Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 113



Vạn Thu nhờ Hoàng Hổ giúp đỡ khi gần cuối học kỳ.

Một ngày sau kỳ thi cuối kỳ, Vạn Thu nhận được cuộc gọi từ Hoàng Hổ.

Sau khi Vạn Thu thi xong, Hoàng Hổ mới nói cho Vạn Thu.

Vạn Thu đặt điện thoại xuống, phát ngốc hồi lâu.

Những lời nói ác ý đen như mực vang lên cùng sự hiển diện ồn ào của nó trong không khí.

Như muốn nói với cậu, những điều tồi tệ này chắc chắn sẽ xảy ra.

Vạn Thu đóng cuốn sổ lại.

Đêm đó Vạn Thu tìm Sở Ức Quy.

Nôn nóng muốn kể lại những gì mình biết.

Sở Ức Quy im lặng lắng nghe, cẩn thận nhìn Vạn Thu.

Rõ ràng đang kể ra những lời ác ý, nhưng Sở Ức Quy lại không hề tức giận.

Thay vì tức giận, hắn lại chú ý đến sự quan tâm của Vạn Thu dành cho mình.

Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể chịu đựng được.

Nhưng chỉ cần có Vạn Thu ở bên cạnh, dường như mọi chuyện hắn đều có thể vượt qua.

Sở Ức Quy ôm lấy Vạn Thu, giống như đang làm nũng.

Sở Ức Quy hỏi: "Cậu lo lắng cho tớ đến mức nhờ người khác giúp đỡ sao?"

Vạn Thu gật đầu.

"Sao cậu không nhờ ba mẹ giúp đỡ?" Sở Ức Quy mơ hồ nhận ra tâm trạng của Vạn Thu thay đổi.

Nhưng rốt cuộc thay đổi như thế nào, Sở Ức Quy lại không rõ.

"Không sao đâu, tớ không việc gì."

Sở Ức Quy chưa bao giờ cảm thấy mình kiên cường như lúc này.

"Tớ sẽ không để ông ta đạt được mong muốn."

Ánh mắt Vạn Thu cho hắn một khoảng không thuần khiết, sẽ không bị bất cứ thứ bẩn thỉu nào xâm phạm.

Hắn không hề phòng bị, bình yên ngủ trong đó.

"Tớ muốn gặp chú ấy." Vạn Thu đột nhiên nghiêm túc nói với Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy sửng sốt: "Hả? Cậu đi sao?"

"Đúng! Tớ đi!" Vạn Thu kiên quyết nói, vỗ vào đùi Sở Ức Quy, "Tớ nói rồi, tớ phải bảo vệ cậu!"

Sở Ức Quy có chút chần chờ.

Mặc dù Vạn Thu đã biết Nhiễm Vĩnh Duệ định làm gì, nhưng với sự hiểu biết của hắn về Vạn Thu, có lẽ Vạn Thu còn chưa hiểu tại sao Nhiễm Vĩnh Duệ lại làm vậy.

Mặc dù Hoàng Hổ đã nói ra ưu và nhược điểm, nhưng chưa chắc đã khiến Vạn Thu hiểu hết được.

Rốt cuộc thì Nhiễm Vĩnh Duệ cũng là một giáo viên...

Nhưng đây là yêu cầu của Vạn Thu...

"Vậy tớ có thể đi cùng cậu không?" Sở Ức Quy hỏi.

"Được."

Vạn Thu có chút do dự trả lời, dường như không nghĩ tới việc dẫn Sở Ức Quy theo.

Nhưng Sở Ức Quy sẽ không để Vạn Thu một mình đối mặt, huống chi đây là việc liên quan đến hắn.

"Vạn Thu, cậu cho rằng tớ nhất định sẽ về nhà với Nhiễm tiên sinh sao?" Đột nhiên Sở Ức Quy hỏi.

Vạn Thu sửng sốt.

Cậu cúi đầu, không thể trả lời câu hỏi.

Sở Ức Quy biết Vạn Thu đang do dự, cũng không hề ép hỏi.

Sở Ức Quy đã chủ động gọi cho Nhiễm Vĩnh Duệ và đồng ý gặp nhau vào ngày thứ hai sau kỳ thi, địa điểm gặp mặt có thể do Nhiễm Vĩnh Duệ quyết định.

Nhiễm Vĩnh Duệ rõ ràng rất vui sau khi nhận được điện thoại.

Sở Ức Quy biết Nhiễm Vĩnh Duệ nghĩ hắn đã thay đổi quyết định.

Nhiễm Vĩnh Duệ quả thực là một người cố chấp, hơn một năm trôi qua, mặc dù không phải mỗi ngày đều tới tìm Sở Ức Quy nhưng tuyệt đối sẽ không vắng mặt trong một thời gian dài.

Nhiễm Vĩnh Duệ cũng rất thông minh, mỗi lần gặp cũng không đề cập nhiều đến việc muốn Sở Ức Quy trở về, nhưng nhất cử nhất động của ông ta đều thể hiện sự quan tâm của một trưởng bối dành cho vãn bối.

Hỏi thăm điểm số của hắn, đưa hắn đến một số địa điểm thú vị và mới lạ, thậm chí Nhiễm Vĩnh Duệ còn thường xuyên giới thiệu về trường đại học nơi mình làm việc.

Bọn họ không thân thiết, nhưng ở chung như vậy cũng không phải xa lạ.

Giống như... một mối quan hệ cha con vô cùng lý tưởng trong mắt người bình thường.

Nhiễm Vĩnh Duệ là một lựa chọn không tồi.

Giống như theo nhu cầu, Nhiễm Vĩnh Duệ cần một người con ngoan, mà hắn cần một người cha tốt.

Nhưng hắn đã gặp Vạn Thu trước.

Mặc dù Nhiễm Vĩnh Duệ có kiên nhẫn đến đâu, rốt cuộc ông ta vẫn rất lo lắng.

Sở Ức Quy sắp mười bảy tuổi, cũng chỉ còn hơn một năm nữa, Nhiễm Vĩnh Duệ chờ không nổi.

Sở Ức Quy nhìn vào câu hỏi trên bàn, hắn đã làm xong bài tập về nhà và đang làm thêm các câu hỏi ngoài.

Chỉ là hôm nay lại không thể hoàn toàn chìm đắm trong biển đề được.

Sự im lặng của Vạn Thu khi kết thúc cuộc trò chuyện ngày hôm nay khiến Sở Ức Quy không thể phân tích được.

Vẻ mặt của Vạn Thu... giống như cho rằng hắn chắc chắn sẽ làm điều này.

Vạn Thu sẽ không chắc chắn về điều mà bản thân chưa từng gặp hoặc nhìn thấy trước đây.

Có người... đang giật dây sau lưng sao?

Sở Ức Quy cau mày.

Không thể học cùng trường với Vạn Thu, Sở Ức Quy không phải không quan tâm.

Bất tri bất giác, giữa hắn và Vạn Thu đã dựng lên một vách ngăn mỏng.

Rõ ràng trong suốt, dường như hai người có thể dễ dàng chạm vào, chỉ khi thật sự đưa tay ra mới có thể cảm nhận được kết giới tồn tại.

Càng dùng sức, lại càng nhận ra sự cản trở mạnh mẽ.

——

Vạn Thu đã nghỉ, tiếp theo là kỳ thi của Sở Ức Quy.

Ở trường cấp ba, bài thi ngày càng nhiều, gần như mỗi tháng hai lần, thứ hạng của Sở Ức Quy chưa bao giờ tụt xuống dưới vị trí thứ nhất.

Sở Ức Quy vẫn là lớp trưởng, vẫn không chê phiền dẫn dắt các bạn cùng lớp, đồng thời chia sẻ tài liệu và giải đáp các thắc mắc.

Thậm chí còn quen biết nhiều các đàn anh, có thể nhận được rất nhiều đề từng thi và dạng câu hỏi.

Chu Bồi Ngọc cuối cùng cũng bại lộ chuyện quen biết Sở Ức Quy, dứt khoát không có việc gì liền tới tìm Sở Ức Quy chơi.

Chu Bồi Ngọc cũng nhận được rất nhiều tài liệu từ Sở Ức Quy, khi trở về lớp lại chia sẻ với các bạn để củng cố danh tiếng của mình.

Chu Bồi Ngọc cảm thấy mình thật may mắn khi được học cùng trường với Sở Ức Quy.

Cả ba và mẹ cô đều không nghĩ cô có thể tiến bộ hơn sau khi vào cấp ba với điểm số của mình.

"Mẹ tớ nói nếu có thể lọt vào top 10 của lớp trong kỳ thi cuối kỳ thì năm nay bà ấy sẽ dẫn tớ đi trượt tuyết."

Chu Bồi Ngọc quấn lấy Sở Ức Quy đang chuyển bài tập giáo viên yêu cầu mang lên lớp.

"Tớ cũng có thể đưa cậu và Vạn Thu đi cùng, mẹ tớ muốn cảm ơn cậu đã giúp đỡ tớ!"

Sở Ức Quy không nói gì, chỉ thản nhiên gật đầu.

"Cậu cảm thấy tớ có thể lọt top mười không?" Chu Bồi Ngọc hỏi.

"Nếu cậu nghiên cứu kỹ tài liệu tôi đưa thì không thành vấn đề."

"Nhưng tớ đã chia sẻ tất cả tài liệu với các học sinh khác rồi?" Chu Bồi Ngọc nghĩ nghĩ, sờ cằm, "Chẳng lẽ tớ không nên rộng lượng như vậy?"

Sở Ức Quy dừng lại, nói: "Tôi có thể cho cậu thêm một số câu hỏi lớn về vật lý, nếu cậu có thể làm tốt, nhất định lấy được thêm không ít điểm."

Chu Bồi Ngọc cảm kích đến suýt nữa muốn quỳ xuống tạ ơn: " Ôi ngài là đại Bồ Tát gì vậy!"

"Nhưng tôi muốn hỏi cậu vài chuyện về Vạn Thu." Sở Ức Quy nói.

Chu Bồi Ngọc vỗ ngực: "Cậu cứ hỏi đi, tớ biết gì sẽ nói."

Sở Ức Quy hỏi: "Vạn Thu có nói với cậu điều gì phải giữ bí mật không?"

"Không có nha?" Chu Bồi Ngọc thản nhiên đáp.

"Vậy chủ đề cậu ấy thường nói gần đây nhất là gì?"

Chu Bồi Ngọc suy nghĩ một chút, thậm chí muốn kiểm tra điện thoại, nhưng ở hành lang trường học lại không dám lấy ra.

"Cậu ấy hỏi nhiều nhất là về tiểu thuyết thì phải? Gần đây có vẻ cậu ấy rất mê tiểu thuyết."

Sở Ức Quy cũng biết chuyện này, gật đầu.

"Sau đó là về Vương Duyệt, Vương Duyệt dẫn cậu ấy đi đọc tiểu thuyết."

Dường như cũng không có thông tin gì quan trọng, tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn có chút thất vọng.

"Có hỏi vấn đề kì lạ nào không?" Sở Ức Quy hỏi.

"À...Cậu ấy hỏi tớ nếu tớ xuyên qua một cuốn tiểu thuyết thì sẽ làm gì, nếu thế giới tiểu thuyết thay đổi thì sẽ thế nào, nếu trọng sinh thì tớ muốn làm gì, có tin vào kiếp trước không, gì gì đó...?"

Chu Bồi Ngọc nhớ đây chính là chủ đề mình cùng Vạn Thu nói nhiều nhất.

"Tớ thích làm đồ thủ công hơn đọc tiểu thuyết, cậu ấy đa phần đều nói chuyện với Vương Duyệt." Chu Bồi Ngọc suy nghĩ một chút, "Không phải cậu lo lắng cậu ấy sẽ yêu sớm đấy chứ? Không phải không phải, tuyệt đối không phải."

"Ừm." Sở Ức Quy đáp.

"Sắp thi rồi, khi nào mới cho tớ đề trọng điểm đây?" Chu Bồi Ngọc tung ta tung tăng đi theo sau Sở Ức Quy.

"Sau khi tan học đi, không phải cậu không muốn chia sẻ sao?" Sở Ức Quy đơn giản trả lời.

Giờ phút này Chu Bồi Ngọc thật sự cảm thấy Sở Ức Quy giống như thánh quang soi rọi cuộc đời mình.

Nếu Sở Ức Quy có thể đoán được đề thi, liệu sau này cô có cần phải lo về điểm số nữa không?

Sở Ức Quy đã âm thầm đưa đề cho Chu Bồi Ngọc sau giờ học, như thể đang giao một đồ vật không thể cho ai biết.

Sau đó Chu Bồi Ngọc phấn khích cùng Sở Ức Quy tan học.

Từ xa có thể thấy Vạn Thu đứng ở cổng trường chờ Sở Ức Quy.

"Oa, cậu ấy lại đến rồi, cũng không chê phiền, trời lạnh như vậy."

Chu Bồi Ngọc nhịn không được cảm khái, mấy ngày nay Vạn Thu được nghỉ nên cô luôn có thể nhìn thấy Vạn Thu ở cổng trường.

Vạn Thu cũng nhìn thấy Chu Bồi Ngọc.

Từ trong lồng ngực, Vạn Thu lấy ra một cốc trà sữa ấm đặt vào tay Chu Bồi Ngọc.

Chu Bồi Ngọc không lạnh lắm, nhưng ai có thể từ chối nhận một cốc trà sữa nóng hầm hập trong không khí se lạnh chứ.

"Cảm ơn Vạn Thu nhiều nha, nhưng ngày mai không cần nữa đâu, a a a ngày nào cũng uống thì tớ sẽ béo lên mất."

Chu Bồi Ngọc khóc không ra nước mắt, thời gian khiêu vũ đã giảm đi vì cô phải học trên trường.

Vạn Thu hỏi: "Vậy cậu muốn gì?"

"Không cần, thực sự không cần, mỗi ngày ở trường được em trai cậu chiếu cố, tan học lại được anh trai chiếu cố, tội lỗi, tội lỗi..."

Nhưng sau khi nói xong, vẻ mặt của Chu Bồi Ngọc lại cứng đờ.

A...bọn họ không còn là anh em nữa.

"Được." Vạn Thu không cảm thấy thất vọng, đưa cho Sở Ức Quy một chiếc bánh bao.

Chu Bồi Vũ đang uống trà sữa hỏi: "Hôm nay là bánh bao nhân thịt sao?"

"Ừ." Vạn Thu gật đầu.

Bánh bao nhân thịt ấm nóng vẫn đang bốc hơi trong không khí lạnh lẽo, Sở Ức Quy cũng không để ý mà cắn một miếng.

Tâm trạng của Chu Bội Ngọc có chút phức tạp.

Thực ra cô có thể hiểu được, Vạn Thu biết Sở Ức Quy không thích ăn quá ngọt, cho nên sẽ mua những đồ ăn như bánh bao nhân thịt, khoai lang.

Mà mỗi lần Vạn Thu mua cho cô, ngoài trà sữa còn có bánh kem và gà nướng phô mai nóng hổi, thực sự khiến cô rất thích thú.

Vạn Thu thực sự ngốc sao?

Người ngốc đều có EQ cao sao?

Thỉnh thoảng Chu Bồi Ngọc cũng nghĩ như vậy.

"Cậu cũng không cần phải tới đón mỗi ngày chứ? Dù sao hai người cũng về cùng một nhà mà?" Chu Bồi Ngọc thuận miệng hỏi.

Nhưng Vạn Thu không trả lời.

Sau khi tạm biệt hai người, Chu Bồi Ngọc cầm trà sữa trong tay, vừa đi vừa suy nghĩ.

Nếu hai người này học cùng lớp thì thế nào.

Có lẽ Sở Ức Quy sẽ không giống máy điều hòa trung tâm cho lắm, sẽ chỉ thổi trên người Vạn Thu mà thôi.

Khi đứng cạnh hai người họ, cô có cảm giác như mình đứng ở đó không thích hợp.

Sở Ức Quy cũng biết lý do vì sao Vạn Thu mỗi tối đều đến đón mình.

Nhưng kể từ khi hẹn Nhiễm Vĩnh Duệ gặp mặt, Nhiễm Vĩnh Duệ đã không xuất hiện nữa.

Đây là ý thức của Nhiễm Vĩnh Duệ, nhưng Vạn Thu không hiểu.

Sở Ức Quy sẽ không ảnh hưởng đến việc Vạn Thu muốn làm, vì vậy sẽ không ngăn cản Vạn Thu đón hắn mỗi ngày.

"Lạnh không?" Sở Ức Quy hỏi.

"Không lạnh lắm, tớ xuống xe không bao lâu." Vạn Thu nói.

Hai người cùng nhau lên xe, hơi ấm từ điều hòa trong xe lập tức bao lấy bọn họ, hôm nay người tới là Bạch quản gia, Dương Tắc không có thời gian tới.

"Tớ vẫn luôn đến sẽ gây phiền phức sao?" Vạn Thu hỏi.

Sở Ức Quy nói: "Không đâu, tớ chỉ tò mò thôi, sao cậu không ở nhà đợi tớ?"

Vạn Thu mím môi.

Sở Ức Quy nhận ra Vạn Thu gần đây trở nên im lặng hơn, không giống như thường lệ, Vạn Thu không thay đổi chủ đề.

"Bởi vì tớ cảm thấy nếu bây giờ không đợi, sau này sẽ không đợi được nữa."

"Sẽ không như vậy."

Sở Ức Quy không hỏi Vạn Thu, hắn hiểu câu này có ý gì.

Vạn Thu rất chắc chắn chuyện hắn sẽ trở về với Nhiễm Vĩnh Duệ.

Nhưng Sở Ức Quy có nhớ lại thế nào cũng không tìm được dấu vết chứng minh mình sẽ làm vậy.

"Vạn Thu, cậu có gì muốn nói với tớ sao?" Sở Ức Quy hỏi.

Sở Ức Quy nhìn thấy Vạn Thu dời ánh mắt.

Đây là biểu hiện không muốn nói.

Những ngón tay của Sở Ức Quy lặng lẽ siết chặt.

Sự ngăn cách giữa hắn và Vạn Thu, là thứ khiến hắn khó mà chấp nhận được.

Sở Ức Quy mở điện thoại, tìm thấy thông tin liên lạc của Phó Chính Vũ.

Nhưng cuối cùng lại không gửi bất kỳ tin nhắn nào.

Màn hình điện thoại tắt, Sở Ức Quy ngước mắt nhìn về phía Vạn Thu.

Trường cấp ba tan học muộn, ngày ngắn đêm dài, trời đã bắt đầu tối.

Vạn Thu vẫn thích nhìn ra ngoài cửa sổ khi ngồi trên xe.

Còn Sở Ức Quy vẫn luôn nhìn bóng dáng Vạn Thu phản chiếu trên cửa.

——

Ngay khi kỳ thi cuối kỳ của Sở Ức Quy kết thúc, trường cấp ba tiến vào kì nghỉ.

Mắt thường cũng thấy được Vạn Thu ngày càng lo lắng, hiển nhiên việc đối chọi với người lớn vẫn quá khó khăn đối với cậu.

Vạn Thu dậy sớm, khoác lên mình bộ quần áo vừa đẹp vừa thoải mái.

Sở Kiến Thụ nhận ra gì đó nhưng cũng không can thiệp.

Sở Kiến Thụ và Dương Tắc đi làm sớm, Sở Ức Quy và Vạn Thu cũng chuẩn bị rời đi.

Vạn Thu rất lo lắng.

Sở Ức Quy cố gắng an ủi nhưng đều vô ích.

Nơi Nhiễm Vĩnh Duệ chọn là một nơi tương đối yên tĩnh, gần trường đại học, hơn nữa ông ta đã đặt một phòng riêng đặc biệt, chắc hẳn là một cửa hàng ông ta thỉnh thoảng ghé qua.

Nhiễm Vĩnh Duệ rõ ràng sẽ cảm thấy tự tin hơn khi ở một nơi quen thuộc.

Vạn Thu không giỏi thả lỏng cảnh giác ở những nơi xa lạ mà trước đây chưa từng khám phá, trong mắt  Sở Ức Quy, cậu như một con nhím toàn thân bao phủ bởi gai.

Bạch quản gia ở bên cạnh hỏi: "Có cần chú đi vào không?"

Sở Ức Quy lắc đầu.

Khi Vạn Thu nhìn thấy Nhiễm Vĩnh Duệ, Nhiễm Vĩnh Duệ đã là một bộ dáng đường hoàng.

Mái tóc ngắn được tạo kiểu tỉ mỉ, khuôn mặt có nếp nhắn nhưng vẫn mang vẻ đẹp của một người đàn ông trung niên, đôi mắt sau cặp kính nhìn Vạn Thu như thể đang cố đọc xem Vạn Thu nghĩ gì.

"Ba tưởng con sẽ gặp riêng ba chứ." Nhiễm Vĩnh Duệ rõ ràng rất không hài lòng với sự xuất hiện của Vạn Thu.

Sở Ức Quy kéo Vạn Thu ngồi xuống, ngước mắt chủ động nói với Nhiễm Vĩnh Duệ: "Nhiễm tiên sinh, từ trước tới nay ngài từ chối gọi tên cháu, bởi vì chán ghét cháu sao?"

Nhiễm Vĩnh Duệ cười ung dung: "Ba chỉ không thích cái tên này thôi, nếu có thể, ba hi vọng con có thể lấy cái tên ba đã chọn."

"Tên Ức Quy, là bởi vì Ức Quy thích.”

Ở một nơi Nhiễm Vĩnh Duệ không nhìn tới, Vạn Thu nắm chặt chiếc khăn trải bàn dưới gầm.

"Cho nên chú cũng không nhất định muốn thằng bé phải sửa tên, chú tôn trọng ý muốn của thằng bé." Nhiễm Vĩnh Duệ nói với Vạn Thu.

Người duy nhất đến hôm nay có lẽ là Vạn Thu.

Cánh cửa bây giờ đã đóng lại.

Nhiễm Vĩnh Duệ cũng đang suy nghĩ, Sở Ức Quy gọi Vạn Thu tới có hàm nghĩa đặc biệt nào không.

"Nếu chú tôn trọng ý muốn của Ức Quy, tại sao chú nhất định phải ở bên cạnh cậu ấy?” Vạn Thu lớn tiếng nói.

"Đứa trẻ luôn cần có một gia đình, Ức Quy mới mười sáu tuổi, cần sự chăm sóc của ba mẹ."

"Nhưng Ức Quy có thể tự nuôi sống bản thân, không cần chú chăm sóc."

"Đó chỉ là suy nghĩ của cháu, cháu không hiểu tuổi thơ tốt đẹp đối với một đứa trẻ quan trọng nhường nào, tuy có hơi muộn nhưng chú sẽ cố gắng hết sức để bù đắp."

Vạn Thu sửng sốt, cậu nhớ trước đây Dương Tiêu Vũ đã nói như vậy với cậu.

"Cháu còn nhỏ, không hiểu được, sau này thằng bé sẽ biết ơn chú."

Sở Ức Quy biết rõ, Vạn Thu và Nhiễm Vĩnh Duệ đứng ở những góc độ khác nhau.

Vì Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ, Vạn Thu thậm chí có thể chấp nhận Nhiễm Vĩnh Duệ.

Nhưng điều kiện tiên quyết phải là Nhiễm Vĩnh Duệ thực sự không có lỗi.

"Nhiễm tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, tuổi thơ của cháu rất tốt." Sở Ức Quy đứng sau lưng Vạn Thu, đôi tay nhẹ nhàng trấn an bả vai Vạn Thu, "Cháu đã học được cách tìm hạnh phúc trong tuổi thơ."

Bởi vì Vạn Thu.

Cực khổ cũng không phải không có chút ngọt ngào nào.

Ngay cả những người cha, người mẹ đã từng gửi hắn trở lại cô nhi viện, cũng đã có một đoạn thời gian thật tâm đối đãi hắn.

Hắn từng nhớ đến việc mình bị bỏ rơi, nhưng sau khi gặp Vạn Thu, hắn chỉ nhìn vào sự chân thành.

"Xin chú đừng làm phiền Ức Quy nữa, chú…" Vạn Thu nghiến răng nghiến lợi, “Chú căn bản không quan tâm đến Ức Quy."

"Chú nghĩ chú không cần phải giải thích với cháu chú quan tâm đến đứa trẻ này đến mức nào." Nhiễm Vĩnh Duệ cau mày nói.

"Nếu chú quan tâm, chú sẽ không để mọi người lan truyền tin đồn."

Vạn Thu nhận được tin từ Hoàng Hổ, Nhiễm Vĩnh Duệ đang liên lạc với các phóng viên.

"Ba mẹ đối xử với Ức Quy rất tốt, căn bản không hề ngược đãi như chú nói, Ức Quy cũng không vong ân phụ nghĩa như chú nói, Ức Quy cũng không..."

Nghe nói Nhiễm Vĩnh Duệ đã cung cấp cho phóng viên thông tin sai lệch nhằm phá hủy quan hệ giữa Sở Ức Quy và Sở gia.

Nói cách khác, để công chúng hiểu lầm.

Rất nhiều chuyện một khi có truyền thông tham gia, tình hình sẽ trở nên vô cùng phức tạp.

Chỉ cần Nhiễm Vĩnh Duệ nói lúc đó bản thân và vợ đang trong tình trạng chia tay thì sẽ thoát khỏi nghi ngờ ngoại tình vì không có cách nào để chứng minh, dù có bị chỉ trích cũng sẽ không vì vậy mà lưu lại nhược điểm.

Sở Ức Quy đã chủ động cắt đứt quan hệ với Sở gia, bởi vì Sở gia không coi Sở Ức Quy như một đứa trẻ mà coi như một khoản đầu tư.

Và bây giờ Sở Ức Quy đã có thỏa thuận đầu tư với Sở gia, sau này Sở Ức Quy nhất định sẽ trả nợ cho Sở gia.

Sở Ức Quy tiếp tục ở lại Sở gia vì tham lam của cải Sở gia, không muốn thừa nhận Nhiễm Vĩnh Duệ là ba mình.

Người cha tội nghiệp đã phải tìm đến giới truyền thông với hy vọng con mình có thể quay trở lại.

"Chú đừng nói hươu nói vượn."

Lần đầu tiên Vạn Thu tỏ ra tức giận như vậy.

Sự tức giận của thiếu niên rất sống động, giống như pháo hoa liên tục thắp sáng trên bầu trời đêm, sáng nhưng không chói, thu hút mọi ánh mắt.

"Ba mẹ rất yêu Ức Quy! Rất yêu! Chú đừng... nói hươu nói vượn!"

Dù chỉ lặp đi lặp lại câu nói này, nhưng hai tay Vạn Thu vẫn nắm chặt khăn trải bàn, cậu đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.

Thậm chí vì nguyên nhân sinh lí, vừa tức giận liền bắt đầu rơi nước mắt, so với việc tức giận, trông cậu lại đáng thương cực kì.

Nhiễm Vĩnh Duệ gắt gao cau mày, hiển nhiên không hiểu tại sao Vạn Thu lại biết.

"Sở Vạn Thu."

Đây là lần đầu tiên Nhiễm Vĩnh Duệ gọi tên Vạn Thu.

"Cháu biết khi vợ chồng ly hôn, đôi khi hai bên sẽ phải ra tòa để tranh giành quyền nuôi con không? Ở tòa, bọn họ đổ lỗi cho nhau, cãi vã không ngừng."

Vạn Thu không hiểu tại sao Nhiễm Vĩnh Duệ lại đột nhiên nói điều này.

"Nếu muốn con mình quay về, ba mẹ nhất định sẽ làm một ít thủ đoạn."

Nhiễm Vĩnh Duệ hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm gì sai.

"Ức Quy mới mười sáu tuổi, cái gì cũng chưa hiểu, chú thân là trưởng bối, có quyền chỉ dẫn cuộc sống cho thằng bé."

Lúc này Vạn Thu chợt nhận ra, trên thế giới này thật sự có những người không thể nói lý.

Nhiễm Vĩnh Duệ không có chút tội lỗi nào khi vu oan cho người khác.

Chỉ cần đạt được kết quả mình mong muốn, sẵn sàng lợi dụng mọi thứ.

Thu không biết mình nên làm gì để khiến Nhiễm Vĩnh Duệ bỏ cuộc.

Lúc này cậu cảm thấy mình là thứ vụng về và bất lực nhất trên đời.

Đột nhiên Vạn Thu cảm giác được tay Sở Ức Quy ấn nhẹ trên vai mình.

Khoảnh khắc cảm nhận được sự hiện diện của Sở Ức Quy, Vạn Thu dường như đã bớt tức giận hơn.

Ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy, Vạn Thu sửng sốt trong giây lát.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Sở Ức Quy như thế này.

Giống như một con dao găm không thể gãy, sắc bén, lạnh băng.

"Nhiễm tiên sinh, một năm này chú không thực hiện bất kỳ biện pháp quyết liệt nào, cũng vì chú không muốn mất tất cả."

Nhiễm Vĩnh Duệ vẫn đang thản nhiên như không, nghe thấy Sở Ức Quy nói rõ ràng trở nên nghiêm túc hơn.

"Nhưng bây giờ lại làm như vậy, bởi vì một khi cháu đủ mười tám tuổi, chú sẽ không đủ khả năng kiểm soát, nếu chú thật sự chỉ muốn đối tốt với cháu, vậy thái độ của chú có thay đổi sau khi cháu mười tám tuổi không?"

Nhiễm Vĩnh Duệ nhíu mày: "Với thành tích của con, ba có thể cho con học trường đại học tốt nhất khi mười tám tuổi, như vậy thời gian chúng ta ở chung sẽ ít đi."

Sở Ức Quy phản bác: "Nếu bây giờ cháu oán hận chú thì thời gian chúng ta ở bên nhau sẽ lại càng ít đi, chú vẫn muốn như vậy sao?"

Nhiễm Vĩnh Duệ lại từ chối: "Con cái sẽ không oán giận ba mẹ."

Sở Ức Quy dường như không muốn tranh luận với Nhiễm Vĩnh Duệ nữa.

"Thông tin ngài cung cấp cho giới truyền thông, ngài luôn ở vị trí nạn nhân, nhưng nếu lúc này đột ngột đảo chiều thì sao? Ví dụ như, mẹ ruột của cháu. "

Cuối cùng sắc mặt của Nhiễm Vĩnh Duệ cũng thay đổi.

"Với thế lực của Sở gia, nhất định có thể đả động tới mẹ ruột của cháu, dù sao bà ấy vẫn còn sống phải không?"

"Hiện tại con đã rời khỏi Sở gia, con cho rằng bọn họ còn quan tâm con sao?" Nhiễm Vĩnh Duệ nghiến răng hỏi Sở Ức Quy: "Con thật sự cho rằng con quan trọng như vậy sao?"

Nếu như trước kia, Sở Ức Quy có lẽ sẽ không thể phản bác lời nói của Nhiễm Vĩnh Duệ.

Nhưng ánh mắt Vạn Thu chăm chú nhìn hắn đã cho hắn dũng khí để trả lời.

"Đúng vậy, ít nhất vào lúc này, cháu vẫn rất quan trọng."

Nhiễm Vĩnh Duệ tức giận, vì đôi mắt trợn to và hàm răng nghiến chặt khiến khuôn mặt tuấn tú trông có phần hung dữ.

"Chú có thể tung tin đồn, vậy tất nhiên chúng cháu cũng có thể, chỉ cần một ít tiền, truyền thông sẽ hướng về chú, hay hướng về tiền?"

Trong thanh âm của Sở Ức Quy dường như có ý cười, nhưng trên mặt lại không.

"Đến cuối, thứ chú nhận được chỉ là một chức vị lung lay, vợ chồng ly hôn, mà cháu vẫn sẽ không trở thành con của chú."

Không khí trở nên im lặng đến đáng sợ.

Cuối cùng Sở Ức Quy nói: "Chú không thể khống chế dư luận, mà ngoại trừ dư luận, chú cũng không thể khống chế cháu."

Thực ra đối phó với một người thường rất đơn giản.

"Sao con lại theo phe bọn họ? Tại sao? Vì tiền sao?"

"Bởi vì ngài đã đến muộn." Sở Ức Quy nói.

Bởi vì Vạn Thu xuất hiện.

Cho nên mọi khả năng đều bị từ chối.

"Hy vọng sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa."

Sở Ức Quy hiếm khi nói chuyện như vậy, nhưng lần này là vì Vạn Thu.

"Nếu cháu thường xuyên tiếp xúc với ngài, tiểu thiếu gia sẽ không vui."

Vạn Thu sửng sốt, ngước nhìn Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy chỉ cúi đầu mỉm cười: "Hôm nay phiền cậu đi một chuyến, tiểu thiếu gia, bây giờ có thể rời đi rồi."

Vạn Thu mơ mơ hồ hồ đặt tay lên bàn tay đang đưa ra của Sở Ức Quy.

Được Sở Ức Quy dẫn ra ngoài.

Vạn Thu vốn muốn quay lại nhìn Nhiễm Vĩnh Duệ, nhưng Sở Ức Quy lại nói: "Vạn Thu, đừng nhìn lại."

Vạn Thu bối rối, cố chịu đựng ý muốn ngoái đầu quay lại.

"Như vậy là được sao?" Vạn Thu do dự nói ra vài câu, liệu Nhiễm Vĩnh Duệ có bỏ cuộc không?

"Ừ." Sở Ức Quy đáp.

"Cậu sẽ không ở cùng chú ấy phải không?"

Câu hỏi của Vạn Thu khiến Sở Ức Quy rũ mắt xuống.

Bây giờ với khả năng của Nhiễm Vĩnh Duệ, có lẽ vẫn chưa tìm ra được danh tính của Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ.

Phóng viên bên kia chỉ biết được tin tức, lại không biết cụ thể là ai, một khi biết đối tượng là Sở Kiến Thư và Dương Tiểu Vũ, nhất định sẽ do dự, cũng sẽ có người tiết lộ tin tức này.

Chưa kể Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ nhất định sẽ không để chuyện này lan truyền ra ngoài, cho dù thật sự bị mọi người trỉ trích, Sở Ức Quy cũng hoàn toàn không quan tâm.

Hắn sẽ ở lại Sở gia, tương lai sẽ giúp đỡ người Sở gia, ngay từ đầu đã quyết định như vậy.

Nhiễm Vĩnh Duệ dù có cố gắng đến đâu, hắn cũng không thể quay về bên Nhiễm Vĩnh Duệ.

Rõ ràng mọi chuyện đều không có khả năng xảy ra.

Vậy tại sao Vạn Thu lại chắc chắn hắn sẽ trở về với Nhiễm Vĩnh Duệ?

"Không." Sở Ức Quy cực kỳ nghiêm túc nắm lấy tay Vạn Thu, để cho chủ nhân của đôi mắt này chăm chú nhìn hắn, "Tớ sẽ không rời xa cậu."

Vạn Thu đột nhiên cảm thấy cuốn sổ kia không còn quá quan trọng nữa.

Giống như trong tất cả các tiểu thuyết, người xuyên sách có thể thay đổi cốt truyện, cậu cũng có thể làm được.

Và cậu đã làm được.

Vạn Thu nắm tay Sở Ức Quy.

Cảm thấy dù ở chỗ nào cũng rất an toàn.

"Vạn Thu." Sở Ức Quy nghiêm túc hỏi lại Vạn Thu: "Tại sao cậu lại nghĩ tớ sẽ rời đi cùng Nhiễm tiên sinh?"

Nhưng lần này Sở Ức Quy vẫn không nhận được câu trả lời.

Chỉ là Sở Ức Quy không bỏ lỡ sự dao động trong mắt Vạn Thu.

Giống như sợi dây buộc chặt chiếc hộp bí mật mà Vạn Thu cất giấu đã được hắn nhẹ nhàng kéo ra.

Và hắn nhìn thấy một sợi xích sắt mục nát, rất nhanh sau đó sẽ vỡ vụn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.