*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Min
Sau khi Hứa công công nhanh chóng chuẩn bị ổn thỏa những thứ cần chuẩn bị, Tiêu Thuân Diệp đưa tay về phía Đào Nguyện, nắm tay cậu và đi lên phía trước.
Hai người viết tên lên giấy đỏ, Hứa công công dùng khay tiếp nhận rồi bỏ giấy đỏ vào trong chậu than.
Tiêu Thuân Diệp tự mình rót hai ly rượu, đưa một ly cho Đào Nguyện, sau đó nâng ly rượu của chính mình lên, nhìn Đào Nguyện nói: “Trẫm nguyện cùng khanh đồng cam cộng khổ, bạch đầu giai lão.”
“Thần nguyện cùng bệ hạ cử án tề mi*, bên nhau tới già.” Đào Nguyện cũng nâng ly rượu lên nói.
*vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của lương hồng thời hậu hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày).
Ánh mắt hai người nhìn nhau đều dạt dào tình ý, như thể giờ phút này không có ai cả, trong mắt họ chỉ có nhau mà thôi.
Hứa công công đã châm lửa, hai người rót rượu trong ly vào chậu than.
Hứa công công chôn tro đã đốt xuống đất, trụ trì gỡ xuống hai sợi dây đỏ sạch đặt lên khay do Hứa công công cầm.
Hứa công công bưng khay đi đến trước mặt Tiêu Thuân Diệp và Đào Nguyện, hai người cột dây đỏ vào tay nhau.
Các phi tần nhìn hành động của hai người đều ghen tị phát khóc, Hoàng Thượng là Hoàng Thượng của thiên hạ, là phu quân của tất cả phi tần trong hậu cung, sao có thể chỉ cùng một mình Mục Tịch đồng cam cộng khổ, bạch đầu giai lão?
Người có tâm trạng phức tạp nhất dĩ nhiên là Diệp Dung, bàn tay giấu trong tay áo của cậu ta sắp tự bấu mình đến chảy máu mới miễn cưỡng giữ được cảm xúc, không lộ ra vẻ ghen tị ở trên mặt.
Diệp Dung cảm thấy nếu Đào Nguyện là chính thê thì cậu ta cũng là bình thê, chuyện này rõ ràng có thể ba người cùng nhau làm, nhưng Tiêu Thuân Diệp lại bỏ mặc cậu ta và chỉ cầu nguyện với Đào Nguyện cùng nhau bạch đầu giai lão, hại cậu ta mất hết mặt mũi trước mặt mọi người. Hơn nữa, ông nội và cha của cậu ta cũng ở đây, thế mà Tiêu Thuân Diệp lại không cho nhà họ Diệp chút mặt mũi nào, trong lòng cậu ta vừa tức vừa đau.
..................
Tiêu Thuân Diệp dẫn mọi người đi thăm ngọn núi phía sau của chùa Lạc An, từ từ đi sâu vào ngọn núi phía sau, khung cảnh cũng trở nên thanh u hơn.
Khi đến nơi có nhiều cây ăn quả, Tiêu Thuân Diệp kêu mọi người nghỉ ngơi một lát, hắn dẫn Đào Nguyện và các phi tần đến một đình nghỉ chân bằng gỗ đơn sơ dài khoảng mười mét để nghỉ ngơi, các đại thần ngồi nghỉ ngơi bên ngoài đình.
Nhiều cây ăn quả gần đó đều trĩu quả, không chỉ đẹp mà còn toả ra hương thơm trái cây. Nhóm tiểu thái giám đi hái một ít trái cây tươi, dâng những quả ngon nhất cho Tiêu Thuân Diệp và Đào Nguyện, sau đó là các phi tần, cuối cùng là các đại thần và cáo mệnh phu nhân.
Mặc dù chúng đều là những loại trái cây thông thường nhưng khi hái và ăn ngay lại trở nên rất mới mẻ và thú vị.
Đào Nguyện nhìn hoa quả trong mâm trái cây, không cảm thấy thèm ăn.
Tiêu Thuân Diệp cầm một quả táo thật xinh đẹp đưa cho cậu, Đào Nguyện lắc đầu tỏ vẻ mình không muốn ăn.
Đám phi tần nhìn thấy Đào Nguyện dám từ chối quả táo mà Hoàng Thượng đưa, trong khi bọn họ muốn Hoàng Thượng tự tay đưa lại không có được đãi ngộ như vậy, không khỏi lại cảm thấy ghen tị.
Đào Nguyện quay đầu nhìn xung quanh, chỉ vào cây thanh mai cao lớn duy nhất ở đằng xa và bảo thái giám đi hái mấy quả thanh mai*.
Nhóm tiểu thái giám rất nhanh đã hái được một đĩa thanh mai nhỏ, rửa sạch rồi dâng lên Đào Nguyện.
Đào Nguyện cầm một quả lên cắn một miếng, nó rất chua nhưng cậu lại thấy ngon.
Tiêu Thuân Diệp thấy Đào Nguyện ăn đĩa thanh mai với vẻ thích thú, chỉ nhìn thôi mà hắn cũng cảm thấy ê buốt răng rồi, nhưng nhìn cách Đào Nguyện ăn không có vẻ gì là chua cả, trong lòng hắn cũng nghi hoặc.
“Ngon lắm hả?” Tiêu Thuân Diệp nhìn cậu hỏi.
Đào Nguyện quay đầu nhìn hắn, không trả lời mà đưa quả thanh mai mình đã cắn một nửa qua, ý bảo hắn nếm thử.
Tiêu Thuân Diệp nắm tay cậu, cắn một miếng thanh mai, lập tức chua đến nhíu mày.
Đào Nguyện che miệng cười trộm, sau đó nghiêm trang nói: “Bệ hạ thấy chua sao? Thần thấy ngon mà.”
“Chua như vậy mà khanh cũng nuốt trôi được.” Tiêu Thuân Diệp thấy cậu đã ăn vài quả, bèn nói: “Khanh ăn ít thôi, cẩn thận ê răng sẽ không ăn được gì đấy.”
“Thần chỉ muốn ăn cái này.” Đào Nguyện quay qua dặn dò thái giám: “Đi hái thêm mang về biệt viện ăn.”
“Dạ.” Nhóm tiểu thái giám đứng bên cạnh nhanh chóng đi hái thêm thanh mai cho Đào Nguyện.
“Ừm.” Đào Nguyện gật đầu, “Thần rất thích đồ chua.”
Đào Nguyện lại đưa quả thanh mai trong tay mình qua, nói: “Bệ hạ muốn nếm thử nữa không? Ăn nhiều sẽ không cảm thấy chua.”
Thấy ánh mắt mang theo chút nghịch ngợm của cậu, Tiêu Thuân Diệp biết là cậu lại muốn trêu chọc mình, nhìn cậu với ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nói: “Trẫm không ăn, khanh cũng không được ăn nhiều, nếu không ngay cả uống cháo cũng sẽ cảm thấy ê răng.”
“Ăn hết mấy quả này thì thần sẽ không ăn nữa.” Đào Nguyện nhìn mấy quả thanh mai còn sót lại trong đĩa nói, cậu cũng sợ ê răng rồi sẽ không ăn được gì.
Hai người vô cùng thân thiết, cử chỉ lại thân mật, những người khác nhìn vào đều cảm thấy họ hạnh phúc và ngọt ngào như một đôi phu thê mới cưới bình thường, còn cả đám bọn họ chỉ là vật bài trí râu ria mà thôi, Hoàng Thượng chẳng thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái.
Bọn họ không có tâm tư để ghen tị mà chỉ cảm thấy chua xót và buồn bã, trong lòng không khỏi xót xa cho bản thân. Nói là tranh sủng nhưng có sủng thì mới tranh được, không được sủng thì tranh cái nỗi gì?
Bây giờ rõ ràng là Đào Nguyện đang được độc sủng, bọn họ cũng đã nhìn ra Tiêu Thuân Diệp hoàn toàn không hề để ý đến Diệp Dung.
Hiện nay tình hình ở biên giới càng ngày càng tốt, Tiêu Thuân Diệp có chỗ dựa nên không thèm che giấu, cũng không cố ý giả vờ quan tâm đến Diệp Dung nữa. Nói trắng ra là bây giờ hắn không muốn giả vờ nữa, không thẳng tay giết chết Diệp Dung đã là kiên nhẫn lớn nhất của hắn rồi.
Sau khi nghỉ ngơi, Tiêu Thuân Diệp dẫn mọi người bắt đầu đi ra ngoài, chùa Lạc An cũng rất nổi tiếng với các món chay, bọn họ đương nhiên là phải ăn rồi mới rời đi.
Trong sân rộng lớn của chùa Lạc An có một cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi cao chót vót, các tiểu thái giám đã kê bàn ghế thấp dưới gốc cây rồi, chỉ chờ Tiêu Thuân Diệp dẫn các phi tần và các đại thần đến dùng đồ chay thôi.
Sau khi Tiêu Thuân Diệp và Đào Nguyện ngồi xuống dưới gốc cây, những người khác cũng ngồi vào chỗ sau khi hành lễ.
Đào Nguyện dùng muỗng gỗ múc một miếng đậu phụ trong canh các loại rau củ, cảm thấy hương vị của nó rất ngon, thầm nghĩ thảo nào đồ chay ở đây lại nổi tiếng đến vậy. Cậu nhanh chóng ăn xong một chén canh đậu phụ, lại sai cung hầu bên cạnh múc thêm cho mình một chén, sau đó mới ăn thử các món khác.
Đào Nguyện vừa rồi đã đi bộ rất nhiều, lại ăn cả một đĩa thanh mai nên bây giờ rất đói. Mặc dù các món này đều là món chay nhưng hương vị lại rất hợp khẩu vị của cậu, thanh đạm và không hề có dầu mỡ. Cậu nhanh chóng giải quyết hết mấy món trước mặt, hơn nữa còn uống mấy chén canh đậu phụ rau củ.
Thấy hôm nay cậu ăn uống ngon miệng như thế, Tiêu Thuân Diệp nói: “Khanh thích ăn mấy món này à?”
Đào Nguyện nhìn hắn gật đầu, tuy ăn nhiều nhưng cậu vẫn ăn rất ưu nhã, cho nên chỉ có Tiêu Thuân Diệp nhìn thấy cậu ăn hết mấy món trên bàn và còn ăn hai chén cơm.
“Vậy để trẫm sai người ở lại học cách nấu mấy món này, khi nào trở về hoàng cung sẽ nấu cho khanh ăn.” Tiêu Thuân Diệp thấy cậu ăn nhiều, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ, nghĩ rằng nếu cậu thích ăn, vậy thì hồi cung rồi cũng sẽ cho cậu được ăn thường xuyên.
“Được.” Đào Nguyện vui vẻ đáp. Cậu đang nghĩ đến việc hồi cung sẽ cho người nấu mấy món không dầu mỡ này, mặc dù thanh đạm nhưng hương vị lại rất ngon. Nếu Tiêu Thuân Diệp muốn phái người học cách nấu mấy món này, thế thì cậu khỏi phải dạy cách nấu.
Cơm nước xong xuôi, cung hầu hầu hạ Tiêu Thuân Diệp và Đào Nguyện súc miệng, ngồi một lúc thì đứng dậy, chuẩn bị trở về biệt viện của hoàng thất.
Trụ trì tự tay bưng một cái khay đi tới, hành lễ rồi nói: “Khởi bẩm bệ hạ, con trai nuôi trong ao sen nhỏ ở Quan Âm Tống Tử đường hôm nay đột nhiên mở vỏ, bên trong có hai viên ngọc trai tròn nhẵn. Bần tăng cho rằng đây là điềm lành, là Quan Âm Đại Sĩ hiển linh, người muốn gửi hai con trai của mình xuống trần gian. Có thể khiến Quan Âm Đại Sĩ hiển linh gửi con chắc chắn chỉ có hoàng thất, vậy nên bần tăng dâng hai viên ngọc trai này lên bệ hạ.”
“Ồ? Mang lại đây cho trẫm xem.” Tiêu Thuân Diệp ra hiệu cho Hứa công công mang ngọc trai đến, trong lòng hắn rất vui vẻ khi nghe những lời của trụ trì. Đang muốn có con thì Quan Âm Tống Tử hiển linh, còn xuất hiện hai viên ngọc trai nữa, hắn tự nhiên rất vui.
Tiêu Thuân Diệp cầm một viên ngọc trai lên nhìn kỹ, viên ngọc trai tròn và to thế này cũng rất hiếm trong cung, vừa sáng bóng lại mềm mịn, nhìn rất dễ chịu.
Tiêu Thuân Diệp đưa cả hai viên ngọc trai cho Đào Nguyện, sau đó gọi: “Hứa Danh.”
“Có lão nô.” Hứa công công tiến lên một bước đáp.
“Ban một vạn lượng vàng tiền dầu mè cho Quan Âm Tống Tử đường. Ngươi đi chuẩn bị đi, ngày mai trẫm và Quân Hậu sẽ đến dâng hương cho Quan Âm Đại Sĩ.” Tiêu Thuân Diệp ra lệnh.
“Dạ.”
Hai viên ngọc trai này tuy lớn và có phẩm chất tốt nhưng về bản chất thì lại không đáng giá đến một vạn lượng vàng. Chủ yếu là điềm lành và ngụ ý rất hiếm gặp, Tiêu Thuân Diệp cảm thấy vui nên mới ban thêm một vạn lượng vàng tiền dầu mè.
Tiêu Thuân Diệp đưa cả hai viên ngọc trai cho Đào Nguyện với dáng vẻ hoàn toàn là đương nhiên, đám phi tần nhịn không được đưa mắt nhìn Diệp Dung, đến cả bọn họ cũng có chút đồng tình với cậu ta. Hai viên ngọc trai đó chắc chắn không có phần của bọn họ rồi, cho dù ghen tị cũng không dám nghĩ có được. Nhưng có hai viên thì nên đưa cho Diệp Dung một viên mới phải, thế nhưng Diệp Dung ngay cả sờ cũng chẳng được sờ.
Sau khi trở lại biệt viện của hoàng thất, Tiêu Thuân Diệp ngồi trên giường, Đào Nguyện dựa vào lòng hắn thưởng thức hai viên ngọc trai.
“Có khi nào hai viên ngọc trai này là Quan Âm Đại Sĩ đang nói cho chúng ta biết rằng chúng ta sẽ có ít nhất hai người con trai không?” Tiêu Thuân Diệp nhìn hai viên ngọc trai trong tay Đào Nguyện nói.
“Chẳng lẽ thần chỉ sinh được hai đứa thôi sao?” Đào Nguyện sờ sờ bụng mình, cậu biết bây giờ trong bụng mình đã có một đứa rồi, nhưng tháng còn quá nhỏ, ngự y nhất định sẽ không bắt mạch ra, cho nên cậu không định nói ra ngay lúc này. Nhưng trong lòng cậu biết hai viên ngọc trai này xuất hiện là có lý do của nó, cậu không thể chỉ sinh có hai đứa được.
Tiêu Thuân Diệp cũng sờ bụng cậu nói “Sao lại nhô ra hơn bình thường vậy? Không lẽ là có rồi?”
“Vì hôm nay ăn nhiều nên no căng thôi, hôm qua ngự y đã bắt mạch cho thần rồi.” Đào Nguyện nói.
“Đã có điềm lành, sẽ sớm có con thôi.” Tiêu Thuân Diệp hôn mặt cậu nói.
“Ừm, sẽ nhanh thôi.” Đào Nguyện tựa đầu vào vai hắn.
..............
Diệp Dung ngồi ở trên giường, đấm mạnh vào chăn để phát tiết cảm xúc của mình, nơi này không phải là hoàng cung nên cậu ta không dám đập đồ, bởi vì cậu ta sợ Tiêu Thuân Diệp sẽ biết, nếu không thì cậu ta đã đập nát hết mọi thứ trong phòng này rồi.
Diệp Dung tức đến thở phì phò, bởi vì hai viên ngọc trai đó cũng là một phần quan trọng trong game. Dựa theo thiết lập trong game, hai viên ngọc trai sẽ được chia cho cậu ta và Mục Tịch mỗi người một viên. Sau đó, cậu ta sẽ sinh Hoàng trưởng tử rồi bỏ thuốc Mục Tịch để y không bao giờ có thai, cứ như vậy, Tiêu Thuân Diệp sẽ cảm thấy rằng điềm lành chỉ linh nghiệm với con của cậu ta mà thôi, bởi vậy sẽ sủng ái cậu ta cũng như sẽ coi trọng con của cậu ta hơn.
Sau khi cậu ta sẽ trở thành Thái Hậu buông rèm chấp chính, cái câu điềm lành này sẽ có tác dụng rất lớn. Thế nhưng bây giờ Tiêu Thuân Diệp lại đưa cả hai viên ngọc trai cho Đào Nguyện, không cho cậu ta một viên nào cả, làm sao mà cậu ta không tức giận cho được.
Sau khi phát tiết một hồi, Diệp Dung mệt mỏi thở hổn hển, cậu ta đặt tay lên bụng, trong lòng thầm nhủ cho dù không có được viên ngọc trai chứa điềm lành, thì mình cũng phải mang thai trước và nhất định phải sinh được Hoàng trưởng tử.
Nhưng mà lần này Dự Vương không đi theo, cậu ta rất sợ Đào Nguyện sẽ mang thai trước mình, cậu ta nghĩ rằng cách duy nhất để khiến Đào Nguyện không thể mang thai chính là bỏ thuốc. Thật ra cậu ta đã muốn bỏ thuốc Đào Nguyện từ lâu rồi, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội mà thôi, cậu ta cảm thấy mình phải nghĩ cách khác mới được.
.................
Ngày hôm sau, Tiêu Thuân Diệp và Đào Nguyện lại đến chùa Lạc An để thắp hương cho Quan Âm Tống Tử mà không dẫn theo các phi tần và đại thần.
Hai người lại đi dạo xung quanh chùa, lần này không có một đoàn người đi theo, họ thật sự giống như một đôi phu thê bình thường đến dạo chơi vậy. Thậm chí khi đi bộ lên dốc và cầu thang, họ cũng tay trong tay bước đi, mỏi chân thì tìm nơi đặt đệm và ngồi nghỉ một lát.
Họ thong thả thưởng thức cảnh vật, hoa cỏ và núi đá, thấy thú vị thì ngắm một lúc, không thú vị thì trực tiếp đi qua.
Bọn họ đang hóng mát trong lán trại* ở rừng trúc, Đào Nguyện dựa vào người Tiêu Thuân Diệp, cơn gió nhẹ thổi qua khiến cậu cảm thấy rất dễ chịu, rồi đột nhiên cậu cảm thấy buồn ngủ. Tiêu Thuân Diệp sợ cậu ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh nên đưa cậu trở về biệt viện.
*Lán hay lán trại, lều lán là một cấu trúc xây dựng đơn giản, thường làm từ tre, nứa, gỗ hoặc các vật liệu nhân tạo, vật liệu bán xây dựng khác và thường được bố trí trong một khuôn viên nhất định (thường là trong sân vườn, vườn, trang trại...) [wikipedia]
Vài ngày sau, Tiêu Thuân Diệp mang theo các đại thần đến xem đá Trấn Giang. Mặc dù các ký tự được khắc trên đó không đẹp như chữ viết của Đào Nguyện, nhưng có thể khắc được như vậy đã là rất tốt rồi.
Tiêu Thuân Diệp ngước mắt nhìn, trong lòng cảm thấy rất hài lòng, các đại thần cũng cất tiếng khen ngợi.
Triệu Tu đọc nội dung được khắc trên đá một cách nghiêm túc, trong lòng vẫn nhớ mãi bài thơ do Đào Nguyện tự tay viết. Hắn tơ tưởng cả ngày lẫn đêm, vì bài thơ đó mà ban ngày ăn không ngon, ban đêm ngủ không yên. Không chiếm được nó kia, lòng hắn khó chịu như bị ai nhéo vậy. Nếu người viết bài thơ là hoàng đế, hắn có thể đánh bạo khẩn cầu lần nữa, nhưng ngặt nỗi nó lại do Quân Hậu - chính thê của hoàng đế tự tay viết.
Kha Minh Quý liếc nhìn Triệu Tu đang ỉu xìu, tuy rằng hai người họ chướng mắt nhau nhưng y có thể hiểu rõ nhất tâm tư trong lòng hắn. Y cũng rất muốn có bài thơ do Quân Hậu tự tay viết, nhưng mà Hoàng Thượng đã nói rồi, thơ do chính Quân Hậu viết chỉ có thể do hắn cất giữ mà thôi. Ngay cả khi nó được viết bởi chính thê của một vị đại thần nào đó, vì tị hiềm, hắn cũng không thể bám riết không tha, huống chi là chính thê của hoàng đế.
Đào Nguyện có được rất nhiều người hâm mộ nhờ dựa vào bài thơ viết về thủy triều Lạc Giang này. Những văn nhân, học sinh sau khi nhìn thấy bài thơ này đều chép lại và đọc tới đọc lui, hơn nữa còn bắt đầu lưu truyền nó, bởi vậy người biết đến cũng càng ngày càng nhiều.
Đây vốn là một nhiệm vụ rất quan trọng mà một nhân vật chính như Diệp Dung phải hoàn thành, nhiệm vụ này có thể giúp cậu ta có được một sự nổi tiếng nhất định, sau khi cậu ta thành công trở thành Thái Hậu, nó sẽ mang lại cho cậu ta sự nổi tiếng và danh vọng nhất định trong giới văn nhân và học sinh. Nhưng lần này Đào Nguyện lại chặn nhiệm vụ của cậu ta, cậu ta không thể không tức giận, thế nên cậu ta quyết định ra tay với Đào Nguyện.
Hai ba ngày sau, bọn họ lên đường trở về kinh thành.
Việc đầu tiên Đào Nguyện và các phi tần làm sau khi trở về hoàng cung đương nhiên là đi thỉnh an Thái Hậu.
Đào Nguyện kể cho Thái Hậu nghe về cảnh tượng ngoạn mục khi thủy triều lên, bởi vì cậu mô tả rất sinh động, Thái Hậu chỉ nghe thôi mà cũng có thể hình dung được hình ảnh đó như thế nào.
Thái Hậu đang nghe rất cao hứng thì chợt nhớ tới những cống phẩm vừa được gửi vào cung hai ngày trước, bèn nói với Lưu công công: “Đi đến kho cống phẩm và mang hai xấp vải lụa tơ tằm lại đây.”
“Dạ.” Lưu công công lĩnh mệnh đi.
Loại vải tơ tằm này ba năm mới được hai xấp, cực kỳ quý hiếm. Lần này mới được đưa vào cung được hai ngày, đúng lúc bọn họ trở về, Thái Hậu định cho Đào Nguyện và Diệp Dung mỗi người một xấp.
Sau khi Lưu công công đi ra ngoài, Đào Nguyện chậm rãi xoa xoa bụng, lộ ra vẻ khó chịu.
Thấy sắc mặt của cậu có vẻ không tốt lắm, Thái Hậu quan tâm hỏi: “A Tịch, con không thoải mái sao?”
“Không phải ạ, chỉ là dạ dày hơi khó chịu, có lẽ là do ngồi xe ngựa quá lâu…….” Đào Nguyện vừa nói xong thì thân thể lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống đất.
“Mau truyền ngự y.” Thấy cậu sắp ngất, Thái Hậu lập tức hạ lệnh.
Diệp Dung ngồi ở đối diện nhìn dáng vẻ khó chịu của Đào Nguyện mà không hề cảm thấy vui vẻ, trái lại có dự cảm không tốt. Bởi vì cậu ta vẫn chưa ra tay, cho nên cậu biết Đào Nguyện khó chịu chắc chắn không phải vì bị mình hạ độc.
Ngự y đến rất nhanh, sau khi nghiêm túc bắt mạch cho Đào Nguyện, lập tức nói với Thái Hậu: “Hồi bẩm Thái Hậu, Quân Hậu có thai, đã khoảng hai tháng rồi.”
Thái Hậu sửng sốt, sau đó kích động hỏi: “Ngươi nói A Tịch mang thai?!”
“Vâng, Quân Hậu đã mang thai được khoảng hai tháng rồi ạ.” Ngự y lặp lại lần nữa.
“Tốt quá rồi!” Thái Hậu kích động đứng lên, đi đến trước mặt Đào Nguyện, nắm tay cậu nói: “Dù là nam hay nữ thì đều là đích trưởng của bệ hạ, con phải chăm sóc thân thể thật tốt và chú ý tu dưỡng bản thân đó.”
Đào Nguyện cũng đứng lên và nói một cách nghiêm túc với vẻ mặt vui mừng: “Dạ, thần tử nhất định sẽ chăm sóc thân thể thật tốt, và sẽ sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh và hoạt bát.”
“Chúc mừng Thái Hậu, chúc mừng Quân Hậu.” Các phi tần và nhóm cung tì đồng loạt quỳ xuống chúc mừng.
Diệp Dung kìm nén sự tức giận và không cam lòng trong lòng, đứng dậy đi đến trước mặt Đào Nguyện và Thái Hậu, cung kính nói: “Chúc mừng Thái Hậu, chúc mừng Quân Hậu, đây đúng là một chuyện đại hỉ.”
Đào Nguyện nhìn cậu ta, mỉm cười nói: “Diệp Hoàng Quý Quân cũng nên cố gắng hơn, sớm mang long chủng để sinh con nối dõi cho bệ hạ.”
Nghe Đào Nguyện nói xong, Diệp Dung cảm thấy như có một mũi tên bắn vào tim mình, đau đớn dữ dội.
“Con nói đúng.” Thái Hậu cũng nói: “Nếu như cả hai người đều mang thai, ai gia không biết mình sẽ vui đến nhường nào nữa.”
Tiêu Thuân Diệp vẫn không chịu lâm hạnh những người khác trong hậu cung, Thái Hậu nhất định là có ý kiến, nhiều lần tìm hắn nói chuyện và nhắc khéo hắn nên lâm hạnh hậu cung. Tiêu Thuân Diệp không muốn ngủ với người khác, buổi tối chỉ muốn ôm Đào Nguyện ngủ, bị Thái Hậu thúc giục hết lần này đến lần khác thật sự làm hắn ứng phó rất phiền lòng. Sau đó hắn nói thẳng với Thái Hậu rằng vì vấn đề thân thể, chỉ đến chỗ của Đào Nguyện và Diệp Dung đã là lực bất tòng tâm rồi, thật sự không còn sức để chỗ của những phi tần khác.
Thái Hậu vừa nghe hắn nói là vì vấn đề thân thể nên mới không lâm hạnh những phi tần khác, thì trong lòng hối hận vì đã ép buộc hắn quá nhiều, sau đó bà không còn nhắc nhở hắn nên lâm hạnh hậu cung nữa. Thái Hậu vẫn luôn lo lắng hắn sẽ khó con bởi vì độc trong thân thể, bây giờ Đào Nguyện mang thai, khỏi phải nói bà vui đến chừng nào.
“Từ hôm nay trở đi, con phải ở trong Phượng Hoa Cung an dưỡng, không cần mỗi ngày đều đến đây thỉnh an. Đặc biệt là buổi sáng, con cứ yên tâm ngủ một giấc, nếu chán thì đến trò chuyện với ai gia.” Thái Hậu vừa nói vừa nắm tay Đào Nguyện đi ra ngoài “Đi, ai gia đưa con về Phượng Hoa Cung nghỉ ngơi.”
“Thái Hậu, thần tử tự mình về là được rồi, sao có thể để Thái Hậu đưa thần tử được?” Đào Nguyện vội vàng nói.
“Ai gia phải tự đưa con về mới yên tâm.” Thái Hậu quay đầu lại, nhìn thấy Lưu công công mang hai xấp vải lụa tơ tằm, lập tức nói: “Hai xấp vải lụa tơ tằm này, một xấp cho con, một xấp cho đứa nhỏ trong bụng con. Loại vải này làm y phục lót rất tốt cho cơ thể.”
“Tạ Thái Hậu ban thưởng.” Đào Nguyện nói, “Thái Hậu vẫn nên để thần tử tự mình trở về thì hơn, nếu để Thái Hậu đưa về thì thần tử giảm thọ mất.”
Đào Nguyện biết Thái Hậu quá hưng phấn, đầu óc còn nóng nên mới muốn đưa mình về. Nhưng dù sao bọn họ cũng không phải là mẹ chồng con dâu nhà bình thường, nhà đế vương nhiều quy củ, nếu để đám đại thần biết được Thái Hậu đưa cậu hồi cung, e rằng sẽ viết tấu chương chỉ trích cậu.
“Được rồi, vậy con tự về đi, trên đường cẩn thận một chút.” Thái Hậu nói, “Ai gia sẽ đích thân đến nhà kho xem xét, chọn ra một số thứ mà con và con của con cần dùng, sau đó sẽ sai người đưa cho con.”
“Tạ Thái Hậu, thần tử cáo lui.” Đào Nguyện hành lễ xong thì xoay người chậm rãi bước đi.
Hai xấp vải lụa tơ tằm kia, Thái Hậu rõ ràng là sẽ cho Đào Nguyện và Diệp Dung mỗi người một xấp, giờ cả hai xấp đều cho Đào Nguyện, các phi tần có ghen tị, có đồng tình, cũng có cả hả hê, nhưng khi nghĩ rằng thế nào cũng không có phần của mình thì trong lòng chỉ còn chua xót.
Diệp Dung miễn cưỡng duy trì nét mặt bình thường, kỳ thực khi Thái Hậu nói rằng cho Đào Nguyện cả hai xấp vải, cậu ta đã có chút không khống chế được tức giận trong lòng, nhưng cậu ta vẫn có lý trí, cho nên dù thế nào đi nữa, cậu ta cũng sẽ không lộ ra vẻ bất mãn và không vui ở đây.
Thái Hậu cũng không rảnh lo bọn họ, sau khi Đào Nguyện rời đi, bà lập tức bảo bọn họ lui ra hết, sau đó trực tiếp dẫn người đến nhà kho, cẩn thận chọn những thứ mà Đào Nguyện sẽ cần dùng đến.