Bắt Rồng Làm Hậu (Phược Long Vi Hậu)

Chương 4: Thần dược trị thương



Huyền Long đã tu luyện gần vạn năm, vốn dĩ không yếu đuối đến vậy, nhưng đại kiếp của y đã đến, pháp lực suy giảm dần, nỗi đau trên cơ thể cũng dần cảm nhận một cách rõ rệt hơn, ngay cả vết thương do róc vảy cũng đã kéo dài một thời gian và rất khó liền lại.

Thiên kiếp ngày càng đến gần, y càng ngày càng giống một phàm nhân hơn, khi bị giày vò như vậy, cư nhiên sẽ cảm thấy rất đau đớn.

Nam nhân nằm trên giường đá vừa trải qua hoan lạc sau khi làm chuyện phu thê, trên người không mảnh vải che thân. Đến cả tự kéo chăn lên đắp cho bản thân cũng không làm được, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi. Y quá tin tưởng Yến Diên, chưa từng nghĩ đến việc đề phòng hắn.

Yến Diên lặng lẽ dừng lại bên cạnh giường, tấm mắt hướng về vết thương trên ngực trái của Huyền Long, vết thương đó nằm ngay trái tim, chỉ cần đâm vào đó, y sẽ chết nhỉ...

Sẽ không đau đớn lắm đâu.

Sau đó moi tim y ra, lập tức có thể đem về cứu A Ngọc rồi.

Yến Diên thân là hoàng đế, trong tim luôn có lòng từ bi, nhưng hắn không cho phép bản thân trở thành người do dự thiếu quyết đoán. Lúc đầu trên điện Kim Loan, khi đối diện với những tên gian thần, hắn không hề do dự mà khiến máu tươi chảy thành sông, không một chút mềm lòng. Nhưng bây giờ lại không thể xuống tay.

Yến Diên từ từ nhấc con dao trên tay mình, hắn cầm con dao sáng bóng và nắm chặt đến nỗi những đầu ngón tay trở nên trắng bệch, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thể xuống tay.

Cảm giác khó chịu bao phủ cả trái tim Yến Diên, hắn có cảm giác như mình và Huyền Long không phải chỉ mới gặp nhau một tháng, mà đã gặp nhau ở kiếp trước rồi, hoặc có thể là nhiều kiếp trước nữa. Nếu không tại sao hắn lại có thể mềm lòng được cơ chứ.

Mềm lòng với người khác cũng chính là nhẫn tâm đối với Ninh Chi Ngọc...

Hắn có thể đánh mất bất cứ ai, nhưng người duy nhất hắn không thể mất đi đó chính là A Ngọc.

Yến Diên nhắm mắt, hơi thở run lên, giơ cao con dao trong tay, hướng về phía của Huyền Long.

Nam nhân trên giường bỗng nhiên kêu nhẹ một tiếng, đau khổ nhíu mày, rồi lại trở mình, nhẹ nhàng cuộn tròn người lại, giống như một con thú bị thương, yếu ớt đến mức không thể che dấu được.

Yến Diên dần dần hạ tay xuống, nhìn gương mặt trắng bệch của Huyền Long.

Mũi dao đã dính một chút máu, vừa rồi hắn chỉ đâm nhẹ một chút mà thôi. Một giọt máu từ ngực của Huyền Long chảy xuống tấm lụa trắng.

Trông thật chướng mắt.

Thất thần trong phút chốc, Huyền Long không dự báo trước mà hé mắt, đôi mắt màu xanh thẫm ấy mơ hồ nhìn Yến Diên, một lúc sau mới có chút phản ứng, y khó hiểu hỏi:

"...Tại sao vẫn chưa ngủ?"

Con dao ấy đã nhanh chóng được Yến Diên giấu vào trong tay áo, hắn nhếch mép, nhẹ nhàng nói: "Ngắm ngươi, rất đẹp."

Huyền Long chẳng nhìn ra được điều gì bất thường, y sớm đã quen với vết thương ở trên ngực rồi, vết thương sâu thêm một chút cũng chẳng có gì đáng nói, huống hồ bây giờ thần trí của y cũng không tỉnh táo.

Yến Diên vẫn luôn thích nói những lời mùi mẫn với hắn, Huyền Long trong lòng cực kỳ xấu hổ, nhưng lại chẳng hề biểu hiện ra bên ngoài: "Mau ngủ đi."

Vừa dứt lời, y không chịu nổi nữa liền lập tức ngủ thiếp đi.

Yến Diên thở dài nhẹ nhõm, hắn không dám làm bừa nữa.

Bỏ lỡ cơ hội này, Yến Diên cảm thấy có chút xót xa và hối hận, nhưng cũng có một cảm giác nhẹ nhõm không gọi thành tên.

Tiếp tục đợi...tiếp tục đợi là sẽ được...

Đè nén những tâm tư hỗn loạn đó, Yến Diên đi thay một bộ quần áo sạch sẽ hơn, cẩn thận lau đi vết máu trên người Huyền Long rồi lên giường ôm lấy y mà ngủ.

Ngày hôm sau, Huyền Long sau khi tỉnh lại, cảm thấy thân dưới của mình có một cảm giác rất kỳ lạ, đi lại cũng rất khó khăn. Y đã từng nghe qua chuyện vợ chồng là một chuyện rất hoan lạc, nhưng cụ thể là thế nào y vẫn chưa hề biết. Nói chung là giống như y bây giờ, tinh thần thì rất vui vẻ nhưng cơ thể thì phải chịu khổ một chút, nếu không thì sao có thể đau đến như vậy.

Yến Diên rất thích ăn bánh bao và cháo lá sen của lầu Cảnh Ngự, Huyền Long sau khi tỉnh lại liền đến thành Trường An mua đồ ăn sáng cho hắn. Y trước đây có khi một trăm năm cũng không ra ngoài một lần, đều dựa vào tôm cá trong đầm để sống qua ngày. Bây giờ một ngày lại đến nhân gian tận ba lần. Yến Diên rất kén ăn, hắn thà chịu nhịn đói chứ không thèm đụng đến bất cứ đồ lạnh nào, hắn chỉ ăn mỗi đồ nóng.

Khi y trở về, Yến Diên vẫn còn đang ngủ, Huyền Long đặt hộp cơm lên bàn đá, đưa tay vén một bên vạt áo của mình, để lộ vết thương trên ngực rồi cầm lấy con dao trên bàn.

Chính là con dao mà tối hôm qua Yến Diên muốn dùng nó để gϊếŧ Huyền Long.

Bàn tay của Huyền Long nhẹ nhàng lướt qua trái tim y, ngay lập tức vết thương nơi ngực đó đã được bao phủ bằng một lớp vảy màu đen tuyệt đẹp.

Vảy rồng tại trái tim là thuốc trị bệnh tốt nhất, nhưng bây giờ đã bị rút ra rồi. Huyền Long nhắm đại vị trí của vảy rồng ở phía tim, dùng mũi dao từ từ róc nó xuống.

Huyền Long đè nén sự đau đớn lại, không phát ra bất cứ tiếng động nào, máu chảy nhuộm đỏ cả một góc áo, nhưng may mắn thay y mặc một bộ y phục màu đen, vì vậy không dễ để nhận ra vết máu ấy.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Không lâu sau giọng nói của Yến Diên từ sau lưng y truyền đến.

Huyền Long không nói lời nào liền chỉnh lại y phục của mình, sau khi vết máu trên mũi dao biến mất, y mới quay người về phía Yến Diên đang từ từ ngồi dậy: "Dậy ăn sáng đi."

"Vừa nãy ngươi làm gì thế?" Yến Diên nhìn y bằng một ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị mà cũng không kém phần nghi ngờ, hắn cảm thấy y có gì đó không đúng lắm.

"Không có gì." Huyền Long nói.

"Tại sao đang yên đang lành ngươi lại bị thương?" Nhớ đến vết thương trên ngực y, Yến Diên nhíu mày.

Huyền Long im lặng trong chốc lát, né tránh ánh mắt của Yến Diên nhìn đi nơi khác: "Vô ý thôi."

Yến Diên biết rõ tính cách của Huyền Long, nếu như y không muốn nói, cho dù có gặng hỏi như thế nào cũng không có kết quả gì.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.