Đào Nguyện rất nhanh đã nhập vai, cậu ngồi trên giường với khăn che mặt, đây là lần đầu tiên Thủy Quân Dao được lâm hạnh, y muốn dụ dỗ Triệu Huyền nhưng lại không thể để hắn phát hiện ra thân phận nam tử của mình.
Triệu Huyền lảo đảo say khướt đi vào, vừa nhìn thấy người trên giường ngồi liền không khỏi nở nụ cười. Bước đến bên giường, hắn vốn dĩ muốn kéo khăn che mặt của y xuống, nhưng bàn tay lại không khỏi chậm lại, mang theo một tia mong đợi nhàn nhạt, hắn từ từ tháo khăn che mặt của y.
Kế tiếp là cảnh quay đặc tả khuôn mặt của Đào Nguyện, cảnh quay này vô cùng quan trọng, bởi vì Thủy Quân Dao có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nếu sau khi khăn che mặt được cởi ra mà liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra là nam giới thì đoán chắc khán giả sẽ trực tiếp mắng chửi.
Hướng Tình hết sức chăm chú nhìn máy theo dõi, trên màn hình, sau khi khăn che mặt được cởi ra, một gương mặt kiều diễm như đoá hoa mẫu đơn chậm rãi lộ ra, ngũ quan tinh xảo cộng thêm khí chất cao quý đủ để khuynh quốc khuynh thành.
Triệu Huyền nhìn đến ngây người, thầm nghĩ tuyệt sắc như vậy chẳng lẽ là thần tiên trên trời? Đây cũng là suy nghĩ lúc này của Trịnh Huyên Lâm, nó vừa vặn trùng với suy nghĩ mà nhân vật nên có.
Triệu Huyền trong có men say, vốn là cả người khô nóng, nhìn thấy mỹ nhân như vậy lại càng khó kiềm chế hơn, vươn tay ôm y vào trong lòng, bắt đầu muốn xé y phục của y.
Thủy Quân Dao hoảng sợ chống ngực hắn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, y chủ động ôm cổ hắn, sau đó hôn lên.
Bởi vì y chủ động mà Triệu Huyền sững sờ, Thủy Quân Dao nhân cơ hội đó tránh thoát khỏi lồng ngực hắn. Sau khi đứng dậy, y cởi áo ngoài ra, sau đó đè Triệu Huyền xuống giường rồi ngồi lên người hắn.
Nước Đa Lan rất nhỏ nhưng dân phong cởi mở, từ hoàng hậu, công chúa đến dân nữ, bá tánh đều giỏi ca hát nhảy múa. Triệu Huyền từ lâu đã nghe nói rằng người của nước Đa Lan nhiệt tình như lửa, cho nên hắn hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên khi đường đường là một công chúa mà lại chủ động như thế.
Thủy Quân Dao vẫn chưa thể bị phát hiện là nam tử cho nên không thể cởi y phục, cởi là hoàn toàn bại lộ. Y chỉ có thể nắm chủ quyền và dùng những kỹ năng mê hoặc mà mình học được nhiều năm khiến Triệu Huyền ý loạn tình mê, để hắn không phát hiện ra y là nam tử.
"Cắt!" Hướng Tình nói qua loa phóng thanh "Cảnh này rất tốt, quay thêm hai cảnh đặc tả hôn môi, mọi người chuẩn bị một chút."
Các nhân viên bận rộn chạy tới chạy lui, Trịnh Huyên Lâm từ trên giường ngồi dậy, Đào Nguyện vẫn ngồi trên đùi hắn, hai người giữ nguyên tư thế như vậy chờ bắt đầu quay.
Trịnh Huyên Lâm nắm eo của Đào Nguyện nói "Eo của cậu thật sự còn nhỏ hơn cả phụ nữ nữa."
"Với phụ nữ là chuyện tốt, nhưng với đàn ông thì không phải. Sau khi quay xong bộ phim này, em muốn tập để cường tráng hơn một chút." Nguyên chủ thể chất kém nên thân hình gầy gò, Đào Nguyện hy vọng có thể tập luyện cho cường tráng hơn một chút.
"Cậu như này cũng khá tốt, tuy gầy nhưng nhìn có thịt, rất có mỹ cảm. Không giống những người nhìn chỉ toàn xương, không có một chút mỹ cảm nào cả."
Đào Nguyện vịn vai hắn và nhìn hắn nói "Em đi xuống trước, nếu không chân của anh sẽ tê rần."
"Không cần." Trịnh Huyên Lâm giữ chặt eo cậu không buông "Sắp quay rối, cứ ngồi đi."
Hắn không buông nên Đào Nguyện cũng không giãy giụa, nếu không thì không khí sẽ trở nên rất xấu hổ, và chút nữa khi bắt đầu quay cũng có thể sẽ mất tự nhiên. Dù sao cũng đâu phải là chân của người khác, đây là của người yêu kiếp trước cũng là chồng tương lai kiếp này của cậu nha.
"Cậu từng hôn môi chưa?" Trịnh Huyên Lâm hỏi "Kiểu hôn sâu ấy, không phải kiểu đột nhiên chạm một cái của cậu vừa rồi."
"...... Chưa ạ." Đào Nguyện sửng sốt một chút, cậu đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Ngụy Thế Thành, hắn cũng hỏi cậu đã từng hôn môi hay chưa. Kiếp trước, cậu gần như mỗi ngày đều đi ngủ và thức dậy trong những nụ hôn. Nhưng nguyên chủ chưa từng hôn môi, mà Trịnh Huyên Lâm đã quay không ít cảnh rồi nên chắc chắn là không thiếu khinh nghiệm hôn môi.
"Chưa từng hôn môi? Cậu có chắc là mình có thể quay tốt không?" Trịnh Huyên Lâm giọng điệu nghi ngờ, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có chút vui vẻ. Bản thân hắn cũng không biết tại sao nữa, chỉ cần nghĩ rằng cậu chưa từng hôn môi với ai là tâm trạng không khống chế được mà trở nên tốt hơn.
"Em, em hẳn là có thể làm tốt." Đào Nguyện đột nhiên nghĩ đến cậu không thể biểu hiện rất thành thạo ngay từ đầu được, nếu không thì rõ ràng là cậu đang nói dối khi nói rằng mình không có kinh nghiệm hôn.
"Nhân lúc còn chưa bắt đầu quay, thử một lần trước đi." Trịnh Huyên Lâm nói.
Trịnh Huyên Lâm không phải muốn lợi dụng cậu, mà là vai Thủy Quân Dao này đã luyện những kỹ năng mê hoặc từ nhỏ, ngay cả khi không biết thói quen của nhau vì lần đầu tiên hôn môi với Triệu Huyền, y sẽ có vẻ có chút mới lạ, nhưng cũng rất nhanh sẽ trở nên thuần thục. Ý tưởng của Trịnh Huyên Lâm là ngay từ đầu chưa quen thì không sao, nhưng nếu không thể thuần thục ngay lập tức thì điều đó sẽ không phù hợp với thiết lập của nhân vật.
Trịnh Huyên Lâm thật sự rất thưởng thức cậu, cảm thấy có thể làm bạn bè cũng khá tốt, huống chi ngay từ đầu hắn đã sẵn sàng hướng dẫn kỹ năng diễn xuất cho cậu.
"Được." Vẻ mặt của Đào Nguyện nghiêm túc.
"Cúi đầu xuống." Trịnh Huyên Lâm nói.
Đào Nguyện cong lưng, cúi đầu xuống.
Trịnh Huyên Lâm ấn đầu cậu, hôn lên môi cậu rồi mút nhẹ.
Đào Nguyện thử đáp lại, nhưng trông cậu rất không quen, hơn nữa cơ thể còn có chút cứng đờ.
Trịnh Huyên Lâm đành buông cậu ra nói "Cậu thật sự không biết một chút nào à?"
"Làm, làm thế nào ạ?" Đào Nguyện nhìn hắn với vẻ mặt hoảng sợ và căng thẳng, đương nhiên là cậu đang cố ý rồi, nếu không thì sao có thể chứng tỏ cậu không có kinh nghiệm hôn môi chứ?
"Đứng lên." Trịnh Huyên Lâm vỗ vỗ cậu.
Đào Nguyện xuống khỏi đùi hắn và ngồi sang một bên.
Trịnh Huyên Lâm đứng dậy và đi về phía Hướng Tình bên kia, Hướng Tình đang cùng phó đạo nghiên cứu các cảnh quay, hắn bước tới gần Hướng Tình nói "Đạo diễn Hướng, chị lại đây một chút."
Hướng Tình nhìn hắn một cái, sau đó đứng lên cùng hắn đi qua một bên, lo lắng hỏi "Sao vậy? Không phải đang quay rất tốt sao? Đại thiếu gia à, em ngàn vạn lần đừng tạo thêm phiền cho chị vào lúc này nha."
"Xem ra nếu em không làm loạn một chút thì thật có lỗi với chị vì đã đề phòng em như vậy rồi." Trịnh Huyên Lâm bĩu môi, thấy bộ dáng của cô liền nhịn không được tranh cãi với cô.
"Được được được, chị sợ em. Trịnh thiếu gia, ngài lại có ý kiến gì muốn đề xuất?" Hướng Tình bất đắc dĩ hỏi.
Trịnh Huyên Lâm dùng ngón tay cái chỉ chỉ Đào Nguyện "Hoa Khê không biết hôn môi, chờ lát nữa khi quay cảnh kia có lẽ sẽ hơi khó khăn."
Hướng Tình đột nhiên quay đầu nhìn Đào Nguyện, thấy cậu đang ôm chân ngồi ở trên giường, đôi mắt to chớp động, bộ dáng vô cùng bất an, giống như một con thú nhỏ phạm sai lầm mà tự trách mình. Dáng vẻ đáng thương lại sợ hãi của cậu khiến người ta chẳng những không đành lòng trách cứ cậu, thậm chí còn muốn tới đi an ủi cậu.
Hướng Tình không ngờ cậu không có kinh nghiệm hôn môi, dù sao thì trong tất cả các quá trình trước đó, biểu hiện của cậu đều tốt ngoài mong đợi, và màn dụ dỗ Trịnh Huyên Lâm cũng được hoàn thành rất tốt.
Tuy nhiên, cô cũng biết rằng ánh mắt quyến rũ và biểu cảm thẹn thùng đều có thể hoàn thành dựa vào diễn xuất. Nhưng loại chuyện như hôn môi này, nếu chưa từng thao tác thực tế thì sẽ rất khó tự học thành tài. Cho dù là hai người có rất nhiều kinh nghiệm thì lần đầu tiên hôn nhau cũng sẽ có vẻ hơi mất tự nhiên vì không biết thói quen của đối phương, huống chi là một người trong đó hoàn toàn không có kinh nghiệm hôn môi.
Hướng Tình đang nghĩ phải làm sao thì Trịnh Huyên Lâm nói "Chị cho bọn em một chút thời gian, hoãn thời gian quay lại mấy chục phút đi, em sẽ dạy cậu ấy. Dù sao mấy cảnh quay trước đó đều rất thuận lợi, dư rất nhiều thời gian, hoãn lại mấy chục phút chắc là không sao đâu."
"Em dạy cậu ấy?" Hướng Tình không thể tin nổi "Em trở nên tốt bụng như vậy từ khi nào thế? Tự mình chỉ dẫn người mới hôn môi? Nếu là trước kia, có đánh chết em thì em cũng không dạy người khác hôn môi mà? Có phải em bị bỏ thuốc nên không biết mình đang nói cái gì không?"
"Chậc!" Trịnh Huyên Lâm mất kiên nhẫn khi nhìn thấy vẻ khiếp sợ của Hướng Tình, hắn nói "Không phải chị kêu em chỉ dẫn cậu ấy kỹ năng diễn xuất hả? Vậy được rồi, em không dạy nữa, chị thích thế nào thì làm thế đó đi. Lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú, em chủ động đề xuất vì lo lắng đến tiến độ quay chụp thôi."
"Ông lớn à con sai rồi!" Thấy hắn thật sự không định quan tâm nữa, Hướng Tình lập tức giữ chặt hắn xin lỗi nhận sai "Là chị hiểu lầm lòng tốt của em, chị thay mặt toàn bộ đoàn phim cảm ơn tấm lòng hảo tâm của em. Em mau dạy cậu ấy đi, chỉ hai cảnh quay thôi, nhanh quay cho xong còn kết thúc công việc."
Trịnh Huyên Lâm liếc xéo cô một cái, sau đó đi về hướng Đào Nguyện và kêu Đào Nguyện đi theo mình.
Trịnh Huyên Lâm kêu trợ lý kê một cái ghế dựa trong góc rồi đi qua ngồi xuống, người bên ngoài sẽ không nhìn tới góc này, cho nên bọn họ có thể yên tâm luyện tập.
Đào Nguyện chân tay luống cuống đứng ở trước mặt hắn.
Đào Nguyện ngẩn ngơ, nhớ lại Ngụy Thế Thành cũng từng nói với mình như vậy. Cậu đi qua ngồi lên đùi hắn. Đợi chút nữa khi quay cũng là tư thế này, cho nên dùng tư thế này luyện tập là rất bình thường.
Trịnh Huyên Lâm nhéo cằm cậu nói "Há miệng ra một chút."
Đào Nguyện khẽ mở miệng ra.
Trịnh Huyên Lâm mút cánh môi cậu trong chốc lát, sau đó đưa đầu lưỡi vào trong miệng cậu, trêu chọc đầu lưỡi của cậu.
"Vươn đầu lưỡi ra."
Đào Nguyện vươn đầu lưỡi hồng nhuận ra, Trịnh Huyên Lâm ngậm lấy đầu lưỡi của cậu, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau.
Sau khi hôn khoảng hai ba phút, Trịnh Huyên Lâm bảo Đào Nguyện tự mình thử, làm giống như hắn lúc nãy.
Trịnh Huyên Lâm ban đầu không hề có bất cứ cảm xúc gì, là thật sự nghiêm túc dạy cậu, mà Đào Nguyện cũng học rất nghiêm túc. Nhưng dần dần, khuôn mặt của Đào Nguyện càng ngày càng đỏ, nụ hôn của Trịnh Huyên Lâm cũng hôn càng ngày càng nhập tâm hơn. Ở một góc không ai có thể nhìn tới, hai người đang hôn nhau rất nghiêm túc, cũng dần dần đưa tình cảm vào.
Sao lại mềm thế này, sao lại ngọt như vậy? Trịnh Huyên Lâm như đang nếm thử một món đồ ngọt, cẩn thận và chậm rãi thưởng thức nó. Dần dần, Trịnh Huyên Lâm quên mất mục đích ban đầu, hắn hôn rất dụng tâm cũng hôn rất gợi tình như thể đang hôn người yêu của mình vậy. Hắn liếm khắp khoang miệng của cậu, lại hút đầu lưỡi của cậu vào miệng mình, không ngừng trêu đùa và liếm mút.
Khuôn mặt của Đào Nguyện càng ngày càng đỏ là bởi vì Trịnh Huyên Lâm hôn quá gợi tình, trêu chọc cậu có chút rục rịch ham muốn. Đào Nguyện vờ như đang rất nghiêm túc học tập, không muốn để hắn cảm nhận được tình cảm của cậu, bởi vì cậu biết rằng hắn vẫn chưa rung động với mình, và tất cả những gì hắn làm bây giờ chẳng qua chỉ là bản năng còn sót lại trong linh hồn của hắn mà thôi.
Trong hệ thống, dưới đóa hoa đào đang nở rộ vừa mọc ra một nụ hoa nho nhỏ, phải đợi nụ hoa đó lớn thêm một chút nữa thì mới có thể chứng minh rằng hắn đã rung động với cậu.
Bất tri bất giác đã nửa tiếng trôi qua, Đào Nguyện thấy hắn vẫn không có ý muốn dừng lại, cậu không thể không ngăn hắn lại khi hắn muốn hôn nữa "Em nghĩ, đã được rồi, em biết phải làm như thế nào rồi."
Trịnh Huyên Lâm phục hồi tinh thần, nhìn đôi môi vừa đỏ vừa diễm (lệ) của cậu, nghĩ rằng đây là do mình hôn ra liền thấy nó càng đẹp mắt hơn trước.
"Cậu học rất tốt." Trịnh Huyên Lâm khích lệ cậu "Xem ra cậu không chỉ có tài diễn xuất mà còn giỏi ở những khía cạnh khác."
"Chủ yếu là do tiền bối dạy giỏi." Đào Nguyện cúi đầu, đỏ mặt khen ngược lại hắn, trong lòng lại nghĩ, anh thật sự coi mình là thầy giáo à? "Tiền bối, anh cũng dạy người khác như vậy sao?"
"Này thì không có." Trịnh Huyên Lâm nói "Đây là lần đầu tiên tôi dạy người khác hôn môi, cậu là học sinh đầu tiên của tôi, sau này hãy gọi tôi là thầy đi."
Đào Nguyện giật giật khóe miệng, hắn quả nhiên thật sự coi mình là thầy giáo.
"Thưa thầy, chúng ta đi quay thôi, mọi người đang chờ đó." Đào Nguyện nói.
"Đi thôi." Trịnh Huyên Lâm đứng lên.
Hai người trở về quay cảnh trên giường, Hướng Tình đi tới hỏi "Hai người luyện tập sao rồi? Có chắc là được không?"
"Không thành vấn đề." Trịnh Huyên Lâm nói "Cậu ấy là diễn viên trời sinh, năng lực học tập rất mạnh."
Hướng Tình nhìn Đào Nguyện, thấy mặt cậu còn hơi đỏ, môi cũng đỏ như muốn rỉ máu liền gật đầu nói "Vậy bắt đầu quay đi, dù sao cũng chỉ có hai cảnh, quay nhanh lắm. Lần đầu tiên không quen một chút cũng không sao, dù sao thì trong phim hai người cũng là lần đầu tiên hôn môi, mang chút cảm giác mất tự nhiên cũng dễ hiểu thôi."
Hướng Tình quay lại sau máy theo dõi và ngồi xuống, sau khi thấy hai người đã sẵn sàng, cô nói vào loa "Chuẩn bị, bắt đầu!"
Thủy Quân Dao đẩy Triệu Huyền xuống, bản thân cũng ngã theo, y vươn đầu lưỡi hồng nhuận liếm nhẹ môi của Triệu Huyền, sau đó linh hoạt chui vào trong miệng hắn.
.......................
Trịnh Huyên Lâm ngồi trong xe, tay cầm điện thoại, nhìn số điện thoại mà mình đã trao đổi với Đào Nguyện.
Hắn không nghĩ ra là cọng dây thần kinh nào của mình không đúng, không chỉ chủ động đề nghị dạy một người mới hôn môi mà còn đồng ý sẽ tiếp tục dạy nữa.
Hắn buông điện thoại, lau mặt rồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Hành vi không bình thường như thế hoàn toàn không phù hợp với tính cách của hắn, nói đúng hơn là hoàn toàn không phải việc mà hắn sẽ làm.
Hắn lại không phải nằm trong nhóm những kẻ nổi tiếng là dê xồm chuyên lợi dụng người khác dưới danh nghĩa chỉ dẫn cho những người mới. Hắn khinh thường làm loại chuyện này, cũng không cần làm loại chuyện này, hắn chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là sẽ có cả đống ngôi sao chủ động nhào lên.
Danh tiếng và địa vị của Trịnh Huyên Lâm ở giới giải trí, dù là sao nam hay là sao nữ, đều có quá nhiều người muốn có mối quan hệ với hắn. Chỉ cần có liên quan đến hắn, không cần biết là thật hay giả, sẽ có độ hot và bốc phốt hay không cũng sẽ có truyền thông sẵn sàng đưa tin.
Hình tượng của Trịnh Huyên Lâm ở giới giải trí là một người luôn xa cách nhưng không mất lễ phép với bất kỳ ai. Hắn tuấn lãng tao nhã, khí chất lại bất phàm, tất cả những vai chính diện mà hắn từng đảm nhận đã tạo cho hắn một hình tượng anh dũng và cao cả trong lòng khán giả.
Nhưng tính cách thật nhất của hắn chính là bá đạo và không nói lý lẽ, ích kỷ lại tùy hứng, tính tình gắt gỏng còn tính cách thì tệ hại. Hắn còn sử dụng thế lực của gia tộc lén xử lý không ít người đắc tội mình.
Vai diễn Triệu Huyền này quả thực là cực kỳ giống hắn, cho nên Hướng Tình mới cảm thấy hắn đang diễn đúng với bản sắc của mình.
Hắn không phải là một người kiên nhẫn, khi tâm trạng vui vẻ, hắn có thể đưa ra một số gợi ý để hướng dẫn kỹ năng diễn xuất cho người mới, nhưng chỉ dẫn cách hôn là chuyện gần như không có khả năng. Vì vậy, lần này hắn chủ động đề nghị muốn dạy Đào Nguyện hôn môi, không chỉ Hướng Tình cảm thấy khó tin mà ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình bị gì nữa.
Bởi vì hai người có rất nhiều cảnh hôn, và chúng đều là tình tiết rất quan trọng nên nhất định phải diễn tốt. Hướng Tình yêu cầu Đào Nguyện phải tìm cách biểu hiện thuần thục hơn khi diễn cảnh hôn, bởi vì căn cứ theo cốt truyện, cho dù Thủy Quân Dao bị phát hiện là nam tử thì vẫn được Triệu Huyền độc sủng, và hai người hầu như mỗi ngày đều ở tẩm cung tìm niềm vui.
Tình tiết sẽ không quay quá chi tiết, rất nhanh sẽ nhảy đến đoạn sau khi Thủy Quân Dao được sủng ái, sau đó một vai chính khác là Trình Dịch sẽ lên sàn. Cho nên ở hiện trường sẽ không có nhiều thời gian để cậu luyện tập hôn môi.
Đào Nguyện nhờ Trịnh Huyên Lâm lén chỉ dẫn mình, Trịnh Huyên Lâm không nghĩ nhiều liền đồng ý, hai người còn trao đổi số điện thoại. Chờ khi Trịnh Huyên Lâm phản ứng lại, chính hắn cũng khó hiểu, tự hỏi chẳng lẽ mình thật sự đã rung động với cậu rồi?
Nhưng nghĩ lại, cậu vậy mà chủ động nhờ hắn luyện tập hôn môi, đây không phải là đang tự mình đưa tới cửa cho người khác lợi dụng sao? Chẳng lẽ cậu cũng sẽ làm như vậy nếu như đổi thành một người khác?
"Chậc!" Trịnh Huyên Lâm cảm thấy có chút bực bội, bởi vì không thể hiểu được bản thân mình, và bởi vì nghĩ rằng Đào Nguyện có thể cũng sẽ nhờ người khác dạy cách hôn môi.
Một tuần sau, tập đầu tiên của《 Bá Nghiệp 》được phát sóng. Vương tổng, ông chủ lớn của Thụy Tinh đã đích thân triệu tập mọi người trong công ty và chờ xem tại phòng chiếu phim lớn nhất ở công ty, còn yêu cầu mọi người phải có mặt đầy đủ.
Sau khi bộ phim này được phát sóng, Đào Nguyện sẽ là người nổi tiếng đầu tiên của công ty bọn họ. Vương tổng kỳ vọng cậu sẽ có thể kéo theo càng nhiều người mới nổi tiếng hơn sau khi trở nên nổi tiếng, và đưa công ty của bọn họ dần dần lớn mạnh lên, cho nên vô cùng coi trọng cậu.
Phòng chiếu phim đã bày chật kín đồ ăn vặt và trái cây, người trong công ty đều tự tìm vị trí ngồi xuống. Lý Xảo đeo kính râm và ngồi một mình trên sô pha, cả người ả đều tản ra áp suất thấp, không ai dám tới gần, mọi người đều cố gắng ngồi cách ả càng xa càng tốt.
Đương nhiên Lý Xảo không muốn tới, nếu không đã không đeo kính râm ở trong phòng và tản ra oán khí khiến người ta không dám tới gần. Nhưng Vương tổng đã lên tiếng rằng ai cũng phải có mặt, không được phép tìm cớ không tới. Dù ngày thường ở công ty có kiêu ngạo cỡ nào thì ả cũng không muốn để lại ấn tượng xấu với Vương tổng ngay lúc này, cho nên ả phải tới.
Lưu Vĩnh trả lời xong điện thoại tiến vào, Vương tổng nhìn gã hỏi "Hoa Khê có đến không?"
"Cậu ấy nói mình còn phải học kịch bản nên sẽ không tới." Lưu Vĩnh nói.
Vương tổng gật đầu nói "Quay phim truyền hình hàng tuần khá vất vả, bảo cậu ấy cứ ở nhà học kịch bản đi, thuận tiện nghỉ ngơi một chút, nhất định phải duy trì tốt trạng thái."
"Cậu ấy rất tự giác ở mặt này, ngoài việc học kịch bản và nghỉ ngơi, cậu ấy sẽ không làm những chuyện khác." Lưu Vĩnh nói.
Vương tổng nhìn thời gian nói "Sắp phát sóng rồi, kêu người tắt đèn đi."
Toàn bộ đèn trong phòng chiếu phim đều tắt, chỉ có màn hình lớn là sáng lên.
Lý Xảo siết chặt tay, tức giận bất bình trong lòng, cả đống người tụ ở đây vì cậu ta, cậu ta lại nói mình muốn học kịch bản, không hợp ý nhau liền không đến. Vẫn chưa nổi tiếng mà đã kiêu ngạo như vậy rồi, nếu thật sự nổi tiếng thì còn cỡ nào nữa?
Đào Nguyện không đến công ty ngoài lý do không muốn đi thì vẫn còn một lý do nữa, chính là cậu có hẹn với một người.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Đào Nguyện bước nhanh đi mở cửa, mở cửa xong liền nói với người ngoài cửa "Mời vào, thật là ngại quá, còn làm phiền anh đích thân đến đây một chuyến."
Sau khi Trịnh Huyên Lâm tiến, Đào Nguyện đóng cửa lại rồi tỏ vẻ căng thẳng hỏi "Anh muốn uống gì? Cà phê hay trà?"
"Pha cho tôi một tách trà." Trịnh Huyên Lâm lần đầu tiên đến đây nhưng hắn không hề cảm thấy không được tự nhiên, hắn đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống như thể đang bước vào nhà của mình. Chẳng qua, với tính cách của hắn thì cho dù đi đến đâu cũng sẽ không cảm thấy không được tự nhiên.
Đào Nguyện như một cô vợ nhỏ đợi chồng về nhà, pha một tách trà rồi đặt trước mặt hắn, sau đó ngồi xuống cạnh hắn nói "Thật sự rất cảm ơn anh vì đã đến đây, anh là tiền bối tốt nhất mà em từng gặp đó."
Trịnh Huyên Lâm quay đầu lại, nhìn gương mặt đơn thuần của cậu, thầm nghĩ người này tiến vào giới giải trí mà không bị ăn tươi nuốt sống mới là lạ. Hắn đồng ý đến đây là vì lo sau khi mình từ chối thì cậu sẽ đi tìm người khác dạy, cho nên ngay cả buổi họp mặt quan trọng còn chưa đi đã chạy thẳng đến đây. Kiểu người mới sạch sẽ, đơn thuần và ưa nhìn này sẽ thu hút rất nhiều sài lang.
"Hôm nay là ngày phát sóng tập đầu tiên của《 Bá Nghiệp 》, tiền bối có muốn xem không?" Đào Nguyện cầm điều khiển từ xa lên, chuẩn bị mở TV.
"Tôi vẫn còn lịch trình phía sau, tối đa chỉ có thể ở đây ba tiếng." Trịnh Huyên Lâm nói.
"A, thực xin lỗi." Đào Nguyện vội vàng đặt điều khiển xuống nói "Ngôi sao lớn như anh nhất định là lịch trình dày đặc, vậy mà em còn nhờ anh đến đây dạy em, thực xin lỗi. Hôm nay hay là thôi đi, em sẽ kêu người đại diện đi hỏi xem người khác có ai rảnh dạy em không."
Trịnh Huyên Lâm híp mắt nhìn cậu, nghĩ thầm tôi tới cũng tới rồi, vậy mà cậu nói thôi đi? Còn muốn tìm người khác dạy cậu?
"Sao, sao vậy? Anh tức giận sao?" Đào Nguyện nhìn hắn với ánh mắt vô tội, đôi mắt cứ chớp chớp liên tục, có vẻ như không biết phải làm sao.
Trịnh Huyên Lâm nhìn cậu nói "Tôi vì bộ phim này nên mới đồng ý đến dạy cậu, chỉ có luyện tập với tôi thì việc quay phim mới có thể tiến hành thuận lợi. Nếu cậu đi tìm người khác luyện tập trong quá trình quay bộ phim này, tôi sẽ khiến cho vai diễn của cậu đóng máy trước thời hạn."
Đào Nguyện lập tức mở to mắt, lo lắng nói "Đây là bộ phim đầu tiên của em, nó rất quan trọng với em. Em nhất định sẽ luyện tập thật tốt với anh, sẽ không đi tìm người khác đâu, xin anh để em diễn xong hết cốt truyện đi mà."
"Lại đây ngồi, đừng lãng phí thời gian." Trịnh Huyên Lâm nói.
Đào Nguyện nhích thân thể ngồi lại gần hắn.
Trịnh Huyên Lâm ôm cậu vào lòng, nâng cằm cậu lên rồi hôn cậu. Hắn vươn đầu lưỡi đưa vào khoang miệng ngọt ngào của cậu, liếm láp khoang miệng hết lần này đến lần khác và trêu đùa đầu lưỡi của cậu.
Đào Nguyện mềm mại dựa vào lòng hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn giống một con thỏ trắng nhỏ ngây thơ và vô tri, để hắn muốn làm gì thì làm.
Cậu càng mặc người đùa nghịch như vậy, Trịnh Huyên Lâm lại càng tức giận không thể giải thích được, sau đó hôn càng lúc càng mạnh.
Đào Nguyện phát ra tiếng rên rỉ và mở to đôi mắt có chút ướt át, muốn phản kháng nhưng lại không dám, chỉ có thể dùng ánh mắt khó chịu nhìn hắn.
Trịnh Huyên Lâm lập tức mềm lòng, từ từ thả lỏng sức lực, rồi dần dần hôn một cách trìu mến.
Đào Nguyện nhắm mắt lại dần dần bắt đầu hưởng thụ, cho dù người này không có ký ức của kiếp trước, nhưng thói quen và cách hôn vẫn khiến cậu cảm thấy rất quen thuộc. Hắn luôn thích hôn sâu và liếm khắp khoang miệng của cậu, trêu đùa đầu lưỡi của cậu, còn không ngừng liếm mút và ma sát.
Hai người càng hôn càng gợi tình, thậm chí còn quên mất thời gian và chỉ muốn cảm thụ khoảnh khắc tốt đẹp này.
Trịnh Huyên Lâm nắm tay Đào Nguyện, khi nhẹ khi nặng xoa bóp, đây chỉ là hành vi trong vô thức mà thôi. Bởi vì hắn là một người cuồng tay đẹp, mà tay Đào Nguyện lại phù hợp với hình dạng hoàn mỹ nhất trong lòng hắn, hơn nữa xúc cảm cũng khiến hắn yêu thích không thôi.
Hơn ba tiếng trôi qua, hai người hôn đến quên mình, Trịnh Huyên Lâm đã từ xoa bóp tay cậu chuyển sang đưa tay vào trong quần áo vuốt ve làn da của cậu.
Đào Nguyện có chút khó thở, cơ thể cũng có phản ứng, môi và lưỡi đều đã hơi tê dại, chỉ hôn thôi khiến cậu dần dần không thỏa mãn.
Điện thoại của Trịnh Huyên Lâm đột nhiên vang lên, hai người giật mình tỉnh lại, nhưng Trịnh Huyên Lâm không buông Đào Nguyện ra mà là ôm lấy cậu trả lời điện thoại.
Là người đại diện gọi điện thúc giục hắn, hắn trả lời tới ngay đây rồi cúp máy.
Đào Nguyện dựa vào lòng hắn, sắc mặt như hoa đào, trong mắt hiện lên một tầng sóng, rõ ràng là chỉ hôn thôi nhưng lại giống như vừa mới làm xong vậy.
Trịnh Huyên Lâm cúi đầu nhìn người trong lồng ngực, càng thêm luyến tiếc buông ra, chỉ muốn bế cậu lên giường mà yêu thương một phen. Nhưng lịch trình kế tiếp rất quan trọng, nếu hắn không xuất hiện thì bên kia sẽ lộn xộn.
Trịnh Huyên Lâm nâng cằm cậu lên nói "Khi nào rảnh tôi sẽ tới tìm cậu. Nếu cậu vẫn muốn giữ được vai diễn của mình thì tốt nhất là đừng có cái suy nghĩ đi tìm người khác luyện tập hôn môi, biết chưa?"
Đào Nguyện nhẹ nhàng gật đầu, giống như thiếu niên nhát gan bị ác bá bắt nạt và cưỡng bức nhưng không dám phản kháng.
Hai người đứng dậy, Đào Nguyện đưa Trịnh Huyên Lâm ra cửa.
Trịnh Huyên Lâm đứng ở cửa nhìn chằm chằm gương mặt của cậu một lúc lâu, có suy nghĩ không muốn cứ như vậy rời đi.
"Tiền bối, cảm ơn anh đã dành thời gian chỉ dạy em. Em nhất định sẽ thể hiện tốt khi quay phim." Đào Nguyện đỏ mặt nói.
"Ừ." Trịnh Huyên Lâm lại nhìn cậu lần cuối, đeo kính râm vào rồi bước ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, Đào Nguyện ra sức xoa xoa mặt mình, sau đó thở một hơi thật dài. Cậu nghĩ thầm, mình đúng là không biết cố gắng mà, chỉ một nụ hôn thôi mà cũng có thể đạt được khoái cảm, cơ thể nảy lên dòng nước xiết cứ như thể vừa làm xong vậy.
Cởi bỏ lớp mặt nạ đơn thuần và nhát gan, Đào Nguyện bước đến ghế sô pha ngồi xuống, dùng điều khiển từ xa mở TV. Ba tiếng đồng hồ trôi qua, bộ phim truyền hình dài mấy chục phút đã kết thúc từ lâu, nhưng sau khi phát sóng là có thể xem qua Internet ngay lập tức.
Cậu cố tình giả vờ đơn thuần và vô tri, lại nhát gan và yếu đuối, chính là để khơi dậy mong muốn bảo vệ cậu của Trịnh Huyên Lâm. Tiếp xúc nhiều hơn thì tiến triển tình cảm sẽ nhanh hơn, dục vọng của Trịnh Huyên Lâm vừa rồi rất rõ ràng, cậu đã cảm nhận được nó. Chồi non bên trong hệ thống cũng đã phát triển hơn rất nhiều, quả nhiên, tiếp xúc thân mật là cách tốt nhất để xúc tiến tình cảm.
Ngày hôm sau, Đào Nguyện đến công ty, mọi người nhìn thấy đều nhìn chằm chằm vào cậu, trong những ánh mắt đó có hâm mộ, có ghen tị, nhưng đa số đều là ánh mắt sùng bái.
Có một nhân viên chạy tới muốn xin chữ ký và nói rằng sợ sau này sẽ khó xin được, nên bây giờ nhanh tay xin chữ ký để giữ nó.
Khi Lưu Vĩnh nhìn thấy Đào Nguyện, gã lập tức đi tới và nói đầy phấn kích "Cậu đã đọc những bình luận trên mạng chưa? Điệu này là cậu sắp hot rồi đó!"
"Tôi vẫn chưa có thời gian để xem." Đào Nguyện vừa đi về hướng phòng chờ vừa hỏi "Mọi người trên mạng nói gì vậy?"
"Tất cả đều là khen ngợi! Cư dân mạng đang dành cho cậu những lời khen có cánh." Lưu Vĩnh giúp cậu mở cửa phòng chờ, chờ cậu vào rồi gã cũng vào theo "Nói cậu đẹp và phù hợp với hình tượng khuynh quốc khuynh thành của nhân vật, còn nói kỹ năng vũ đạo của cậu thật tuyệt vời và ánh mắt của cậu rất quyến rũ nữa. Tôi lướt xem bình luận cả một đêm, ngoại trừ fan của ngôi sao nào đó ghen ăn tức ở ra thì người qua đường cơ bản đều là nhất trí khen ngợi."
"Mấy người ghen ăn tức đó nói cái gì?" Những lời khen đều nằm trong dự đoán của cậu, cậu càng muốn biết mấy người ghen ăn tức ở đó nói cái gì hơn.
"Chính là đám fan của mấy ngôi sao trước đó hy vọng thần tượng của mình sẽ diễn nhưng cuối cùng không được đó. Nói cậu đẹp và nhảy giỏi cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là phải xem kỹ năng diễn xuất của cậu. Bọn họ nói một người mới và không phải học chuyên ngành diễn xuất như cậu, càng diễn về sau sẽ càng bại lộ kỹ năng diễn xuất vụng về của cậu thôi, còn nói chỉ dựa vào gương mặt là không thể chống nổi một vai như vậy nữa."
"Thật à?" Đào Nguyện bật cười, những bình luận này cũng nằm trong dự đoán của cậu, xem ra không có bình luận nào bất ngờ cả.
"Thật ra cậu không cần để ý đến mấy lời đó đâu, ngôi sao nào mà không có anti-fan. Càng phơi bày thì càng nhiều anti-fan, không phơi bày mới là điều đáng sợ nhất. Hiện tại đã bắt đầu có người bôi đen cậu, có nghĩa là cậu sắp nổi tiếng rồi đó."
"Đạo lý này tôi hiểu mà, anh không cần khai sáng cho tôi đâu, tôi sẽ không để những bình luận đó ở trong lòng. Nếu như tôi đã quyết định đi con đường này thì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với mọi kết quả rồi."
Lưu Vĩnh gật đầu nói "Bây giờ tôi mới nhận ra rằng cậu được sinh ra để đi theo con đường này. Tôi đã xem sự diễn xuất của cậu trên TV tối hôm qua, nó thực sự rất tuyệt vời. Rating của tập đầu tiên đã phá kỷ lục rồi, phân cảnh cậu khiêu vũ được cư dân mạng cắt ghép và biên tập lại rất nhiều video, lượng phát khá cao. Sáng sớm tổng giám đốc đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, có rất nhiều hoạt động và hợp đồng quảng cáo muốn tìm cậu. Nhưng đều là người kinh doanh nhỏ chưa có thị trường muốn tranh thủ mời cậu với giá thấp khi cậu chưa quá nổi tiếng, sau khi cậu nổi tiếng thì lại nhân cơ hội để nâng tầm bản thân."
"Tổng giám đốc nói thế nào?" Đào Nguyện mở máy tính lên, thấy lượng người theo dõi trên trang chủ của mình vẫn chỉ là mười mấy con số, nhưng đã tăng lên rất nhiều qua một đêm, thuận tiện cũng lướt xem những bình luận bên dưới.
"Tổng giám đốc từ chối hết rồi, nói cậu rõ ràng là sẽ nổi tiếng, cho dù không nổi đình nổi đám thì cũng sẽ có tên tuổi nhất định. Thay vì nhận mấy hoạt động tự hạ thấp giá trị con người thì chi bằng cứ chờ một chút, chắc chắn sẽ có những hoạt động tốt hơn tìm tới cửa."
Đào Nguyện nghĩ thầm, lãnh đạo của công ty này vẫn rất sáng suốt, không có lập tức nhận giúp cậu khi vừa thấy có hoạt động tìm tới, để cậu nhanh chóng giúp công ty kiếm tiền. Có thể tính chuyện lâu dài chứng minh bọn họ vẫn có giá trị hợp tác.
"Tối hôm qua Vương tổng đã nói với tôi mấy câu, ý của ông ấy là muốn nói chuyện hợp đồng chính thức với cậu."
"Anh nói với Vương tổng là hiện tại không vội, chờ thêm một thời gian nữa tôi tự nhiên sẽ đi tìm ông ấy. Tôi biết công ty lớn không dễ sống, tôi cũng không thích cảm giác bó tay bó chân nên sẽ không đến công ty lớn đâu, và tôi cũng không muốn lúc nào cũng bị quản chế và sắp xếp. Kế hoạch lý tưởng nhất của tôi chính là muốn hợp tác đôi bên cùng có lợi với Thụy Tinh. Thụy Tinh cho tôi quyền tự do và lựa chọn, tôi mang đến nhiều lợi ích hơn nữa cho Thụy Tinh, đây chính là đôi bên cùng có lợi mà tôi muốn."
Lưu Vĩnh nhìn người trước mặt, hắn đột nhiên cảm thấy người này không giống với người mà mình từng quen biết trước đây. Rốt cuộc thì loại người nào có thể thay đổi lớn khí thế chỉ trong một đêm? Chẳng lẽ tất cả những biểu hiện trước đây của cậu đều chỉ là ngụy trang?
《 Bá Nghiệp 》ngay từ khi phát sóng đã được đánh giá rất cao, hình ảnh của bộ phim truyền hình tinh xảo và lộng lẫy không kém gì phim điện ảnh khiến khán giả mãn nhãn về thị giác, có thể thấy đây là một sự đầu tư khá nặng tay. Tình tiết thăng trầm vừa phải, nội dung truyện rất chặt chẽ, hầu như không có những cảnh quay thừa, sự hồi hộp ở đoạn cuối cũng để lại rất nhiều không gian thảo luận cho khán giả.
Cốt truyện trước chủ yếu nói về quá trình được sủng ái của Thủy Quân Dao và sự thể hiện tính cách của nhân vật Triệu Huyền. Triệu Huyền khi xông pha trên chiến trường là người dũng cảm, thiện chiến và mưu lược. Nhưng khi là hoàng đế, hắn rất hung bạo và nóng nảy, không thích nghe những lời không hợp ý mình, động một chút là lôi các quan đại thần ra chém đầu.
Thủy Quân Dao chính là muốn lợi dụng tính cách này của hắn để hướng dẫn hắn đi đến con đường bạo quân, nhưng trước đó y phải tìm cách để có được sự sủng ái của Triệu Huyền.
Sau hai tập phim, nội dung mà Đào Nguyện phải quay chính là cố ý bại lộ thân phận nam tử của mình, đồng thời khiến Triệu Huyền giấu giếm giúp mình và để mình ở lại hậu cung.
Đào Nguyện đã thay xong trang phục và đang đợi quay, bởi vì còn chút thời gian nên cậu lại bị Trịnh Huyên Lâm kéo đến một góc, cả hai ôm nhau luyện tập hôn môi.
Bên ngoài có rất nhiều nhân viên bận rộn, hai người tránh trong góc chết ôm nhau hôn hít không ngừng, giống như một cặp đôi đang nhớ nhau và vô cùng khao khát. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần Trịnh Huyên Lâm rảnh là sẽ tìm cậu luyện tập, thật ra cậu đã biểu hiện rất thuần thục rồi, nhưng Trịnh Huyên Lâm dường như không có ý định dừng việc này lại.
Hướng Tình tình cờ nhìn thấy bọn họ đi về phía này, thấy bọn họ đã lâu vẫn chưa đi ra ngoài, cô nghi ngờ đi tới, muốn nhìn xem bọn họ đang làm gì.
Thấy hai người đang ôm nhau hôn môi, Hướng Tình đột nhiên có một loại cảm giác bắt gian tại trận, nghĩ thầm hai người này cũng quá lớn mật rồi đó? Bên ngoài nhiều người như vậy mà hai người dám ở đây yêu đương vụng trộm?
Trịnh Huyên Lâm nhận ra có người bên cạnh, sau khi tách môi khỏi Đào Nguyện, hai người cùng nhau quay đầu nhìn Hướng Tình đang đứng hình.
"Hai đứa, hai đứa đang làm gì?" Hướng Tình cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ có thể biết rõ còn cố hỏi.
"Luyện tập hôn môi, không phải chị yêu cầu Hoa Khê mau thuần thục sao?" Trịnh Huyên Lâm vẻ mặt đường đường chính chính, dáng vẻ đương nhiên và không có tạp niệm.
Hướng Tình lại nhìn Đào Nguyện, thấy vẻ mặt đúng là như vậy cùng với ánh mắt đơn thuần của cậu, cô cũng không biết nên nói cái gì mới tốt nữa.
Hướng Tình chỉ có thể hắng giọng nói "Nhìn thấy hai đứa cố gắng như vậy, người làm đạo diễn như chị thực sự rất vui mừng. Vậy hai đứa tiếp tục luyện tập đi, nhớ tự mình đi ra trước khi bắt đầu quay phim đó, đừng để chị lại phải đi tìm hai đứa."
Đào Nguyện nghĩ thầm, không khí mất hết rồi thì làm sao mà tiếp tục được? Sau đó ngẩng đầu nhìn Trịnh Huyên Lâm, dùng ánh mắt dò hỏi hắn còn muốn tiếp tục hay không.
Trịnh Huyên Lâm cũng mặc kệ không khí còn hay không, Hướng Tình vừa rời đi là hắn lại nâng cằm Đào Nguyện lên hôn.
Trịnh Huyên Lâm cảm thấy dường như mình có chút nghiện rồi, lúc nào cũng nhớ hương vị ngọt ngào của cậu, còn có mùi vị thơm ngon của cánh môi và chiếc lưỡi hồng của cậu.
Hai người lại hôn một hồi, Đào Nguyện thu lại cái lưỡi bị hắn vừa liếm vừa hút, hơi tách ra nói "Sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi ra đi, nếu không đạo diễn Hướng lại đến đây tìm chúng ta."
Trịnh Huyên Lâm nhìn thoáng ra bên ngoài, thấy nhân viên gần như đã chuẩn bị xong, liền cùng Đào Nguyện đi ra ngoài.
Trong cảnh cuối tập trước, Triệu Huyền đã phát hiện ra Thủy Quân Dao là nam tử và cái kết để lại hồi hộp cho khán giả. Cảnh phải quay này chính là nối tiếp nội dung của tập trước.
Hai người ngồi trên giường, Trịnh Huyên Lâm nhìn cặp chân dài trắng nõn giống như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc thủ công, hoàn mỹ tới cực điểm.
Hướng Tình cầm kịch bản đi lại, cô muốn nói chuyện với bọn họ về cảnh quay và cho bọn họ biết hiệu quả mà mình muốn. Thấy Trịnh Huyên Lâm nhìn chằm chằm chân của Đào Nguyện thì không khỏi đưa mắt nhìn theo, sau đó cũng nhìn chằm chằm vào nó.
Là một người phụ nữ đã có gia đình, Hướng Tình chỉ thích kiểu đàn ông dũng mãnh như chồng của cô mà thôi, không có hứng thú với kiểu con trai tinh xảo và yếu đuối như Đào Nguyện. Nếu như nói Trịnh Huyên Lâm là một người cuồng tay đẹp, vậy thì Hướng Tình chính là một người cuồng chân đẹp. Một trong những lý do cô chọn Đào Nguyện đóng vai này chính là đôi chân của cậu thật sự quá đẹp. Bây giờ cô nhìn chằm chằm như thế cũng chỉ là thuần túy thưởng thức mà thôi, hoàn toàn khác với suy nghĩ của Trịnh Huyên Lâm.
Đào Nguyện thấy hai người đều đang nhìn chân của mình, bị bọn họ nhìn chằm chằm khiến cậu hơi chột dạ, không nhịn được kéo cái chăn bên cạnh đặt lên đùi.
Tác phẩm nghệ thuật trước mắt biến mất, hai người đồng thời hoàn hồn cũng đồng thời vờ như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu thảo luận kịch bản.
"Cảnh này là cảnh Thủy Quân Dao vừa khóc lóc vừa cầu xin để làm Triệu Huyền tin mình. Khi diễn, điều quan trọng nhất chính là cậu phải khóc thật đẹp, không được nước mắt nước mũi tèm nhem. Nhất định phải có mỹ cảm, như vậy mới có thể khiến khán giả chìm vào cảm xúc của Triệu Huyền và cảm thấy không thể nhẫn tâm xử trí cậu, cậu hiểu rồi chứ?"
Đào Nguyện nói "Em đã luyện tập ở nhà rất nhiều lần, hẳn là không thành vấn đề."
Hướng Tình hài lòng gật gật đầu, kiểu người có thiên phú lại chịu cố gắng này đi đến đâu cũng sẽ được yêu thích.
"Em hẳn là không có vấn đề rồi, cảnh này cảm xúc của em lên xuống và thay đổi rất lớn, khi thay đổi cảm xúc phải có ý thức về trình tự, không được đột ngột thay đổi cảm xúc." Hướng Tình lại nhìn Trịnh Huyên Lâm nói.
"Không thành vấn đề." Trịnh Huyên Lâm giọng điệu chắc chắn, hắn vô cùng nắm chắc nhân vật Triệu Huyền này.
Hướng Tình cũng cảm thấy với kỹ năng diễn xuất của hắn, nhất định sẽ không có vấn đề gì. Mặc dù trước đây hắn đều đóng mấy vai rất chính diện, nhưng bản sắc diễn xuất chính là bản sắc diễn xuất, hắn đã thể hiện rất tốt sự bá đạo và thô bạo cũng như tính cách tàn nhẫn của Triệu Huyền.
Hướng Tình nghĩ thầm, cô cảm thấy hắn nhất định là có sự đồng cảm với Triệu Huyền cho nên mới sửa phong cách trước đây và diễn nhân vật này tốt như vậy. Mà sự đồng cảm ở đây chính là ông đây thích làm gì thì làm, mi là cái thá gì mà nói nhảm trước mặt ta và dạy ta cách làm người? Ta sẽ biến mi thành quỷ trước.
Hướng Tình quay lại phía sau máy theo dõi, sau khi ngồi xuống, cô nhìn màn hình lớn tiếng nói "Chuẩn bị, bắt đầu!"
Thủy Quân Dao nhìn Triệu Huyền bằng ánh mắt hoảng sợ và thất thố, y nắm vạc áo bị xé mở trên ngực, đôi chân dài bắt chéo rồi từ từ lùi về sau.
"Ngươi, là nam tử?!" Triệu Huyền trợn tròn mắt, cảm xúc như muốn nổ tung vì bị lừa gạt.
Những giọt nước mắt lớn chảy ra từ đôi mắt nhu nhược đáng thương kia, rồi chảy xuống khuôn mặt dương chi bạch ngọc, y nức nở nói "Thần thiếp biết rằng sẽ không giấu được bệ hạ, nhưng tâm nguyện của thần thiếp đã được thực hiện rồi, dù có chết cũng không hối hận, tiếc nuối."
"Ngươi không phải là công chúa của Đa Lan? Ngươi tiến cung tiếp cận trẫm rốt cuộc là có mục đích gì?!" Triệu Huyền đã tức giận hét vào mặt Thủy Quân Dao.
"Thần thiếp là nghĩa nữ được vương thượng của Đa Lan nhận nuôi, ông ấy cũng không biết thần thiếp là nam tử. Thần thiếp vì ái mộ bệ hạ cho nên tự tiến cử tới Đại Sở, chỉ nghĩ nếu có thể hầu hạ bệ hạ thì đời này xem như không hối tiếc." Thủy Quân Dao quỳ trên giường rơi lệ khẩn cầu "Tất cả việc này đều là tư tâm của thần thiếp, không liên quan đến người khác. Xin bệ hạ ban chết cho thần thiếp, đừng liên lụy đến người khác!"
"Ngươi đã là tội chết mà còn cầu xin cho người khác ư?!" Triệu Huyền tức giận nói "Đó đều là việc sau khi ngươi chết, không cần ngươi quản!"
Nước mắt của Thủy Quân Dao như một chuỗi ngọc bị đứt và không ngừng lăn xuống dưới. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ bi thương cùng tuyệt vọng, nhưng trong đôi mắt động lòng người kia lại là tình cảm không hối tiếc.
"Thần thiếp tự biết khó thoát khỏi cái chết, vẫn còn một tâm nguyện, thần thiếp xin bệ hạ tác thành." Thủy Quân Dao dùng sức dập đầu "Xin bệ hạ tác thành!"
Triệu Huyền tức giận khó có thể tiêu tan nhưng lại không nỡ từ chối người trước mặt này, đành phải yên lặng trừng mắt nhìn y.
Thủy Quân Dao nhặt cây trâm trên mặt đất lên, chậm rãi đến gần Triệu Huyền rồi đặt cây trâm vào tay hắn, sau đó nắm tay hắn để cây trâm ngay ngực mình.
"Nguyện vọng lớn nhất đời này của thần thiếp chính là có thể được hầu hạ bệ hạ một lần, hiện giờ thần thiếp không chỉ được hầu hạ bệ hạ một lần, sớm đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Thần thiếp biết, khi quân là tội chết, nhưng nếu có thể chết trong tay bệ hạ, thần thiếp cam tâm tình nguyện."
Thủy Quân Dao vẫn rơm rớm nước mắt, nhưng trên khuôn mặt lại nở một nụ cười mãn nguyện, và trong mắt là tình cảm sâu đậm dành cho Triệu Huyền. Dáng vẻ này của y, dù là người ý chí sắt đá cũng sẽ mềm lòng, và cho dù có nhẫn tâm đến đâu thì cũng không thể không lay chuyển.
Thủy Quân Dao nắm tay Triệu Huyền, chậm rãi dùng sức đâm cây trâm vào cơ thể mình, ánh mắt si tình không hối tiếc và nói với một nụ cười mãn nguyện "Tạ bệ hạ tác thành, kiếp sau, nguyện thần thiếp sinh là nữ nhi, cho dù chỉ là nô tỳ cũng muốn ở bên cạnh bệ hạ thật lâu. Xin bệ hạ nhất định phải sống lâu trăm tuổi, chờ thần thiếp luân hồi chuyển thế sẽ đến gặp bệ hạ."
Thủy Quân Dao nói xong liền đột nhiên dùng sức, muốn đâm cây trâm vào ngực mình.