, dứt khoát chạy từ thành phố Y tới đây.

Bạch Nhất Niệm muốn vào trong xem, lại bị bảo vệ của tổ chương trình chặn lại: "Chân nhân, bọn họ đang quay chương trình, hay là chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi, đợi họ quay xong rồi lại tới chào hỏi Túc Dư Đường?"

Bạch Dương chân nhân cũng biết tình huống đặc biệt, bèn chọn một gốc cây ngồi hóng mát, nhìn về phía đám người xa xa.

--

11 giờ sáng, phòng giám sát của Cục Quản Yêu đột nhiên nhận được tiếng còi báo động dồn dập. Nhóm nhân viên đang bàn với nhau xem trưa nay đặt đồ ăn ở đâu, thấy gợn sóng kì lạ liên tiếp nhấp nháy trên màn hình thì xanh mặt, vội vàng truyền số liệu cho trưởng phòng.

"Chuyện gì vậy?"

"Hình như linh khí có biến động lạ."

"Lại có Yêu tộc chuẩn bị độ kiếp? Lần trước mới kí giấy cam đoan mà?"

"Không, cái này giống như là có bí cảnh xuất hiện hơn."

"Bí cảnh đã mấy trăm năm không xuất hiện rồi, không thể nào!?"

Trưởng phòng đối ngoại của Cục Quản Yêu vội vàng chạy tới trung tâm giám sát, thấy các giám sát viên đang khẩn cấp xác nhận vị trí có linh khí biến động. Tiếng nhắc nhở tích tích chưa từng ngừng, từng lệnh chuyển giao hiện lên, sau đó khóa mục tiêu vào một khu vực trên bản đồ rộng lớn.

"Sếp ơi, tìm được rồi!"

Trưởng phòng đối ngoại cau mày: "Nơi nào có biến động!"

"Chỗ này cách thành phố S rất gần... Đối diện với yêu sơn có linh mạch." Giám sát viên nhìn định vị không ngừng dao động, cuối cùng cố định ở góc trên cùng bên trái thành phố S, còn hiện ghi chú màu đỏ tươi nhắc nhở hàm lượng linh khí khổng lồ. Y cứng người: "Sếp ơi, 88 điểm linh mạch, đây là khu vực sâu trong vùng núi Tức Linh."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.