Một bóng người mặc áo choàng đen bất ngờ xuất hiện bên cạnh tôi, giọng nói của anh ta giống như gió rét trong một ngày mùa đông vậy.
Lạnh thấu xương, đầy tĩnh mịch.
“Đã hết bảy ngày rồi, đi thôi.”
Tôi đi theo người đàn ông đó và bước lên cầu thang từng bước một. Cơ thể tôi, chân tay tôi, toàn thân tôi dần dần biến mất trong đêm đen.
Tạm biệt cuộc đời ngắn ngủi và đầy đau khổ này nhé.
Chậc, sao vẫn còn một chút không nỡ vậy chứ?
59
Tôi là Lâm Đa Đa, mẹ tôi đã mất rồi.
Đó là khi mẹ tôi từ siêu thị trở về, trên đường có rất nhiều xe cộ, bà ấy bị một chiếc ô tô đâm phải. Nhưng bà ấy vẫn nhớ rằng phải chạy về nấu bữa tối cho tôi, hôm trước mẹ tôi bảo đã học được một món mới và hôm nay sẽ cho tôi xem tay nghề của mình.
Ngày đầu tiên, bà ấy không biết mình đã chết. Nhưng tôi cảm thấy hơi sợ, cổ của mẹ bị biến dạng, còn có một lỗ máu trên đầu. Giống hệt như lúc con chó nhỏ của tôi bị đánh chết vậy. May mắn thay, ngày hôm sau diện mạo của bà ấy đã trở lại như lúc trước.
Hơn nữa, ngoài tôi ra còn một số người có thể nhìn thấy bà ấy, thậm chí còn không thể nhận ra bà ấy là một con ma.
Mẹ tôi khi còn sống đã rất vui tính, thật buồn cười là ngay cả sau khi chết bà ấy vẫn vậy.
Tôi bị viêm phế quản nhưng lại nhất quyết muốn ăn kem. Để kích thích tôi, bà ấy cố tình đợi tôi vào trường rồi mua hai que kem. Khi ăn còn véo cổ và ho dữ dội để dọa tôi nữa.
60.
Tôi cũng có bố rồi. Hai ngày trôi qua, cuối cùng mẹ tôi cũng nhận ra mình là ma.
Mỗi ngày mẹ đều quanh quẩn trong nhà, kể cho tôi nghe câu chuyện tình yêu giữa bà ấy và bố. Tôi thắc mắc: “Vậy tại sao lại chia tay ạ?”
Bà ấy lơ lửng trên không, tay chống cằm và bày ra vẻ mặt trầm tư nói: “Ừmm… Con còn nhỏ, không hiểu chuyện người lớn”
“Con sẽ hiểu nếu mẹ nói con biết.”
Bà ấy trợn tròn mắt, tay đặt lên trán. Một lúc sau lại thở dài: “Là do mẹ xui xẻo quá mà. Hơn nữa, bố con có người yêu mới rồi. Con không thích cô ta thì cứ lơ đi.”
Bà ấy suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Nếu cô ta bắt nạt con thì con cứ đánh lại, biết chưa?”
“Lâm Đa Đa, nếu thực sự không thể thắng thì hãy nói với bố con.”
61
Tôi không hiểu, tại sao bố mẹ không thể sống cùng nhau? Rõ ràng mỗi lần tôi thức dậy vào lúc nửa đêm để đi vệ sinh thì đều thấy cửa phòng ngủ của mẹ tôi mở. Lúc đó bố sẽ ngồi bên giường nhìn bà ấy, đôi khi còn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bà. Còn mẹ tôi thì đang ngủ say như chết.
Bà ấy vốn là người ngủ rất nông, chỉ cần tôi lật người lại thì sẽ tỉnh dậy ngay lập tức rồi kéo chăn lên cho tôi.
Không biết có phải gần đây linh hồn mẹ tôi yếu quá không mà dạo gần đây bà ngủ rất sâu…
Vào ngày thứ tư, bà ấy nói với tôi hai ngày nữa mình sẽ sẽ rời đi và lên thiên đường. Nếu sau này nhớ bà ấy thì hãy để lại tin nhắn cho bà ấy trên WeChat.
Tôi cảm thấy rất tệ, tôi muốn khóc. Nhưng từ khi còn nhỏ, mẹ tôi đã nói rằng con trai khóc sẽ không đẹp trai, không ưa nhìn.
Bà ấy không thích con trai khóc nhè.
62
Ngày thứ bảy, mẹ tôi đi rồi.
Bà ấy luôn khiến bố tôi gần như phát điên, rõ ràng là đi rồi nhưng lại không chịu nói thật với ông ấy.
Tôi ăn xong hoành thánh rồi lên xe sớm, thậm chí còn không dám nhìn mặt bà ấy. Tôi sợ mẹ tôi sẽ đột nhiên biến mất.
Bà ấy trở về ngôi nhà trước đây của chúng tôi, hình như sẽ ở lại đó mãi mãi...
Lúc tôi đang thẫn thờ nằm ở ghế sau của xe thì bà ấy mở cửa và bước vào, chưa kịp nói gì nhưng tôi đã muốn khóc.
Tôi nhắm chặt mắt giả vờ ngủ, cảm nhận được nụ hôn dịu dàng của bà ấy nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, chóp mũi lạnh buốt nhưng hơi thở lại rất ấm áp.
“Đa Đa ngoan, sau này ba sẽ thay mẹ yêu thương con."
Sau đó cửa xe đóng lại, tôi không kiềm chế được mà bật khóc.
63
Một lúc sau cửa xe lại mở ra, là bố tôi.
Ông nghe được âm thanh nức nở của tôi, nghiêng người qua: "Sao vậy?"
Tôi khóc đến nỗi khó thở, chỉ có thể hổn hển chỉ về hướng nhà: “Mẹ, mẹ đi rồi…”
Ông xoa đầu tôi nói: “Ừm, đợi hôm khác bố dẫn con đi gặp mẹ nhé.”
“Không...không gặp nữa rồi…” Tôi cẩn thận rút ra một mảnh báo từ trong túi được viết từ bảy ngày trước, không nói nên lời: “Không...không gặp nữa rồi…”
“Bà ấy...bà ấy đi rồi…”
Ông ấy đã xem tin tức viết trên đó.
Tôi chưa bao giờ thấy người nào chạy nhanh đến vậy. Thậm chí ông ấy còn vấp ngã ở góc cầu thang.
Chật vật đến đáng thương.
Tôi cũng nhảy xuống xe và chạy theo, nhìn thấy ông bố hống hách và lạnh lùng của mình đang ngồi trên sàn nhà đầy bụi, ôm lấy quần áo của mẹ mà khóc lóc thảm thiết. Ông khóc rất nhiều, tiếng nức nở ngày càng không thể kiềm chế.
Cuối cùng, nó đã ảnh hưởng đến những người hàng xóm ở xung quanh, có người còn gọi 911.
Giây phút đó, tôi thấy rõ sự tuyệt vọng trong mắt bố tôi. Khi bị yêu cầu khai báo tại đồn công an, ông vẫn ôm chặt lấy bộ quần áo cũ của mẹ, vai rũ xuống, trông như già đi mười tuổi vậy.
Cảnh sát hỏi ông: "Mối quan hệ của anh với chủ nhân ngôi nhà là gì?"
Ông mở miệng và rơi nước mắt: “Vợ chồng...vợ chồng.”
“Cô ấy… Lâm Thất Thất là vợ của tôi.”
64
Tôi tên Lâm Vọng, biệt danh là Lâm Đa Đa.
Cận Lan là bố của tôi.
Gần đây ông ấy hơi bất thường, mọi người xung quanh đều nói hình như bố tôi có vấn đề về tâm thần. Bà tôi cũng đã tìm cho ông rất nhiều bác sĩ tâm lý nhưng họ đều bảo bình thường. Chỉ có tôi biết rằng bố tôi thực sự không ổn chút nào.
Ông ấy đã đào hũ tro cốt của mẹ tôi ra rồi đặt nó trong phòng ngủ, bên cạnh chiếc gối của ông ấy.
Ban ngày bố tôi khá bình thường, giống như một doanh nhân ưu tú và quý tộc. Trong công ty, ông chính là nhà hoạch định chiến lược tàn nhẫn. Nhưng đến đêm, ông lại nhốt mình trong phòng và nói chuyện với hũ tro cốt của mẹ. Cuộc trò chuyện thường kéo dài suốt đêm.
Sau đó tôi kể cho bố nghe mọi chuyện về mẹ tôi và Thẩm Kỳ, ông lại tự nhốt mình thêm vài ngày nữa. Khi bước ra ngoài, tóc bố đã bạc đi một nửa, trong khi còn chưa đến ba mươi tuổi.
Thỉnh thoảng tôi hỏi bố: “Bố ơi, không phải bố và dì Lê sắp đính hôn sao? Hai người không ở cùng nhau sao ạ?”
Ông ấy lau hũ tro cốt một cách cẩn thận: “Lừa mẹ con đó, người phụ nữ kia làm sao xứng? Bố chỉ muốn muốn chọc giận mẹ con, nhưng xem ra bố thực sự làm cô ấy giận rồi.”
Giọng ông khàn khàn: “Đa Đa, bố biết mình đã sai, nhưng tại sao cô ấy lại tàn nhẫn như vậy? Sao lại nỡ bỏ chúng ta rồi đi như vậy?"
Vào những ngày nắng đẹp, bố tôi thường mang hũ tro cốt của mẹ ra vườn phơi nắng, ông ấy nhìn nghiêng về phía nó với vẻ mặt lấy lòng: “Anh sai rồi.”
“Em có thể đến gặp anh trong giấc mơ được không?”
“Dù chỉ một lần…”
65
Có một lần, Lê Thu đã tìm tới cửa, bố tôi còn không hề muốn nhìn mặt cô ta. Nhưng Lê Thu lao thẳng vào nhà và quỳ trước cửa phòng ngủ, bố tôi nhìn cô ta một cách hằn học: “Nếu cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi lần nữa thì tôi không dám đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Bố tôi chỉ vào hũ tro cốt trong phòng và thì thầm: “Hơn nữa Thất Thất không muốn gặp cô, và tôi cũng vậy.” Ông vừa nói vừa bước vào phòng, tự lẩm bẩm một mình: “Nếu tôi đuổi cô đi sớm hơn thì tốt rồi, cô ấy sẽ không giận, sẽ không giận tôi đến tận bây giờ. Đến hiện tại vẫn không chịu gặp tôi trong giấc mơ…”
Lê Thu bật khóc. Tôi không biết cô ta có cảm thấy tội lỗi hay không, nhưng điều đó đã không còn quan trọng.
Vì mẹ tôi cũng không thể quay lại nữa rồi.
66
Sau này khi lớn lên, tôi theo bố chuyển đến một thành phố ven biển.
Ở đó có biển, có cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp và những bãi biển đầy sóng trắng mà mẹ tôi yêu thích.
Đêm nào ông cũng mang hũ tro cốt ra ngoài đi dạo quanh bờ biển.
Đôi khi còn khiêu vũ cùng nó.
Như một kẻ điên.
Dưới ánh trăng, ông bật lên bài hát yêu thích của mẹ tôi:
“Nếu có thời gian, em sẽ đến gặp anh một lần chứ?”
Ngắm nhìn những bông tuyết già đi ra sao
Đôi mắt anh tan chảy như thế nào
Nếu như em trông thấy anh
Xin em quay lại và ngạc nhiên lần nữa
Phủ đầy bụi vào nơi biển cả
Anh chưa bao giờ thấy cực quang xuất hiện nơi thôn làng
Cũng chưa từng thấy pháo hoa được đốt lúc nửa đêm
Vì sao kia tựa như đôi mắt em, giết người rồi lại phóng hỏa