Bé thật sự không thể nhẫn nhịn thêm một giây nào nữa. Hơn nữa tên đàn ông này còn muốn dẫn bé đi triệt sản, nên hôm nay bé nhất định phải trở về nguyên hình.
Sau khi xem TV xong, Cố Ngôn Thanh vào nhà tắm để tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ.
Mèo sữa nhân lúc anh đi tắm đã chạy vào phòng để quần áo.
Trong phòng có rất nhiều tủ kính pha lê treo rất nhiều quần áo của Cố Ngôn Thanh.
Nếu bây giờ bé biến về nguyên hình, chắc chắn trên người không có một mảnh áo che thân.
Mẹ đã từng nói với bé.
Nếu bất đắc dĩ phải hiện về nguyên hình, với thân phận chủ nhân thì không thể để con sen chuyên hốt cớt nhìn thấy cơ thể của mình được. Nếu để bị nhìn thấy thì sẽ bị các mèo khác trong tộc thần cười nhạo.
Bé mèo sữa biến về nguyên hình, lấy từ trong tủ quần áo của Cố Ngôn Thanh một cái áo sơ mi trắng rồi tròng vô người.
Cố Ngôn Thanh có dáng người cao lớn, bé mèo sữa mặc áo sơ mi của anh cũng vừa đúng che được phần bắp đùi.
Hừm ~ Bé thấy rất ưng ý.
Bé mèo sữa tung tăng đi ra khỏi phòng để quần áo, sau đó đi tới trước cửa nhà tắm, ngồi xổm ở đó đợi Cố Ngôn Thanh đi ra.
Bé không dám bước thẳng vào nhà tắm, bởi vì ở trong đó từng xảy ra rất nhiều chuyện khủng khiếp.
Đến nay bé mèo vẫn còn nhớ rõ. Hôm đó Cố Ngôn Thanh lừa bé vào nhà tắm, nói sẽ cho bé ăn cá khô mà bé thích nhất.
Sau khi đóng cửa lại, anh vậy mà nhẫn tâm nhúng bé vào trong nước, mặc kệ bé đang giãy giụa. Anh còn nói mãi là sẽ tắm cho thơm tho mềm mượt, tắm thật sạch sẽ cho mèo con.
Sau này, mỗi khi bé nhớ lại chuyện đó, bé đều phải cắn Cố Ngôn Thanh một cái mới có thể hả giận.
Tức thật, giờ vừa nghĩ lại đã muốn cắn chết cái tên ba biến thái hư đốn hay bắt ép bé rồi này.
Tâm trạng của Cố Ngôn Thanh đang rất tốt, sau khi tắm xong còn ngâm nga một bài hát. Nhưng lúc vừa mở cửa nhà tắm ra, anh đã nhìn thấy một thiếu niên đang ngồi xổm trước cửa, đôi mắt tròn xoe linh động lấp la lấp lánh đang chăm chú nhìn anh.
Cố Ngôn Thanh sững sờ ngay tại chỗ, nhưng thiếu niên kia đột nhiên kêu meo rồi nhảy lên cắn vào cánh tay anh.
Chuyện này, sao lại giống với bé mèo sữa anh đang nuôi thế?
Thiếu niên vừa cắn cũng không dùng nhiều sức, Cố Ngôn Thanh vươn tay giữ gương mặt bé lại, dễ như trở bàn tay giải cứu cánh tay mình ra khỏi miệng của bé.
Trên cánh tay vẫn còn dính nước bọt của thiếu niên và để lại một vài dấu răng.
"Cậu là ai?" Cố Ngôn Thanh nheo mắt nhìn thiếu niên trước mặt.
Người trước mặt thấp hơn anh một cái đầu, trên đầu còn có một đôi tai mềm xù lông, có thể là cài tai mèo trang trí linh tinh gì đó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, má hồng hồng, môi mềm mại, cằm nhọn cùng đôi mắt to tròn vô cùng linh động, thiếu niên đang tức giận trừng mắt nhìn anh, đôi mày đẹp còn đang nhíu lại.
Dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn láng mịn giống như ngọc mỡ dê hàng tốt nhất. Làn da ấy khiến người ta không nhịn được muốn véo thử một chút, xem xem có đỏ lên, có khiến người kia rơi nước mắt không.
Cũng vì trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi nên đôi chân thon dài đều lộ ra hết. Đôi chân trắng mịn, gầy nhưng không thô, ngón chân xinh đẹp, chút hồng hào cùng trắng trẻo pha với nhau, trông vô cùng đẹp mắt làm người ta thưởng thức không thôi.
Yết hầu Cố Ngôn Thanh khẽ nhúc nhích, nhưng đã nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác.
Bé mèo sữa nãy giờ vẫn bị anh giữ gương mặt lại, đôi môi hồng nhuận cong lên, mở miệng hung dữ nói: "Đồ hư đốn, anh làm tôi đau đấy, sao chưa chịu buông ra nữa."
Bởi vì xúc cảm quá tốt, nên tới lúc này Cố Ngôn Thanh mới nhận ra mình vẫn còn đang bóp mặt người ta. Nhưng để đảm bảo mình sẽ không bị cắn thêm lần nữa, anh vẫn không buông tay: "Cậu là ai? Làm sao vào được nhà của tôi? Và sao lại cắn tôi?"
Bé mèo sữa trừng mắt với anh, giọng sữa* ngọng nghịu nói: "Tôi là mèo sữa anh cưng nhất đây, anh không nhận ra sao?"
*Chỉ giọng nói ngọt ngào non nớt của một đứa con nít.
Lời vừa nói ra, Cố Ngôn Thanh cũng sững sờ hai giây, sau đó anh cười khẽ, không nhịn được xoa đầu bé: "Nhóc con, cậu không nói năng hợp lý thì tôi mời chú cảnh sát tới chỉnh giúp cậu đấy."
"Anh không tin?"
Cố Ngôn Thanh nghiêm túc gật đầu: "Ừm, không tin. Tốt nhất là cậu nên nói rõ ràng cho tôi, tại sao cậu lại xuất hiện ở nhà tôi? Có mục đích gì? Làm sao có được chìa khóa vào nhà tôi? Với lại," Cố Ngôn Thanh nhìn dấu răng trên tay mình, "Tại sao lại cắn tôi?"
Hàng loạt câu hỏi được đặt ra làm mèo sữa thấy chán nản muốn chết.
Bé bĩu môi liếc Cố Ngôn Thanh, nhanh gọn "Bùm" một tiếng biến thành chú mèo sữa, sau đó lại "Bùm" một tiếng biến lại thành người.
Điều đó làm Cố Ngôn Thanh sững người tại chỗ, trợn mắt nhìn chằm chằm thiếu niên.
"Giờ anh đã tin chưa?" Bé mèo sữa nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Cố Ngôn Thanh, nở một nụ cười đắc ý với chiếc răng nanh nhọn. Sau đó bé giải thích với anh rằng mình là một bé mèo của tộc thần mèo, là loài mèo có thể biến thành hình người, nên anh không cần quá ngạc nhiên.
Sau khi Cố Ngôn Thanh nghe hết những lời thiếu niên nói, anh hồi tưởng lại cảnh vừa rồi và rơi vào trầm tư.
Anh mở điện thoại lên tìm kiếm cả buổi, nhưng ngoại trừ trang mạng hiện lên một truyền thuyết cổ về loài mèo thì không hiện thêm thông tin gì khác.
Nhưng vừa nãy tận mắt nhìn thấy người biến thành mèo, rồi mèo biết thành người vẫn làm anh chưa tin nổi đây là sự thật.
Im lặng một hồi lâu, Cố Ngôn Thanh cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân về sự thật rằng anh có một con mèo thần có thể biến thành người.
Khả năng tiếp nhận của anh cũng rất nhanh, sau khi bình tĩnh lại, anh nhìn về phía bé mèo sữa.
Lúc này mèo sữa đến gần đùi anh, hai tay mềm mại cầm điện thoại anh, nhìn thấy người mèo trong hình luôn miệng nói: "Xấu quá đi, tổ tiên của chúng tôi làm sao có thể xấu xí thế được."
Khi bé vẫn đang chậc lưỡi bình luận thì bỗng nhiên thấy người nhẹ đi, hóa ra là được Cố Ngôn Thanh ôm ngồi lên đùi anh.
Mông bé mèo sữa mịn màng mềm mềm, vừa lúc chạm vào chỗ đó của anh, nhẹ nhàng cọ qua, cả người còn thoảng mùi hương sữa dịu ngọt.
Bé mèo sữa ngây thơ chưa rõ sự đời, bị anh ôm mãi nên hình thành thói quen. Trước đây bé cũng thường hay nằm và giẫm đạp lên đũng quần của anh, cũng không cảm thấy có gì bất thường cả.
Đã vậy còn dụi đỉnh đầu vào cằm và cổ của người đàn ông, bàn tay mềm còn cào nhẹ lên ngực của anh.
Mái tóc mềm mượt cùng khuôn mặt nhỏ xinh xẹt qua da người đàn ông, làm ánh mắt Cố Ngôn Thanh tối lại một chút. Thế nhưng mèo sữa vẫn không phát hiện ra, còn tập trung vào chủ đề mình muốn nói: "Nè ~ Hôm nay tôi biến thành người là vì muốn chỉ anh cách vuốt mèo đúng cách. Anh có biết thường ngày anh vuốt mèo vụng về lắm không, làm tôi thấy khó chịu muốn chết."
Mèo sữa vừa nói vừa phì phò tức giận.
Cố Ngôn Thanh nắm lấy bàn tay đang cào lên ngực mình, cảm thấy mềm như không xương, chỉ khiến người ta hết lần này tới lần khác muốn đùa giỡn, mà giọng của anh cũng có chút khàn khàn đi: "Ồ? Cách vuốt mèo đúng là như thế nào, bé cưng chỉ cho tôi đi."
Bé mèo sữa không hề phát hiện thấy ánh mắt càng lúc càng nguy hiểm của người đàn ông, hơi nhíu mày rút tay mình khỏi tay người đàn ông, giọng sữa nghiêm túc nói: "Cách vuốt mèo anh thường dùng đã sai rồi."
Cố Ngôn Thanh lại đưa tay đặt lên eo mềm của bé mèo sữa: "Ồ, sai chỗ nào vậy?"
Những ngón tay của người đàn ông lướt nhẹ qua xương cụt của bé, khiến bé mèo bỗng cảm nhận được một tia điện giật vô cùng thoải mái.
Bé không nhịn được kêu meo meo, cơ thể còn run rẩy nhẹ.
Cố Ngôn Thanh quan sát phản ứng của bé, sau đó ghé sát vào lỗ tai bé, thổi gió vào tai mèo: "Bé cưng, làm vậy có dễ chịu không?"
Cố Ngôn Thanh lại đưa tay đặt lên đùi, dịu dàng nói: "Vậy chỗ này thì sao?"
Bé mèo sữa cau mày cúi đầu cắn vào tay người đàn ông.
Cố Ngôn Thanh cũng không né tránh mà để yên cho bé cắn.
"Meo, chỗ này sai rồi, vừa nãy đã nói rõ trên TV rồi mà. Bụng và bốn chân của mèo không được sờ. Hừ, anh có nghiêm túc lắng nghe không vậy."
Cố Ngôn Thanh nghe thấy bụng và chân không được sờ, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối.
Anh chỉ đành bóp khuôn mặt mềm mịn của bé, cảm nhận xúc cảm tuyệt vời ấy.
Bé mèo sữa ngay lập tức bày ra vẻ mặt hưởng thụ.
Cố Ngôn Thanh không nhịn được hôn lên má bé, sau đó ngậm cánh môi mềm mại của bé mút nhẹ.
Bé mèo sữa thấy vô cùng thoải mái: "Ưm, còn trên đầu nữa, nhanh, nhanh xoa đầu tôi đi."
Cố Ngôn Thanh nghe lời đưa bàn tay to dày lên trên đầu bé, xoa xoa mấy cái.
Mèo sữa thích đến nỗi "Ưm" lên một tiếng.
Cố Ngôn Thanh nhìn biểu hiện của mèo sữa, dưới thân cũng càng lúc càng cứng hơn.
Anh nhớ lại vị trí nên sờ trên thân mèo vừa được nói trong TV.
Sau đó sờ dọc từ đầu xuống lưng bé mèo sữa, đi thẳng một đường rồi không biết vô tình hay cố ý mà gãi nhẹ lên phần xương cụt.
Quả nhiên, vừa đụng tới xương cụt, bé mèo đã không kìm được cong khóe môi lộ vẻ biểu cảm thoải mái, cơ thể cũng run lên nhè nhẹ.
Cố Ngôn Thanh đã hiểu ra, nhưng không hề có ý định thỏa mãn bé ngay lập tức.
Mỗi lần vuốt ve anh chỉ lướt nhẹ qua chỗ đó, chứ không vuốt hẳn hoặc xoa ấn.
Cuối cùng bé mèo sữa không nhịn được nữa, kéo tay anh đặt lên chỗ đó, đỏ mặt nói: "Xoa chỗ này này."
Cố Ngôn Thanh mỉm cười nhìn bàn tay mềm mại của bé nắm kéo tay mình đặt lên chỗ xương cụt đó.
Anh nhẹ nhàng xoa nắn, không nhịn được cắn vành tai của bé mèo sữa: "Có thoải mái không? Bé cưng."
Cả cơ thể mèo sữa đang run lên, răng nanh nhọn cắn chặt cánh môi mềm, thế nhưng không đủ sức kìm lại tiếng rên rỉ: "Ưm a ~ Đúng, đúng là vậy đó. Hưm ~"
Sau khi Cố Ngôn Thanh xoa cho bé xong, bé mèo sữa cũng đã mềm nhũn ngã vào lòng anh, bất giác phát ra tiếng thở dốc.
"Thấy thoải mái lắm sao?" Cố Ngôn Thanh hôn một cái chụt lên gương mặt của bé.
"Ừm ~ Nên anh phải nhớ kỹ đó. Sau này cứ vuốt tôi như vậy, với lại không được sờ rối hết lông của tôi lên, tôi liếm lông vất vả lắm đó."
Cố Ngôn Thanh mỉm cười cưng chiều, anh cảm thấy bản thân hiện giờ không những tiếp nhận được việc mèo sữa của mình có thể biến thành người, mà ngược lại còn vô cùng hưởng thụ điều đó.
"Bé cưng nói đúng, ba...." Cố Ngôn Thanh dừng lại, mỉm cười sửa lại lời nói, "Tôi sẽ nhớ kỹ."
Bé mèo sữa hài lòng cười tươi như hoa, lè lưỡi ra liếm môi Cố Ngôn Thanh, không những thế còn dụi người vào lòng anh làm nũng.
Bỗng nhiên bé cảm thấy mông mình đang cọ vào cái gì đó cứng ngắc, bé vặn người cọ lại chỗ đó: "Meo, kỳ lạ quá, vừa nãy chỗ này còn mềm lắm mà."
Cố Ngôn Thanh giữ chặt eo bé lại, bé mèo sữa thấy vậy trợn tròn mắt, đôi mắt ngây thơ cau có nhìn Cố Ngôn Thanh, trông có vẻ đang khó chịu.
"Meo, sao vậy?"
Hai tay Cố Ngôn Thanh nâng mông bé mèo sữa, không để bé ngồi xuống nữa. Anh nhìn vẻ mặt ngây thơ của bé, khàn giọng hỏi: "Bé cưng, nếu dựa theo quy định ở tộc thần mèo của em, hiện giờ em đã trưởng thành chưa?"
Bé mèo sữa chớp chớp mắt nghiêm túc tính nhẩm, sau đó vui vẻ cười với Cố Ngôn Thanh: "Tôi đã trưởng thành rồi."
Hai mắt Cố Ngôn Thanh sáng rỡ, anh liếm đôi môi khô khốc, chỗ nào đó lại ngo ngoe rục rịch nữa. Nhưng bởi vì ánh mắt bé mèo quá trong sáng đơn thuần, nên anh không thể làm chuyện xấu được.
Anh ôm bé mèo sữa tới sô pha, đứng dậy dịu dàng xoa đầu bé: "Bé cưng ngoan, em ở đây chơi nhé, tôi đi vệ sinh một lát."
Mèo sữa bày vẻ mặt khó chịu nhìn anh, hỏi bằng giọng sữa: "Anh ăn vụng cá khô cay nên đau bụng đúng không? Lúc tôi ăn vụng cá khô cay cũng bị đau bụng."
Cố Ngôn Thanh không biết phải giải thích như thế nào với bé mèo sữa, nên gật đầu bừa với bé, sau đó quay người vội vàng vào nhà tắm, quyết định tự xử một chút.
Đợi khi kết thúc, anh dựa người vào tường cười khổ.
Từ trước đến giờ anh luôn là một người lạnh lùng tiết chế, không hiểu sao ở trước mặt bé mèo sữa lại không kiềm chế nổi được.
Khi Cố Ngôn Thanh quay lại phòng khách, bé mèo sữa đã biến về hình mèo, còn đang nằm ngủ ngon lành trên sô pha.
Cố Ngôn Thanh đi tới bế bé lên, cười dịu dàng rồi hôn lên đầu bé: "Bé cưng, về phòng ngủ với ba nào."
Anh chợt nhận ra rằng, chỉ có trước mặt mèo sữa anh mới có thể xưng ba tự nhiên như thế. Còn đối với mèo sữa đã biến thành thiếu niên kia, anh cảm thấy xưng hô này của mình đã chiếm tiện nghi của người ta quá rồi.
_______
Editor có lời mún lói: Áaaaaaaaaaaa
Nay chương lại tăng thêm mớ chữ nữa, chừi ưi tui bị lừaa.