Âm nhạc vang lên, khúc dạo đầu là âm thanh hoà tấu của sáo tiêu và đàn cầm, tiếng nhạc du dương mà uyển chuyển, sau khi bức màn sân khấu mở ra, những gì khán giả nhìn thấy là một khung cảnh mang phong cách cổ xưa.
Đào Nguyện mặc áo dài và quần dài màu đỏ, đây là một bộ cổ trang tương đối trung tính, cậu không mặc váy vì các động tác vũ đạo có rất nhiều động tác giơ chân và nhảy lên.
Đào Nguyện ngồi xổm đưa lưng về phía khán giả, khi bức màn mở ra, Đào Nguyện từ từ đứng dậy theo nhịp điệu của âm nhạc, sau đó vươn vai và bắt đầu múa.
Sau khi cậu quay người lại và khuôn mặt của cậu xuất hiện trên màn hình lớn, rất nhiều khán giả không tự chủ được đã phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán, đây là lần đầu tiên họ cảm nhận được thế nào là vẻ đẹp rung động lòng người.
Đào Nguyện không chỉ ăn mặc trung tính mà các động tác vũ đạo cũng là trong nhu có cương, dáng múa dứt khoát, mang đến cho người ta cảm giác tao nhã và tiêu sái không thể giải thích được. Thông thường, khi các giống cái khác giả nữ ít nhiều đều sẽ có chút cảm giác nam giả nữ, nhưng Đào Nguyện giả dạng lại khiến họ có cảm giác như nữ giả nam vậy, vừa có nét nữ tính xinh đẹp quyến rũ, vừa thanh tú khôi ngô của nữ giả nam.
Zorley ngồi trong khán phòng, nhìn Đào Nguyện nhảy múa nhẹ nhàng trên sân khấu, hắn thực sự rất muốn kéo bức màn sân khấu lại không cho những người khác nhìn. Bởi vì ánh mắt lay động của Đào Nguyện có thể câu mất trái tim và hồn phách của người khác. Nghĩ đến việc sau màn biểu diễn này chắc chắn sẽ có nhiều người nhớ thương cậu, Zorley liền nhịn không được cảm thấy ghen trong lòng.
Tim của các binh lính đập nhanh, hơn nữa còn không khỏi nuốt nước miếng, bởi vì ánh mắt thướt tha yêu kiều của cậu cùng với khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo một cảm giác cao quý không thể mạo phạm. Mặc dù họ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình vì cảm giác rung động, nhưng họ không có bất kỳ một ảo tưởng nào về phương diện nào đó cả, bởi vì khí thế của cậu khiến người ta cảm thấy không thể mạo phạm, thậm chí có chút ảo tưởng trong lòng cũng là một loại tội ác.
Đào Nguyện không ngừng nhảy múa theo điệu nhạc, khán giả bên dưới lúc đầu chỉ lo ngắm nhìn gương mặt của cậu, nhưng càng về sau, họ càng bị thu hút bởi dáng múa của cậu. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy kiểu múa kết hợp với nhiều động tác võ thuật như vậy, nhưng họ không cảm thấy nó kỳ lạ chút nào mà còn cho rằng nó rất đẹp nữa, và cũng càng ngày càng chăm chú theo dõi động tác của cậu.
Trong mắt những binh lính đó, Đào Nguyện lúc này như một đóa hoa sen đỏ đang nở rộ vậy, đỏ rực như lửa, đẹp vừa giống yêu vừa giống tiên.
Khi những người khác đều bị động tác của Đào Nguyện thu hút và chăm chú theo dõi màn trình diễn của cậu, Hermin - người đang đứng ở góc bên kia sân khấu - nắm chặt tay và nhìn Đào Nguyện với ánh mắt đầy ghen ghét.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt sau khi trang điểm của Đào Nguyện, cậu ta biết mình thua chắc rồi, sau khi nhìn thấy động tác vũ đạo của cậu, dù không cam lòng thế nào thì cậu ta cũng phải thừa nhận rằng ít nhất về vũ đạo, cậu ta không giỏi bằng Đào Nguyện.
Bất cứ ai từng học khiêu vũ chuyên nghiệp đều có thể nhìn ra được những động tác mà Đào Nguyện thực hiện trông có vẻ thoải mái và uyển chuyển rất khó để làm cho đúng, đồng thời nó còn đòi hỏi một số kỹ năng võ thuật nhất định nữa.
Hermin có chút lo lắng nên mới tới đây xem, giờ cậu ta không cần lo lắng nữa, bởi vì dù chưa có kết quả nhưng cũng đã rất rõ ràng rồi. Điều duy nhất cậu ta cảm thấy may mắn là Cornin không có tới xem Đào Nguyện biểu diễn, nếu không, cậu ta sẽ càng lo lắng hơn.
Sau khi màn sân khấu khép lại, Đào Nguyện từ sân khấu đi xuống, nhận lấy khăn lông Rumja đưa rồi lau mồ hôi trên trán và cổ. Đối với nhạc kịch, ở giữa còn có thể tìm được khoảng trống để nghỉ ngơi một lúc, nhưng đối với các tiết mục vũ đạo thì phải nhảy liền tù tì. Vì độ khó của các động tác nhảy, mà Đào Nguyện lại nhảy một mình trong nửa tiếng đồng hồ nên cũng đã thấm mệt.
“Vất vả rồi.” Rumja nói với Đào Nguyện, “Hồi nãy tôi có nhìn biểu cảm của đám binh lính, vai chính của buổi biểu diễn đầu tiên lần này chắc chắn sẽ là cậu.”
“Tôi nhảy hết mình như thế, nếu vẫn không thể giành được vai chính của buổi biểu diễn đầu tiên, sau này tôi sẽ không nhảy nữa.” Đào Nguyện vừa nói vừa đi vào phòng hóa trang tẩy trang.
Khi các binh sĩ rời khỏi phòng biểu diễn, tất cả đều mang vẻ mặt kích động và hưng phấn, có người quay lại màn trình diễn vừa rồi của Đào Nguyện và bây giờ nóng lòng muốn chạy về phòng để xem lại. Những binh lính quên quay lại vì quá tập trung xem bao vây các binh lính có quay video, không gửi video clip cho bọn họ thì không cho đi.
Các binh lính vừa xem video clip vừa luôn miệng thảo luận và tán thưởng.
“Quá đẹp! Nhìn gương mặt này đi, y như được tổng hợp bằng hiệu ứng đặc biệt ấy. Không ngờ chỉ trang điểm mà có thể đẹp như vậy, quá thần kỳ!”
“Tôi thấy khí chất và động tác vũ đạo của cậu ấy mới là thần kỳ nhất. Các ông hãy nhìn động tác này đi, cho dù tôi không hiểu gì nhiều về vũ đạo cũng có thể nhìn ra động tác này không hề dễ. Thật sự quá đẹp.”
“Vũ đạo tuy đẹp, nhưng tôi vẫn thích ngắm gương mặt này hơn, cảm giác có nhìn cả đời cũng không chán ý.”
“Đám chúng ta muốn nhìn cũng chỉ có thể nhìn qua video thôi, tưởng tượng đến tên nào đó có thể nhìn người thật cả đời, tôi liền đố kỵ mà muốn tẩn cho tên đó một trận.”
“Đừng bi quan như vậy, chúng ta cũng có cơ hội mà, mặc dù cơ hội rất nhỏ, nhưng ít nhất trong hai ba năm này, chúng ta không chỉ ở cùng một hạm đội với cậu ấy mà còn có rất nhiều cơ hội ở cùng một tàu nữa, vẫn sẽ có cơ hội thôi…….”
“Đừng có mơ, dù trên tàu hay trong căn cứ, Quân nhân Văn nghệ bọn họ đều có khu sinh hoạt riêng, chúng ta muốn tiếp cận bọn họ còn khó hơn nhiều so với tiếp cận kẻ địch mục tiêu nữa.”
“Đến nằm mơ mà cũng không cho nữa hả? Đúng là ác độc, tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi, cậu ấy sẽ là người tình trong mộng của tôi. Nhưng khi nghĩ đến việc sau này cậu ấy sẽ kết hôn với người khác khiến trái tim tôi bắt đầu đau nhói…….”
“Hy vọng cậu có thể kết hôn chậm một chút, vậy thì hy vọng trong lòng chúng ta cũng có thể giữ thêm một thời gian nữa.”
Hai tiếng sau khi buổi biểu diễn kết thúc, khu vực giải trí hầu như không có ai, trong lòng Cornin rất khó hiểu, gã bước vào ký túc xá của một người lính, thấy họ đều nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng với vẻ mê mẩn, bèn tò mò hỏi: “Các cậu đang xem gì đấy?”
“Phân đội trưởng, hôm nay anh không có đi xem Quân nhân Văn nghệ biểu diễn à?” Một binh lính ngẩng đầu hỏi.
“Không, sao thế?” Cornin nghi hoặc hỏi, bởi vì Hermin không cho gã đi, gã cũng đã đồng ý với cậu ta là sẽ không đi xem cho nên không có đi.
“Phân đội trưởng, anh mau tới đây xem đi, sau khi xem xong, đảm bảo anh sẽ hối hận.”
“Tôi hối hận cái gì?” Cornin ngồi xuống, sau đó nhìn vào màn hình máy tính của binh lính nọ, sau khi nhìn thấy gương mặt kia, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hỏi: “ Đây là ai?”
“Là Quân nhân Văn nghệ Roche. Phân đội trưởng, anh chưa từng gặp cậu ấy đúng không? Mặc dù sau khi trang điểm và không trang điểm mang đến cho người ta cảm giác khác biệt rất lớn, nhưng vẫn có thể nhận ra là cậu ấy.”
Cornin nhìn màn hình, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, sao gã có thể không biết đây là ai chứ? Chỉ là do quá ngạc nhiên và sốc nên mới hỏi trong vô thức thôi.
Trước giờ gã chưa từng nhìn thấy bộ dáng nguyên chủ mặc nữ trang và khiêu vũ, tuy rằng bộ đồ mà Đào Nguyện mặc không được tính là nữ trang, nhưng lớp trang điểm trên mặt thì quyến rũ mà không thô tục, mê người mà không diễm lệ, dáng múa khi thì mềm mại như nước, khi thì uyển chuyển hữu lực như cá. Với dung mạo cùng dáng người này, trông cứ như một nhân vật ảo được tạo ra bằng công nghệ máy tính vậy, nhưng dù có thật hay không thì người ta vẫn không khỏi động lòng với cậu.
“Phân đội trưởng, có muốn em gửi cho anh không?” Binh lính hỏi như vậy là vì muốn gã dùng máy liên lạc hoặc máy tính của mình để xem, để hắn tập trung xem của mình.
Cornin định thần lại, nhưng đôi mắt vẫn không thể rời khỏi màn hình, do dự một lúc mới nói “…… Không cần.”
“Thật sao?” Binh lính ngạc nhiên nhìn gã, bởi vì gã rõ ràng xem rất mê mẩn mà lại từ chối, nhưng nghĩ đến gã đã có người yêu, binh lính lập tức như hiểu ra.
Cornin đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở hành lang hồi lâu, trong lòng do dự cùng rối rắm, gã muốn về phòng của mình, nhưng khi vừa đi được một bước lại không tự chủ được xoay người đi vào ký túc xá của binh lính.
“Phân đội trưởng, có chuyện gì ạ?” Binh lính ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn gã.
“…… Cậu, gửi mấy clip trong máy tính của cậu đến máy liên lạc của tôi đi.” Cornin kìm lại cảm xúc chột dạ trong lòng, nhỏ giọng nói với binh lính.
“À……, nhưng mà, không phải anh vừa nói…….”
Binh lính chưa kịp nói xong thì Cornin đã xoay người đi ra ngoài, binh lính cảm thấy Cornin hơi kỳ lạ nhưng vẫn làm theo lời gã nói.
Cornin nhìn vào sổ ghi thông tin của mình và nhận các video clip do binh lính gửi cho gã, đột nhiên có một tin nhắn gửi đến, là của Hermin.
Sau khi bấm vào để đọc nội dung do Hermin gửi cho mình, Cornin giấu các video clip vừa nhận được vào một thư mục có mật khẩu rồi đến cuộc hẹn.
Suy nghĩ của con người ở thế giới này chính là còn sống thì nhất định phải hưởng thụ cho đủ, ngay cả những binh lính cũng sẽ toàn tâm toàn ý tận hưởng lúc không chiến đấu. Họ đều được huấn luyện chuyên nghiệp và có thể chuyển đổi giữa hai trạng thái là tập trung chuẩn bị chiến đấu và thư giãn, tận hưởng. Giấy trước có thể đang tận hưởng điều gì đó, giây tiếp theo có thể cống hiến hết mình để chiến đấu.
Cho nên trên thuyền có hai loại địa điểm dành riêng cho binh lính thư giãn hưởng thụ một mình, một loại là thư giãn về phương diện nào đó, chính là nơi giải quyết vấn đề sinh lý, bên trong trang bị rất đầy đủ. Loại còn lại là một nơi thư giãn tương đối đơn thuần và thuần khiết, được trang trí như một quán cà phê, bên trong có ghế mát xa, có thể uống cà phê, trà, ăn điểm tâm và xem phim.
Khi ở căn cứ, có rất nhiều nơi vui chơi giải trí và cũng có rất nhiều nơi để hai người hẹn hò, nhưng ở trên tàu thì hai người về cơ bản chỉ có thể hẹn hò trong phòng uống rượu và tán gẫu mà thôi. Mặc dù thỉnh thoảng có thể hẹn hò trong phòng của Cornin, nhưng trong phòng của Cornin vẫn có một phó đội trưởng ở đấy, bọn họ đâu thể bắt người ta đi chỗ khác đợi được.
Zorley đã thấy hết phản ứng của đám binh lính rồi, tuy đã sớm đoán được sẽ có nhiều tình địch hơn, nhưng khi nghe thấy đám binh lính đó nói rằng muốn theo đuổi Đào Nguyện, hắn vẫn cáu kỉnh hơn hắn tưởng tượng, vả lại trong cảm giác bực bội còn không tự chủ được mang theo chút đắc ý nữa.
Vào buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Đào Nguyện và Rumja nằm trên giường nghỉ ngơi.
Rumja vẫn luôn theo dõi số lượng quà tặng ngày càng tăng của Đào Nguyện và lâu lâu lại báo cáo số lượng cho cậu. Khi màn trình diễn của Đào Nguyện vừa mới kết thúc hơn mười phút, số lượng quà tặng đã vượt qua Hermin, một lần nữa xếp hạng nhất, còn bây giờ thì số lượng quà tặng đã gấp mấy lần cậu ta rồi.
“Tôi thực sự muốn xem biểu cảm của đám người nói rằng Hermin sẽ luôn thống trị bảng xếp hạng quá đi à, chắc là vừa ghen ghét vừa nóng nảy nhỉ?” Rumja nhìn màn hình cười nói.
Đào Nguyện cũng luôn nhìn vào màn hình của máy liên lạc, có điều thứ cậu xem là tin nhắn của Zorley gửi cho mình. Zorley đã gửi rất nhiều tin nhắn cho cậu, những tin sau toàn là bảo cậu đến chỗ của hắn để gặp mặt. Đào Nguyện không trả lời hắn tin nào cả, cố ý làm hắn nóng vội, nhưng khi nhìn thấy tin cuối cùng, cậu không thể không đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài gặp hắn.
“Tôi ra ngoài đây, đêm nay chắc sẽ không về đâu. Nếu như có chuyện gì thì cậu nhớ gửi tin nhắn cho tôi liền nha.” Đào Nguyện nói với Rumja.
Rumja ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: “Không chiến tranh lạnh nữa?”
“Xem tình huống đã.” Đào Nguyện nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Đào Nguyện bước ra khỏi khu ký túc xá của Quân nhân Văn nghệ và đi đến phòng của Zorley theo con đường trước đó. Bởi vì trong tin nhắn mà Zorley đã gửi cho cậu nói rằng nếu cậu không muốn đến phòng của hắn, vậy thì hắn sẽ tới ký túc xá của Quân nhân Văn nghệ để tìm cậu.
Cho dù Zorley là thiếu tướng và là đội trưởng của đội tác chiến đặc biệt, hắn vẫn cần sự phê chuẩn đặc biệt để vào ký túc xá của Quân nhân Văn nghệ. Đào Nguyện không muốn chỉ vì mình giận dỗi hắn mà làm hắn sử dụng đặc quyền, cho nên quyết định đi gặp hắn, dù sao cậu cũng không định chiến tranh lạnh với hắn lâu.
Đào Nguyện vừa đi đến chỗ rẽ đã bị một bàn tay kéo đi, sau đó đè cả người cậu vào tường.
“Chú làm gì vậy?” Đào Nguyện vùng vẫy, muốn rút tay về.
Zorley nhìn cậu hỏi: “Tại sao lại tránh mặt tôi và không thèm trả lời tin nhắn của tôi?”
“Trong lòng chú biết rõ.” Đào Nguyện vẫn đáp như vậy.
Nhìn dáng vẻ trừng mắt của Đào Nguyện, Zorley yêu chết đi được, không nhịn được cúi đầu định hôn cậu.
Đào Nguyện nghiêng đầu né tránh, cậu nhìn vị trí của camera, đè thấp giọng nói: “Chú không thể về phòng rồi nói sao? Một hai phải ở trên hành lang hỏi tôi những lời này.”
Zorley không hôn được miệng cậu, đành hôn chụt một cái vào mặt cậu, sau đó nắm tay cậu bước nhanh về phòng.
Nhìn thấy cảnh này, các binh lính trong phòng giám sát vô cùng kích động trong lòng, nhưng họ vẫn bất động và bình tĩnh. Mấu chốt là, ngay cả khi họ nhìn thấy bí mật mà không ai khác biết, họ chẳng những không thể nói cho người khác biết mà thậm chí còn không được thảo luận về nó.
Họ đều là những người được đào tạo chuyên nghiệp, sự kiện dù lớn đến đâu cũng khó gây ra dao động trong lòng họ. Song, con người ta có tâm thích ngồi lê đôi mách, nếu họ nhìn thấy chuyện rất nghiêm trọng cần phải giữ bí mật thì sẽ không kích động như vậy, nhưng cái kiểu drama có thể chia sẻ này lại không được nói với người khác, ngược lại khiến họ cảm thấy nhịn có chút khó chịu.