Bất Tử Bất Diệt

Chương 5: Nan Vong Sơ Luyến



Ba huynh đệ Tư Đồ vội quay người đổi theo nhưng Tư Đồ Ngạo Nguyệt chạy được vài bước thì dừng lại. Nếu như ba huynh đệ bọn họ cùng đuổi theo hết thì còn gì thể diện muội muội của bọn họ nữa chứ. Huống chi bên cạnh đó còn có một "ngoại nhân"

Tư Đồ Ngạo Nguyệt sau đó mới tới Độc Cô gia thì thấy Tư Đồ Hạo Nguyệt cùng Tư Đồ Mẫn Nguyệt đang đứng trước cửa phòng của Độc Cô Bại Thiên .Trần Đình, mẫu thân của Độc Cô Bại Thiên lúc này cũng đang bước tới.

Trần Đình năm nay gần bốn mươi, thần thái ung dung. Thời gian như không hề để chút dấu vết gì trên khuôn mặt mỹ lệ của bà. " Bọn ngươi làm gì mà hốt hoảng lên thế. Không lẽ Bại Thiên nó lại gây ra đại hoạ gì à? Chỉ tiếc là phụ than của nó hiện tại không có ở nhà. Nếu không thì nhất định sẽ giáo huấn nó một phen"

Tư Đồ Mẫn Nguyệt nói " Cô cô, lần này không phải vậy. Tỷ tỷ của con đã trở về rồi"

HAi mắt xinh đẹp của Trần Đình vụt sang. Bà ta đương nhiên biết Tư Đồ Minh Nguyệt chuẩn bị làm con dâu của nhà Độc Cô gia. " Thật sao, Nguyệt nhi đã trở về sao? Bọn ngươi muốn tìm Bại Thiên chứ gì? BẠi Thiên, con còn không mau mở cửa ra. Nguyệt nhi đã trở về rồi. Con còn không mau tới gặp cô ấy sao?"

Độc Cô Bại Thiên ở bên trong nói ra" Không đi. Con đang muốn yên tĩnh một mình"

Tư Đồ Hạo Nguyệt cùng Tư Đồ Mẫn Nguyệt thở dài thoải mái, biết rằng hắn vẫn bình yên không có chuyện gì. Ban nãy bọn họ vẫn cứ sợ hắn sẽ làm chuyện gì đó ngu ngốc

Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói " Cô cô, con có chuyện này muốn nói với cô cô"

Trần Đình cũng đã nhìn ra có chuyện không ổn"Bọn ngươi theo ta vào đại sảnh"

Bốn người cùng đi vào đại sảnh. Tư Đồ Mẫn Nguyệt lúc này liền vội nói " Cô cô, hồi nãy, hồi nãy tỷ phu của con nhìn thấy tỷ tỷ của con….."

Trần Đình cuối cùng cũng hiểu rõ mọi việc, hai hàng mi không khỏi nhíu lại. Thảo nào con của mình nó lại phản ứng như vậy. Tính cách của Độc Cô Bại Thiên bà ta biết rất rõ. Bình thường chuyện dù lớn như thế nào nócũng không quan tâm. Nhưng việc này lại đánh rất mạnh vào tâm lý của nó

"Ba người các ngươi đã cùng Bại Thiên chơi với nhau từ nhỏ tới lớn. Tính cách của nó ta nghĩ các ngươi biết rất rõ. Bình thường nó biểu hiện rất cuồng ngạo, không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì. Nhưng…. Cái thằng bé này đối với tình cảm thì thực sự lại rất yếu đuối"

Tư Đồ Hạo Nguyệt nói " Chúng con ai cũng biết tính cách của hắn. Sự việc này phát sinh quá đột ngột. Minh Nguyệt cũng thật quá đáng. Bọn con trở về nhất định phải tìm nó nói chuyện"

Tư Đồ Ngạo Nguyệt cũng nói " Cô cô xin cứ an tâm. Bọn con trở về nhất định sẽ tim cách thuyết phục Minh Nguyệt"

Tư Đồ Mẫn Nguyệt nói " Trừ Ngạo Thiên tỷ phu ra, con nhất định không nhân ai làm tỷ phu của mình cả"

Trần Đình chỉ cười khổ" Cái lũ ngốc này, tình cảm đâu phải là việc muốn khuyên là được. Tâm sự của nữ nhi các ngươi vĩnh viễn không bao giờ hiểu đâu. Ai! Mọi việc cứ để thuận theo tự nhiên thôi"

Tiểu công chúa Tư Đồ thế gia Tư Đồ Minh Nguyệt trở về đúng ra là một việc rất đáng mừng. Chỉ là về cùng cô ta lại có thêm một thiếu niên rất anh tuấn. CÁc trưởng bối của Tư Đồ thế gia với con mắt kinh nghiệm của bọn họ cũng nhìn không ra giữa hai người có quan hệ gì. Cái không khí náo nhiệt tại bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.

Ngay sau khi ăn uống xong, ba huynh đệ Tư Đồ thế gia lập tức đi tới Độc Cô gia

Cha của Độc Cô Bại Thiên là Độc Cô Ngôn Chí lúc này cũng đã trở về. Khi ba người tới thì ông ta đang ngồi uống trà trong phòng.

Tư Đồ Mẫn Nguyệt nói " Thúc thúc, Bại Thiên tỷ phu ổn chứ?"

Độc Cô Ngôn Chí thấy hắn ta xưng hô quái lạ như vậy cười nói " Cái tên tiểu gia hoả này, sau này phải đổi cách xưng hô đi. Không được kêu là tỷ phu gì nữa"

Tư Đồ Mẫn Nguyệt gãi gãi đầu nói " Trừ Bại Thiên tỷ phu ra, con không nhân ai làm tỷ phu của mình đâu"

Độc Cô Ngôn Chí chỉ còn biết cười cười

Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói " Thúc thúc, Bại Thiên hắn vẫn ổn chứ"

Độc Cô Ngôn Chí cười nói " Các ngươi không lẽ không biết tính khí của nó. Mỗi lúc giận lện nó đều ăn thật nhiều. Bây giờ có lẽ nó đang ở dưới bếp vừa ăn vừa uống ồi"

Ba huynh đệ nghe xong liền đi tới nhà bếp. Vừa mở cửa tiến vào thì đã thấy Độc Cô Bại Thiên đang ngồi bên trong. Cả một bàn ăn đã bị hắn ăn hết quá nửa. Rượu cũng bị hắn uống hết rất nhiều.

Cả đống thức ăn này đủ để cho cả ba người ăn thế mà lại bị mình hắn giải quyết hết khiến cho cả ba người đều rất kinh ngạc.

Ba người chỉ biết đứng nhìn hắn ăn uống

Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói " Bại Thiên, ta thật không biết nói với ngươi như thế nào. Ở nhà bọn ta khng6 có có hội để nói chuyện với muội muội"

Độc Cô Bại Thiên nói " Không cần phải nói gì hết. Ba người các ngươi ai mà dám nói với cô ấy cái gì thì đừng trách ta"

Cả ba người đều hy vọng Tư Đồ Minh Nguyệt sẽ gả cho Độc Cô Bại Thiên. Ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.

Bốn người nhất thời trầm mặc hồi lâu

Bỗng lúc đó, hạ nhân tiến vào bẩm báo " Thiếu gia, Tư Đồ tiểu thư đang đợi thiếu gia trong phòng"

Ba huynh đệ Tư Đồ vui mừng, Tư Đồ Mẫn Nguyệt nói " Tỷ phu, tỷ tỷ của ta đã hồi tâm chuyển ý rồi. Huynh mau tới đó đi" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Độc Cô Bại Thiên đứng dậy nói " Theo tar a ngoài coi thử". Nói xong liền quy người đi thẳng ra ngoài

"Đại ca, nhị ca, chúng ta có cần phải đi không?"

Hai huynh đệ nhìn nhau rồi đồng thời trả lời " Chúng ta về nhà trước đã"

Trong đời người cái khó quên nhất cũng là cái không thể nào quên được chính là mối tình đầu.

Ở trong phòng, Độc Cô Bại Thiên đã nhìn thấy bong dáng người mà hai năm hắn mong nhớ. Vẫn thân hình mặc cái áo màu xanh đó chỉ có điều khuôn mặt bây giờ rất tiều tuỵ

"Bại Thiên ca ca"

Tư Đồ Minh Nguyệt bổ nhào vào trong lòng hắn

Độc Cô Bại Thiên vừa muốn tránh lại vừa muốn không tránh. Hắn không muốn Minh Nguyệt dựa vào người mình

Tư Đồ Minh Nguyệt vừa khóc vừa nói " Bại Thiên ca ca, muội xin lỗi huynh. Muội biết là muội không nên cùng lúc yêu hai người …."

Nước mắt không ngừng rời xuống ngực Độc Cô Bại Thiên làm ướt đẫm y phục của hắn

"Huynh biết không, hai năm nay phần lớn lúc nào muội cũng nhớ về huynh. Nhưng vào lúc đó thì Lưu sư huynh xuất hiện bước vào đời của muội. Hơn nữa huynh ấy còn đối với muội rất tốt. Muội phát hiện ra trên người Lưu sư huynh có nhiều điểm rất giống huynh, cũng rất bất khuất, rất kiên nhẫn. Muội bắt đầu nghĩ Lưu sư huynh chính là huynh đang an ủi vỗ về muội. Ai ngờ càng ngày càng sâu để rồi cuối cùng yêu Lưu sư huynh giống như yêu huynh vậy. Ô ô….muội rất đâu khổ……"

Độc Cô Bại Thiên nghe thấy nàng ta nói, thấy nàng ta khóc nhưng vẫn đứng yên bất động, không hề nói một lời nào

Khi tình yêu bị chia làm đôi thì có còn gọi là tình yêu nữa hay không???

"Bại Thiên ca ca, huynh nói gì đi. Huynh hãy đánh muội đi" trên khuôn mặt Tư Đồ Minh Nguyệt không ngừng đổ lệ

Độc Cô Bại Thiên từ từ đỡ Mạn Nguyệt ra khỏi ngực mình nói " Chỉ vì anh ta giống ta mà nàng thích anh ta sao?"

"Huynh ấy có lý tưởng, có hoài bão. Huynh ấy muốn trong võ lâm chấn động thiên hạ, huynh ấy muốn lập nên một sự nghiệp huy hoàng tại đại lục…." Vừa ngước lên nhìn thấy sắc mặt của Độc Cô Bại Thiên, Tư Đồ Minh Nguyệt đang nói lập tức ngưng lại

Độc Cô Bại Thiên trong lòng tự chế nhạo: có lý tưởng, có hoài bão. Còn ta, chỉ là một tên tiểu tử, một thằng đánh nhau điên khùng thôi.

Tư Đồ Minh Nguyệt kinh hãi nhìn hắn " Bại Thiên ca ca, huynh hãy tha thứ cho muội, huynh đừng như vậy. Huynh hãy cho muội một chút thời gian, muội nhất định sẽ quên Lưu sư huynh được mà"

Độc Cô Bại Thiên thật sự hoàn toàn thất vọng. Giờ phút này mà cô ta vẫn còn nghĩ tới vị Lưu sư huynh đó

" Nguyệt nhi, muội không cần phải tự trách. Khi xưa chúng ta còn quá nhỏ, căn bản không hiểu tình yêu là cái gì. Tình yêu không phải là trách nhiệm mà nó còn cần trái tim của hai người lúc nào cũng ở bên cạnh nhau"

Muội không cần vì lời thề lúc nhỏ mà canh cánh bên lòng, Lúc đó chúng ta còn quá nhỏ, đó không phải là tình yêu thật sự. Hơn nữa ta lại có thể sẽ không đem lại hạnh phúc cho muội. Gia gia của ta nói ta là "nghịch thiên chiến hồn". Cả cuộc đời của ta có lẽ sẽ sống trong cảnh đánh nhau ve giết choc. Hiện tại sinh hoạt của ta vẫn con đang bình thường. Nhưng chỉ sợ sau này khi bão tố kéo đến thì cũng là lúc ta tiến vào giang hồ, không còn đường để quay lại.

Hãy quay trở về bên cạnh Luư sư huynh của muội đi. Ta mặc dù chỉ mới nhìn qua hắn nhưng ta có cảm giác hắn thật sự rất yêu thương muội, hắn có khả năng mang lại hạnh phúc cho muội. Đi đi, chúc cho hai người sẽ sống với nhau đến bạc đầu giai lão.

Tư Đồ Minh Nguyệt vừa khóc vừa nói không thành tiếng "Ô ô…không, Bại Thiên ca ca, muội vĩnh viễn không xa rời huynh"

Độc Cô Bại Thiên lần nữa đỡ Minh Nguyệt ra khỏi ngực mình, dẫn cô tar a khỏi phòng tiến về phía cửa.

Đám hạ nhân của Độc Cô gia kinh dị nhìn vẻ mặt vô cảm của Đôc Cô Bại Thiên cùng khuôn mặt đẫm lệ của Tư Đồ Minh Nguyệt, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Độc Cô Bại Thiên đưa Tư Đồ Minh Nguyệt tới trước cửa Tư Đồ thế gia rồi dừng lại

Trên mặt Tư Đồ Minh Nguyệt tràn đầy nước mắt " Bại Thiên ca ca, muội sẽ không rời xa huynh đâu"

Độc Cô Bại Thiên vẫn không nói gì

"Bại Thiên ca ca, huynh có thể ôm lấy muội lần nữa được không?"

Độc Cô Bại Thiên do dự một chút, cuối cùng vẫn đứng yên bất động

"Bại Thiên ca ca, huynh thật sự rất vô tình"

Tư Đồ Minh Nguyệt mắt đẫm lệ quay người chạy vào bên trong

Độc Cô Bại Thiên quay người trở về nhà. Trong nội tâm của hắn bây giờ rất đau khổ. Một tình cảm bỗng nhiên xuất hiện một lớp mây đen. Hắn thực sự muốn buông xuôi nhưng lại có cảm giác như vậy là mình đang trốn tránh.

Mối tình đầu thật khó quên

Mối tình đầu rất khó quên. Bởi vì trong đó ngoài sự chua chat còn hàm chứa sự nhiệt tình, có vô ưu nhưng cũng có chân thành, có tình cảm sâu sắc nhưng thuần khiết

Mối tình đầu khó quên cũng vì những lời thề non hẹn biển lúc nào cũng vang vọng bên tai. Cũng bới vì giọng nói, dung mạo, tiếng cười dù đã qua nhưng lúc nào như cũng hiện ra trước mắt, cũng bởi vì chuyện mặc dù là quá khứ nhưng lúc nào cũng còn dư vị ở trong tim.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.