Diêu Thẩm và người phụ nữ bị cắt xẻ nhìn nhau với vẻ sửng sốt.
Không ai khác trong nhà hàng có vẻ để ý đến cô. Hoặc là vậy hoặc tất cả những vị khác khác chỉ là kinh ngạc một cách lịch sự khi đối mặt với vết thương hở trên mặt ai đó, và Diêu Thẩm là một tên vô cùng khốn nạn.
Tân Hổ Lỗi để ý thấy vẻ mặt sửng sốt của Diêu Thẩm, đôi đũa của anh ta vẫn giơ lên giữa không trung khi anh nhìn chằm chằm vào bàn bên cạnh.
"Cậu đang nhìn chằm chằm vào cái gì vậy?" Tân Hổ Lỗi hỏi.
Diêu Thẩm cố gắng giải thích ngay khi Tân Hổ Lỗi hướng về phía người phụ nữ đang cười. Cùng lúc đó, một người phục vụ đi ngang qua bàn của cô, che khuất cô khỏi tầm nhìn.
Khi cả cậu và Tân Hổ Lỗi có thể nhìn kỹ lại bàn của cô, không có ai ở đó ngoài một người đàn ông bình thường đang ăn đồ ăn của mình trong im lặng.
Diêu Thẩm nghiến răng. "Không có gì. Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy thứ gì đó thôi."
Cậu gửi một tiếng hét lớn gọi Hệ thống, yêu cầu sự giải thích từ nó, nhưng tất cả những gì cậu nhận được chỉ là một câu trả lời hờ hững:
[Có lẽ là một bóng ma.]
Diêu Thẩm không thể thấy hờ hững được như Hệ thống, và yêu cầu được biết thêm.
[Kết quả của việc nâng cấp Tầm nhìn ban đêm.]
Hệ thống im lặng sau đó và Diêu Thẩm cũng ngừng cố gắng. Cậu đã thu hút được rất nhiều sự chú ý mà không cần phải tự nói chuyện với chính mình rồi.
Không còn hứng thú với cuộc thi ngớ ngẩn của mình với Tân Hổ Lỗi, Diêu Thẩm bắt đầu tự chất đầy bát của mình.
Tân Hổ Lỗi nhìn qua lại giữa cậu và Cao Ngô rồi cũng làm điều tương tự.
—
Đồ ăn ngon như Cao Ngô đã thề, nhưng Diêu Thẩm thấy cơm thèm ăn tan biến sau khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng của con ma bị cắt xẻ đó.
Cậu không ngừng tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô khiến nửa dưới khuôn mặt cô bị phá hủy như vậy, điều khiến cậu ngẩn ngơ suốt bữa tối.
Cao Ngô cố gắng trả tiền đồ ăn cho tất cả, vì bữa tối là ý tưởng của cậu ấy. Diêu Thẩm hơi kinh hãi khi nghĩ đến việc cậu ấy phải trả tiền cho Tân Hổ Lỗi khi anh ta là người đã xen vào cuộc hẹn hò của họ.
"Đã xong rồi", Tân Hổ Lỗi nói, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ sau khi anh ta quay lại mà Diêu Thẩm đã cho là đi vệ sinh. "Cao lão sư có thể đãi Diêu lão sư lần sau. Hãy coi như đây là lời xin lỗi của tôi vì đã đi theo."
Diêu Thẩm nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ khi họ đi ra khỏi nhà hàng.
Bây giờ, Tân Hổ Lỗi đã có lương tâm rồi? Diêu Thẩm sẽ phải để lại một bài đánh giá tích cực về chất lượng chữa bệnh kỳ diệu của món lẩu trong nhà hàng.
Bên ngoài, Cao Ngô nở nụ cười ngượng ngùng với Diêu Thẩm và đá chân xuống vỉa hè. "Ừm, em biết ngày mai có việc, nhưng có một khu chợ đêm gần đây, và em muốn biết liệu ca ca có muốn đi xem không."
Cậu liếc mắt nhìn Tân Hổ Lỗi một cái rồi nói thêm, "Em hiểu nếu đã quá muộn với Tân lão sư và anh ấy muốn quay về khách sạn hơn."
Tân Hổ Lỗi nhún vai, tay vẫn đút trong túi quần.
Trong suốt chuyến đi đến khu chợ đêm, Diêu Thẩm không thể rõ liệu Tân Hổ Lỗi chỉ là không để ý hay anh ta thực sự hiểu lời đề nghị ngầm của Cao Ngô rằng anh ta nên rời đi và quyết định lờ nó đi.
—
Chợ đêm nhộn nhịp và sôi động như Diêu Thẩm mong đợi.
Không khí ấm áp vào cuối xuân thoang thoảng mùi thơm ngon của đồ ăn vỉa hè, béo ngậy và thịnh soạn, khiến Diêu Thẩm thèm chảy nước miếng mặc dù anh đã no.
Ba người họ đi dạo qua tất cả các gian hàng, phớt lờ một số lời chào hàng ồn ào của người bán hàng trong sự im lặng thân thiện, thỉnh thoảng chỉ cho nhau một số mặt hàng.
Diêu Thẩm cảm thấy mình được thư giãn. Buổi tối khá ấm nhưng khi thời gian trôi qua, cái nóng oi bức chuyển từ khó chịu sang thư giãn, dịu đi bởi làn gió nhẹ làm sảng khoái các giác quan và nâng cao tinh thần.
"Này anh đẹp trai! Mua quạt thủ công giúp thổi bay cái nóng nhé!" một người bán hàng gọi Diêu Thẩm, vẫy cậu về phía gian hàng. "Đúng rồi, anh đẹp trai, tôi đang nói chuyện với anh đấy! Một chàng trai ngầu lòi và thời thời như anh cần một chiếc quạt vào mùa hè! Những món đồ cổ điển này không bao giờ lỗi thời hết."
Diêu Thẩm thích thú với lời chào hàng đầy tự tin của anh ta, và phấn chấn khi tâm trạng cậu trở lại vui vẻ, cậu đi về phía gian hàng của anh ta.
Tân Hổ Lỗi và Cao Ngô đi theo sau cậu, sau khi trao đổi một ánh mắt sau lưng cậu.
Nụ cười của người bán hàng nở rộng khi anh ta thấy hai người kia tiến lại gần. "Ah anh đẹp trai, bạn của anh cũng đẹp trai! Họ cũng cần một chiếc quạt đáy."
"Anh có thích chiếc nào trong số chúng không?" Cao Ngô hỏi, nhìn xuống những chiếc quạt được làm tinh xảo với những câu nói, meme và từ lóng trên mạng được viết bằng thư pháp tinh tế trên đó. "Ca ca có thể chọn một chiếc và đệ đệ sẽ tặng nó cho anh như một món quà vì đã đồng ý ra ngoài tối nay."
Đôi mắt của người bán hàng lấp lánh. "Ah, thế thì sao, anh đẹp trai? Có vẻ như bạn của anh cũng nghĩ anh đẹp trai, nào, đừng để anh ấy hụt hẫng. Từ chối một món quà tử tế như vậy sẽ không lịch sự đâu," anh ta nói, nhanh chóng thay đổi chiến lược bán hàng của mình để phù hợp với tình hình.
Tân Hổ Lỗi nhìn xuống những chiếc quạt. "Chọn hai chiếc đi. Tôi cũng sẽ tặng cậu một chiếc."
Gần như không thể kiềm chế bản thân, người bán hàng cười toe toét và vỗ tay vào nhau. "Thế còn như này thì sao anh chàng đẹp trai, ai mua cho anh nhiều quạt nhất sẽ được anh trao một cái ôm "mãi mãi là anh em" siêu chặt?"
Ánh mắt của người bán hàng thèm thuồng tìm kiếm Diêu Thẩm, nhưng cậu đã biến mất, cậu đã trôi dạt đi ngay khi thấy rõ ràng mình sắp trở thành phần thưởng để tranh giành.
Cậu đang ngó nghía một gian hàng bán ốp nhựa điện thoại, thì đột nhiên cảm thấy lạnh. Không thích hợp với buổi tối ấm áp.
Khi cậu nhìn về phía bên trái, nơi luồng khí lạnh dường như xuất phát từ đó, cậu thấy cô gái dị dạng từ nhà hàng. Đứng cách cậu vài bước, nhìn cậu chăm chú.
"Sao cậu lại nhìn thấy tôi?" cô hỏi, giọng khàn khàn vì lâu không dùng. Như thể đã lâu lắm rồi cô không cố tình phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Diêu Thẩm cụp mắt xuống và tiếp tục chăm chú xem ốp lưng điện thoại, giả vờ như cậu không nhìn thấy cô ấy.
"Cậu có thể giúp tôi không, anh bạn?" cô ấy hỏi, hiện ra bên phải Diêu Thẩm, mang theo luồng khí lạnh.
Diêu Thẩm nhặt một chiếc ốp ngẫu nhiên và đưa sát lên mặt, xem xét kỹ lưỡng. Mắt cậu gần như lác vì nhìn chằm chằm vào nó.
Cậu đắm chìm vào việc giả vờ không nhìn thấy bóng ma gần đó đến nỗi cậu gần như nhảy dựng lên khi một bàn tay đặt lên vai cậu.