Bé Chanh Siêu Chua

Chương 29: Vợ Tôi Thi Trong Đó



Chớp mắt đã đến kì thi đại học.

Ngày đó Trần Tùng đặc biệt đưa Cố Ninh đến trường, vừa ra cửa đã liên tục kiểm tra giấy báo thi, thẻ căn cước xem có đem theo không. Không biết tại sao mà dường như anh còn căng thẳng hơn cả cô.

Cổng trường treo biểu ngữ màu đỏ, viết đầy những câu khích lệ học sinh, còn có phụ huynh học sinh đứng đầy cổng, bầu không khí căng thẳng có thể lây lan đến mỗi một người ở đây.

Trần Tùng nhìn Cố Ninh đi vào, tìm bừa một góc ngồi xổm hút thuốc.

Trong thời gian này có anh em gọi điện đến bảo anh đi tụ tập, đương nhiên Trần Tùng nói không rảnh.

Bọn họ lại nói nghe bảo hôm nay anh không đi làm ăn, còn cho bản thân mình nghỉ mấy ngày, cho nên vô cùng tò mò anh nói không rảnh là vì đi làm cái gì.

Trần Tùng phun vòng khói, nhìn trời xanh mây trắng nói: "Ở cổng trường, chờ vợ tôi thi đại học xong thì dẫn cô ấy đi ăn cơm."

Các anh em đều biết anh có cô vợ nhỏ còn đang đi học, nhưng không biết Trần Tùng còn làm chuyện như vậy, canh ở cổng trường chờ cô thi đại học?

Đây không phải là chuyện bình thường mà ba mẹ làm sao?

Vì vậy họ nắm cơ hội mắng Trần Tùng, anh cũng không giận, mặc cho họ nói.

Nghe bọn họ lải nhải ầm ĩ nửa tiếng đồng hồ, Trần Tùng ngắt điện thoại, thầm nghĩ lát nữa Cố Ninh ra phải dẫn cô đi ăn gì.

Trước đây anh từng tìm trên mạng, trong lúc thi đại học học sinh không thể ăn thức ăn quá nhiều dầu mỡ, lúc thi sẽ dễ bị đau bụng khó chịu, ăn thanh đạm một chút, có dinh dưỡng là được.

Đôi mày rậm của Trần Tùng hơi nhíu lại.

Một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi cũng đi đến hút thuốc, nhìn thấy anh thì như quen biết mà hỏi: "Em gái hay là em trai của cậu thi trong đó?"



Anh nhướng mày, trả lời kiểu cà lơ phất phơ: "Vợ tôi thi trong đó."

Người đàn ông cười hì hì, cũng không biết là tin hay không, hoặc là cảm thấy đối phương đang nói đùa: "Tôi đang đợi con của tôi, thật ra nó bảo tôi đừng đến, nhưng tôi không yên tâm."

Trần Tùng không có hứng thú gì mà "à" một tiếng.

Có lẽ người đàn ông thấy quá chán, bắt được ai đó thì nói chuyện phiếm: "Con trai tôi học giỏi lắm, lần nào cũng vào tốp mười toàn khối, chắc chắn có thể vào đại học trọng điểm."

Con trai quá xuất sắc, cố đôi khi gặp người khác không kiềm được mà khoe khoang.

Điếu thuốc bị Trần Tùng kẹp ở giữa kẽ ngón tay đã cháy hết, chỉ còn tại đầu thuốc màu vàng cam. Anh cười khẽ: "Vợ tôi gần như lần nào cũng đứng nhất khối, muốn vào đại học B."

Đại học B là trường đại học đứng đầu cả nước, nằm ở thủ đô Bắc Kinh.

Dù là người lớn tuổi không biết về các trường đại học cũng biết đại học B, điều mà bọn họ nhắc trẻ con nhà mình từ nhỏ đến lớn cũng là chăm chỉ học hành, sau này thi vào đại học B, làm rạng danh tổ tiên.

Người đàn ông cho rằng Trần Tùng đang khoác lác, ánh mắt nghi ngờ: "Đại học B?"

Trần Tùng mặc kệ người đàn ông này có tin hay không, đây là sự thật là được rồi, từ trước đến nay anh cũng chưa từng nghi ngờ Cố Ninh, cô nói muốn thi trường này, vậy thì anh tin cô có thể thi đậu.

Chuông kết thúc buổi thi vang lên, Trần Tùng sải đôi chân dài, bước về cổng chính của trường chờ Cố Ninh ra.

Cô vừa ra đến, không cần tìm đã thấy Trần Tùng. Anh rất cao, cao hơn một đến một nửa cái đầu so với phần lớn phụ huynh, rất dễ nhận ra.

Tình trạng này kéo dài hai ngày, sau hai ngày kỳ thi đại học cũng kết thúc.

Một ngày sau khi kì thi kết thúc, Trần Tùng muốn dẫn Cố Ninh đi ăn một bữa thịnh soạn, cô lại nói muốn đi tụ tập với bạn học, nói nếu bây giờ không gặp thì mấy ngày nữa phải ai đi đường nấy.

Dù Trần Tùng có hơi không vui nhưng vẫn để cô đi, buổi tối sẽ đi đón cô.



Ngày hôm đó, đầu tiên cả lớp đi ăn một bữa cơm, lại đi hát karaoke, có không ít bạn học uống rượu, Cố Ninh quả quyết không uống rượu, cô chưa từng uống rượu, cũng sẽ không uống rượu.

Trong phòng riêng quá buồn bực, Cố Ninh lén chạy ra ngoài hít không khí, cô mặc một chiếc váy màu xanh khói đến gối.

Cô ngắm những ánh đèn muôn màu muôn vẻ trong đêm, lòng cảm thán thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã thi đại học xong.

Đột nhiên, bên cạnh nhiều thêm một người.

Cố Ninh nghiêng đầu qua nhìn. Tạ Tử Tô mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng cùng với chiếc quần dài ống rộng màu xanh nhạt, nhìn vô cùng trẻ trung, tựa như là đồ đôi tình nhân với chiếc váy màu xanh khói cô đang mặc.

Tạ Tử Tô cũng nhìn cô: "Cố Ninh."

Cô chớp mắt: "Sao cậu cũng ra đây?"

Tạ Tử Tô khẽ cười, nói một cách thẳng thắn: "Muốn trò chuyện với cậu nên ra đây."

Cố Ninh sửng sốt, không biết trả lời câu này thế nào. Cậu ta nhìn chăm chú vào mắt cô: "Tôi đã về tự chấm điểm, hẳn là tôi cũng có thể đậu đại học B, đến lúc đó chúng ta vẫn có thể là bạn học."

Cô cố gắng vứt những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, chân thành chúc mừng: "Vậy thì tốt quá.”

Tạ Tử Tô lại nói: "Cậu nói cấp ba không muốn yêu đương, sợ ảnh hưởng đến học tập, vậy lên đại học thì sao, nếu có thể, có thể cân nhắc đến tôi không?"

Cấp ba không muốn yêu đương, sợ ảnh hưởng đến học tập. Đây rõ ràng là lấy cớ từ chối một cách uyển chuyển, nhưng cậu ta lại vờ như không hiểu, vẫn tranh thủ cho bản thân.

Cố Ninh há miệng: "Tôi..."

Khóe mắt cô nhìn thấy Trần Tùng đứng cách đó khoảng mười mét, lời định nói cũng dừng lại. Mà anh nghe được, nghe được họ thi đậu cùng một trường đại học.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.