Bởi vì phải để ý đến chiều cao của Cố Ninh, thế nên Trần Tùng khom lưng rất thấp, anh dùng tay nâng cằm cô lên, đầu lưỡi ngang tàn vươn ra chui vào trong, xâm chiếm lãnh thổ riêng tư trong khoang miệng cô.
Cố Ninh “ưm ưm” mấy tiếng, mắt mở to nhìn cửa thang máy, sợ có ai đó bước vào trong lúc này.
Năm ngón tay anh luồn vào đuôi ngựa buộc cao của cô, tay rất to, dường như có thể ôm trọn cả ót của cô. Cố Ninh ngẩng đầu, sắc mặt ngay tức khắc trở nên đỏ ửng.
Một phần bởi vì thiếu không khí, một phần nguyên nhân là vì xấu hổ. Chắc là biết tối nay có khả năng tâm trạng của Trần Tùng không được vui —- bị cô gọi là anh trai ở trước mắt người ngoài, giống như sợ bị hiểu lầm vậy.
Cũng không phải là giống như, mà là sự thật.
Học sinh học lớp mười hai kết hôn, nói ra có khả năng sẽ mở ra một làn sóng chủ đề bàn tán trong khuôn viên trường. Chính bởi vì học sinh cấp ba áp lực học tập rất lớn, mới thỉnh thoảng cần dựa vào mấy chuyện tám nhảm để vượt qua.
Cố Ninh không muốn trở thành nhân vật trong chủ đề nói chuyện, càng không muốn bị bạn cùng lớp dùng ánh mắt khác thường quan sát, hoặc có thể bị bọn họ hỏi ngắn hỏi dài.
Cho dù có làm lại lần nữa, cô cũng vẫn sẽ lựa chọn như vậy, nhưng suy cho cùng vẫn có chút áy náy.
Cô cũng để kệ anh hôn.
Cố Ninh bị hôn đến run rẩy, Trần Tùng cùng cô trao đổi nước bọt, âm thanh trong không gian yên tĩnh bị khuếch đại lên rất nhiều. Một tay khác của anh trói lấy eo của cô, ấn cô về phía trước.
Cơ thể nóng bỏng và rắn chắc dán sát vào Cố Ninh, cô lo lắng nắm chặt gấu áo của anh giống như mọi khi.
Thang máy từng tầng từng tầng đi lên, Trần Tùng giống như có đôi mắt mọc đằng sau vậy, vào lúc đến tầng của bọn họ ở, anh đã rời khỏi cô.
Giữa hai bọn họ kéo ra sợi chỉ bạc, Trần Tùng theo sợi chỉ bạc đó hôn trở lại, nuốt nó xuống. Cố Ninh thấy thế, muốn nói lại thôi, cuối cùng cúi đầu thật thấp, giơ tay lau khoé miệng ẩm ướt.
Ngón tay thon dài của Trần Tùng đè lên khóe môi cô.
“Ghét bỏ ông đây?”
“Ông đây còn không chê bai ăn bên dưới của em, lúc trước còn uống cả nước của em đó.”
Sao lại nhắc đến chuyện này chứ.
Cố Ninh cảm thấy tối nay anh giống như rảnh rỗi kiếm chuyện vậy, người đàn ông hai mươi sáu tuổi đầu cũng có khả năng đến thời kỳ mãn kinh? Cô đáp: “Em không có, chỉ là dính dính, không được thoải mái, muốn lau đi thôi.”
Nói xong, cô lại tủi thân nhỏ giọng lên án anh: “Ai bảo anh làm như thế đâu, lúc trước em đã nói không cần rồi, ngại bẩn, anh cũng đâu có nghe lời em.”
Trần Tùng vuốt mái tóc rối của cô, lười biếng nói: “Anh không chê em bẩn, nước rất ngọt.”
Cố Ninh: “...”
Cô thật sự không muốn nói chuyện với anh nữa.
Đầu ngón tay của Trần Tùng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Ninh, sau đó bỏ tay xuống, dắt cô ra khỏi thang máy, còn thỉnh thoảng đùa nghịch ngón tay trắng nõn xinh đẹp của cô, lực tay như đang chơi đùa nhuỵ hoa mềm mại vậy.
Bị nghịch có chút ngứa, Cố Ninh muốn rút tay về. Anh thấy thế chỉ khẽ nắm lấy, cô lại không thể nào rút về được.
Quay về trong nhà, Trần Tùng mới buông tay.
Cố Ninh thay giày, ra ban công thu quần áo khô, chuẩn bị tắm rửa.
Trần Tùng ngồi liệt trên ghế sofa, lơ đãng quét mắt thấy vòng eo theo thả của cô lộ ra khi cô đang thu quần áo ở ban công, vòng eo dưới viền áo như ẩn như hiện.
Thiếu nữ rất gầy, vòng eo cũng rất rõ nét, đường cong vừa phải. Bởi vì làn da quá trắng, khiến cho lúc anh ôm eo cô, thẳng eo nhấc hông rút ra cắm vào hơi mạnh một chút, rất dễ để lại vết bầm tím.
Nhưng lúc làm tình với Cố Ninh, Trần Tùng thực sự rất thích eo nhỏ của cô.
Có mấy lần, còn cúi đầu xuống liếm, cắn đường cong của cái eo đó. Mỗi lần, cô đều sẽ bị kích thích, bụng phẳng lì sẽ run lên.
Trần Tùng lại mở hộp thuốc, lấy ra một điếu thuốc, mí mắt lười biếng cụp xuống, ngón tay thon dài bật bật lửa, nhưng lại không châm thuốc.
Cố Ninh thu xong quần áo ở ban công quay lại.
Cô thấy anh lại lấy thuốc lá, do dự mở miệng: “Sau này anh đứng hút thuốc nhiều như vậy, hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”
Trần Tùng bẻ điếu thuốc vẫn chưa hút đó, rồi ném vào sọt rác cách đó không xa, ngước mắt: “Ồ, vợ là đang quan tâm sức khoẻ của anh à?”
Cố Ninh không trả lời anh, xoay người đi vào phòng tắm.
Đợi cô từ phòng tắm đi ra, Trần Tùng lại đi vào tắm. Nhưng anh tắm rất nhanh, không giống như Cố Ninh bắt buộc phải chậm rề nửa tiếng đồng hồ trở lên.
Trần Tùng chỉ mặc một chiếc quần ngắn từ trong phòng tắm đi ra, cơ bụng rắn chắc vẫn còn đang nhỏ nước, từng hàng từng hàng. Tay anh cầm khăn lông, đang lau nước trên tóc.
Cố Ninh đang ngồi trước bàn học làm đề chỉ liếc một cái, lại cúi đầu tiếp tục làm đề.
Điện thoại của Trần Tùng đột nhiên kêu lên, là việc kinh doanh. Anh tùy tiện ném chiếc khăn lông lên cạnh giường, đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
Thời gian điện thoại hơi dài một chút, chắc khoảng một tiếng sau, Trần Tùng mới cúp điện. Vừa quay về phòng đã thấy Cố Ninh vừa ngáp vừa kiểm tra những câu sai.
“Đừng làm nữa.” Anh nói.
Tuy rằng Trần Tùng không hiểu cụ thể kế hoạch ôn thi đại học hiện tại như thế nào, nhưng cả ngày cả đêm ngồi trước đề thi, không quan tâm gì hết cứ làm đề cũng không nhất định là tốt.
Cố Ninh lắc đầu, mắt vẫn không có ý rời khỏi đề thi: “Em còn muốn làm thêm năm phút nữa.”
“Được.” Trần Tùng ngồi trên giường: “Anh bảo em không làm đề nữa, em nói còn muốn làm năm phút. Thế sau này em bảo anh không làm nữa, anh cũng sẽ trả lời như thế.”
Cố Ninh tức khắc ngoan ngoãn trèo lên giường.
Trần Tùng vỗ vỗ cái mông tròn trịa của cô, đột nhiên hỏi: “Bây giờ em còn phải học thể dục không?”
“Tiết thể dục của lớp mười hai là tự nguyện.”
Anh hiểu rồi: “Cũng chính là nói em ở trường không vận động nhiều?”
Cố Ninh chần chừ đáp: “Vâng.”
Tay của Trần Tùng luồn vào váy ngủ của cô, quen thuộc vạch quần lót của cô, giống như đang muốn tốt cho cô vậy: “Cơ thể là tiền vốn của cách mạng, học sinh phải vận động nhiều hơn.”