Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 8: 8




Thanh Châu nhiều đồi núi ít đồng bằng, ngoại trừ một số thành trì lớn được xây dựng trên đồng bằng ít ỏi.

Hầu hết những nơi khác đều là các trấn nhỏ, những ngôi làng nhỏ được xây dựng trên núi!Thôn Bán Pha.Đây là một ngôi làng được xây dựng trên sườn đồi, chỉ có ba trăm hộ dân với hơn hai nghìn nhân khẩu.Ngày thường ngôi làng vốn náo nhiệt, nhưng lúc này lại trở nên vô cùng vắng vẻ, nhà nào nhà nấy đóng cửa không ra, không trông thấy những đứa trẻ đùa giỡn vui vẻ như trước kia, ruộng vườn bên ngoài thôn cũng không được chăm sóc tưới tiêu.Có mấy chục cửa nhà dân treo tấm vải trắng, bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng nức nở.Mấy chục hộ dân trong làng cùng nhau khóc tang, khiến cả ngôi làng bị bao trùm bởi bầu không khí rùng rợn quỷ dị.“Trưởng thôn! Chúng ta mau trốn đi! Nếu không đi chúng ta đều sẽ chết hết!”Lưu Đại Ngưu - một người dân trong thôn vẻ mặt hốt hoảng, giọng nói hơi run rẩy, tiếp tục khuyên nhủ lão đầu tử đứng trước mặt.“Chắc chắn nha môn đã bỏ rơi chúng ta rồi, nói rằng sẽ đi xin viện binh, nhưng đã qua năm ngày rồi vẫn không thấy quay trở lại!”“Bây giờ tình hình ngày càng nghiêm trọng, mới đầu chỉ có lão Lưu bị sát hại, ngày thứ hai chết ba người, ngày thứ ba là sáu người! Chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủi đã có bốn mươi ba người chết thảm! Cứ tiếp tục như vậy… tiếp tục như thế thì cả thôn Bán Pha của chúng ta sẽ chết sạch!”Nói đến đây, Lưu Đại Ngưu đã nằm liệt trên mặt đất với vẻ mặt ảm đạm, ba đứa con trai của hắn ta cũng bị sát hại vào đêm qua.Mấy thanh niên trai tráng đứng xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt âu sầu bi thương, hung thủ thoắt ẩn thoắt hiện, mấy ngày nay họ thức canh cả đêm nhưng ngay cả cái bóng cũng không thấy, lại vẫn liên tục có người gặp nạn như cũ.Hơn nữa nạn nhân chết rất thê thảm, máu toàn thân bị hút sạch, thi thể khô héo.Sai dịch của nha môn tới nơi xem xét, mặt biến sắc luôn miệng hô có yêu ma rồi lập tức vội vã rời đi, đến tận hôm nay vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.Sắc mặt của lão trưởng thôn rất khó coi, mấy ngày nay lão cũng sợ đến mức không dám ngủ.Nói thì dễ, trốn ư? Trốn đi đâu đây?Tổ tiên đời đời đã sống ở đây, khai khẩn đất hoang, sinh sôi nảy nở.


Trong số hơn hai nghìn người này, hầu hết đều là nữ tử, người già và trẻ em.

Họ dẫn theo gia đình vứt bỏ thôn làng, e rằng cũng khó mà sống sót ở bên ngoài.Mà điều khiến lão thực sự lo lắng là dường như lũ yêu này đã để mắt tới họ thì cũng không thể trốn đi đâu được.Trưởng thôn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hơn hai nghìn sinh mệnh, sai một li đi một dặm, làm sao lão còn mặt mũi nhìn mặt tổ tiên đây!Trưởng thôn vẫn luôn do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra quyết định, nói với mấy người trong nhà:“Lưu Tam! Bây giờ ngươi lập tức đi lên trấn tìm quan phủ nha môn, xin họ cử người đến đây! Ngoài ra, hãy dán tờ cáo thị này lên cổng thành, tìm kiếm những người tài giỏi.

Nếu có thể đuổi được yêu ma, thôn Bán Pha chúng ta sẽ cảm tạ hậu hĩnh!”“Vâng thưa trưởng thôn, ta lập tức đi ngay!”Một nam tử gầy gò cầm lấy tờ cáo thị, nhanh chóng chạy ra ngoài, bây giờ thời gian chính là sinh mệnh, có thể nhanh hơn đôi chút có lẽ sẽ ít người chết hơn.


Không ai biết tiếp theo liệu có phải đến lượt gia đình mình hay không.“Lưu Năng, ngươi tập hợp tất cả nam nhân trưởng thành, chia thành hai đội, ngày đêm luân phiên canh gác! Ngoài ra, đi gom dầu làm đuốc, đến đêm hãy thắp sáng cả thôn lên!”Chờ đến khi Lưu Năng nghe lệnh chạy ra ngoài, lão đầu chậm rãi đi tới cửa, liếc nhìn bầu trời âm u rồi thở dài.“Ba ngày, lại đợi thêm ba ngày nữa.

Nếu không giải quyết được, chúng ta sẽ rời đi!”“Sư đệ, phía nam có tới mười ba châu, tại sao chúng ta lại cứ phải tới Thanh Châu này?”Liễu Nhất Nhất kề vai sát cánh bên cạnh Bạch Kiếm Ca mặc áo trắng đang cưỡi ngựa Long Lân.Khắp người con ngựa Long Lân này mọc đầy lớp vảy mịn, nghe nói có một chút máu rồng, giá trị ngàn vàng.


Nó có thể di chuyển vạn dặm một ngày, mỗi ngày ăn mười mấy cân thịt sống, người bình thường muốn nuôi cũng không thể nuôi nổi.Đáng tiếc, Thanh Châu này toàn là đồi núi, dù sao ngựa Long Lân cũng là con thú bình thường, vẫn chưa làm được đến độ đi như trên đất bằng.Cả hai người họ đều đã đạt tới Nguyên Thai Cảnh, nhưng cũng không thể sử dụng ngự kiếm phi hành xa xỉ để đi đường dài.Nếu như gặp phải yêu ma quỷ quái lại hao hết chân nguyên, thì chẳng phải họ chỉ có thể mặc người chém giết sao?Vì vậy chỉ có ngựa Long Lân mới có thể thay thế đi bộ, rất khó để ngựa Long Lân có thể phát huy được tốc độ của mình trên địa hình Thanh Châu, đó là lý do tại sao Liễu Nhất Nhất mới hỏi như vậy..


Bạch Kiếm Ca nghe xong mỉm cười nói :“Sư tỷ đừng vội, rất khó tìm được tung tích của yêu ma, cho dù chúng ta tự mình tìm kiếm cũng rất lãng phí thời gian, còn không bằng dọc đường dạo chơi non sông, chờ phi kiếm truyền thư của tông môn là được!”“Chỉ cần chúng ta cách yêu ma không xa, phi kiếm truyền thư tự khắc sẽ đến chỗ chúng ta.”Nói đến đây, Bạch Kiếm Ca dừng một chút, nhìn về phía nam rồi lại nói:“Quả thật sư đệ cũng hơi ích kỷ, phía nam Thanh Châu chính là Vân Châu, nhà sư đệ ở ngay Bạch Thành của Vân Châu.

Giải quyết xong chuyện này, sư tỷ có muốn đến làm khách của Bạch gia đệ hay không?”Vừa nói, trong mắt Bạch Kiếm Ca hiện lên chút ký ức, đã ba bốn năm rồi hắn ta chưa trở về, không biết nương có khỏe không? Đại tỷ ở trong hoàng cung thế nào rồi? Tiểu đệ lại cao hơn bao nhiêu nhỉ?“Được thôi! Vậy ta sẽ ở thêm mấy ngày.


Ở trong tông môn chán quá, vẫn là bên ngoài thú vị hơn!”Hai mắt Liễu Nhất Nhất sáng lên, sau đó vui vẻ tươi cười, nàng ta từ nhỏ đã lớn lên trong tông môn, số lần xuống núi có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần cũng chỉ ở lại mấy ngày ngắn ngủi.Trong lúc hai người họ tiếp tục trò chuyện, nơi chân trời xa xôi bỗng xuất hiện một tia sáng trắng nhanh như chớp, phóng thẳng về phía họ.Bạch Kiếm Ca nhìn thấy ánh sáng trắng, vẻ mặt chợt thay đổi, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã tới.Ngón tay lập tức bấm kiếm quyết, ánh sáng trắng hình thanh kiếm trực tiếp nhập vào đầu hắn ta, đó là phi kiếm truyền tin.“Tám mươi dặm từ đông sang tây, thôn Bán Pha, Lạc Hà trấn.

Đi thôi sư tỷ, đã phát hiện tung tích của yêu ma rồi!”“Giá!”“Giá!”Khi cả hai đến Lạc Hà trấn, đúng lúc thấy Lưu Tam dẫn theo hơn chục võ lâm nhân sĩ chuẩn bị về làng.Dân thường túm tụm xung quanh xem náo nhiệt, Bạch Kiếm Ca động đậy đôi tai, nghe rõ toàn bộ câu chuyện.Sau khi hai người đã hiểu rõ ngọn nguồn cũng không vội tiếp cận Lưu Tam, mà đi tới khách điếm trong trấn ký gửi ngựa Long Lân.

Con ngựa này quá bắt mắt, hơn nữa chưa hiểu rõ tình hình thực tế của yêu ma ra sao, vẫn nên tránh đánh rắn động cỏ thì tốt hơn.Lưu Tam rất hào hứng, không ngờ chuyến đi lại suôn sẻ như vậy, tìm được hơn chục vị anh hùng hảo hán.

Những người này có thể tùy tiện chém vỡ bia đá bằng một tay, khiến Lưu Tam người có tầm nhìn hạn hẹp phục sát đất.Hắn ta cảm thấy lần này nhất định có thể giết chết hung thủ, báo thù cho mấy chục thôn dân.Mười ba vị anh hùng võ lâm này cũng rất tự tin, bất quá cũng chỉ là bắt một võ giả tu luyện tà thuật hút máu mà thôi.


Mười người trong số họ đã đạt tới Luyện Thể Viên Mãn, ba người là cao thủ Chân Khí Cảnh.

Nếu giết người này rồi cướp đoạt bí kíp võ công của hắn, sẽ nắm chắc tới chín mười phần.Hai người Bạch Kiếm Ca đi theo sau từ xa, họ không định xuất hiện mãi cho đến khi gặp được yêu ma.

Yêu ma quỷ quái gian xảo âm hiểm, hễ thấy tu sĩ xuất hiện nói không chừng đã trực tiếp chuồn mất, đến lúc đó khó mà tìm được.Điều kiếm tu chú ý đến chính là nhất định phải giết chết chỉ bằng một kích, không được để lại bất cứ cơ hội nào.Chẳng mấy chốc, cả đám người đã đến thôn Bán Pha.


Trong thôn giết gà mổ cừu, tiếp đãi nồng nhiệt những vị anh hùng hảo hán này.Hai người Bạch Kiếm Ca không vào thôn, thay vào đó, họ sử dụng bí thuật che giấu khí tức, ẩn mình trên cây đại thụ bên ngoài thôn để có thể nhìn bao quát ngôi làng nhỏ bên dưới.Khi màn đêm buông xuống, tiệc chiêu đãi cũng đã kết thúc, cả ngôi làng nhanh chóng chìm vào yên tĩnh, từng hộ dân đóng chặt cửa lớn.Thanh niên trai tráng châm những bó đuốc khổng lồ, chiếu sáng cả ngôi làng.Mười ba vị anh hùng võ lâm ngồi xếp bằng trong trung tâm quảng trường nhỏ ở ngay giữa làng, xung quanh là những ngọn đuốc đang bốc cháy.Dân làng tuần tra xung quanh với vẻ mặt căng thẳng, những võ sĩ nín thở tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh, ngoại trừ âm thanh ‘lép bép’ của ngọn đuốc dầu đang bốc cháy vang lên, còn lại không còn tiếng động nào khác.Bạch Kiếm Ca đứng ở trên cây nhìn rõ được toàn cảnh, tay phải cầm chuôi kiếm Ngọc Đô.

Trong biển khí của Đan Điền, nguyên thai hình kiếm giống như chú cá nhỏ bơi lội xung quanh, có thể bùng nổ đòn tấn công khiếp người bất cứ lúc nào.Dân làng tay không tấc sắt, những võ sĩ tự tin, đám yêu ma đang chờ cơ hội hành động, vị kiếm tu cầm thanh trường kiếm trên tay, tạo thành một bức tranh đặc biệt lại kỳ lạ.Cùng với thời gian chậm rãi trôi qua, bầu không khí dần bị bao trùm bởi sự lo lắng lạ thường.Ngay lúc tinh thần của mọi người căng thẳng đến tột độ.Một làn khói đen kỳ quái theo bóng tối trên mặt đất thổi vào, trực tiếp đi về phía các võ sĩ trong quảng trường.Mắt Bạch Kiếm Ca sáng ngời, rốt cuộc cũng đến rồi!.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.