Bất Tử Bất Diệt

Chương 48: Ngộ Cố



"Đừng, các đại tỷ không cần phải kêu lên đâu" Độc Cô Bại Thiên vội là lên rồi nói tiếp " Kỳ thật giữa ta và Lý Thi không có thâm thù đại hận gì hết mà ngược lại bọn ta còn rất thân thiết nữa là khác. Mỗi lần nàng ấy hạ sơn đều đến nhà ta chơi. Thậm chí lần trước ta thụ thương, nàng còn ở cạnh bên giườn ta nhiều ngày nữa kìa."

Các mỹ nữ thần sắc lộ vẻ khó tin " Thật không?"

"Đương nhiên là thật. Chỉ là sau đó ta cùng nàng choi một trò chơi nhỏ chọc tức nàng khiến cho nàng giận dữ bỏ đi. Nói cho cùng thì nàng ta cũng là biểu muội xa của ta, hai nhà vẫn thường hay qua lại với nhau mà".

Các mỹ nữ cùng nhìn lẫn nhau lộ vẻ khó tin. Độc Cô Bại Thiên liền nói " Các nàng không tin ư? Nhớ thời còn nhỏ bọn ta cùng ăn một chỗ, cùng vui đùa, cùng ngủ chung. Sau này khi nàng theo phụ thân lên Vụ Ẩn Phong học nghê thì bọn ta mới phải chia ly. Mười năm trước mẫu thân ta có mời người khắc lấy một cái ngọc bội , dựa vào dung mạo của nàng lúc đó để khắc thành dung mạo của nàng khi trưởng thành. CÁc người không phải ngay cả ngọc bội cũng chưa thấy qua chứ?"

"Đã nhìn qua" Một mỹ nữ liền lên tiếng" Ngọc bội của sư muội vốn là vật bất ly thân mà" Lúc này cả năm người càng lúc càng tin lời hắn nói.

Độc Cô Bại Thiên trong tâm thầm nói " Tội quá, tội quá….Bất quá chân nhân thì không nói dối, hắc hắc, ngọc bội đang ở trên người ta mà…." Ngoài miệng thì hắn lên tiếng " Ta vừa mới nói cho các người nghe những lời mà không được nói cho ai biết. Nếu vạn nhất để cho người khác biết thì chắc chắn lại phải giải thích cho rõ rang, đặc biệt là các nam đệ tử, những người mà muốn cưới Lý Thi sư muội thì càng phải thận trọng, phải chú ý……Hey…..ta cũng không tiện nói nhiều. Mặc dù ta với Lý Thi sư muội cũng hiểu đôi chút nhưng không thể đem chuyện của muội ấy nói với người khác được. Nếu để muội ấy biết được thì không trách ta mới lạ đó.."

Lão phiến tử thầm chửi " Mẹ nó, cái tên tiểu tử này muốn nhờ miệng năm người này nói cho nam đệ tử Vụ Ẩn phong biết đây mà"

Một người trong số năm người lên tiếng " Ngươi thật sự không hề có ý gì với Lý sư muội đó chứ?"

"Trời đất chứng giám, hai người bọn ta chỉ thuần túy là tình huynh muội, thật sự không hề có gì khác" Nói tới đó thì giọng của hắn bỗng xoay chuyển 180 độ " tỷ muội các người phải chăng có tấm lòng thương người đúng không. Tiểu đệ đây hiện đang cô độc một mình. Ngoài ra còn có ba người, không, hai người thôi, lão đầu kia thì không tính đến làm gì. Hai người kia là hai thanh niên có thể nói là " bất kì ai cũng hết lòng giúp đỡ" đó.

"Hừm"

Đám mỹ nữ cùng kêu lên giận dữ, trừng mắt nhìn hắn rồi quay người bay đi, trong nháy mắt đã biến mất.

Độc Cô Bại Thiên lầm bẩm nói " Công phu khinh công thật lợi hại. Ha ha….Lý Thi chắc chắn sẽ không giải thích rõ ràng…… nam đệ tử của võ lâm thánh địa ư…..muốn giết ta à….Ha ha….."

Trương Bình ở bên cạnh nói nhỏ " Cười gian xảo"

Lão Thích cũng nói " Ngàn vạn lần cũng đừng không cẩn thận nhìn ta mà cười như thế"

Lão phến tử có cảm giác sau lưng như pát lạnh, tự nói " Cái tên tiểu tử này….."

"Nè, ba người các ngươi còn đứng đó làm gì. Còn không mau qua đây"

Lão Thích trên mặt có vẻ vui mừng nói " Lão đại, thì ra huynh chính là Độc Cô Bại Thiên. Không thể ngờ Lão Thích ta không cẩn than lại cùng đi với huynh, lại còn có thể xưng huynh đệ nữa chứ. Lão đại sau này huynh cho ta đi theo huynh nhé"

Trương Bình cũng hưng phấn lên tiếng " Lão đại, ngươi chính là thần tượng của ta. Cầu xin ngươi chỉ ta Cửu chuyển thần công để ta có thể vang danh thiên hạ, trở thành ngôi sao mới trong võ lâm".

Cặp mắt của lão phiến tử đảo qua đảo lại một hồi rồi ngoác miệng ra nói " Độc Cô Bại Thiên? Sao ta chưa từng nghe qua? Có phải là một vị thiên vương cao thủ không?"

Lão Thích cùng Trương Bình tức thì cùng quát lên " Câm miệng" khiến cho lão phiến tử liền ngậm miệng lại không nói gì.

Độc Cô Bại Thên nói " Ba người các ngươi không cần phải tung hứng nữa làm gì. Nếu nguyện ý nghe theo lời ta thì theo ta, còn không thì đường ai nấy đi" Nói xong liền quay người bỏ xuống núi.

Ba người cùng kêu lên " Chờ ta với" rồi vội vã chạy theo sau.

Bốn người chạy nhanh xuống núi. Trương Bình thở hồng hộc nói " Lão đại, ngươi chạy làm cái gì thế?"

Lão Thích cũng hỏi " Lão đại, không phải hồi nãy ngươi gạt mấy nữ nhân đó để bỏ chạy đó chứ?"

Độc Cô Bại Thiên nói " Ở đó ta chỉ sợ gặp một nữ nhân trên Vụ Ẩn phong, sau này các ngươi sẽ biết. Đi thôi, kiếm lấy nơi nào đó ăn uống cái đã" Nguồn: http://truyenfull.vn

Lão phiến tử nhỏ giọng chửi" Đúng là có ác tâm mới vậy mà"

Độc Cô Bại Thiên trừng mắt nhìn lão " Lão phiến tử, lão không cần đi theo bọn ta. Bọn ta biết lão sớm muộn gì cũng sẽ là nguồn gốc của phiến toái thôi. Lão sao không đi lừa gạt ai đó nữa đi, mau đi đi thôi"

"Không được, ngươi muốn thế nào thì như thế đó đi. Lão nhân gia ta sẽ coi như là một người hồ đồ đi theo ngươi được chưa. Ai, không hiểu hai con mắt ngươi như thế nào nữa. Những cái mà ta nhìn thấy tuyệt không hề ít hơn các ngươi, những gì ta ăn nhiều hơn các ngươi, đường ta đã đi dài hơn các ngươi. Kinh nghiệm giang hồ của ta phong phú nhiều vô số kể. Với trí tuệ thâm sâu của ta thì ta có thể đưa ra đề xuất hợp lý với lão đại các ngươi……….."

Thấy lão già lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, Độc Cô Bại Thiên vội xua xua tay" Thôi, cứ để cho lão theo bọn ta".

Bốn người liền xuống núi tìm kiếm một quán nhỏ ăn uống. Tiểu trấn nhỏ dưới chân núi Vụ Ẩn phong hôm nay thật sự náo nhiệt. Trên đường xá người võ lâm người mang đao, người mang kiếm đi lại khắp nơi. Cư dân của tiểu trấn cũng vì đó mà tăng thêm thu nhập đáng kể.

"Wow, miueng61 đậu hủ này thật là mêm a. Quá tốt, lão nhân gia đã lâu không được ăn đậu hủ mêm như thế này". Lão phiến tử tay trái cầm một miếng quảy, tay phải cầm miếng đậu hủ mà nước dãi cứ chảy ra hai bên miệng.

Lão Thích nói " Nhìn lão nhân gia ăn không cẩn thận chắc nghẹn họng mất"

Đúng lúc này Độc Cô Bại Thiên chợt nhìn thấy ba bóng người quen thuộc vội cất giọng gọi lớn " Tiểu cữu tử, tiểu….Hạo Nguyệt, Ngạo Nguyệt, Mẫn Nguyệt"

Ba người quay đầu lại nhìn thì thấy Độc Cô Bại Thiên đang vui mừng vẫy gọi liền vội chạy lại. Tư Đồ Hạo Nguyệt nói "Đả giá cuồng, ta cũng đoán ra ngươi nhất định sẽ tới Vụ Ẩn phong mà" Tư Đồ Ngạo Nguyệt cũng nói " Tên tuổi của tên gia hỏa nha ngươi tại Thanh Phong đế quốc bây giờ cũng không tầm thường a. Mới vừa rồi ta còn nghe mấy người võ lâm tại Thanh Phong đế quốc bàn luận về ngươi đó"

"Tỷ phu huynh thật lợi hại. Vừa mới xuất đạo được vài tháng mà danh tiếng đã lớn như vậy rồi" Tư Đồ Mẫn Nguyệt nói.

Độc Cô Bại Thiên cười " Ta căn bản không hề muốn nổi danh như vậy, chỉ là bị người áp bức mà ra thôi. Lại đây, để ta giới thiệu một vài bằng hữu. Trương Bình, Lão Thích thì ta vừa mới coi là bằng hữu. Còn lão nhân gia này thì….là lão phiến tử (hiểu là lừa đảo thôi), không cần phải quan tâm tới lão làm gì"

Lão phiến tử lẩm bẩm " Một chút tôn trọng người già cũng không có"

Độc Cô Bại Thiên nói tiếp" Còn đây là Hạo Nguyệt, Ngạo Nguyệt, Mẫn Nguyệt, đều là bằng hữu tốt của ta"

Cả đám lại phải trải qua một phen khách khí. Lão phiến tử lại lầm bầm nói " Mẫn Nguyệt? Cái tên gì mà nghe kỳ quái vậy trời?" Cả đám nghe thấy liền trừng mắt nhìn lão khiến cho lão vội ngậm miệng lại không dám nói gì.

Độc Cô Bại Thiên nói " Lão thì biết cái gì. Tên này do chính Liễu Nhiên đại sư khi hắn mới sinh ra đặt cho hắn. Lão….không để ý tới lão nữa"

Tư Đồ Hạo Nguyệt nói " Đả giá cuồng, ngươi bây giờ ở đâu thế?"

" Không biết. Bọn ta tới quá muộn nên chẳng kiếm được căn phòng nào cả"

" Ra là vậy. Vậy theo bọn ta đi. Bọn ta thuê được ba phòng đủ cho mọi người cùng ở rồi"

Độc Cô Bại Thiên chưa kịp nói tiếng nào thì Lão Thích đã hào hứng hét lên " Thật quá tốt. Không cẩn thận bọn ta cũng có phòng để ở rồi"

Ba huynh đệ Tư Đồ đưa con mắt kì quái nhìn hắn. Độc Cô Bại Thiên cười nói " Các ngươi không cần phải lấy làm kì lạ. Hắn ta bị thứ bệnh khó ngửi vậy đó, câu nào cũng phải chen vào chữ" Không cẩn thận". Các người không tin thì cứ đánh hắn thật lực đi. Hắn chắc chắn sẽ nói là "Ngươi không cẩn thận đánh ta, ta không đi theo ngươi nữa"" Cả đám nghe xong bật cười lớn khiến cho Lão Thích giận lắm nhưng chỉ biết đưa mắt nhìn.

Trên đường đi, Độc Cô Bại Thiên thì thầm với ba huynh đệ Tư Đồ " Hiện tại ta có thể coi là ngôi sao trong bầu trời Thanh Phong đế quốc nhưng đối với Hán Đường đế quốc thì không có chút quan hệ gì. Các ngươi có hiểu ta muốn nói gì không?" Cả ba nghe xong liền lộ vẻ hiểu rõ.

Tới khách điếm thì Trương Bình, Lão Thích cùng lão phiến tử ba người ở chung một phòng. Độc Cô Bại Thiên cùng ba huynh đệ Tư Đồ ở chung một phòng. Cả bốn người không ngừng nói chuyện với nhau. Hắn đem hết mọi chuyện xảy ra trong vài tháng qua kể cho ba huynh đệ Tư Đồ nghe, chỉ giấu đi việc liên quan tới cung điện dưới đất cùng Huyên Huyên thì giấu đi thôi. Cả ba người nghe xong lộ ra thần sắc ngưỡng mộ. Mẫn Nguyệt nói " Thật không biết phụ thân nghĩ gì nữa.. Bọn ta luyện võ đã nhiều năm nhưng vẫn không cho bọn ta xuất sơn". Ngạo Nguyệt cũng nói " Ta thật sự rất muốn được ra giang hồ vùng vẫy một lần cho biết"

Độc Cô Bại Thiên nói " Các ngươi không phải đang đi lại trên giang hồ sao?"

Tư Đồ Hạo Nguyệt cười khổ " Phụ thân chỉ cho bọn ta thời gian mười ngày, cho bọn ta tới đây mở mang kiến thức thôi. Sau khi tham gia đại hội xong thì phải lập tức quay về nhà"

Độc Cô Bại Thiên trầm ngâm một chút rồi nói " Lần này ta tại Thanh Phong đế quốc có nhìn thấy Minh Nguyệt"

"Cái gì?" Cả ba người cùng lúc kêu lên. Mẫn Nguyệt nói " Tỷ tỷ đã tới Thanh Phong đế quốc sao?"

"Không sai. Ta cũng chỉ tình cờ gặp lại nàng thôi. Ha ha, nàng bây giờ thật sự rất tốt, càng ngày càng đẹp hơn. Ta còn có cảm giác công lực của nàng càng lúc càng cao. Tin rằng không lâu sau thì nàng có thề xuất sơn được rồi" Độc Cô Bại Thiên vừa nói vừa cười.

Ba huynh đệ Tư Đồ đưa mắt nhìn nhau. Từ khi tình cảm giữa Tư Đồ Minh Nguyệt cùng Độc Cô Bại Thiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, mọi người trước mặt hắn ai nấy đều tránh nhắc tới Tư Đồ Minh Nguyệt. Hắn bình thường cũng không bao giờ nhắc tới bốn chữ Tư Đồ Mình Nguyệt. Ai ngờ hôm nay hắn lại đem ra để cười nói được chứ.

Mẫn Nguyệt nói " Tỷ phu, huynh không sao đó chứ?"

"Đương nhiên là không sao. Bất quá từ nay về sau ngươi phải thay đổi gọi ta bằng ca thôi, biết không?"

"Được…………tất nhiên được mà"

"Độc Cô Bại Thiên nhìn cả đám cười nói " Các ngươi không cần phải suy nghĩ lung tung đâu. Ta thật sự không sao mà. Không phải ta cố tình ra vẻ như vậy cho các ngươi xem mà thật sự là tình cảm khi xưa ta đã sớm quyết định từ bỏ rồi."

Nhìn thấy sắc mặt vui vẻ của Độc Cô Bại Thiên, ba người cuối cùng cũng cảm thấy an tâm. Tư Đồ Hạo Nguyệt nói " Bọn ta đã lâu rồi không so tài. Hôm nay nhất định phải tỉ thí một phen mới được"

Độc Cô Bại Thiên lắc lắc đầu nói " Không được. Lúc này đang là lúc quan trọng. Có rất nhiều nhân vật võ lâm đang tụ tập ở đây. Nếu bọn ta ở đây mà thi triển quyền cước thì chẳng phải đang rước phiền toái vào người sao"

Lúc này ở ngoài song cửa truyền vào một thanh âm rất êm tai nhưng lại tràn đầy sự giận dữ " Độc Cô Bại Thiên mau lăn ra đây cho ta"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.