Tần Sanh và Lãng Yên cùng đi máy bay tới bờ biển. Đến nơi, thấy bọn Từ Dương, Lãng Yên còn có chút giật mình, bởi vì Trương Mẫn Mẫn cũng có mặt. Từ Dương tới bên cạnh Lãng Yên, dựt dựt dây quần của hắn, nói, “Trương Mẫn Mẫn không biết nghe ai nói là ông sẽ đến, sau đó cũng theo tới đây luôn.”
Lãng Yên quay đầu đi, thấp giọng nói “Không sao.”
Trương Mẫn Mẫn từ phòng thay quần áo vừa đi ra, bọn con trai đều nhìn sang phía cô. Trương Mẫn Mẫn đưa mắt tìm kiếm Lãng Yên trong đám người nhưng không thấy hắn. Mấy cô gái khác lại gọi cô cùng đi mua đồ uống. Lúc này Lãng Yên mới đi ra từ phòng thay quần áo, phía sau là Tần Sanh, không biết đang tán gẫu chuyện gì. Trương Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua mới đi đến cửa hàng đồ uống.
Lãng Yên và Tần Sanh đều chỉ mặc quần bơi. Ngày thường hay chơi bóng, làn da Lãng Yên biến thành màu tiểu mạch, hình thành thế đối lập trực tiếp với con gà luộc Tần Sanh. Lãng Yên đưa tay cản Tần Sanh, nói, “Oa, Tần Sanh sao cậu trắng như con gái vậy? Lát nữa phơi nắng đen người cũng đừng khóc nhè nha.”
Tần Sanh cúi đầu nhìn cát, “Tớ tớ tớ phơi phơi nắng không đen, hơn nữa hơn nữa tớ mới mới mới không khóc nhè.”
Nhóc mập nằm trên thuyền phao, Tần Sanh thấy thuyền phao liền hưng phấn, lôi kéo Lãng Yên chạy về phía biển. Nhóc mập ngồi dậy, vỗ vỗ thuyền, “Tần Sanh, ngồi lên nào.”
Tần Sanh bò lên thuyền phao, nằm dang chân dang tay ra, sau đó liền bất động, nhóc mập đá cẳng chân cậu một cái, “Tần Sanh, hai chúng ta có thể làm sụp cái thuyền này không nhỉ?”
Lãng Yên nói, “Dễ lắm. Một mình ông cũng bằng ba lần Tần Sanh rồi.”
Nhóc mập chê hắn là đồ mất nết. Tần Sanh nghiêng đầu nhìn bọn họ nháo nhào náo loạn một hồi, Lãng Yên cũng nằm xuống, chân duỗi vào trong nước.
Trương Mẫn Mẫn mua đồ uống về, hướng về phía bọn họ hô một tiếng, “Mọi người tới uống chút gì đi.”
Nhóc mập vừa nghe có đồ uống liền chạy ngay lên bờ. Lãng Yên vỗ vỗ mặt Tần Sanh, “Muốn uống gì không?”
Tần Sanh lắc lắc đầu, “Không khát.”
Lãng Yên đứng dậy nói với Trương Mẫn Mẫn, “Bên này không cần đâu.”
Quay đầu thấy Tần Sanh vẫn còn nằm không nhúc nhích, Lãng Yên nghịch ngợm duỗi tay chọt chọt eo cậu. Tần Sanh giống như bị chọc trúng cái chốt mở kỳ quái nào đó, đột nhiên ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn Lãng Yên, hắn liền ha ha ha cười. Cảm thấy thú vị, hắn lại giơ tay cào lòng bàn chân Tần Sanh. Cậu muốn né, Lãng Yên lại túm chặt chân cậu, cậu năn nỉ, “Đừng đừng đùa, ngã ngã xuống mất.”
Lãng Yên không dừng tay, lại đổi sang cù chỗ khác. Tần Sanh né hắn, xoay người rớt xuống biển. Lãng Yên ghé vào thuyền, chờ Tần Sanh nổi lên, đợi một hồi lâu cũng chưa thấy. Lãng Yên duỗi tay vào trong nước, liền bị Tần Sanh kéo rớt xuống biển.
Lãng Yên không ngờ cậu bơi khá như vậy. Hắn ở trong nước đi tới gần cậu, hai người đều nhịn thở không ngoi lên, Tần Sanh thấy Lãng Yên càng dựa càng gần, cứng đờ bất động. Lãng Yên lại muốn bắt nạt cậu, dùng chóp mũi cọ cọ lên chóp mũi cậu, Tần Sanh cảm thấy trái tim sắp sửa nảy ra ngoài, không nhịn thở được nữa liền ngoi lên, ghé vào thuyền th ở dốc, “Nhóc mập mập nói nói đúng, cậu cậu cậu mất nết rồi.”
Buổi tối trở lại khách sạn, Tần Sanh với Lãng Yên ở một phòng, bọn Từ Dương đặt toàn là phòng hai người. Lúc tắm xong phát hiện điều hòa bị hỏng, gọi phục vụ lên mãi chưa sửa xong, cuối cùng khách sạn cho bọn họ đổi phòng khác.
“Thưa anh, ngại quá, chúng tôi chỉ còn phòng tình nhân thôi, anh xem.”
Tần Sanh vừa nghe, hai tai đỏ cả lên, Lãng Yên đứng sau nhìn thấy liền cười, “Vậy thì phòng tình nhân.”
Phòng này có một giường lớn hình tròn, chuyên phục vụ cho các đôi tình nhân. Trên giường trải đầy cánh hoa hồng. Phòng tắm cũng là kính mờ. Lúc tắm ở ngoài có thể nhìn thấy bóng người, nếu tắm vào buổi tối, ở ngoài cơ bản là có thể thấy đại khái. Tần Sanh không dám nghĩ tiếp nữa, đổi phòng thì rất phiền phức. Cậu nằm lên giường, Lãng Yên bỏ hành lý xuống, tắt đèn. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, tầm nhìn mơ hồ, không gian yên ắng, tiếng sóng biển xô vào nhau dập dìu. Hai người rõ ràng chưa ngủ, lại không ai nói chuyện. Không khí yên tĩnh thế này, Tần Sanh cũng không dám trở mình.
Lãng Yên thấy Tần Sanh căng thẳng co ro thành một đống, duỗi tay qua lật Tần Sanh lại để cậu đối mặt với hắn, muốn nói chuyện để phân tán sự chú ý của cậu, “Ngày mai muốn đi dạo không, nghe nói ở đây sữa dừa rất ngon.”
Lãng Yên cùng cậu dứt quãng trò chuyện, Tần Sanh ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Hôm sau tỉnh lại, cậu phát hiện tối qua quên sạc di động. Pin cũng không còn nhiều, Lãng Yên bảo cậu đừng cầm máy theo, “Dù sao cậu cũng đi cùng tớ, không cần mang theo đâu.”
Hai người ra cửa gặp ngay Trương Mẫn Mẫn, thấy bọn Lãng Yên muốn ra ngoài, Trương Mẫn Mẫn liền hỏi bọn họ muốn đi đâu, “Định đi dạo.”
Trương Mẫn Mẫn mỉm cười hỏi, “Chúng ta cùng đi nhé? Vừa lúc muốn mua ít đặc sản trên đường.”
Lãng Yên không tiện từ chối, đành phải đi ba người.
Dịp quốc khánh đi đâu cũng đông. Dạo xong cửa hàng đặc sản, ba người đều cảm thấy có chút mệt mỏi. Lãng Yên nói đi mua sữa dừa, bảo Tần Sanh và Trương Mẫn Mẫn ở ven đường chờ hắn.
Trương Mẫn Mẫn lần này cố tình theo tới đây là để tìm Lãng Yên giáp mặt nói chuyện, nhưng Tần Sanh vẫn luôn đi theo hắn nên cô không có cơ hội gặp riêng. Từ lúc mới bắt đầu, Trương Mẫn Mẫn đã luôn nghĩ cách tách hai người ra.
“Tần Sanh.” Trương Mẫn Mẫn đặt túi xuống mặt đất, “Chúng ta đổi chỗ khác đi, đứng đây đông quá.”
Tần Sanh do dự, “Vậy vậy vậy lát nữa nhỡ nhỡ Lãng Yên tìm không thấy thấy chúng ta thì phải làm sao?”
Trương Mẫn Mẫn có ý tốt nhắc nhở, “Lát nữa chắc chắn anh ấy sẽ gọi điện thoại cho chúng ta.”
Tần Sanh nghĩ nghĩ liền đi theo Trương Mẫn Mẫn tìm chỗ khác. Hai người đi một hồi, tới cạnh một công viên, Trương Mẫn Mẫn nhìn túi rồi nói, “Hình như mua nhầm đồ rồi, cậu chờ tớ một chút nhé, tớ quay lại ngay.”
Không chờ Tần Sanh nói chuyện, Trương Mẫn Mẫn đã rời khỏi.
Lãng Yên trở về, thấy chỉ còn mình Trương Mẫn Mẫn. Hắn đưa một ly sữa dừa cho cô, “Tần Sanh?”
Trương Mẫn Mẫn uống sữa dừa, nhìn nhìn chung quanh, “Vừa nãy em nói mua nhầm đồ, lúc trở về đã không thấy tăm hơi đâu. hay là anh gọi điện hỏi xem.”
Lãng Yên nhíu nhíu mày, “Cậu ấy không mang di động.”
Trương Mẫn Mẫn nghĩ thầm vậy thì càng tốt, “Có lẽ đã về trước rồi.”
Lãng Yên gọi điện thoại cho Từ Dương, Từ Dương nói không thấy Tần Sanh về khách sạn. Lãng Yên nhíu mày càng chặt. Trương Mẫn Mẫn đứng nói, “Lãng Yên, chúng ta đi dạo một chút đi, em có lời muốn nói với anh.”
Lãng Yên bắt lấy di động, “Cô về trước đi, tôi đi tìm cậu ấy.”
Trương Mẫn Mẫn không nhúc nhích, Lãng Yên cũng không rảnh để ý, xoay người định đi. Trương Mẫn Mẫn bắt lấy góc áo Lãng Yên, “Một đứa con trai không xảy ra chuyện gì được đâu.”
Lãng Yên nhìn cô thật sâu, rút áo về, bỏ đi.
Lãng Yên gọi Từ Dương vài cuộc, Tần Sanh cũng chưa về, cuối cùng lúc tìm được Tần Sanh đã là hơn 7 giờ tối. Thấy Tần Sanh ngồi xổm ở công viên, Lãng Yên nhẹ nhõm cả người. Hắn từ từ đi đến, Tần Sanh thấy trước mặt có cái bóng, ngẩng đầu liền thấy Lãng Yên đang cầm một ly sữa dừa. Lãng Yên cũng ngồi xổm xuống, đưa sữa dừa đưa cho cậu. Vốn dĩ là đồ uống lạnh, sau một buổi trưa đã biến thành đồ uống nóng. Lãng Yên duỗi tay xoa đầu Tần Sanh, “Sao không quay về?”
Tần Sanh hút một ngụm sữa dừa, “Tớ tớ tớ sợ cậu tới tới tìm.”
Lãng Yên đỡ cậu dậy, cùng Tần Sanh đan ngón tay vào nhau, nắm chặt, “Đi thôi, chúng ta trở về.”
Lãng Yên không hỏi Trương Mẫn Mẫn vì sao lại vứt Tần Sanh trên phố, trừ chuyện này ra, lần này đi chơi cũng tính là vui vẻ. Lãng Yên chỉ nghĩ về sau không thể tùy tiện giao Tần Sanh vào tay người khác nữa.
Trở lại trường học, Trương Mẫn Mẫn không đi tìm Lãng Yên nữa, học kỳ này cũng nhanh chóng trôi qua một nửa. Lãng Yên bảo Thẩm Đạt tìm phòng cho hắn thuê, chuẩn bị cuối học kỳ này dọn ra.
Đội bóng rổ của trường được chọn đi tham gia đại hội thể thao ở tỉnh khác, huấn luyện hết nửa tháng, nửa tháng sau chính là sinh nhật Lãng Yên. Mấy ngày nay chỉ có một mình Tần Sanh ở ký túc xá, cũng may đi huấn luyện cũng không bị thu di động. Lãng Yên mỗi ngày huấn luyện xong, chờ Tần Sanh lên giường là hắn gọi ngay sang. Mấy đứa cùng phòng Lãng Yên còn tưởng bên kia đầu dây là bạn gái hắn, hâm mộ không thôi.
Tần Sanh ghé vào giường, dán điện thoại bên tai, Lãng Yên gọi một tiếng, cậu ừm một tiếng, Lãng Yên liền nở nụ cười, “Như con cún ấy nhỉ.”
Tần Sanh lẩm bẩm, “Cậu cậu cậu mới giống cún.”
Lãng Yên có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Tần Sanh lúc này. Nếu cậu ở bên cạnh, hắn đã nhéo mặt cậu rồi. “Tần Sanh cậu có đếm không đó, còn mấy ngày nữa tớ về?”
Tần Sanh không nói gì, trong lòng lại nghĩ y như hắn. Lãng Yên đi tập huấn đã lâu lắm rồi.
Lãng Yên thấy Tần Sanh không nói gì, lại bổ sung một câu, “Sắp về rồi, Tần Sanh, sinh nhật tớ cậu chuẩn bị quà chưa?”
“Chuẩn chuẩn bị chuẩn bị rồi.”
Lãng Yên không hỏi là cái gì, luôn muốn chừa cho mình chút hi vọng.
Kỳ thật mỗi ngày gọi điện thoại nội dung đều rất thiếu dinh dưỡng, một là hỏi Tần Sanh hôm nay thế nào, sau đó kể cho Tần Sanh nghe chuyện ở lớp tập huấn. Không phải ngày nào cũng có chuyện hay mà kể, hầu như ngày nào cũng gần giống nhau, không có gì để nói thì Lãng Yên gọi tên Tần Sanh một tiếng, Tần Sanh lại đáp một tiếng, vậy mà hai người lại nấu cháo điện thoại không biết mệt.
Nửa tháng này cảm giác dài hơn hẳn so với bất kỳ lần nào trước kia phải tách ra. Lãng Yên thật vất vả thi đấu xong trở về, Tần Sanh lại bị bố đón đi. Trở lại ký túc xá không thấy ai, hắn gọi cho Tần Sanh, cậu mới ấp a ấp úng nói, tết Nguyên Tiêu, phải về nhà.
Lãng Yên tuy rằng luyến tiếc, nhưng hắn biết chuyện nhà Tần Sanh, chỉ đành an ủi cậu, “Tối nay tớ hẹn bọn lão đại đi ăn cơm, ngày mai chờ cậu về.”
Tần Sanh thông qua điện thoại nói sinh nhật vui vẻ, hai người cúp máy, Tần Sanh mới từ ban công trở lại phòng khách.
Đám Lãng Yên đi ăn, toàn con trai với nhau, lại là sinh nhật Lãng Yên nên ai cũng uống rượu. Tần Sanh không ở đây, Lãng Yên càng thêm buồn bực, một ly tiếp một ly, càng nghĩ càng tức. Sinh nhật hắn mà, ai vắng mặt cũng được, nhưng sao Tần Sanh lại có thể không tới. Tưởng tượng đến cảnh Tần Sanh đang ở nhà, hắn lại không tức nổi nữa, lại bắt đầu lo lắng, có phải lại có họ hàng thân thích này kia chèn ép cậu không. Đám người uống đến tận khi ký túc xá sắp đóng cửa mới tan cuộc trở về ký túc.