Bé mèo sữa bị Cố Ngôn Thanh ôm trên vai đi vào phòng chủ tịch.
Người đàn ông lạnh lùng đóng cửa lại, ngồi lên ghế da của chủ tịch, đỡ mông ôm bé mèo vào ngực để dạy dỗ.
"Vừa thả con xuống thì đã chạy đến chỗ Tô Quất Quất, đúng là bé hư ăn cây táo rào cây sung."
Bé mèo sữa: "Meo"
Anh thì biết cái gì, ở chỗ Tô Quất Quất có cá khô ăn siêu ngon luôn đó!!!
Ở chỗ Tô Quất Quất có rất nhiều cá khô nhỏ với đủ loại hương vị, nên bé phải ngồi đó ăn vạ cô, thì mới nhân lúc người phụ nữ ngu ngốc ấy không chú ý mà ăn vụng được hì hì hì.
Còn ăn được cả vị cay the mà Cố Ngôn Thanh không cho bé ăn nữa hê hê hê.
Nghĩ thôi đã thấy vui vẻ.
Mà Cố Ngôn Thanh cứ luôn miệng nói mèo con ăn nhiều sẽ bị béo phì ảnh hưởng đến sức khỏe, nên không món này không món kia đối với bé.
Hừ, đồ quỷ hẹp hòi.
Lúc bé mèo sữa đang nghĩ như vậy, thì bỗng Cố Ngôn Thanh quay người, lấy ra một thanh súp mèo và xé vỏ ra để dụ bé mèo sữa.
Hai mắt tròn xoe của mèo sữa sáng lên tức thì, lập tức nhích đến gần, lè đầu lưỡi hồng hồng ra liếm thanh súp thơm ngon.
Nhưng vấn đề là tên người xấu Cố Ngôn Thanh này chỉ cho bé liếm có một chút đã giơ lên không cho bé liếm nữa.
"Meoo" Bé mèo sữa không với tới thanh súp, chỉ có thể tròn mắt nhìn theo.
Cố Ngôn Thanh dỗ ngọt với mèo sữa: "Bé cưng ngoan, biến thành người thì ba cho con ăn tiếp."
Đơn giản vậy thôi sao?
Bé mèo sữa không hề do dự, "Bùm" một tiếng đã biến thành thiếu niên, vươn người dễ dàng liếm láp thanh súp mèo.
Cơ thể mảnh mai trắng trẻo hiện ra trước mắt người đàn ông.
Yết hầu Cố Ngôn Thanh trượt xuống, anh ôm lấy eo bé mèo sữa, cầm áo khoác của mình khoác lên người bé, rồi hạ thanh súp đến bên miệng bé mèo.
Bé mèo sữa ngồi trên đùi Cố Ngôn Thanh, mềm mại dựa vào người anh liếm thanh súp.
Bé mèo sữa gật đầu, tưởng là Cố Ngôn Thanh muốn ăn thanh súp của bé, nên bé giữ lấy tay đang cầm thanh súp của người đàn ông và nhanh miệng liếm sạch sẽ, sau đó nhìn anh lè lưỡi.
"Lêu lêu lêu, không cho anh ăn đâu."
Loại thanh súp này không có bày bán trên thị trường, mà là do Cố Ngôn Thanh thuê những chuyên gia dinh dưỡng hàng đầu dành cho mèo làm ra. Từ những loại trái cây mèo ăn được làm thành thanh súp mứt trái cây, ngay cả người cũng có thể ăn được nó.
Cố Ngôn Thanh nhìn bé mèo sữa một lúc, sau đó đưa tay nắm cằm bé rồi cúi người hôn lên đôi môi mềm của bé.
Môi lưỡi quấn lấy nhau trong một nụ hôn sâu, nhờ thế anh đã có thể nếm được vị ngọt trong miệng bé mèo sữa.
Đến khi anh thả mèo sữa ra, còn cười vui vẻ nói: "Ừm, đúng là rất ngọt."
Môi bé mèo sữa vì bị hôn mà sưng lên, kêu meo một tiếng rồi nhào tới cắn Cố Ngôn Thanh: "Đồ người xấu, tại sao lại ăn trong miệng tôi, muốn ăn thì tự xé một thanh ra ăn đi chứ!"
Trước khi mèo sữa cắn được anh, Cố Ngôn Thanh đã nhéo được hai má của bé, miết đôi môi đỏ mọng kia, rồi lại hôn cắn thêm lần nữa.
Sau khi kết thúc, anh còn cắn nhẹ cánh môi của bé mèo sữa, giọng khàn khàn: "Bé cưng, cả em và thanh súp đều là của tôi, nên tôi muốn ăn kiểu nào mà chẳng được."
"Em nói xem có đúng không, hửm?"
Bé mèo sữa vì bị cắn mà đôi mắt tròn ngấn lệ, nhìn qua có vẻ đang thấy ấm ức.
"Đồ người xấu!"
Cố Ngôn Thanh vui vẻ nhéo nhéo đôi tai mềm của bé mèo sữa: "Chỉ xấu với một mình bé cưng thôi."
Nói xong, anh để mèo sữa ngồi trên ghế chủ tịch rồi đứng dậy đi vào phòng quần áo nhỏ trong văn phòng chủ tịch, lấy ra một cái áo hoodie màu trắng và quần tây thường.
Anh quay trở lại ghế chủ tịch rồi ngồi quỳ trước ghế bé mèo đang ngồi. Cố Ngôn Thanh nắm lấy chân bé mèo sữa và hôn nhẹ lên đó, sau đó mặc quần lên cho bé, đối xử giống như đối với con mình, dịu dàng cẩn thận mặc quần áo xong cho mèo sữa.
Đến lúc này bé mèo sữa mới nhận ra, bản thân bé từ tối hôm qua đến sáng hôm nay đã bị tên sen hốt cớt này nhìn thấy cơ thể mình tới tận hai lần.
Bực bội rồi nha.
Nhưng mà lần nào cũng chỉ có hai người họ, chỉ cần bé không nói, Cố Ngôn Thanh không nói.
Thì mấy mèo khác trong tộc làm sao biết được, và thế là bé sẽ không bị cười nhạo ~
Nghĩ đến đây, bé mèo sữa giở giọng sữa ra lệnh: "Nè sen, anh không được kể với người khác là đã nhìn thấy hết cơ thể của tôi đó."
Cố Ngôn Thanh để mèo sữa ngồi lên đùi rồi ôm bé vào lòng, chuẩn bị mở máy tính lên làm việc.
Nghe bé nói thế nên hứng thú hỏi: "Ồ, tại sao vậy?"
"Không có sao hết, nói chung đừng kể ai nghe." Bé mèo sữa không muốn giải thích nhiều lời với một con sen hốt cớt. Với lại, nếu để anh biết được, chắc chắn sẽ cười cợt bé thêm.
Cố Ngôn Thanh xoa xoa vòng eo mềm của bé mèo sữa, cảm nhận được xúc cảm kỳ diệu kia. Anh sát gần vành tai mèo sữa, cắn nhẹ lên tai của bé.
"Được, tôi hứa sẽ không kể với ai, vậy phần thưởng là gì thế?"
Phần thưởng?
Bé mèo sữa im lặng suy nghĩ một lát, sau đó chu môi hôn cái chụt lên mặt Cố Ngôn Thanh.
Bình thường Cố Ngôn Thanh rất thích hôn bé mà.
Phần thưởng này chắc đã ổn rồi.
"Phần thưởng cho anh đó, nhớ giữ lời đấy."
Cố Ngôn Thanh cười khẽ, cúi đầu áp má lên gương mặt láng mịn của mèo sữa: "Bé cưng, một cái sao đủ được."
Bé mèo sữa nghe nói thế thì lập tức hôn lên trán, mũi, gò má, miệng và trên cằm Cố Ngôn Thanh, mỗi chỗ đều chụt một cái rõ lớn.
"Cái này, thêm cái này chắc là đủ rồi chứ."
Cố Ngôn Thanh cười vô cùng vui vẻ, anh hôn lên má bé mèo sữa một cái, sau đó gác cằm lên đỉnh đầu của bé: "Ừm, được rồi, vậy tôi hứa với bé cưng."
"Bé cưng, bây giờ ngoan ngoãn ngồi làm việc với tôi nào."
Cố Ngôn Thanh ôm cơ thể mềm mại đang tỏa ra mùi sữa của bé, cũng bắt đầu làm việc trước bàn máy tính.
Khuya hôm qua lo trang hoàng nhà cửa, bây giờ còn ăn thanh súp nên bé mèo thấy hơi buồn ngủ.
Bé nép vào lòng Cố Ngôn Thanh, rất mau đã chìm vào giấc.
Cũng không biết đang mơ thấy gì, mà môi cong lên, thỉnh thoảng mũi còn động động, khóe miệng còn chảy ra một dây nước miếng dính lên áo khoác đắt tiền của Cố Ngôn Thanh.
Cố Ngôn Thanh cũng không chê, ngón tay gãi nhẹ lên đầu mũi của bé mèo sữa, cưng chiều nói: "Bé đẹp chảy nước miếng rồi này."
Buổi sáng Cố Ngôn Thanh có cuộc họp, khi đến giờ họp, bé mèo sữa vẫn còn đang ngủ ngon lành trong lòng anh.
Cố Ngôn Thanh bế bé mèo sữa đến phòng ngủ trưa, nhẹ nhàng đặt bé xuống giường rồi đắp chăn, sau khi đóng cửa đàng hoàng mới yên tâm đi ra ngoài họp.
Khi Cố Ngôn Thanh đang họp, Cố Ngôn Minh đột nhiên đến công ty. (lôi đến rồi đó)
Nghe nói Cố Ngôn Thanh đang mở họp, nên Cố Ngôn Minh tự đi đến văn phòng của anh để chờ anh.
Cố Ngôn Minh là anh trai của Cố Ngôn Thanh, là người được ba mẹ Cố nhận nuôi trong trại trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ, lớn hơn Cố Ngôn Thanh năm tuổi.
Năm đó họ nhận nuôi đứa trẻ này cũng vì mẹ Cố phát hiện mình bị hẹp ống dẫn trứng, rất khó có thể mang thai.
Sau nhiều năm kiên trì làm phẫu thuật, mẹ Cố mới may mắn mang thai được Cố Ngôn Thanh.
Cố Ngôn Thanh vừa sinh ra đã được cả nhà yêu thương hết mực. Không những thế, từ nhỏ đã biết hiếu thảo lễ phép, thông minh hiểu chuyện, biết phát huy năng lực bản thân, cũng chính vì vậy đã nhanh chóng che mất đi hào quang của Cố Ngôn Minh.
Để mở đường cho Cố Ngôn Thanh trở thành người thừa kế Tập đoàn nhà họ Cố, năm đó ba Cố đã tự quyết định chọn trường đại học thay Cố Ngôn Minh, đó là một trường chuyên ngành y.
Trước giờ Cố Ngôn Minh luôn là người có tính tình hòa nhã, cũng biết rõ thân phận của mình, nên chưa hề tỏ ra oán trách, chống đối với ai.
Thế nên đến bây giờ gia đình vẫn vô cùng hòa thuận.
Cố Ngôn Minh ngồi trên ghế sô pha trong phòng chủ tịch, và thư ký của Cố Ngôn Thanh đã bưng đến cho hắn một tách cà phê.
Không ngờ lại sơ ý làm đổ cà phê lên người Cố Ngôn Minh.
Cô liên tục nói lời xin lỗi, cuống cuồng rút khăn giấy ra lau giúp người đàn ông.
Tính tình của Cố Ngôn Minh không hề lạnh lùng như Cố Ngôn Thanh.
Hắn là người hiền lành và dịu dàng, luôn mỉm cười thân thiện với mọi người.
Cà phê bị đổ tới cả đáy quần, thư ký là nữ nên lau vài lần đã đỏ bừng mặt.
Cố Ngôn Minh quan tâm nhận lấy khăn giấy: "Tôi tự lau được rồi, không sao đâu."
Thư ký cảm kích nhìn hắn, cảm thấy anh trai chủ tịch đúng là vừa đẹp trai vừa dịu dàng, chẳng lạnh lùng khó gần như chủ tịch.
"Tôi thật sự xin lỗi, đều tại tôi tay chân vụng về."
"Không sao mà" Cố Ngôn Minh dịu dàng cười trấn an cô, "Ở chỗ A Thanh có phòng quần áo, tôi đi thay bộ khác là ổn rồi, nên cô không cần lo lắng và tự trách mình đâu."
"Cảm ơn ngài đã thông cảm, để tôi đi pha cho ngài một ly cà phê khác."
Thư ký lại đi ra pha một ly khác, sau khi cô cảm ơn rối rít và đi ra ngoài, sắc mặt Cố Ngôn Thanh bỗng nhiên tối sầm lại.
Khác hẳn với vẻ dịu dàng thân thiện vừa nãy, cứ như là hai con người khác nhau.
"Thứ đồ bỏ vụng về như thế, chẳng hiểu nổi A Thanh còn giữ lại làm gì." Hắn lạnh lùng nói.
Đã lâu rồi hắn không đến phòng chủ tịch của Cố Ngôn Thanh.
Nên nhất thời quên mất phòng quần áo nằm ở đâu, thế là vô tình đẩy nhầm cửa phòng ngủ trưa, sau đó bỗng nhìn thấy một thiếu niên đang nằm ngủ say trên giường.
Thiếu niên trông rất xinh đẹp, đẹp giống như một thiên thần. Khuôn mặt vừa ngây thơ vừa quyến rũ, khiến cho người ta chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nảy sinh ra những ham muốn không nên tồn tại.
Mà điều quyến rũ khơi lên dục vọng nhất là trên đầu thiếu niên có một đôi tai mèo, trông như đang chuẩn bị play gì đó.
Cố Ngôn Minh nheo mắt, từ từ đến gần thiếu niên.
Cố Ngôn Thanh trước giờ không thích người khác tùy tiện lên giường anh hoặc chạm vào đồ dùng của anh.
Nên thiếu niên này có thể xuất hiện trên giường Cố Ngôn Thanh, thì thân phận của người này không cần hỏi cũng biết.
Từ sau khi Cố Ngôn Thanh trưởng thành, ba mẹ Cố lo chuyện hôn nhân cho Cố Ngôn Thanh đến mức chết tâm.
Chọn cho Cố Ngôn Thanh nhiều cô gái xuất thân từ gia đình danh giá để anh tự lựa chọn.
Thế mà Cố Ngôn Thanh mới liếc mắt sơ qua đã thấy chướng mắt hết tất cả.
Cố Ngôn Minh đưa tay sờ khuôn mặt láng mịn của thiếu niên, cảm nhận xúc cảm vô cùng tuyệt vời kia, trên mặt lạnh lùng nở nụ cười, lẩm bẩm.
"Cố Ngôn Thanh, thì ra mày thích loại như thế này."
"Mày nghĩ thử xem, nếu hai ông bà sống dai kia biết được, thì sẽ có thái độ như thế nào nhỉ?"
"Bọn họ rất quan tâm đến chuyện hôn nhân của mày, còn chuyện của tao thì mặc kệ. Chẳng lẽ cái này gọi là.. Quả báo?"
Bé mèo sữa cảm nhận được sự vuốt ve của người đàn ông, tưởng rằng đó là Cố Ngôn Thanh, thế nên nhắm mắt chủ động dụi vào lòng bàn tay người đàn ông, lẩm bẩm nói "Người xấu".
Giọng nói nhẹ nhàng ngọt như sữa, khiến người khác nhịn không được muốn ôm thiếu niên vào lòng cưng nựng.
Trong lòng Cố Ngôn Minh bỗng nảy sinh một cảm giác bất thường, ánh mắt hắn tối lại, cúi xuống gần thiếu niên, không kìm được hôn lên má bé một cái.
Xúc cảm tuyệt vời kia đúng là dễ làm người ta nghiện, không nhịn nổi muốn đè ra mạnh mẽ chà đạp.
Hắn nghĩ: Những thứ thuộc về Cố Ngôn Thanh, quả nhiên đều là hàng tốt, làm cho lòng hắn cũng thấy xáo động theo.
Không chỉ là tài sản, mà ngay cả người đẹp này, một ngày nào đó hắn sẽ giành lấy được tất cả.