*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Min
Đào Nguyện và Tôn Nguyên được phân vào cùng gian phòng. Khi vào cung, họ không được phép mang theo bất cứ thứ gì, tất cả những vật dụng họ cần đều là những món đồ mới tinh vừa được người hầu trong cung gửi đến.
Tôn Nguyên đóng cửa phòng lại, hai người chuẩn bị thay y phục thống nhất của thị lang.
Đào Nguyện nhìn hắn đóng cửa rồi bước đến sau bình phong cởi xiêm y, cậu cũng vào theo.
“Cha ta nói với ta rằng ông ấy đã giúp ta sắp xếp hết rồi, chỉ cần ta cư xử thành thật và bình phàm một chút, ba tháng sau, ta chắc chắn có thể trở thành hầu quan, ở trong cung hai ba năm là có thể về nhà.” Tôn Nguyên nhỏ giọng nói.
Đào Nguyện vừa thay áo ngoài, cũng vừa nhỏ giọng nói: “Cha ngươi vẫn thương ngươi, biết hậu cung này không phải nơi tốt, không muốn dùng hạnh phúc của ngươi để đổi lấy vinh dự gia tộc.”
“Tướng mạo của ta bình thường, tài năng cũng rất bình thường, không thu hút được Hoàng Thượng và cũng khó lấy lòng Thái Hậu. Cho dù ở lại hậu cung, ta cũng không thu được bao nhiêu lợi ích cho gia tộc.” Tôn Nguyên thăm dò ra ngoài, liếc mắt nhìn về phía cửa, nói với giọng còn nhỏ hơn trước: “Nhưng ngươi nhất định sẽ được ở lại trong cung, đám người đó đều cho rằng ngươi cùng lắm chỉ có thể làm Hoàng Quý Quân mà thôi, nhưng ta lén nghe cha ta nói chuyện, ông ấy nói Hoàng Thượng rất có thể sẽ sắc phong ngươi làm Quân Hậu.”
Đào Nguyện nở nụ cười bất đắc dĩ nói: “Dù làm gì đi nữa, vận mệnh của mình đều do người khác khống chế thôi.”
Tôn Nguyên thở dài, “Cha ngươi là binh mã đại nguyên soái, Hoàng Thượng và Thái Hậu nhất định sẽ giữ ngươi ở trong cung, nhưng cho dù được trở thành Quân Hậu thì thế nào, trước không nói đến chuyện phải chia sẻ chồng của mình với nhiều người như vậy, chỉ việc phải sống trong chốn hậu cung lục đục đấu đá với nhau thôi, bất cẩn một chút là sẽ không thể cứu vãn. Dù sao đi nữa ta cũng không muốn sống như thế, vậy mà một số người lại coi việc vào hậu cung là một may mắn lớn.”
“Mỗi người mỗi ý khác nhau, vận mệnh không thể tự mình định đoạt, còn có thể làm gì đây? Tuy rằng cũng có người không muốn nghe theo thiên mệnh, muốn đấu tranh, nhưng dù kết quả có ra sao thì họ cũng phải tự gánh chịu thôi.”
“Tương lai khi ngươi ở lại trong cung, dù làm Quân Hậu hay Hoàng Quý Quân thì cũng phải cẩn thận một chút và nhớ đề phòng người khác đó.”
“Ta biết rồi, vì để bước chân vào chốn hậu cung này, ta đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với mọi thứ rồi. Có điều ta cũng không phải là người dễ bắt nạt, nên là của ta, ta tuyệt đối sẽ không nhường cho ai hết.”
Vì xuất thân và gia thế của nguyên chủ nên Đào Nguyện phải vào cung, thêm nữa cậu cũng có lý do phải ở lại trong cung. Bởi vì người yêu của cậu ở kiếp này chính là hoàng đế, cho nên cậu phải ở bên cạnh hắn. Nhưng cho dù người yêu của cậu là hoàng đế, cậu cũng sẽ không bao giờ chia sẻ hắn với những người khác. Bọn họ có thể tới tranh đoạt, nhưng hậu quả thế nào thì tự gánh.
Sau khi thay xong y phục, hai người cất y phục đã thay vào tủ rồi ra bàn ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm.
Sáng hôm sau, dưới sự chỉ dẫn của tổng quản Trữ Tú cung, bọn họ cùng nhau đi thỉnh an Thái Hậu.
Tất cả các tú nữ đều mặc màu hồng phấn, còn tất cả các thị lang thì mặc màu lam nhạt. Kiểu dáng đơn giản và phóng khoáng khiến bọn họ trông rất tươi tắn. Nhưng khi tất cả mọi người đều mặc trang phục giống nhau, sự đối lập giữa ngoại hình và khí chất càng rõ ràng hơn.
Thái Hậu ngồi phía trên chính điện, nhìn đám người đứng phía dưới, trong lòng thầm nghĩ Đào Nguyện và Diệp Dung quả nhiên vẫn xuất chúng nhất. Tuy rằng tướng mạo của những người khác cũng rất tốt, nhưng đứng cạnh hai người họ thì chỉ làm nền mà thôi.
Mặc dù bọn họ đều phải học các quy củ và lễ nghi ở trong cung trong ba tháng, nhưng chỉ Diệp Dung và Đào Nguyện mới có cơ hội nhận được sự chỉ dạy riêng của Thái Hậu. Điều này cũng xác nhận tuyên bố rằng một trong hai người sẽ là Quân Hậu và người kia sẽ là Hoàng Quý Quân, có điều những người khác đều cảm thấy Diệp Dung chắc chắn sẽ là Quân Hậu.
Tuy Thái Hậu biết rất rõ người cuối cùng trở thành Quân Hậu nhất định sẽ là Đào Nguyện. Nhưng trong lòng Thái Hậu không ôm nhiều hi vọng rằng Đào Nguyện có thể làm một Quân Hậu tốt. Bà cảm thấy sau này nhất định sẽ là Diệp Dung giúp mình quản lý hậu cung, đồng thời cũng là để thể hiện sự coi trọng của mình dành cho Diệp Dung, thế nên bà đã để hắn đi theo học trước.
.................
Hai tháng sau.
Đào Nguyện vẫn dậy sớm như thường lệ, sau khi làm một vài món ăn nhẹ trong căn bếp nhỏ với những nguyên liệu đã chuẩn bị từ đêm hôm trước, cậu bưng đến Cảnh Thọ cung để thỉnh an Thái Hậu.
Khi Đào Nguyện bước vào Cảnh Thọ cung, những tú nữ và thị lang khác đã đợi sẵn ngoài điện, đang chuẩn bị đi vào thỉnh an Thái Hậu. Vì làm điểm tâm nên Đào Nguyện đến muộn hơn bọn họ một chút, chủ quản của Trữ Tú cung cũng nhắm mắt làm ngơ, bởi chính Thái Hậu là người đã yêu cầu cậu làm điểm tâm.
Khi những người khác thấy Đào Nguyện đến, họ lập tức nhường đường và để Đào Nguyện đứng ở đằng trước. Nhìn phần điểm tâm trên tay cậu, bọn họ không khỏi cảm thấy hâm mộ và ghen tị.
Thái giám tổng quản Lưu công công bên cạnh Thái Hậu đi ra, nói với bọn họ: “Các vị đi vào thỉnh an Thái Hậu được rồi.”
Thái Hậu vừa mới dậy trang điểm chải chuốt, đang ngồi ngay ngắn trên chính điện Cảnh Thọ cung chờ bọn họ đi vào thỉnh an.
Đào Nguyện và Diệp Dung đi ở đằng trước, những người khác chia làm hai hàng đi theo sau bọn họ, sau khi vào chính điện, mọi người cùng nhau hành lễ với Thái Hậu: “Thỉnh an Thái Hậu.”
Thái Hậu mỉm cười nhìn bọn họ nói: “Miễn lễ.”
“Tạ Thái Hậu.”
Sau khi mọi người đứng dậy, Đào Nguyện tiến lên hai bước, cung kính nói với Thái Hậu: “Bẩm Thái Hậu, đây là thần tử hôm nay dậy sớm làm vài món điểm tâm khai vị cho Thái Hậu.”
Thái Hậu đã nói thẳng vào ngày hôm qua rằng bà muốn ăn điểm tâm do cậu làm, Đào Nguyện đương nhiên phải làm cho bà ăn.
Cung tì bên cạnh Thái Hậu bước tới, cầm lấy cái khay trên tay cậu rồi đưa đến trước mặt Thái Hậu.
Thái Hậu liếc nhìn những món điểm tâm tinh tế trong khay và nói: “Vất vả cho ngươi rồi.”
“Không vất vả, Thái Hậu thích ăn, là phúc của thần tử.” Đào Nguyện cung kính nói.
Thái Hậu vừa ngửi thấy mùi thơm của những món điểm tâm đó là cơn thèm ăn của bà lập tức tăng lên, mấy ngày nay bà ăn uống không ngon miệng, chỉ có điểm tâm do Đào Nguyện làm mới có thể khiến bà cảm thấy thèm ăn thôi.
Trong hai tháng qua, Thái Hậu đã thay đổi hẳn cái nhìn đối với Đào Nguyện, bà cảm thấy cậu không phải là người không biết phép tắc và không có giáo dưỡng như bà từng nghĩ trước đó. Cậu không những được dạy dỗ rất tốt mà hành vi và cử chỉ còn rất khéo léo, bất cứ điều gì bà dạy cho cậu, cậu cũng hiểu rất nhanh.
Điều hiếm thấy nhất là cậu còn có tài nấu ăn, những món điểm tâm do cậu làm còn ngon hơn gấp mấy lần so với Ngự Thiện Phòng.
Trong hai tháng qua, Đào Nguyện dựa vào những món điểm tâm này mà chiếm được rất nhiều thiện cảm của Thái Hậu, tuy rằng Thái Hậu trong lòng vẫn thiên vị Diệp Dung, nhưng ít nhất hiện tại bà đã cho thấy bà đối xử bình đẳng với hai người.
Thái Hậu vừa nhấc đũa muốn nếm thử những món điểm tâm thì đột nhiên nghe thấy giọng nói truyền đến từ bên ngoài cung điện.
“Hoàng Thượng giá lâm!”
Thái Hậu lập tức đặt đũa xuống, nhìn ra ngoài cổng lớn.
Những người khác cũng lập tức đứng sang một bên, quỳ một gối xuống, hành lễ với hoàng đế đang sải bước đi vào. “Tham kiến Hoàng Thượng!”
Hoàng đế đi tới phía trước, khom lưng hành lễ với Thái Hậu. “Mẫu hậu.”
Thái Hậu hỏi “Sao lại không đi thượng triều?”
“Đã bãi triều.” Hoàng đế đáp, sau đó đi tới phía dưới bên trái Thái Hậu ngồi xuống.
“Hoàng Thượng đã dùng bữa sáng chưa?” Thái Hậu hỏi.
“Còn chưa, nghĩ rằng lâu rồi chưa ăn sáng cùng mẫu hậu, hôm nay bãi triều sớm nên đến đây dùng điểm tâm sáng với mẫu hậu.” Hoàng đế đáp.
“Hoàng Thượng nếm thử những món điểm tâm này xem sao.” Thái Hậu giơ tay ra hiệu cung tì chia một ít điểm tâm trước mặt cho hoàng đế.
Cung tì nâng một cái bàn đặt ở trước mặt hoàng đế, sau đó đem điểm tâm đã chia đặt lên bàn.
Tiêu Thuân Diệp liếc nhìn điểm tâm trên bàn, sau đó cầm đũa lên gắp một cái bánh bao súp nhỏ, vừa cho vào miệng cắn một miếng, nước súp thơm ngon liền chảy vào miệng.
Tiêu Thuân Diệp hơi sửng sốt nói: “Ngự Thiện Phòng lại có đầu bếp mới sao? Trẫm chưa bao giờ ăn bánh bao súp ngon như thế này.”
“Không phải do Ngự Thiện Phòng làm, là Mục Tịch làm.” Thái Hậu cười nói.
“Hả?” Tiêu Thuân Diệp có chút ngạc nhiên, sau đó quay đầu nhìn xuống, thấy Đào Nguyện đang rũ mắt đứng ở đó, hắn không khỏi nhìn cậu nhiều hơn. Nghĩ thầm sau khi y vào cung, mình chưa từng “tình cờ gặp gỡ” y, mà vị Diệp Dung vào cung cùng lúc với y lại “tình cờ gặp gỡ” mình rất nhiều lần trong cung của Thái Hậu.
Tiêu Thuân Diệp nghĩ thầm, có tài nấu nướng giỏi như vậy, sau khi vào cung lại chưa bao giờ làm cho mình ăn, chẳng lẽ y không muốn thu hút sự chú ý của mình?
“Người nếm thử thêm món bánh trứng sữa* này đi. Nó không chỉ tan trong miệng mà còn có vị mặn mặn ngọt ngọt nữa, không hề ngấy chút nào. Mẫu hậu rất thích món này đó.”
Tiêu Thuân Diệp nếm một miếng, quả nhiên vào miệng là tan ngay, ngọt mà không ngấy.
“Còn món bánh trứng chảy* này nữa, người cũng nếm thử đi, chắc chắn người sẽ thích hương vị này cho mà xem.” Thái Hậu lại nói thêm.
"Dạo gần đây, mẫu hậu hẳn là thường xuyên được ăn những món điểm tâm ngon như thế này, sao ngài lại không gọi nhi thần nếm thử?” Tiêu Thuân Diệp cố ý phàn nàn với Thái Hậu nhưng thực chất là đang khen ngợi tay nghề của Đào Nguyện.
“Ngày sau tự nhiên sẽ có rất nhiều cơ hội cho người ăn đủ.” Thái Hậu cười nói.
Lòng ghen tị của những người khác giống như bị vuốt mèo cào vậy, vừa đau vừa ngứa. Từ khi vào cung, ngày nào bọn họ cũng hy vọng rằng có thể gặp được Hoàng Thượng khi thỉnh an Thái Hậu, sau đó được lọt vào mắt xanh của hắn. Bọn họ không giống Diệp Dung có thể thường xuyên ở trong cung của Thái Hậu, có nhiều cơ hội gặp mặt Hoàng Thượng hơn. Vốn tưởng rằng ghen tị với một người được Thái Hậu thiên vị như Diệp Dung cũng vô ích, huống hồ còn có một người khác chắc chắn ghen tị hơn bọn họ.
Nhưng không ngờ rằng sau khi vào cung, người nọ càng ngày càng được Thái Hậu công nhận, còn biết làm không ít món ngon khiến Thái Hậu hết lời khen ngợi nữa. Bây giờ cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con Thái Hậu và Hoàng Thượng cũng ngầm khen ngợi tài nấu nướng của cậu.
Tiêu Thuân Diệp đang ăn vui vẻ thì đột nhiên nhăn mày, sau khi Thái Hậu nhận ra, bà lập tức nói với những người bên dưới: “Các ngươi lui ra hết đi.”
“Dạ.”
Đào Nguyện và Diệp Dung dẫn đầu đi ra ngoài, những người khác đi theo sau hai người họ.
Sau khi trở về Trữ Tú cung, Đào Nguyện và Diệp Dung đưa mắt nhìn nhau, hai người không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại phóng ra tia lửa điện. Sau khi nhìn nhau chằm chằm một lúc, cả hai quay người trở về phòng của mình.
Những người phía sau nhìn hai người họ, nghĩ thầm họ đấu càng dữ dội càng tốt, cuối cùng đấu đến mức Hoàng Thượng chán ghét cả hai cùng một lúc, vậy thì đám người bọn họ sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Kể từ khi Đào Nguyện vào cung, mỗi lần nhìn Đào Nguyện dùng đồ ăn ngon để gây ấn tượng với Thái Hậu, Diệp Dung đều cảm thấy rất hối hận, sớm biết như vậy thì lúc mua kỹ năng hắn nên mua kỹ năng nấu nướng cấp mười. Lúc đó, vì tài nấu nướng quá đắt, hơn nữa mỗi lần nấu sẽ giảm đi giá trị ngoại hình nhất định nên hắn đã không mua.
Có điều gần đây hắn đã bảo gia đình tìm một người hầu có tài nấu nướng đưa vào cung rồi, đợi khi hắn trở thành Hoàng Quý Quân là sẽ có người hầu hạ. Hắn vẫn cảm thấy mấy chuyện bếp núc này nên để cho hạ nhân làm. Nhưng cho dù bản thân không biết nấu ăn, hắn cũng phải thừa nhận rằng dùng đồ ăn để được sủng ái là một cách hay, thế nên hắn tuyệt đối không thể để thua cậu được.
Theo diễn biến của cốt truyện trong game, ba tháng tuyển chọn này là thời gian để Diệp Dung - nhân vật chính của game - tìm cách giành được đủ hảo cảm của hoàng đế. Bởi vì theo như thiết lập của game, hoàng đế sẽ kết hôn đồng thời với Mục Tịch và Diệp Dung. Vào đêm tân hôn, hắn sẽ đến chỗ của Quân Hậu là Mục Tịch, hay sẽ đến chỗ của Hoàng Quý Quân là Diệp Dung, tất cả đều phụ thuộc vào việc giá trị hảo cảm mà Diệp Dung kiếm được có đủ cao hay không.
Sau khi Đào Nguyện và những người khác rời đi, Thái Hậu lại nói với đám cung tì: “Các ngươi cũng lui ra đi.”
“Dạ.”
Tất cả các cung tì khác đều lui ra ngoài, chỉ còn một số tâm phúc của Thái Hậu canh giữ ở bên ngoài đại điện.
“Mấy ngày nay sức khỏe của con thế nào?” Thái Hậu quan tâm hỏi: “Có đau đầu nhiều không? Có ho ra máu không?
Nghĩ đến sức khỏe của Tiêu Thuân Diệp, lòng của Thái Hậu không khỏi đau nhói, ngay cả đồ ăn ngon cũng trở nên vô vị.
“Mấy ngày rồi không có ho ra máu, cơn đau đầu cũng chỉ phát tác vài lần thôi, không đau lắm, con vẫn có thể chịu được.” Tiêu Thuân Diệp an ủi Thái Hậu nói “Mẫu hậu đừng lo, loại thuốc mới có tác dụng khá tốt, nói không chừng có thể đào thải phần nào chất độc trong người con.”
“Đều tại mẫu hậu không bảo vệ được con, là mẫu hậu hại con.” Mỗi lần nói đến chuyện này, Thái Hậu đều không kìm được nước mắt.
Tiêu Thuân Diệp bị hạ độc mãn tính khi còn rất nhỏ, kể từ đó, hắn thường xuyên cảm thấy khó chịu nhưng ngự y vẫn không chuẩn đoán được là bệnh gì, vài năm sau, hắn đột nhiên hộc máu và suýt chết thì mới biết hoá ra hắn bị trúng độc. Mặc dù đã cứu được mạng sống nhưng tình trạng nhiễm độc quá sâu và không có thuốc chữa, nên hắn chỉ còn biết trông chờ vào các loại thuốc khác để duy trì sự sống. Vì không chữa được độc nên mỗi lần độc phát tác, đầu của hắn sẽ rất đau, lúc nghiêm trọng còn sẽ ho ra máu.
Nhiều năm trôi qua, Thái Hậu vẫn không tìm được người đã hạ độc hắn, để không làm lung lay thân phận Thái Tử của Tiêu Thuân Diệp, cũng như không để mọi người biết rằng hắn có thể chết bất cứ lúc nào vì trúng độc, Thái Hậu đã cố gắng giấu giếm chuyện này cho đến khi hắn thuận lợi đăng cơ.
Tiêu Thuân Diệp an ủi Thái Hậu một lúc, đợi khi tâm trạng của Thái Hậu tốt hơn mới bắt đầu nói sang chuyện khác: “Mẫu hậu có vẻ đã thay đổi cái nhìn về Mục Tịch nhỉ, xem ra biểu hiện của y sau khi vào cung đã khiến mẫu hậu rất hài lòng.”
“Trong những ngày qua, cái nhìn của ai gia về y quả thực đã thay đổi rất nhiều. Y hoàn toàn không giống như một đứa trẻ được gia tộc võ tướng nuôi nấng, chẳng những có hành vi và cử chỉ khéo léo, mà lời ăn tiếng nói và cách cư xử cũng rất có phong thái và khí phách của thế gia vọng tộc, y giống được nuôi dạy bởi dòng dõi thư hương sĩ tộc* hơn. Lúc đầu, ai gia còn tưởng rằng y đang giả vờ, nghĩ chắc không bao lâu nữa thì y sẽ lộ nguyên hình thôi. Nhưng trong hai tháng qua, ai gia cũng nhìn ra được, nếu không phải thói quen được bồi dưỡng từ nhỏ, tuyệt đối sẽ không thể giả vờ được như y. Huống chi tài nấu nướng của y cũng không phải ngày một ngày hai là có thể học được.”
*Sĩ tộc: dòng dõi học hành làm quan.
“Trước đây mẫu hậu vẫn không yên tâm để y làm Quân Hậu, nhưng bây giờ có vẻ như là yên tâm rồi?” Tiêu Thuân Diệp nói.
“Cũng không thể nói là yên tâm được, chỉ có thể nói rằng y không tệ như ai gia đã nghĩ mà thôi. Y có thể trở thành một Quân Hậu tốt hay không còn phụ thuộc vào việc liệu y có đủ khả năng sống sót trong thâm cung này hay không. Nếu như để mẫu hậu chọn, mẫu hậu vẫn muốn chọn Diệp Dung làm Quân Hậu, chẳng qua hiện tại đã không còn chướng mắt Mục Tịch như trước nữa.”
“Lâu ngày mới có thể nhìn thấu lòng người. Con đã gặp Diệp Dung rất nhiều lần trong cung của mẫu hậu, nhưng chưa từng gặp Mục Tịch lấy một lần. Từ khía cạnh này mà nói, con cảm thấy Mục Tịch càng thích hợp để làm Quân Hậu hơn.”
“Thật sao?” Thái Hậu hơi sững sờ nói: “Mục Tịch vào cung đã hai tháng rồi mà hai đứa vẫn chưa gặp mặt ư?”
Chỉ cần Tiêu Thuân Diệp ở trong cung và không đặc biệt bận rộn, hắn nhất định sẽ đến thỉnh an Thái Hậu. Hắn đã gặp Diệp Dung rất nhiều lần trong Cảnh Thọ cung, nhưng Đào Nguyện thì chưa từng gặp hắn lần nào, vì vậy cả hắn và Thái Hậu đều rất ngạc nhiên.
Để có thể nhanh chóng kiếm đủ điểm giá trị hảo cảm của hoàng đế trước ngày đại hôn, Diệp Dung đã tạo ra nhiều cuộc gặp gỡ tình cờ có chủ đích với Tiêu Thuân Diệp. Hắn gần như đã hoàn thành việc công lược Dự Vương rồi, và cũng đã chiếm được rất nhiều hảo cảm của Thái Hậu, đối tượng chính cần công lược sau đó chính là hoàng đế Tiêu Thuân Diệp, cho nên Diệp Dung đương nhiên phải gặp hắn nhiều hơn rồi, Diệp Dung muốn dùng hào quang nhân vật chính và dung mạo hấp dẫn hắn và để lại ấn tượng trong lòng hắn, sau này khi công lược sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng cậu ta không biết rằng Tiêu Thuân Diệp - người đã thay đổi linh hồn - miễn dịch với hào quang nhân vật chính của cậu ta, cậu ta xuất hiện trước mặt hắn càng nhiều sẽ chỉ khiến hắn cảm thấy cậu ta không an phận và dã tâm cũng rất lớn mà thôi. Hơn nữa, hắn không biết Diệp Dung rốt cuộc dùng loại hương gì, mỗi khi ở gần cậu ta, mùi hương đó khiến hắn rất khó chịu.
Sau khi nói chuyện với Thái Hậu thêm một lát, Tiêu Thuân Diệp đứng dậy rời đi.
Thái Hậu cũng đứng lên, nói với hắn: “Hôm qua, Mục Tịch nói rằng hoa hồng trong Cảnh Thọ cung nở vừa lúc nên muốn hái một ít để làm bánh hoa, ai gia cho phép rồi. Chắc là bây giờ y đang hái cánh hoa hồng đấy, đợi khi nào y làm xong, mẫu hậu sẽ sai người đưa cho con nếm thử.”
Thái Hậu đột nhiên nói một câu như vậy, Tiêu Thuân Diệp đương nhiên hiểu ý của bà.
Trong khoảng thời gian này, Thái Hậu ăn nhiều món do Đào Nguyện làm, tuy lòng vẫn chưa bị thu phục nhưng dạ dày thì đã bị thu phục rồi. Bà cảm thấy không cần biết mình có hài lòng với Đào Nguyện của trước đây hay không, nhưng ít nhất hiện tại cậu vẫn khá tốt, vì vậy bà muốn tạo cơ hội cho Tiêu Thuân Diệp và Đào Nguyện, để họ có thể thân thiết một chút trước khi kết hôn.
Đây cũng là bởi vì Đạo Nguyện đã dày công nâng cao ấn tượng của Thái Hậu đối với cậu, cho nên Thái Hậu mới hành động như vậy.
Mặc dù Tiêu Thuân Diệp hiểu được ý tứ trong lời nói của Thái Hậu, nhưng hắn vẫn còn chuyện phải làm, vì vậy định trực tiếp rời đi.
Tiêu Thuân Diệp đang đi trên hành lang thì chợt thấy bóng người vụt qua ở chỗ rẽ phía trước, bước chân hắn ngừng một chút, sau đó bất giác dừng lại, nói với đám thái giám đi theo sau mình: “Các ngươi ở lại đây, đừng đi theo.”
Sau khi ăn sáng xong, Đào Nguyện liền xách giỏ đi ra vườn hái cánh hoa hồng, những ngày ở trong cung hầu hết thời gian đều khá tẻ nhạt. Vì vậy, khi không phải học các quy củ và không có chuyện gì để làm, cậu sẽ nấu ăn để giết thời gian, thuận tiện còn có thể làm tăng độ hảo cảm của Thái Hậu.
Về phần Tiêu Thuân Diệp, cậu không vội vàng, dù sao sau đại hôn, cậu chắc rằng hắn sẽ yêu cậu nhanh thôi. Vả lại độc của Tiêu Thuân Diệp chỉ có cậu mới giải được, cho dù Diệp Dung có kỹ năng dược phẩm cấp năm cũng không thể giải được. Huống chi cậu ta vì đạt được mục đích của mình, không hạ độc Tiêu Thuân Diệp là đã tốt lắm rồi, sao có thể giải độc cho hắn chứ.
Tiêu Thuân Diệp đứng ở chỗ rẽ, nhìn hình ảnh trước mắt, hắn đột nhiên ngây người. Người đang đứng trong bụi hoa hồng còn đẹp hơn những bông hoa ấy gấp trăm lần, như thể Thần Hoa giáng trần vậy, đẹp đến mức vô thực.
Đào Nguyện đã hái được nửa rổ cánh hoa, cảm thấy được rồi nên chuẩn bị quay về Trữ Tú cung. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Thuân Diệp đang đứng cách đó không xa, cậu sững sờ trong giây lát.
Tiêu Thuân Diệp đã đi vào giữa vườn hoa trong khi bản thân không hề ý thức được.
Sau khi định thần lại, Đào Nguyện bước đến chuẩn bị hành lễ với hắn.
“Khụ khụ khụ…….” Tiêu Thuân Diệp đột nhiên ho khan dữ dội, hắn cảm thấy khó chịu trong người, đang định xoay người rời đi thì trong cổ họng bỗng có một mùi tanh ngọt, sau đó hắn phun ra một ngụm máu. “Phụt!”
“Bệ hạ!” Giỏ tre trong tay Đạo Nguyện rơi xuống đất, cậu nhanh chóng chạy về phía hắn.
Cơn đau đầu của Tiêu Thuân Diệp bắt đầu phát tác, trước mắt hắn trở nên đen kịt, sự đau đớn dữ dội khiến hắn có chút không thể đứng vững. Mặc dù trước đây cũng thường xuyên phát tác đau đầu nhưng hiếm khi nghiêm trọng như thế này.
“Bệ hạ, ngài không sao chứ?” Đào Nguyện đỡ lấy hắn khi hắn sắp ngã. Thân thể của Tiêu Thuân Diệp lắc lư ngã vào người Đào Nguyện, hắn tuy bị trúng độc nhiều năm nhưng trời sinh thân hình cao lớn, hơn nữa mấy năm nay còn siêng năng luyện tập võ nghệ và cưỡi ngựa bắn cung, vóc dáng khá cường tráng, khi hắn hoàn toàn ngã vào người Đào Nguyện, cơ thể ca nhi mười sáu tuổi này của Đào Nguyện căn bản không thể đỡ được hắn.
Hai người cùng nhau ngồi xổm xuống đất, đầu Tiêu Thuân Diệp yếu ớt dựa vào vai Đào Nguyện, hắn đột nhiên ngửi thấy một mùi hương rất ngọt ngào, mùi hương này khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, hắn không nhịn được dùng sức hô hấp, muốn hít vào mùi hương này nhiều hơn nữa.
Tiêu Thuân Diệp vùi mặt vào cổ Đào Nguyện thở dốc, Đào Nguyện chỉ có thể nghiêng đầu, sau đó mới thận trọng chú ý xem có ai tới đây không.
Mùi ngọt ngào từ mũi Tiêu Thuân Diệp tiến vào lồng ngực hắn, sau đó lan tràn trong cơ thể hắn, cơn đau đầu của hắn dần dần dịu đi, và ý thức não bộ cũng từ từ quay trở lại.
Đào Nguyện đợi đến khi hắn cảm thấy khá hơn mới lắc người nói: “Bệ hạ, người không sao chứ? Có cần thần phái người đi gọi ngự y không?”
Nghe thấy Đào Nguyện nói rằng muốn đi gọi ngự y, Tiêu Thuân Diệp lập tức tỉnh táo, cơn đau đầu vẫn có thể chịu đựng được, hắn nhìn Đào Nguyện nói: “Không cần gọi ngự y, trẫm không sao.”
“Bệ hạ, trông, trông người không giống như là không sao cả.” Đào Nguyện nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của hắn nói.
“Trẫm nói không sao là không sao, không được phép nói với bất kỳ ai về chuyện này, hiểu không?” Tiêu Thuân Diệp xụ mặt, nói một cách rất nghiêm túc.
“Dạ hiểu…….” Đào Nguyện nói, “Thần tử tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ ai.”
Ngửi thấy mùi thơm trên người Đào Nguyện, Tiêu Thuân Diệp lại không kìm được mà áp sát mặt vào cổ cậu.
Đào Nguyện lùi lại và nói: “Bệ hạ, ngài như vậy……, nếu như bị người khác nhìn thấy, không tốt lắm đâu.”
Lúc này Tiêu Thuân Diệp mới nhớ ra rằng có thể sẽ có cung tì đi ngang qua đây, ban ngày ban mặt bị nhìn thấy hai người thân mật như vậy, quả thực là không tốt lắm.
Cả hai đứng lên, Tiêu Thuân Diệp lại nghiêm túc cảnh cáo cậu lần nữa, “Chuyện vừa xảy ra, không được phép nói với bất kỳ ai.”
“Dạ.” Đào Nguyện cúi đầu, cung kính đáp.
Tiêu Thuân Diệp lại hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới xoay người nhanh chóng rời đi.
Đào Nguyện nhìn theo bóng lưng của hắn, đứng một lúc mới xoay người đi nhặt giỏ tre lên, rồi thản nhiên rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.