Sơn Giáp Vương không chỉ bị trói gô mà miệng cũng bị bịt lại, bọn họ đã tốn rất nhiều công sức mới bắt được gã, không thể để gã tự sát được. Các binh lính vây quanh gã, mỗi người nói một câu.
Đào Nguyện bước tới, đứng bên ngoài đám đông nói: "Các anh vây quanh gã làm gì vậy?"
Các binh lính đều nhìn qua, sau đó nhường ra một con đường cho Đào Nguyện.
"Chị dâu, bọn em đang nhìn tên thủ lĩnh thổ phỉ trong truyền thuyết này. Chị dâu cũng đến nhìn hả? Đá hai chân đều được, chính gã đã làm hai chân của đội trưởng Hạ bị thương đó." Một binh lính nói.
"Hai cú đá sao có thể đủ với loại người này chứ?" Đào Nguyện lấy ra một lọ thuốc màu nâu, mở ra, đổ thuốc bột vào mũi Sơn Giáp Vương, sau đó nói: "Được rồi, cho dù bây giờ cởi trói cho gã, gã cũng không thể trốn được. Các anh nhốt gã vào phòng trống trong chùa đi, nhớ cử người theo dõi, ngày mai tôi sẽ thẩm vấn gã."
"Chị dâu muốn thẩm vấn gã?" Vương Tùng Minh nói: "Tên này tuy rằng bị thương nhưng xương cốt cứng lắm, chắc chắn sẽ không dễ dàng mở miệng đâu. Hình ảnh quá bạo lực, chị dâu đừng xem thì hơn, để bọn em thẩm vấn gã là được rồi."
"Các anh không cần nghiêm hình bức cung gã đâu, nghiêm hình bức cung cũng chưa chắc gã sẽ nói thật. Tôi tự nhiên có cách riêng có thể khiến gã nói hết tất cả những điều mà gã không muốn nói."
"Cách gì cơ?" Vương Tùng Minh nghi hoặc hỏi.
Đào Nguyện mỉm cười, không trả lời hắn, xoay người đi vào trong chùa.
Vương Tùng Minh nhìn về phía Cố Vũ, hỏi với vẻ mặt khó hiểu: "Chị dâu có thể có cách gì chứ, cậu biết không?"
"Cậu quên chị dâu mình làm gì rồi à?" Cố Vũ nói.
"Thì chị dâu là bác sĩ, chẳng lẽ bác sĩ cũng biết thẩm vấn?"
"Chị dâu là cao thủ dùng thuốc, để cậu ấy dùng một ít thuốc tra tấn gã, hoặc là làm cho gã mê sảng, không phải hỏi cái gì thì gã sẽ trả lời cái đó sao."
"Ờ ha!" Vương Tùng Minh vỗ đầu: "Sao tôi không nghĩ đến hướng này nhỉ? Tra tấn gã bằng thuốc nhất định sẽ có tác dụng tốt hơn đánh đập gã, không sợ gã sẽ không nói ra nơi cất giấu di vật văn hóa. Đối với tên thủ lĩnh thổ phỉ giết người như ngoé này, chúng ta không cần phải nhân từ với gã, hành chết gã là được rồi. Coi như là báo thù cho những dân chúng bị gã hại cửa nát nhà tan."
Văn Hàm cầm hai hộp cơm đi vào, ngồi xuống cạnh giường của Ninh Hạo Ba nói: "Ăn cơm đi, tôi có nấu chút cháo cho anh."
Ninh Hạo Ba cẩn thận ngồi dậy, cầm lấy hộp cơm, húp cháo trắng chỉ có vị ngọt. Nếu ngày hôm qua không tận mắt nhìn thấy cậu ta chạy tới quan tâm Hạ Lập Viễn trước mặt mọi người, mà không phải người chồng này của cậu ta, thì giờ phút này, húp món cháo này, hắn sẽ cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Cậu ta có biểu hiện như vậy, lại đề nghị ly hôn với mình sau khi trở về, Ninh Hạo Ba từ miệng đến tim đều là đắng chát.
Văn Hàm hơi cúi đầu, cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn Hạ Lập Viễn bên cạnh.
Một lát sau, Đào Nguyện cũng cầm hai hộp cơm đi vào.
Hạ Lập Viễn nhìn đến cậu thì lập tức muốn ngồi dậy.
"Cẩn thận một chút." Đào Nguyện bước nhanh tới, đặt hộp cơm lên bàn cạnh giường, sau đó đỡ Hạ Lập Viễn.
"Anh ăn đi, tôi cũng đi ăn, lát nữa tôi sẽ quay lại lấy hộp cơm." Văn Hàm đứng dậy rời đi.
Tay Ninh Hạo Ba dừng một chút, sau đó tiếp tục húp cháo.
Đào Nguyện ngồi xuống cạnh giường, mở hộp cơm ra nói: "Em nấu cháo gà và rau cho anh nè. Hai ngày trước dân quân mang gà đến, vừa lúc còn thừa hai con, anh nếm thử xem có ngon không."
Hộp cơm vừa được mở ra, mùi thơm thoang thoảng toả ra ngay lập tức, mùi thơm đậm đà và hấp dẫn như vậy, không cần nếm thử cũng biết nhất định là rất ngon.
Đào Nguyện dùng muỗng múc cháo, đưa lên miệng thổi nguội rồi mới đút cho Hạ Lập Viễn.
Mặc dù Hạ Lập Viễn bị thương ở chân chứ không phải ở tay, nhưng hắn không từ chối Đào Nguyện đút cháo.
"Ngon không?" Đào Nguyện hỏi.
"Ngon lắm." Hạ Lập Viễn gật đầu, ngon không kém gì lúc cậu nấu ở nhà.
"Sáng mai em sẽ nấu cháo nấm tùng nhung cho anh ăn. Bây giờ bọn thổ phỉ đã bị tiêu diệt gần hết rồi, thủ lĩnh của chúng cũng đã bị tóm gọn. Em sẽ bảo các binh lính lên núi bắt vài con thú hoang dã về. Có điều anh đang bị thương, chỉ có thể ăn mấy món thanh đạm thôi, những món nướng đó, anh không có lộc ăn rồi."
"Chừa một chút cho tôi đi, khi nào khoẻ hơn tôi sẽ ăn, em nói hai ngày là ổn mà." Hạ Lập Viễn nói.
"Em nói là anh không thể xuống đất đi lại ít nhất hai ngày, chứ không phải anh sẽ ổn trong hai ngày." Đào Nguyện bất đắc dĩ nói: "Anh đừng thèm, khi nào về nhà em sẽ nấu cho anh, anh muốn ăn bao nhiêu cũng được hết."
Hạ Lập Viễn gật đầu, khi hắn bị thương, Đào Nguyện luôn rất dịu dàng với hắn, đôi khi còn dỗ dành hắn như con nít nữa. Hắn không nghĩ rằng điều này là có gì không ổn cả, ngược lại còn rất hưởng thụ.
Ninh Hạo Ba ngửi thấy mùi thơm thổi qua, vừa húp cháo vừa vẫn cảm thấy rất đói bụng, cháo trong miệng cũng càng nhạt nhẽo hơn. Những mùi thơm đó là cực hình đối với hắn, chỉ có thể ngửi mà không được ăn, cho dù đầu óc của hắn có thể điều khiển được bản thân thì dạ dày của hắn cũng không thể.
Sau bữa tối, Đào Nguyện ngồi ở một bên trò chuyện với Hạ Lập Viễn một lúc, sau đó đi ra ngoài lấy nước.
Dùng khăn ẩm lau mặt và cổ cho hắn một cách cẩn thận và nghiêm túc, sau đó Đào Nguyện kéo rèm lại lau người giúp hắn, để hắn có thể ngủ thoải mái hơn vào ban đêm.
Đào Nguyện cảm thấy bọn họ là vợ chồng, chăm sóc lẫn nhau là lẽ đương nhiên. Khi Hạ Lập Viễn bị thương, cậu chăm sóc Hạ Lập Viễn, khi Hạ Lập Viễn không bị thương, hắn cũng thường xuyên rửa mặt và chân cho cậu. Loại cảm giác anh tốt với em, em cũng tốt với anh; em cảm thấy đau lòng cho anh, anh cũng cảm thấy đau lòng cho em này mới là tình cảm và hình thức ở chung nên có giữa những người yêu nhau.
Ninh Hạo Ba cố gắng hết sức để không nghe hay suy nghĩ gì. Nhưng những lời thì thầm từ bên cạnh luôn quấy rầy tâm trí hắn. Khi con người ta bị thương hay đau ốm, trái tim của họ không khỏi sẽ yếu đuối hơn bình thường và mong rằng có ai đó có thể ở bên cạnh mình. Cho dù không chăm sóc tận tình thì cũng phải quan tâm hỏi han ân cần một chút, trong lòng cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Ngoại trừ mẹ của hắn, hắn chưa bao giờ được chăm sóc cẩn thận và nghiêm túc như vậy cả, mong đợi Văn Hàm có thể chăm sóc mình như vậy ư, hắn hoàn toàn không dám nghĩ tới. Song, dù cho Văn Hàm không làm gì, cứ ở bên cạnh hắn thêm một lát nữa thôi, trong lòng hắn cũng sẽ dễ chịu hơn, nhưng cậu ta sẽ làm như vậy sao? Không có khả năng. Ninh Hạo Ba bĩu môi giễu cợt, tất cả đều do hắn tự tìm.
Tuy Đào Nguyện không ưa người nhà họ Ninh, nhưng dù sao cũng không phải là thù hận sâu đậm gì, Ninh Hạo Ba cũng đang bị thương và cần phải nghỉ ngơi. Trời đã về đêm, cậu không thể tiếp tục ồn ào làm phiền sự nghỉ ngơi của người ta được. Đây là vấn đề về phẩm chất và sự giáo dục của một người.
Đào Nguyện thì thầm với Hạ Lập Viễn: "Anh ngủ đi, em sẽ ngủ ở sát vách. Nếu buổi tối anh muốn đi vệ sinh thì dưới gầm giường có một bồn tiểu đó."
"Tôi qua sát vách ngủ với em." Hạ Lập Viễn nói.
"Sát vách còn có một y tá trực đêm, không có chỗ để ngủ đâu." Đào Nguyện nói.
Khi có binh lính bị thương, hàng đêm đều sẽ có một bác sĩ và hai y tá trực đêm. Đào Nguyện vốn dĩ không cần trực đêm, nhưng Hạ Lập Viễn bị thương nên cậu chủ động xin trực đêm.
"Vậy em nhờ bọn họ đem giường đến đây đi, đặt bên cạnh tôi, kéo rèm lại là được rồi." Hạ Lập Viễn không muốn ngăn cách với cậu bởi một bức tường, hắn muốn nhìn cậu ngủ. Hắn cũng biết khi mình bị thương, chỉ cần không phải là yêu cầu gì quá đáng, Đào Nguyện đều sẽ đồng ý với mình.
Đào Nguyện suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thôi được, em sẽ nhờ họ giúp em chuyển giường đến đây."
Đào Nguyện đi đến phòng kế bên và nói chuyện với hai ý tá, họ ngay lập tức đồng ý.
Chỉ là một chiếc giường đơn hẹp thôi, rất nhẹ và có thể dễ dàng nâng lên bởi hai người. Nếu không phải vì bên trên có trải chăn, Đào Nguyện đã gấp giường lại và tự mình mang nó đi rồi.
Bởi vì trời đã tối, trong phòng vẫn còn binh lính bị thương đang nghỉ ngơi, ba người di chuyển nhẹ nhàng nhất có thể.
Sau khi đặt giường xuống, Đào Nguyện nói nhỏ với y tá: "Nếu buổi tối nhóm thương binh có chuyện gì, các cô nhớ kêu tôi."
Hai cô y tá gật đầu rồi đi sang sát vách nghỉ ngơi. Hai người bọn họ, một người trực đến nửa đêm, một người trực từ nửa đêm đến sáng, và cách một tiếng sẽ đi kiểm tra phòng một lần.
Đào Nguyện kéo cả ba tấm rèm lên, cởi áo khoác rồi lên giường. Cậu và Hạ Lập Viễn không nói gì cả, cứ như vậy mà nhìn nhau, chỉ giao tiếp bằng ánh mắt cũng biết đối phương muốn nói gì rồi.
Hạ Lập Viễn đưa tay ra nắm lấy tay Đào Nguyện, Đào Nguyện nắm lại tay hắn, hai người chỉ nhìn nhau như thế này, trong lòng cũng cảm thấy rất tốt đẹp và mãn nguyện. Không có chuyện gì thoả mãn hơn việc có người yêu ở bên cạnh mình.
Ninh Hạo Ba vẫn luôn nhắm mắt lại, nhưng rất lâu cũng không ngủ được. Trong lòng hắn rất rối rắm, ngay cả bản thân hắn cũng không biết tại sao mình lại rối rắm như vậy, nhưng hắn cũng không dám nghĩ kỹ nguyên do.
Mãi đến nửa đêm, Ninh Hạo Ba mới từ từ chìm vào giấc ngủ, sau đó hắn bắt đầu có một giấc mơ. Trong mơ, hắn không có hủy bỏ hôn ước với Nhạc Như Thanh, cũng không có kết hôn với Văn Hàm, mà là cưới Nhạc Như Thanh theo hôn ước.
Sau khi kết hôn, hắn vẫn yêu Văn Hàm và nhớ mãi không quên Văn Hàm, nhưng Nhạc Như Thanh rất yêu hắn, còn đối xử với hắn rất tốt. Gia đình bọn họ, không có cãi vã, sống những ngày tháng hòa thuận với nhau. Rồi dần dần, hắn quên đi Văn Hàm và yêu Nhạc Như Thanh, bởi vì Nhạc Như Thanh vẫn luôn rất tốt với hắn, quan tâm hắn, chăm sóc hắn, và họ sống hạnh phúc với nhau.
Kết thúc có hậu như vậy khiến hắn không muốn tỉnh lại, nhưng một âm thanh đột nhiên đánh thức hắn, hắn chợt mở mắt ra, sắc trời đã sáng rồi.
Y tá không cẩn thận làm rơi lọ thuốc, thấy Ninh Hạo Ba tỉnh lại thì nói xin lỗi: "Đánh thức anh rồi sao? Tôi xin lỗi nha đội trưởng Ninh, tôi phải thay thuốc cho anh."
Ninh Hạo Ba cứng đờ người gật đầu, hắn vẫn đang nhớ lại nội dung trong giấc mơ, trong mơ rõ ràng cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng sau khi tỉnh lại chỉ có chột dạ và thống khổ. Chẳng lẽ, hắn đã thay lòng đổi dạ với Văn Hàm và yêu Nhạc Như Thanh rồi?
Không, không đâu, hắn yêu Văn Hàm sâu đậm như vậy, sao có thể thay lòng đổi dạ được? Thế nhưng, trái tim của Văn Hàm chưa bao giờ hướng về hắn, hắn không còn đủ tự tin rằng mình có thể sưởi ấm trái tim lạnh giá của cậu ta nữa. Hắn cũng là con người, hắn cũng muốn có một người biết lạnh biết nóng quan tâm đến mình. Nếu ngay từ đầu cưới Nhạc Như Thanh, liệu cậu có thể đối xử với hắn như Hạ Lập Viễn không?
Đào Nguyện muốn thẩm vấn Sơn Giáp Vương, vì Hạ Lập Viễn và Ninh Hạo Ba đều bị thương, cho nên Vương Tùng Minh và Cố Vũ làm đại diện của hai đại đội ghi lại nội dung và quá trình thẩm vấn.
Sơn Giáp Vương bị trói vào khung gỗ, gã yếu ớt cúi đầu xuống, miếng vải trong miệng đã được lấy ra. Bởi vì Đào Nguyện đã đánh thuốc mê gã, nên cho dù gã muốn tự sát cũng không còn sức lực.
Vương Tùng Minh và Cố Vũ đã chuẩn bị xong, thấy Đào Nguyện bước vào, họ đứng dậy chào hỏi cậu: "Chị dâu."
Đào Nguyện gật đầu với bọn họ, sau đó nói với binh lính bên cạnh: "Nâng đầu gã lên."
Binh lính túm tóc của Sơn Giáp Vương ép gã ngẩng đầu lên.
Sơn Giáp Vương nhìn Đào Nguyện, cười nhe răng, nói với ánh mắt tràn đầy khinh thường: "Quân đội tụi mày không có ai sao? Phái một ca nhi nhu nhược như vậy đến thẩm vấn ông, đổi một thằng đàn ông đến đây! Roi da, nước muối, bàn ủi, tất cả đừng khách sáo, cứ việc dùng để tiếp đón ông, xẻ thịt cũng được, ông chịu nổi!"
"Mấy thứ mà anh nói đều là đồ chơi cũ rồi." Đào Nguyện nói: "Hơn nữa, đối phó với loại người như anh, băm anh thành trăm mảnh cũng không đủ. Làm sao mấy thứ anh nói có thể đủ được?"
"Hừ, tìm một ca nhi đến thẩm vấn ông, ngay cả nói chuyện cũng mềm như bông, thật nhàm chán." Sơn Giáp Vương khinh thường nói: "Đổi cái tên bắt được ông đến đây, để tên đó thẩm vấn ông."
"Chồng tôi bị thương ở chân và cần được nghỉ ngơi, loại chuyện nhỏ như thẩm vấn này để tôi làm là được rồi." Đào Nguyện nói.
Sơn Giáp Vương nhếch miệng cười nói: "Chỉ bằng cậu? Muốn tra hỏi ra từ miệng của ông? Ha ha ha, thật là thú vị. Nhìn cậu đẹp thế này, nếu không bị bắt thì ông nhất định sẽ cướp cậu về làm áp trại phu nhân, ngày nào cũng ngủ với cậu."
Vương Tùng Minh đập mạnh bàn, đột nhiên đứng lên tức giận nói: "Dám nói chuyện với chị dâu của bọn này như vậy, mày chán sống rồi đúng không!"
"Khi bị tụi mày bắt, tao đã không còn muốn sống nữa rồi, nào! Giết tao đi! Giết tao thì tụi mày sẽ không bao giờ tìm thấy những di vật văn hóa đó đâu!"
"Mày......." Vương Tùng Minh chỉ vào gã định chửi tiếp, nhưng lại bị Cố Vũ kéo ngồi xuống, hắn càng tức giận thì sẽ càng trúng kế của Sơn Giáp Vương.
Đào Nguyện giơ tay, ý bảo Vương Tùng Minh tạm thời đừng nóng nảy, sau đó mở hộp thuốc, lấy ra một cây dược thảo, quơ quơ trước mặt Sơn Giáp Vương: "Đây là thứ gì? Anh biết không?"
Sơn Giáp Vương kinh hãi trong lòng, nhưng trên mặt không hề có biểu hiện gì, vẫn nói với vẻ mặt khinh thường: "Một cây cỏ gãy thôi, thứ này đầy khắp núi đồi, ở đâu cũng có."
"Đây chính là thứ quý nhất của sơn trại Giá Sắt mấy người, cỏ Mê Tâm, sao có thể chỉ là một cây cỏ gãy được chứ?" Đào Nguyện chậm rãi nói: "Anh đã dùng loại cỏ này để hỏi ra những nơi cất giấu vàng bạc châu báu, tôi nói đúng không?"
Sơn Giáp Vương càng kinh ngạc hơn, ngay cả anh em trong sơn trại cũng không biết cỏ Mê Tâm, sao cậu ta biết được? Hơn nữa, những người từng bị gã dùng cỏ Mê Tâm đều bị gã giết hết rồi, không có khả năng bị truyền ra ngoài.
Đào Nguyện lại lấy ra một cái hộp sắt nhỏ, mở ra và đặt trước mặt Sơn Giáp Vương: "Thứ này chắc là càng quen thuộc với anh hơn nhỉ? Rết Đoạt Mệnh, chỉ cần bị nó cắn thì sẽ trúng độc và chết trong vòng ba phút, đây cũng là đặc sản của sơn trại Giá Sắt mấy người. Nếu tôi xay nát con rết này rồi trộn với cỏ Mê Tâm cho anh ăn, anh nghĩ sẽ có kết quả gì?"
"Xem ra ông đã đánh giá thấp cậu rồi. Nhưng cho dù cậu biết nhiều, vẫn còn một việc cậu chắc chắn không biết." Sơn Giáp Vương nói: "Làm trại chủ, để rèn luyện ý chí của mình, ông đã ăn loại cỏ Mê Tâm này từ nhỏ đến lớn, nên nó không còn tác dụng với ông từ lâu rồi."
"Thật sao?" Đào Nguyện lại lấy ra một cây màu đỏ vừa giống hoa vừa giống cỏ từ trong hộp thuốc. "Vậy nếu bổ sung thêm loại Thiêu Tâm Diệp này thì sao?"
Thiêu Tâm Diệp! Là Thiêu Tâm Diệp! Ngay cả mình cũng rất khó tìm thấy Thiêu Tâm Diệp, vậy mà người này lại tìm được!
Đào Nguyện hôm qua đặc biệt đi hái mấy thứ này, để có thể tìm thấy chúng một cách nhanh chóng, cậu còn sử dụng chức năng của hệ thống, nếu không tra tấn hành hạ gã một trận đàng hoàng thì thật có lỗi với mấy tiếng đồng hồ mà mình đã lội núi.
Sơn Giáp Vương nhìn chằm chằm Đào Nguyện, ánh mắt đã hoàn toàn không còn vẻ khinh thường như vừa rồi, trên mặt cũng không còn vẻ kiêu ngạo nữa.
Nhìn vẻ mặt của Sơn Giáp Vương, Vương Tùng Minh không khỏi nhìn gã với ánh mắt đắc ý, xem gã còn dám sỉ nhục chị dâu bọn họ bằng những lời lẽ ngông cuồng nữa không, một lúc nữa gã sẽ cảm thấy khó chịu hơn thôi.
"Nói thật với anh nhé, thuốc mà hôm qua tôi cho anh uống sẽ làm gân cốt của anh càng ngày càng mềm hơn. Nó không chỉ khiến anh không đứng dậy được nữa mà còn sẽ khiến anh mềm nhũn như vũng bùn, không còn một chút sức lực nào hết."
"Thả gã ra đi, đem ghế qua cho gã ngồi xuống." Đào Nguyện nói với binh lính.
"Chị dâu, lỡ như gã......." Binh lính có chút do dự, lo lắng Sơn Giáp Vương sẽ làm Đào Nguyện bị thương.
"Làm theo lời chị dâu đi." Cố Vũ nói.
Binh lính đành cởi trói cho Sơn Giáp Vương, mang một cái ghế đến rồi đè gã ngồi xuống.
Đào Nguyện trên cao nhìn xuống gã, "Bây giờ tôi có cho anh chạy trốn, anh cũng không chạy được. Nếu anh vẫn mong có người cứu mình, vậy để tôi nói cho anh biết, đó chính là điều tôi muốn. Tôi đã chuẩn bị sẵn bẫy cho bọn họ rồi, anh không phải là người duy nhất có thể đặt bẫy, tôi sẽ cho anh tận mắt nhìn thấy bẫy của tôi lợi hại cỡ nào."
Đào Nguyện biết chắc chắn vẫn còn thổ phỉ đang ẩn náu trong ngọn núi này, và cậu sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào.
Đào Nguyện ném một lọ thuốc cho binh lính, "Pha thuốc trong đó với một chén nước rồi cho gã uống, hỏi ra nơi cất giấu di vật văn hóa trước, sau đó tôi sẽ cho gã từ từ hưởng thụ."
"Không cần cho tôi uống cái này, cậu muốn biết cái gì, tôi sẽ nói hết. Tôi cũng sẽ nói cho cậu biết tất cả những nơi ẩn giấu các di vật văn hoá." Sơn Giáp Vương nói với vẻ chịu thua.
"Ồ? Thật ngại quá, tôi không có hứng thú với bất cứ điều gì anh nói trong khi anh đang tỉnh táo hết." Đào Nguyện nói với vẻ mặt vô cảm: "Ngoài việc muốn hỏi ra nơi cất giấu di vật văn hóa, tôi còn muốn biết anh có người thân nào không. Mặc dù bây giờ không còn là triều đại phong kiến, trong luật pháp cũng không còn vụ liên luỵ người nhà họ hàng nữa, nhưng chỉ cần bọn họ có chỗ nào đó không sạch sẽ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ."
Sơn Giáp Vương lập tức thay đổi sắc mặt, gã hung tợn trừng Đào Nguyện, muốn đứng lên giết Đào Nguyện. Nếu gã có thể dùng sức lực, chỉ cần hai ngón tay là có thể bóp chết cậu rồi, nhưng gã không còn một chút sức lực nào cả.
Đào Nguyện mỉm cười nhìn gã: "Sao? Muốn giết tôi à? Tôi đã cho anh cơ hội rồi, anh cứ việc thử xem. Có điều tôi phải nhắc nhở anh, anh càng cố dùng sức thì gân cốt của anh sẽ mềm càng nhanh hơn thôi."
Đào Nguyện lấy ngân châm trong hộp thuốc ra, cắm vào mấy huyệt vị của Sơn Giáp Vương, sau đó nói với binh lính: "Cho gã uống đi."
Binh lính đổ chén thuốc vào trong miệng gã không sót một giọt nào.
Đào Nguyện lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn thời gian, nhiều nhất là một tiếng, mặc kệ cậu hỏi cái gì, gã cũng sẽ nói hết.
Nửa giờ sau, ánh mắt của Sơn Giáp Vương dần dần đờ đẫn, vẻ mặt cũng trở nên có chút dại ra. Đào Nguyện lấy đồng hồ quả quýt ra lắc lắc trước mặt gã, để đề phòng, cậu phải thôi miên gã.
"Anh tên gì?" Đào Nguyện hỏi.
"Ngoại hiệu, Sơn Giáp Vương, tên thật, Vương Giáp Sơn." Đôi mắt của Sơn Giáp Vương nhìn theo đồng hồ quả quýt.
"Trong lòng anh, người mà anh kính trọng nhất là ai?"
"Mẹ, tôi."
"Mẹ anh tên gì?"
"Vương Mai Anh."
"Mẹ anh trông như thế nào?"
"Khi còn trẻ, rất xinh đẹp, hiện tại, lớn tuổi rồi."
"Lần cuối cùng anh gặp mẹ mình, là khi nào?"
"Hơn một tháng, trước."
"Bây giờ, anh đã trở về hơn một tháng trước, mẹ anh đang ngồi ở trước mặt anh, anh có nhìn thấy không?"
"Mẹ tôi?"
"Đúng, người ngồi trước mặt anh, chính là mẹ của anh. Anh nhìn kỹ xem, gương mặt đó, có phải mẹ của anh không? Mẹ anh đang hỏi anh đó, mau trả lời bà ấy đi. Bà ấy đang lo lắng cho anh, nên anh hãy mau trả lời bà ấy đi."
"Mẹ, mẹ đang, nói cái gì? Con, nghe không rõ."
"Con giấu di vật văn hóa ở đâu?" Đào Nguyện cất đồng hồ quả quýt, hạ giọng hỏi.
"Mẹ, mẹ quên rồi sao? Giấu dưới hố trời nhỏ đó, hố trời lớn là giả. Nếu bọn binh lính đi tìm, nhất định sẽ nghĩ rằng giấu ở hố trời lớn, bọn chúng sẽ không tìm thấy hố trời nhỏ đâu. Con đã chôn thuốc nổ ở hố trời lớn, nổ chết bọn chúng."
Vương Tùng Minh và Cố Vũ liếc nhìn nhau, trong lòng tức đến không chịu được, ăn trộm di vật văn hóa đã là tội nặng, vậy mà gã còn muốn nổ chết binh lính bọn họ.
"Mẹ lớn tuổi nên quên vị trí của hố trời nhỏ rồi."
"Hay là, để con dẫn mẹ đến hố trời nhỏ, sao lại quên được? Nó ở ngay đó, ngay dưới vách núi phía sau sơn trại, bọn chúng nhất định, không tìm được."
"Đi như thế nào, con nói chi tiết cho mẹ nghe đi, mẹ muốn đi xem."
"Đi vào lối bí mật, sau đó......."
Vương Tùng Minh nhanh chóng ghi lại lộ trình mà gã nói.
"Mẹ già rồi, khi nào thì con cưới vợ, sinh cháu trai cho mẹ đây?"
"Mẹ, không phải mẹ đã có con dâu rồi sao? Cháu cũng có rồi, nó đang đi học đó."
"Thật ư? Vậy con hãy kể cho mẹ nghe khi còn trẻ mẹ đã làm gì đi, để xem con còn nhớ không."
"Làm sao con không nhớ được chứ, khi mẹ còn trẻ......."
Đào Nguyện và Sơn Giáp Vương một hỏi một trả lời, Cố Vũ và Vương Tùng Minh nhanh chóng ghi lại, và họ ghi nhớ từng câu từng chữ mà Sơn Giáp Vương đã nói.
Đào Nguyện hỏi gã hai tiếng, những gì nên hỏi đều đã hỏi, chỉ kém hỏi đến mười tám đời tổ tiên của gã thôi. Nhưng đoán chừng bản thân gã cũng không biết tổ tiên của mình là ai. Ông ngoại của gã là thổ phỉ sinh ra mẹ gã, khi mẹ gã còn trẻ cũng là một nữ thổ phỉ giết người cướp của, cướp chồng của người khác lên núi sau đó sinh ra gã.
Sau khi mẹ gã lớn tuổi, bà ta thay đổi tên họ và lên thành phố sống. Ngoài ra còn có vợ và con trai của gã đang ẩn náu trong dân chúng đi làm và đi học như người bình thường, bọn họ không ít lần nội ứng ngoại hợp mật báo cho gã, hơn nữa trên tay còn dính mạng người. Con trai gã mới mười ba, mười bốn tuổi đã giúp gã giết người khiến gã rất tự hào.
Sau khi thẩm vấn xong, Vương Tùng Minh và Cố Vũ đến báo cáo nội dung thẩm vấn với Hạ Lập Viễn và Ninh Hạo Ba, sau đó chờ chỉ thị.
Đào Nguyện nói với Hạ Lập Viễn: "Vẫn còn một số thổ phỉ đang lẩn trốn trong núi, còn có cả những thổ phỉ đang trốn trong huyện thành nữa, một kẻ cũng không thể buông tha. Mấy tên thổ phỉ trốn trong núi chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu Sơn Giáp Vương, em sẽ cho binh lính gài bẫy và treo Sơn Giáp Vương lên chờ bọn chúng đến cứu. Cho dù biết rõ có cạm bẫy, bọn chúng cũng nhất định sẽ nghĩ cách mạo hiểm đến đây.