Nửa giờ sau, số người phỏng vấn bên Tiêu Dật không ngừng tăng lên, bên Đào Nguyện thì vẫn chỉ có một số người mẫu không nổi tiếng.
Tiêu Dật rất đắc ý, có tài năng về thiết kế thì thế nào? Trong thế giới thực tế và phức tạp này, tiền tài và quyền lực là trên hết, mưu mô và thủ đoạn mới là chìa khóa để chiến thắng.
Một tiếng trôi qua, bên Tiêu Dật đã phỏng vấn đủ số lượng người mẫu, sau khi thông báo dừng phỏng vấn, các phóng viên đều cho rằng sẽ không còn người mẫu nổi tiếng hay siêu mẫu nào xuất hiện nữa.
Tiêu Dật cũng nghĩ như vậy, nhưng những phóng viên đó lại đột nhiên vây quanh lối vào.
Nhìn thấy những người đó bước vào, Tiêu Dật sửng sốt một chút, có hơi khó hiểu, những người này không phải nên đi phỏng vấn các bậc thầy thiết kế khác sao? Tại sao họ lại đến đây?
Đột nhiên có hơn mười mấy siêu mẫu nữ nằm trong danh sách top 100 đến, dẫn đầu là siêu mẫu có xếp hạng khá cao và rất nổi tiếng Rachel.
“Xin hỏi, các bạn cũng tới đây vì nhà thiết kế Tiêu Dật sao?” Tất cả siêu mẫu và người mẫu đều có câu trả lời này, thế nên phóng viên hỏi thẳng.
“Tiêu Dật?” Trong mắt Rachel hiện lên vẻ khinh thường, “Đương nhiên không phải, chúng tôi đến là vì nhà thiết kế Tiêu Du.”
“Vừa rồi Angelina nói trang phục của nhà thiết kế Tiêu Du chỉ là sản phẩm nhái của nhà thiết kế Tiêu Dật. Cô nghĩ sao về điều này?”
Angelina và Rachel có tiếng là đối thủ một mất một còn, bởi vì cả hai rất căm thù đối phương, và trận chiến mắng chửi giữa fan của hai người họ đã kéo dài nhiều năm rồi.
Ngay sau khi các phóng viên nhìn thấy Rachel đến và biết rằng cô ấy không ở đây để phỏng vấn vì Tiêu Dật, họ biết rằng lại sắp có một trận bùng nổ rồi.
“Có lẽ là do con mắt của cô ta có vấn đề, còn không thì do cô ta không đủ hiểu biết về giới thời trang.” Rachel nói rất thẳng thắn, “Nhà thiết kế Tiêu Du mới là người nổi tiếng trước. Khi anh ấy được gọi là nhà thiết kế tài năng, không biết ai đó đang ở xó xỉnh nào nữa. Đến tột cùng là ai bắt chước ai, cứ tìm trang phục trước đây của hai người rồi so sánh theo mốc thời gian đi, không phải nhìn là sẽ biết ngay à?”
“Nếu các bạn đến đây vì nhà thiết kế Tiêu Du, khẳng định là coi trọng anh ấy hơn. Nhưng vừa rồi Angelina và những người khác đều nói rằng trong sảnh phỏng vấn này, ngoại trừ nhà thiết kế Tiêu Dật thì không còn nhà thiết kế nào đáng để coi trọng hết. Các bạn nghĩ sao về điều này?”
“Đầu óc cô ta không tốt đâu phải chuyện ngày một ngày hai. Tôi có thể có ý kiến gì chứ?” Rachel nói xong liền đi về phía Đào Nguyện để phỏng vấn.
Angelina hung hăng trừng mắt nhìn Rachel, hai người thường xuyên chửi mắng nhau, nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh Rachel chửi mình trước truyền thông càng khiến cô ta tức giận hơn.
Buổi ra mắt của thời trang cao cấp mang bầu không khí cách điệu và đẳng cấp, nhưng sóng ngầm và dòng nước xiết giữa những người mẫu lại là phần đặc sắc nhất của mục giải trí. Những phóng viên này chỉ muốn thấy họ chửi bới và chế giễu nhau, và càng gay gắt càng tốt.
Đào Nguyện quay lại liếc nhìn Đường Nạp Tu - người đã biến mất một lúc và không biết đi đâu, nghĩ thầm những người này chắc chắn là hắn gọi đến.
Tiêu Dật tự cho kế hoạch là hoàn hảo, những người mẫu có thể đến bên phía Đào Nguyện để phỏng vấn, gã đều đã sai người đi chào hỏi những công ty của họ rồi. Những siêu mẫu đột nhiên đến đây này lẽ ra phải đến chỗ của các nhà thiết kế khác mới đúng, tại sao lại đột ngột xuất hiện ở đây phá kế hoạch của gã?
Tiêu Dật khó thở, gã đã tốn rất nhiều tâm tư để an bài, tưởng chừng sắp thành công rồi, nhưng kế hoạch tự nhiên lại bị phá!
Sau khi nhóm người của Rachel phỏng vấn và ký hợp đồng, danh sách một trăm người mẫu của bên Đào Nguyện đã đủ.
Rachel và Angelina trừng nhau, những người mẫu đứng sau lưng hai người cũng trừng mắt nhìn đối phương. Hai bên chỉ dùng ánh mắt cũng có tia lửa vô hình bắn tung tóe, thi xem khí thế của bên nào mạnh hơn.
Các phóng viên chụp lia lịa, có ảnh tiêu đề cho trang báo của hôm nay rồi.
Đào Nguyện đi đến góc tường, nhìn Đường Nạp Tu hỏi: “Là em gọi các cô ấy đến đúng không?”
“Sao có thể?” Đường Nạp Tu phủ nhận, “Một người mới như em làm sao mời được bọn họ?”
Đào Nguyện nhìn hắn trong chốc lát, nghĩ thầm em không muốn thừa nhận cũng được, nhưng có một số chuyện anh phải nói rõ ràng.
Đào Nguyện dùng ngón tay chọc vào cơ ngực rắn chắc của Đường Nạp Tu nói: “Anh có thể cho em thời gian, em không cần phải nói thật với anh lúc này. Nhưng có một chuyện em nhất định phải nhớ kỹ, nếu em dám để cho người khác chạm vào, anh sẽ khiến đời sống tình dục của em……, vĩnh viễn không được hạnh phúc.”
Đào Nguyện khoa tay múa chân giữa hai chân hắn với vẻ mặt đầy uy hiếp.
Mặc dù Đào Nguyện tin rằng hắn chắc chắn sẽ không có quan hệ với người khác, nhưng những người mẫu khác lại khá khó kiềm chế và nhiệt tình. Hắn đẹp trai và có body ngon như vậy, nhất định sẽ có người nhào vào lòng. Cho nên cậu mới nhắc đi nhắc lại rằng mình mắc chứng nghiện sạch sẽ, để hắn không được phép chạm vào người khác, cũng không được phép để cho người khác chạm vào những chỗ không nên chạm.
Đường Nạp Tu mỉm cười mang theo sự cưng chiều, nhéo cằm cậu nói: “Nếu em không thể cho anh đời sống tình dục hạnh phúc nữa, anh định quay lại với "bạn trai cũ" à?”
“Nếu em không thể mang đến cho anh đời sống tình dục hạnh phúc nữa, thì tới lượt anh mang đến đời sống tình dục hạnh phúc cho em.” Đào Nguyện bị nụ cười của hắn làm cho rung động rồi, thầm mắng cái tên đểu này, tại sao đời này lại giỏi thả thính vậy chứ?
“Anh……, cứng được hả?” Đường Nạp Tu nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ.
“Tối nay qua làm ấm giường, anh sẽ cho em thấy anh cứng cỡ nào.” Đào Nguyện rất có khí thế mà xoay người.
....................
Sau khi trở về khách sạn và ăn tối, Đào Nguyện vào phòng tắm để tắm rửa, đang tắm thì đột nhiên có cảm giác, nghĩ thầm lát nữa sau khi ra ngoài, mình sẽ gửi tin nhắn cho Đường Nạp Tu để thúc giục hắn.
Mặc áo ngủ bước ra khỏi phòng tắm, Đào Nguyện cầm điện thoại gửi một tin nhắn, Đường Nạp Tu nhanh chóng trả lời cậu, nói rằng một tiếng nữa hắn sẽ đến.
Đường Nạp Tu mở cửa bước vào phòng, nói với Đào Nguyện: “Ông chủ, tôi đến làm ấm giường.”
Đào Nguyện liếc mắt nhìn hắn nói: “Đi tắm đi.”
Đường Nạp Tu vừa cởi quần áo vừa đi vào phòng tắm.
Đào Nguyện ném điện thoại sang một bên, vén chăn lên cởi áo ngủ sau đó trùm chăn nằm xuống chờ hắn đi ra, cảm giác khỏa thân khiến dục vọng của cậu càng lúc càng mãnh liệt.
Đường Nạp Tu tắm rửa xong, bước ra khỏi phòng tắm đi đến mép giường, trực tiếp lên giường đè lên người Đào Nguyện.
Đào Nguyện bám vào vai hắn, hai người liếm mút môi đối phương môi. Lưỡi của Đào Nguyện cọ xát và khuấy động với lưỡi của Đường Nạp Tu khi hắn đưa lưỡi vào.
Cơ thể trẻ trung và cường tráng của Đường Nạp Tu khiến Đào Nguyện vừa hưởng thụ vừa thỏa mãn. Đôi khi Đào Nguyện cảm thấy bao nuôi một chú chó săn nhỏ tuổi hơn mình cũng không tệ lắm, đặc biệt là nó sẵn sàng phối hợp với mình, điều này cũng khiến Đào Nguyện cảm thấy rất hài lòng.
Đường Nạp Tu cảm thấy người nằm dưới thân mình bình thường thì trông rất lạnh lùng, nhưng ở trên giường lại hấp dẫn và quyến rũ vô cùng. Khi không gặp nhau, hắn sẽ bất giác nhớ đến cậu. Là bởi vì cơ thể cậu quá quyến rũ và nhân tiện muốn cảm thụ cảm giác được bao nuôi, ai ngờ lại vô tình đánh rơi trái tim mình nơi cậu.
Hắn thích đánh cược và mạo hiểm, tìm kiếm kích thích là niềm vui trong cuộc sống của hắn, nhưng chơi mất trái tim mình thì đúng là quá kích thích rồi. Có điều, hắn vốn nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không yêu ai cả, nhưng nếu người này thật sự đã đánh cắp trái tim của hắn thì hắn đành chấp nhận số phận thôi. Chờ đã, cảm giác cam tâm tình nguyện và háo hức chấp nhận số phận này rốt cuộc là chuyện gì đây?
Chỉ hôn thôi mà Đào Nguyện đã mất hết sức lực rồi, cơ thể như sắp tan ra vậy. Cậu nhìn Đường Nạp Tu bằng ánh mắt mơ màng, ánh mắt hai người hòa quyện vào nhau, như thể linh hồn cũng đang quấn lấy nhau, và nếu không đạt đến khoái cảm cả về thể xác lẫn linh hồn thì sẽ sinh ra cảm giác khó chịu.
.....................:>>
Thời gian trình diễn trang phục của Đào Nguyện diễn ra trước show diễn của Tiêu Dật một ngày, bởi vì trang phục cao cấp được phê duyệt của cậu nhiều hơn Tiêu Dật rất nhiều. Tuy nhiên, cùng ngày với Đào Nguyện còn có các nhà thiết kế cấp bậc thầy khác nữa. Vì vậy, chắc chắn sẽ không có nhiều người đến xem show diễn của cậu trong hôm nay. Nhưng vì phu nhân Lemir sẽ đến, những quý bà muốn lấy lòng phu nhân Lemir cũng sẽ đi cùng.
Sau khi đọc tấm thiệp giới thiệu, phu nhân Lemir nói với Lý Cẩm Mộng: “Đứa nhỏ này cuối cùng cũng lấy lại được khí thế của trước đây rồi. Lần trước thì dùng chủ đề kinh điển, lần này lại dùng chủ đề Thần Hoa. Rất ít nhà thiết kế dám dùng chữ "thần" này, xem ra lần này thằng bé thật sự rất tự tin.”
Lý Cẩm Mộng cười nói: “Em rất vui và an tâm khi thằng bé có thể lấy lại được cảm giác tự tin của trước đây. Có điều chủ đề mà thằng bé sử dụng quá cực đoan, em vẫn hơi lo. Các nhà phê bình thời trang độc miệng và các phương tiện truyền thông thích cố tình soi mói có thể sẽ lại đả kích sự tự tin của nó mất.”
“Em nên tin tưởng hơn vào Tiêu Du.” Phu nhân Lemir vỗ tay Lý Cẩm Mộng nói: “Chị rất coi trọng thằng bé. Chị nghĩ rằng sau lần bùng nổ trước, những thiết kế của nó trong tương lai chắc chắn sẽ càng xuất sắc hơn nữa.”
“Cảm ơn chị đã động viên và ủng hộ Tiêu Du trong suốt những năm qua. Em nghĩ điều này chắc hẳn đã đóng một vai trò lớn trong việc lấy lại sự tự tin của thằng bé.” Lý Cẩm Mộng chân thành cảm ơn, những thiết kế của Tiêu Du vẫn luôn không có gì nổi bật trong những năm qua, nhưng phu nhân Lemir lại thấy được tiềm năng của hắn từ những thiết kế của hắn, và cảm thấy rằng một ngày nào đó hắn nhất định sẽ thiết kế ra những tác phẩm khiến mọi người phải kinh ngạc.
Đến xem buổi trình diễn thời trang này dĩ nhiên không thể thiếu các phương tiện truyền thông từ các nước, bởi vì danh tiếng quốc tế của Tiêu Du trong những năm gần đây không cao, nên không có nhiều phương tiện truyền thông nước ngoài đến xem buổi trình diễn, phần lớn là truyền thông từ nước H.
“Thần hoa? Một chủ đề cực đoan như vậy, Tiêu Du hiện tại thật sự là quá tự tin rồi.”
“Nhà thiết kế tự tin vào tác phẩm thiết kế của mình là chuyện tốt. Nhưng chủ đề này thực sự có hơi lớn.”
“Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ ném đá banh chành cái chủ đề này. Nhưng sau show diễn chủ đề "Kinh Điển" lần trước, mặt tôi đến giờ vẫn còn đau đây này, vì vậy tôi sẽ đợi khi nào buổi diễn kết thúc rồi mới nhận xét.”
“Những cư dân mạng quan tâm đến thời trang ở trong nước đặt nhiều kỳ vọng vào hắn, cảm thấy cho dù hắn không còn tạo ra những tác phẩm kinh điển nữa thì cũng tiến bộ hơn rất nhiều so với trước đây. Nhưng người đặt kỳ vọng vào Tiêu Dật vẫn chiếm nhiều hơn. Suy cho cùng, cậu ta đã tích lũy được rất nhiều fan trong những năm qua.”
“Ngày mai, sau khi show diễn của Tiêu Dật kết thúc, giữa hai bên sẽ có sự so sánh lớn. Không biết lần này ai sẽ là người bị so sánh thậm tệ nữa.”
“Tôi nghĩ, trong lần so sánh này, nếu cả hai người đều phát huy ổn định thì sự chênh lệch sẽ không lớn lắm đâu. Nhưng nếu cảm hứng của Tiêu Du lại thất thường, vậy thì hắn chắc chắn sẽ là người bị đem ra so sánh.”
“Bây giờ nhìn lại, xét về những bộ trang phục cao cấp đã được ra mắt trước đây của Tiêu Du, quả thực hắn đáng để mong đợi hơn.”
“Tôi vẫn chưa muốn đi đến kết luận ngay bây giờ, đợi khi nào buổi trình diễn kết thúc đã.”
Tuy trình diễn trang phục cả nam và nữ nhưng Đào Nguyện vẫn dùng chủ đề Thần Hoa này, bởi vì cậu cho rằng trang phục nam vẫn có thể liên quan đến hoa và thần.
Ở hậu trường, các người mẫu đang trang điểm và thay quần áo, các chuyên gia trang điểm và trợ lý phục trang cũng đang bận rộn. Hậu trường của mỗi show diễn có vẻ rất bận rộn và hỗn loạn, nhưng đều có quy tắc và trình tự nhất định.
Đường Nạp Tu là Vedette bên trang phục nam, và hắn là người duy nhất có thể hưởng thụ đãi ngộ được Đào Nguyện tự tay giúp hắn thay quần áo.
Đào Nguyện đích thân giúp Đường Nạp Tu thay quần áo, lùi lại hai bước, nghiêm túc đánh giá hắn, nghĩ thầm hắn tuy còn trẻ nhưng có thể điều khiển mọi phong cách. Khi cười rộ lên, hắn trông có chút trẻ con của một chàng trai toả nắng, nhưng khi vô cảm, hắn lại có khí chất trưởng thành, trầm ổn và đáng tin cậy. Khi hắn có một gương mặt lạnh lùng, hắn lại có khí chất xa lạ và bí ẩn. Hắn là người vừa có thể trông như một chàng trai vừa có thể trông như một người đàn ông.
Sau khi thay xong quần áo, Đường Nạp Tu nhìn thoáng qua đám người bên ngoài, sau đó kéo rèm lại, một tay ôm lấy eo cậu, tay kia nâng cằm cậu lên hôn.
Đào Nguyện đặt tay lên vai hắn, hôn đáp trả hắn. Bên ngoài có ít nhất mấy chục người, mà hai người họ đang hôn nhau cách một tấm rèm, mặc dù có chút kích thích nhưng Đào Nguyện vẫn nhanh chóng đẩy hắn ra trước khi cơ thể cậu hứng lên.
Đường Nạp Tu nhìn đôi môi hồng hào của Đào Nguyện, không nhịn được muốn hôn cậu lần nữa, nhưng Đào Nguyện đã dùng lòng bàn tay chặn miệng hắn lại.
“Không phải bây giờ, em biết tình trạng cơ thể của anh mà.” Đào Nguyện nói nhỏ, “Bên ngoài có nhiều người như vậy, em muốn làm anh xấu hổ hả? Sau khi catwalk xong và trở về khách sạn, em muốn gì cũng được hết.”
Đường Nạp Tu bị cậu che miệng nên không thể nói chuyện, hắn liếm lòng bàn tay của Đào Nguyện, Đào Nguyện lập tức bỏ tay ra.
“Em muốn gì cũng được à?” Đường Nạp Tu nhìn cậu hỏi.
Đào Nguyện thấy đôi mắt màu xanh của hắn rõ ràng hơi loé lên, chắc chắn là đang suy nghĩ chuyện gì đó không đứng đắn rồi, cậu hối hận khi nói rằng hắn muốn làm gì cũng được rồi.
“Em muốn gì cũng được nhưng không thể quá đáng, nếu chơi quá trớn sẽ bị cấm quan hệ một tháng.” Đào Nguyện cảm thấy nếu như mình nói rõ ràng trước thì không biết cái tên biến thái này sẽ giở trò gì nữa.
“Cấm quan hệ một tháng?” Đường Nạp Tu nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ “Anh nhịn được à?”
“…… Anh, anh sẽ không dùng "bạn trai cũ", còn em thì không được phép dùng tay!” Đào Nguyện bị ánh mắt nghi ngờ của hắn nhìn đến thẹn quá hoá giận, thấp giọng uy hiếp hắn.
Đường Nạp Tu đang định nói vậy dùng tay anh được không, nhưng chưa kịp nói thì đã nghe thấy đạo diễn bên ngoài lớn tiếng bảo người mẫu chuẩn bị rồi.
Đào Nguyện lập tức kéo rèm bước ra ngoài, Đường Nạp Tu cũng đi ra ngoài để chuẩn bị lên sân khấu, bởi vì mọi người đều rất bận rộn và căng thẳng nên không ai để ý vừa rồi họ đang làm gì cả.
Màn trình diễn trang phục lấy Thần Hoa làm chủ đề, bố cục của buổi diễn tất nhiên phải phù hợp với chủ đề, mọi thứ được sắp đặt như chốn thần tiên, chờ đợi sự xuất hiện của thần hoa.
Nhạc đệm du dương, tao nhã, các người mẫu bước lên các điểm nhạc và bước ra ngoài một cách duyên dáng.
Đào Nguyện đã lên rất nhiều ý tưởng cho trang phục được trình diễn lần này, sở dĩ cậu chọn chủ đề Thần Hoa là bởi vì hoa có rất nhiều chủng loại, tuy đều là hoa nhưng mỗi loại hoa lại có cá tính và đặc điểm riêng.
Một số tươi mát và thanh lịch, một số quyến rũ và tươi sáng, một số thì dịu dàng như nước, một số lại nóng bỏng và phóng khoáng. Ở cùng một chủ đề, không chỉ có thể thể hiện sự đoan trang và thanh lịch mà còn thể hiện được sự gợi cảm và không gò bó.
Chiếc váy trắng tinh khôi với một chút lông tơ tựa như một bông hoa nhài xinh xắn đáng yêu, viền cổ và chân váy được đính pha lê cao cấp, trông như những giọt sương trên bông hoa càng làm cho chiếc váy hoa trở nên tinh tế và cuốn hút hơn. Chân váy thêu một vài chiếc lá xanh tăng thêm cảm giác hoạt bát và xinh xắn.
Chiếc váy trắng trễ ngực lưng cao và có đuôi váy dài trông giống như một đoá hoa loa kèn thanh lịch. Phần ngực được làm bằng vải ren, đuôi váy dài thì được làm từ vải tuyn lụa với những hoa văn thêu tay đẹp mắt.
Có hoa mai nở rộ giữa trời tuyết, kiêu sa nhưng không kém phần quyến rũ. Ngoài ra còn có hoa hồng gợi cảm và quý phái, hoa đào mềm mại đa tình, hoa mẫu đơn duyên dáng và sang trọng.
Tổng cộng có hơn ba mươi loại hoa không trùng nhau, mỗi loài hoa đều đẹp đến mức khiến người ta mê mẩn, thần tiên cũng phải động lòng. Bọn họ chỉ có thể cảm thán trong lòng, không hổ danh là Thần Hoa, vừa bước ra đã khiến người ta muốn quỳ gối dưới chân váy rồi.
Vốn dĩ ai cũng nghĩ rằng hoa và đàn ông không hợp nhau. Nhưng tại thời điểm này, một người đã sử dụng tài năng thiết kế và sức mạnh của trang phục để đưa sự thật đến trước mắt họ và cho họ biết rằng hoá ra trang phục nam cũng có thể được lấy cảm hứng từ hoa.
Màu trơn thể hiện sự lão luyện và tiêu sái, các đường cong và đường viền mượt mà không chỉ tăng thêm khí chất mà còn tạo cảm giác sang trọng. Một chiếc áo khoác gió tạo cảm giác phóng khoáng, các chi tiết được khéo léo để sửa đổi dáng người. Bộ lễ phục toát lên vẻ trầm lắng và hào phóng, đầy quyến rũ của nét trưởng thành và thận trọng, hình thêu nhỏ ẩn ở một vị trí kín đáo khiến phần trưởng thành và vững vàng này tăng thêm một chút dí dỏm, hài hước và lực hấp dẫn.
Phu nhân Lemir đặt hai tay trên đùi, không kìm được mà cảm thán: “Quá đẹp và cũng thật tài tình. Thằng bé quả nhiên là một thiên tài, chị không có nhìn lầm!”
Lý Cẩm Mộng cũng rất kích động và tự hào, khi còn trẻ bà cũng từng có ước mơ, hy vọng rằng mình sẽ thiết kế được những bộ trang phục khiến mọi người ca ngợi và ngưỡng mộ. Tuy nhiên, tài năng của bà có hạn nên bà chỉ có thể khám phá thiết kế của người khác thôi, không thể tự hoàn thành được. Nhưng bây giờ, con trai của bà đã làm được rồi, so với những bộ trang phục trước đây, những bộ trang phục trước mặt này càng động lòng người hơn, thực sự giống như một bữa tiệc của các vị thần hoa vậy, mức độ quý phái và sang trọng của chúng tựa như sự tồn tại của các vị thần.
Những bộ quần áo thời trang cao cấp này được làm bằng những loại vải đắt tiền và những phụ kiện lộng lẫy cao cấp nhất, với thiết kế tinh tế và tay nghề thủ công, cũng như chế tác tinh xảo và phẩm chất cao cấp, mang ý nghĩa xa hoa và hàng đầu.
May đo cao cấp đại diện cho một biểu tượng thân phận, không chỉ phản ánh vẻ ngoài lộng lẫy mà quan trọng hơn là thể hiện thiết kế hoàn mỹ và tay nghề thủ công. Những yếu tố quan trọng này đều được thể hiện qua trang phục trong show diễn lần này.
“Lần này quả nhiên là không đến uổng công. Độ phủ sóng lần này chắc chắn lại bị cậu ấy thống trị rồi.”
“Năng lực thiết kế của cậu ấy quả nhiên thức tỉnh rồi, tài năng như thế này đúng là năng lực trời ban mà!”
“Vì cậu ấy là nhà thiết kế của đất nước chúng ta nên giờ tôi thật sự rất tự hào và hãnh diện. Những phương tiện truyền thông nước ngoài không đến chắc chắn sẽ rất hối hận.”
“Đây thực sự là một buổi thưởng thức thị giác tuyệt vời. Phải nói rằng tất cả những ai không đến xem sẽ rất tiếc mới đúng.”
“Tại sao cậu ấy lại có thể khiến trang phục nam cũng có khí chất của hoa nhưng vẫn thể hiện được hết nét quyến rũ và đặc trưng của phái mạnh chứ.”
“Tôi thật sự tâm phục khẩu phục cậu ấy rồi. Triển lãm thời trang cao cấp quốc tế lần này, chỉ xem show diễn này thôi, tôi xem như đã không uổng công đến đây.”
Khi tất cả người mẫu bước ra, Đào Nguyện đi ra cuối cùng chào mọi người trong sự hoan nghênh nhiệt liệt và những tràng pháo tay không ngớt hồi lâu.
Lý Cẩm Mộng cầm bó hoa bước lên sân khấu, nhìn Đào Nguyện với đôi mắt ướt nhoè và nói: “Tiểu Du, con không chỉ vượt qua chính mình mà còn thực hiện được ước mơ của mẹ khi còn trẻ. Mẹ thật sự rất tự hào về con và chúc mừng con đã có một bước đột phá lớn như vậy.”
“Cảm ơn mẹ.” Đào Nguyện nhận bó hoa, chủ động ôm Lý Cẩm Mộng. “Con sẽ tạo ra những bước đột phá lớn hơn nữa trong tương lai, cũng sẽ khiến mẹ càng tự hào về con hơn.”
Vì cái ôm này, nước mắt của Lý Cẩm Mộng cuối cùng cũng rơi xuống.
Sau khi show diễn kết thúc, các người mẫu vào hậu trường thay quần áo, những người khác từ từ rời sàn diễn. Phu nhân Lemir và những người khác ở lại nói chuyện với Đào Nguyện.
“Ta biết ngay con nhất định sẽ có một ngày đột phá mà, quả nhiên con đã không làm ta thất vọng.” Phu nhân Lemir vui mừng nhìn Đào Nguyện nói: “Nhưng trong thâm tâm ta vẫn hy vọng con sẽ bứt phá hơn nữa, mong rằng một ngày không xa con có thể đứng trên đỉnh cao của nhà thiết kế thời trang.”
“Thật sự rất cảm ơn bà, phu nhân Lemir.” Đào Nguyện chân thành cảm ơn, "Sự động viên và hướng dẫn của bà trong những năm qua đã giúp ích cho con rất nhiều, con sẽ cố gắng hơn nữa và sẽ không bao giờ làm bà thất vọng.”
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Tiêu Du đều nhận được rất nhiều lời khuyên từ phu nhân Lemir. Những lời khuyên này rất hữu ích đối với hắn, kiếp trước đã khiến hắn từng bước đi lên đỉnh cao, nhưng kiếp này lại vì bị Tiêu Dật ăn cắp thiết kế mà khiến hắn rơi vào vướng mắc và đau khổ.
Tiêu Du biết ơn phu nhân Lemir từ tận đáy lòng, hy vọng mình sẽ không bao giờ khiến bà thất vọng, nhưng kiếp này vì ai đó trùng sinh gian lận, cho nên chỉ có thể để Đào Nguyện hoàn thành thay hắn.
Phu nhân Lemir biết cậu còn việc phải làm nên không nói chuyện với cậu lâu lắm, bảo cậu hai ngày nữa đến nhà mình chơi rồi rời đi với các quý bà khác.
“Lần này nhờ phu nhân Lemir mà chúng ta được mở rộng tầm mắt, show diễn này thật tuyệt vời.”
“Đúng vậy, thật không hổ là người được phu nhân Lemir coi trọng. Tài năng thiết kế như vậy thực sự đáng ghen tị.”
“Sau show diễn này của cậu ấy, các nhà thiết kế khác sẽ gặp rất nhiều áp lực. Đến cả nhà thiết kế bậc thầy cũng sẽ cảm thấy áp lực cho mà xem.”
“Trong số các nhà thiết kế trẻ lần này, cậu ấy chắc chắn là người ưu tú nhất. Tôi thật sự không thể tưởng tượng được show diễn nào có thể có những thiết kế tuyệt vời hơn show này nữa.”
“Bộ nào tôi cũng muốn đặt hết, tôi cũng muốn cho chồng và con trai tôi mặc những bộ trang phục nam kia nữa.”
“Tôi cũng vậy, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy hứng thú với trang phục nam đó.”