Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống

Chương 21: Nhập vai yêu đương với ảnh đế (3)



Edit: Min

Hướng Tình bước nhanh vào văn phòng, sau khi nhìn thấy người đang ngồi trên sô pha thì cô sửng sốt một chút, bất đắc dĩ nói "Đại thiếu gia à, em lại đến đây làm gì?"

Trịnh Huyên Lâm nhướng mắt nhìn cô "Cái gì là lại làm gì? Em đến để thử trang phục, nhân tiện khuyên nhủ chị rằng nhân vật Thủy Quân Dao này thật sự không cần nhất định phải là nam đâu."

"Đừng nói nữa, chị sắp phiền chết rồi đây này." Sau khi Hướng Tình ngồi xuống, cô bực bội gãi gãi đầu.

"Nếu chị sửa theo lời em nói thì không phải là sẽ không phiền nữa à? Chị đây là đang tự làm khó bản thân mình thôi." Trịnh Huyên Lâm nói.

"Em không phải là chị cho nên không hiểu đâu. Chị có ý tưởng khi tạo ra nhân vật và có thứ mình muốn kiên trì." Hướng Tình nói một cách mỏi mệt và bất lực.

"Đã sắp bắt đầu quay rồi mà vẫn chưa chọn được người cho vai Thủy Quân Dao này. Những người có khả năng hợp vai trong giới giải trí đều đến thử vai rồi, nhưng chẳng có ai phù hợp cả. Em thật sự không biết chị kiên trì có ý nghĩa gì nữa." Trịnh Huyên Lâm ngả người về sau, hắn cũng rất bất lực trước sự cố chấp của người chị họ này, nhưng cũng chính vì sự cố chấp của cô nên mới cho ra đời nhiều tác phẩm xuất sắc.

"Chị viết kịch bản này gần hai năm trời. Trong đó, thích nhất và dành nhiều tâm tư nhất chính là nhân vật Thủy Quân Dao này. Bây giờ em kêu chị thay đổi hình tượng nhân vật, vậy nó sẽ không còn là thứ mà chị muốn thể hiện ban đầu nữa. Trừ phi thay đổi hình tượng sẽ làm cốt truyện tốt hơn, nếu không, chị sẽ không thể thuyết phục được chính mình."

"Khi sáng tác thì chị nên nghĩ đến khả năng sẽ không có diễn viên nào có thể diễn được hình tượng này chứ. Khi mặc đồ nữ thì phải kiều mị hơn nữ, lúc mặc đồ nam lại muốn hoàn toàn không được giống nữ, còn cả một đống thiết lập của chị nữa, ai mà kiểm soát cho nổi? Mặc dù nhân vật này đóng một vai trò quan trọng nhưng dù sao cũng chỉ là một vai phụ mà thôi, sửa lại đi, miễn là không ảnh hưởng đến tuyến chính là được."

"Em nói như dễ lắm vậy, em có biết sau khi có tình cảm với một nhân vật mà phải từ bỏ hình tượng ban đầu của hắn là việc khó khăn cỡ nào không?" Hướng Tình thở dài "Chị đã nghĩ đến việc tìm một diễn viên nam đóng vai này rồi, cũng nghĩ đến việc tìm diễn viên nữ, thậm chí còn nghĩ đến việc tìm một cặp song sinh nam nữ để đóng nữa kìa, nhưng chính là không cảm thấy hài lòng."

"Dù sao thì ngày khởi quay cũng đã được chọn rồi, chị cũng lùi nhiều lần lắm rồi, lần này không thể lùi nữa đâu." Trịnh Huyên Lâm đề nghị "Thế này đi, cứ chọn một người thích hợp nhất trong số những nữ diễn viên mà chị cho rằng là không thích hợp đi, đừng chọn người khi mặc đồ nữ không giống nữ cũng không giống nam là được. Còn nữa, chị nhất định phải chọn người có kỹ năng diễn xuất tốt, nếu không thì em không đồng ý đâu."

Hướng Tình lại thở dài, trong lòng thầm nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Hướng Tình nhìn Trịnh Huyên Lâm hỏi "Em không còn chuyện gì khác à?"

"Em có thể có chuyện gì khác chứ?" Trịnh Huyên Lâm kỳ quái nhìn cô.

"Chị tưởng em đến đây là vì Trình Dịch và muốn chị đổi anh ta chứ." Hướng Tình nói.

Lần này đến phiên Trịnh Huyên Lâm thở dài "Người ngoài không biết thì thôi đi, chẳng lẽ ngay cả chị cũng không biết sao. Cho dù là trước kia thì em và anh ta cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Hơn nữa, em với anh ta lại không có thù oán gì, nếu chị và em đều cảm thấy anh ta phù hợp với vai diễn này thì tại sao em phải muốn chị đổi anh ta chứ?"

"Chị cho rằng em ít nhất cũng từng có cảm tình với anh ta." Hướng Tình nói đùa "Sau khi anh ta kết hôn, nói không chừng em vì yêu mà sinh hận thì sao?"

"Dừng." Trịnh Huyên Lâm giơ tay nói "Em nói lại một lần cuối cùng, lúc còn trẻ đúng là em từng thưởng thức anh ta, nhưng tuyệt đối chưa từng có loại tình cảm như vậy với anh ta."

"Em cùng lắm chỉ mới 30 tuổi mà thôi, nói cái gì mà lúc còn trẻ chứ, làm như bây giờ em già lắm vậy đó." Hướng Tình trợn trắng mắt "Thật ra, không phải chỉ vì anh ta phù hợp với vai diễn lần này mà cũng vì trước đây chị nợ công ty của bọn họ một ân tình nữa. Mà anh ta cũng một hai phải nhận được vai diễn này. Sau nhiều lần cân nhắc chị mới quyết định để anh đóng ấy chứ. Cũng may là em không phản đối, nếu không chị lại phiền chết cho xem."

Không thể trách Hướng Tình lại cho rằng Trịnh Huyên Lâm đến đây kêu cô đổi người được. Trịnh Huyên Lâm che giấu xuất thân mà ra mắt, ở trong mắt mọi người, hắn có hình tượng nho nhã và lễ độ. Nhưng chỉ những người xung quanh hắn mới biết tính cách của hắn ngang ngược và tính khí tệ đến mức nào.

Trịnh Huyên Lâm là người thừa kế của tập đoàn Trịnh thị, vì là con trai độc nhất nên ở nhà họ Trịnh hắn được mệnh danh là vô pháp vô thiên, muốn làm gì thì làm. Từ nhỏ hắn đã ra nước ngoài du học, vì vậy rất ít người từng gặp được hắn trước khi hắn về nước. Sau khi về nước, hắn nói rằng mình muốn đóng phim, không thèm bàn bạc với ai đã ghi danh vào học viện điện ảnh, và thi đậu rồi mới nói với gia đình.

Ba Trịnh vốn tưởng rằng hắn chỉ chơi một chút mà thôi, chơi chán rồi tự nhiên sẽ hồi tâm chuyển ý. Nhưng ai ngờ hắn chơi đến mười năm, hoàn toàn không có ý định từ bỏ. Ba Trịnh đành phải an ủi bản thân rằng mình thân cường thể tráng, tốt xấu gì vẫn có thể chống đỡ thêm vài năm nữa. Nếu mấy năm nữa mà thằng nhóc thúi này vẫn không trở về hỗ trợ thì mình sẽ dùng một số biện pháp cưỡng ép nó về.

Trịnh Huyên Lâm thích đóng phim điện ảnh, không thích đóng phim truyền hình, từ khi ra mắt hơn mười mấy năm đã đóng không ít tác phẩm kinh điển, số lượng người hâm mộ và độ nổi tiếng đều ở top đầu.

Chỉ là mấy năm nay Trịnh Huyên Lâm gặp trở ngại về kỹ năng diễn xuất và không thể tạo ra đột phá. Từ khi ra mắt đến nay, hắn vẫn luôn diễn các vai chính diện, ví dụ như đại hiệp, chiến sĩ, anh hùng, v.v... Những vai diễn này đều được hắn diễn đạt đến đỉnh cao. Chỉ là khán giả xem chưa chán mà bản thân hắn đã diễn đến chán trước rồi, và muốn thử sức ở những vai khác để tạo đột phá.

Trịnh Huyên Lâm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy dù mình thích diễn xuất thì cũng phải nỗ lực để nhập vai thật tốt. Nhưng không phải bất kỳ vai nào mình cũng diễn được, vẫn nên chọn vai thích hợp với mình thì hơn.

Chỉ cần là một bộ phim mà hắn đóng vai chính, hắn đều có những yêu cầu vô cùng khắc khe đối với bản thân, đối với kịch bản và cũng như các diễn viên khác. Thật ra ở một phương diện nào đó thì hắn thật sự rất giống Hướng Tình, chính là gần như đạt đến mức cố chấp đối với thứ mà mình muốn kiên trì.

Sau khi đặt tình cảm của mình vào nhân vật do mình tạo ra, Hướng Tình sẽ cố chấp muốn bộc lộ hết ra ngoài.

Còn Trịnh Huyên Lâm chính là cố chấp với kỹ năng diễn xuất của mình. Hắn không chỉ có yêu cầu cao đối với bản thân mà còn có yêu cầu rất cao đối với các diễn viên hợp tác với mình. Nếu kỹ năng diễn xuất không thể làm hắn hài lòng, hoặc là trực tiếp đổi người hoặc là cắt vai này luôn.

Không chọn được kịch bản phim ưng ý nên Trịnh Huyên Lâm mới chuyển hướng sang phim truyền hình. Tình cờ biết được chị họ có kịch bản viết gần hai năm, vì vậy hắn liền nổi lên ý định.

Sau khi Hướng Tình biết Trịnh Huyên Lâm có hứng thú với kịch bản của mình, Hướng Tình như gặp phải kẻ thù vậy. Cô không muốn hầu hạ vị thiếu gia* này, nếu như hắn không vui nói muốn sửa kịch bản hoặc là cắt bớt cốt truyện thì không phải sẽ uổng phí tâm huyết mấy năm nay của cô sao?

*Từ gốc là "小爷" (tiểu gia): từ này tui đi tra thì thấy khá nhiều nghĩa, chọn thiếu gia để hợp cái nết của ảnh đế nha ( ꈍᴗꈍ)

Nhưng Trịnh Huyên Lâm lại nhất quyết muốn diễn sau khi xem qua kịch bản, cũng thuyết phục dì của mình gây áp lực với Hướng Tình. Hướng Tình không còn cách nào khác đành phải đồng ý, sau đó khi nghiên cứu lại nhân vật, cô phát hiện tính cách của nhân vật này quá giống với tính cách thật của Trịnh Huyên Lâm. Cô vậy mà lại dùng tính cách thật của em họ mình để làm tham khảo cho nguyên mẫu nhân vật trong vô thức. Nghĩ đến Trịnh Huyên Lâm cũng coi như là có bản sắc diễn xuất riêng và thật sự rất phù hợp với nhân vật này, cô cũng không mâu thuẫn như vậy nữa, chỉ hy vọng đến lúc đó Trịnh Huyên Lâm đừng có tùy ý sửa kịch bản của mình là được.

Bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ có nhân vật Thủy Quân Dao này là khiến Hướng Tình cảm thấy trong lòng như thiếu một cái gì đó, khó chịu kinh khủng thôi.

Sau khi Trịnh Huyên Lâm rời đi, Hướng Tình ngồi cũng không ngồi được, cứ đi tới đi lui ở trong văn phòng, nghĩ kiểu gì cũng thấy không cam lòng. Nhớ đến hôm nay có buổi thử vai nhảy múa thế thân, dù sao cũng không ngồi được và cũng không có tâm trạng làm việc, nên cô quyết định đến đó xem thử.

Thủy Quân Dao và những vũ công phụ của hắn có một số động tác vũ đạo rất khó, đòi hỏi rất nhiều sức lực. Nữ là không thể nào thực hiện được cho nên chỉ có thể là nam.

Đám người của Đào Nguyện đã thử vai xong rồi, mấy cô gái được chọn đều hưng phấn không thôi và tụ lại nhỏ giọng thảo luận với nhau. Nhóm chàng trai bên này thì vẫn chưa có kết quả, nhưng mà loại vai diễn phông nền này chỉ cần đứng thành một hàng rồi để trợ lý đạo diễn nhìn mặt là được, căn bản là không cần phát huy cái gì cả.

Phó đạo diễn cầm danh sách đi tới rồi hỏi Lưu Vĩnh "Công ty của các người có thử vai nhảy múa thế thân không?"

"Có, có." Lưu Vĩnh lập tức chỉ vào mấy chàng trai nói "Bọn họ đều là tốt nghiệp học viện vũ đạo."

Phó đạo diễn nhìn lướt qua bọn họ, chủ yếu nhìn thân hình của bọn họ. Đầu tiên là chỉ Đào Nguyện, sau đó lại chỉ thêm hai chàng trai khác nói "Cậu, cậu và cả cậu nữa, đi theo tôi."

Cả ba đi theo sau phó đạo diễn vào một phòng thử vai khác, bên trong đã có vài chàng trai đang đợi.

Ngay khi buổi thử giọng sắp bắt đầu, cánh cửa lại đột nhiên mở ra, sau đó tất cả mọi người đang ngồi đều đứng dậy.

"Đạo diễn Hướng."

"Đạo diễn Hướng."

"Chị Tình."

"Mời chị Tình ngồi."

"Bắt đầu rồi sao?" Hướng Tình bước tới và ngồi xuống.

"Đang chuẩn bị bắt đầu ạ."

"Chỉ có mấy người này thôi sao? Còn ai khác không?" Hướng Tình nhìn mấy chàng trai đang đứng thành hàng.

"Đây là mấy chàng trai có thân hình thích hợp nhất đến thử vai ngày hôm nay, nếu chị Tình không hài lòng thì chúng ta có thể trực tiếp đến học viện vũ đạo để chọn, ở đó có rất nhiều người." Phó đạo diễn nói.

Hướng Tình gật đầu "Được rồi, để bọn họ bắt đầu đi."

"Dựa theo thứ tự mà các cậu đang xếp hàng, mỗi người nhảy một đoạn, nhớ kỹ là múa cổ điển, là loại phải mềm mại ấy, đừng có nhảy hip-hop giùm tôi." Phó đạo diễn nói "Bắt đầu đi."

Chàng trai đầu tiên đi đến vị trí chính giữa, sau đó bắt đầu múa, thật ra cậu ta múa khá tốt nhưng lực quá mạnh, không hề có sự mềm mại mà bọn họ muốn xem.

Còn chưa đến mười giây Hướng Tình đã lắc đầu.

Phó đạo diễn lập tức hô "Dừng, người tiếp theo."

Liên tục mấy người, Hướng Tình đều lắc đầu khi chưa đến nửa phút, cho nên rất nhanh đã đến lượt Đào Nguyện.

Đào Nguyện nghĩ thầm, nếu bọn họ muốn xem một điệu múa mềm mại, vậy thì mình sẽ múa một đoạn có thể phô ra sự uyển chuyển và mềm dẻo của cơ thể nhất.

Đào Nguyện xoay chuyển những ngón tay, khi thì giống một đoá hoa đang nở rộ, khi thì lại giống một con bướm đang bay lượn. Động tác hạ eo và nâng chân đều mềm mại như rắn nước, và động tác keo căng giữa các động tác đều cực kỳ đẹp mắt.

Đôi mày vốn đang cau có của Hướng Tình dần dần giãn ra, cô mở to mắt và nhìn một cách chăm chú, Đào Nguyện ước chừng đã múa được năm phút mà cũng không có kêu dừng lại. Điệu múa có vẻ mềm mại và thoải mái này thực ra đòi hỏi rất nhiều sức lực và thể lực, Đào Nguyện đã múa được năm phút mà hơi thở vẫn nhẹ nhàng như cũ, Hướng Tình càng xem càng hài lòng.

Hai nhân viên bên cạnh không khỏi thấp giọng thảo luận.

"Điệu múa này trông hơi quen."

"Cái này tên là Hoa Gian Hí. Nghệ sĩ múa nổi tiếng Vân Phỉ Phỉ đã từng biểu diễn nó ở tiệc chiêu đãi do chính phủ tổ chức đó. Nghe nói bởi vì quá khó nên rất ít người có thể múa được."

"Tôi thấy cậu ấy múa khá tốt mà, có khó như vậy đâu?"

"Cái này cô không hiểu đâu, phải học khiêu vũ chuyên nghiệp mới biết nó khó cỡ nào. Tôi cũng nghe người ta nói rằng nếu muốn múa điệu này thì phải có sức lực như con trai, lại phải có độ mềm mại như con gái, và cũng phải có kỹ năng nhảy múa đỉnh cao nữa, nếu không là làm không được đâu."

"Vậy là cậu ấy thật sự rất giỏi."

"Tôi thấy nếu làm người múa thế thân thì trình độ này hoàn toàn là đủ rồi, không biết chị Tình nghĩ sao nhỉ."

Nữ nhân viên quay đầu lại Hướng Tình, trong lòng thầm nghĩ, nếu thế này mà vẫn không hài lòng thì có lẽ sau này vẫn sẽ không thấy hài lòng.

Đào Nguyện múa có thể đã hơn mười mấy phút rồi mà hô hấp vẫn nhẹ nhàng như cũ, và cũng không có ra mồ hôi.

Hướng Tình đột nhiên vỗ bàn thật mạnh rồi chỉ vào Đào Nguyện hùng hổ hỏi "Cậu tên gì?!"

Đào Nguyện dừng lại động tác, đứng thẳng người nói "Em tên Hoa Khê ạ."

"Hoa Khê đúng không? Cậu đi với tôi." Hướng Tình đột nhiên đứng lên rồi sải bước đi ra ngoài. Những người làm việc lâu năm với cô đều đã quen với tính cách hấp tấp này của cô rồi, hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

"Mau đi theo đi!" Phó đạo diễn vội vàng xua tay với Đào Nguyện, bảo cậu đuổi kịp Hướng Tình.

Đào Nguyện bước nhanh ra ngoài, thấy Hướng Tình đã đi được một đoạn rất xa, cậu không khỏi tăng nhanh bước chân để đuổi kịp cô, nghĩ thầm người này còn nóng nảy hơn cả trong truyền thuyết nữa.

"Người đại diện của Hoa Khê đâu!" Sau khi phó đạo diễn đi ra ngoài, anh ta liền hô lớn một tiếng.

Lưu Vĩnh vốn đang cúi đầu lướt điện thoại, nghe thấy tiếng la thì đột nhiên ngẩng đầu, sau đó lập tức chạy chậm qua "Ở đây, ở đây! Phó đạo diễn, có việc gì sao?"

"Đi theo tôi." Phó đạo diễn nói xong liền đi về hướng mà Hướng Tình vừa rời đi.

Đào Nguyện đi theo Hướng Tình lên tầng mười và bước vào một căn phòng đầy quần áo.

Hướng Tình nói với những người đang phân loại quần áo "Lấy một bộ trang phục của Thủy Quân Dao ra đây."

"Chị Tình, lấy chính trang hay trang phục hằng ngày?" Nhân viên hỏi.

"Lấy trang phục nhảy múa, chính là bộ mặc mở màn ấy." Hướng Tình chỉ vào Đào Nguyện nói "Cho cậu ấy thay, trang điểm sơ cho cậu ấy luôn."

"Em biết rồi chị Tình." Nhân viên biết tính tình của Hướng Tình không thích nhất là người làm việc chậm chạp, bọn họ không dám chậm trễ, lập tức nhanh tay lẹ chân đi chuẩn bị.

Đào Nguyện được đưa đến phòng thay đồ và rất nhanh đã thay xong trang phục, sau đó chính là trang điểm và đội tóc giả, sau khi hoá trang xong cậu mới đi ra ngoài.

Hướng Tình nhìn Đào Nguyên chậm rãi đi ra thì hít một hơi thật sâu, gương mặt kia thật sự quá đẹp, đẹp đến mức cô đã quên mất cậu vừa rồi trông như thế nào. Nhân vật tưởng tượng trong tâm trí cô trùng lặp với người trước mặt rồi dần dần hòa làm một, sau đó chỉ còn lại người trước mặt này tồn tại. Cô tự nhủ rằng cậu chính là Thủy Quân Dao.

"Cậu múa một đoạn cho tôi nhìn xem." Hướng Tình nói.

"Ở chỗ này sao?" Đào Nguyện nhìn quần áo chất đầy bên cạnh, nghĩ thầm như này thì sao mà mình múa được?

Hướng Tình cũng nhìn xung quanh, cảm thấy đúng là không thể nào múa được, sau đó nói "Đi theo tôi."

Đào Nguyện lại đi theo Hướng Tình đến phòng tập nhảy.

Sau khi Hướng Tình mở cửa, cô để Đào Nguyện đi vào trước, sau đó nhìn dáng đi của cậu từ sau lưng, hoàn toàn là phong thái của một người con gái. Nếu đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ không có ai có thể nhìn ra cậu là con trai cả.

Đào Nguyện đã múa một số điệu khác nhau ở trong phòng tập nhảy theo yêu cầu của Hướng Tình.

"Làm ánh mắt câu dẫn cho tôi xem, đừng quá cố tình, tôi muốn loại ánh mắt có thể làm đàn ông mềm nhũn xương cốt khi chỉ vô tình nhìn lướt qua ấy."

Đào Nguyện cúi đầu ấp ủ một hồi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt của cậu nhẹ nhàng chớp một cái, hàng mi dày khẽ run lên, đôi mắt quyến rũ tựa như một hồ nước suối khiến người ta không khỏi chủ động sao vào trong đó.

Hướng Tình sửng sờ hồi lâu, không chỉ đàn ông mà ngay cả phụ nữ cũng sẽ cảm thấy xương cốt mềm nhũn khi nhìn vào đôi mắt này thôi. Một ánh mắt mà có thể gợi cảm như vậy thì sao nữ có mấy người, nhưng cô chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào quyến rũ như vậy trong số các sao nam.

"Lại làm ánh mắt thù hận đi, chính là loại thù hận nước mất nhà tan."

Đào Nguyện không sử dụng đôi mắt rất mạnh mẽ nhưng Hướng Tình vẫn nhìn thấy được sự căm thù nồng đậm trong mắt cậu, cũng như cảm giác tuyệt vọng tỏa ra từ cơ thể cậu. Trong mắt cậu như có hàng nghìn thanh đao, nhưng bị đâm đến thương tích đầy mình là chính cậu.

Hướng Tình nghĩ thầm, đây thật sự là một diễn viên trời sinh, không chỉ có sức cuốn hút vô cùng mạnh mà diễn bằng ánh mắt cũng rất tốt nữa. Diễn nội tâm như vậy, dù so với dàn diễn viên phái thực lực thì cũng coi như là rất không tồi.

"Trước đây cậu đã từng đóng tác phẩm nào khác chưa?" Hướng Tình hỏi.

"Chưa ạ." Đào Nguyện lắc đầu "Em mới vào công ty không lâu, nên vẫn chưa nhận được vai nào có lời thoại cả."

Hướng Tình chống cằm bắt đầu trầm tư, trước đây chưa từng có tác phẩm nào lại học chuyên ngành vũ đạo thay vì diễn suất nữa, sẽ khá mạo hiểm nếu sử dụng một người như vậy để đóng một vai quan trọng như Thủy Quân Dao. Nhưng ngoại hình, vóc dáng, thậm chí cả phong thái của cậu đều hoàn toàn phù hợp với hình tượng của nhân vật Thủy Quân Dao.

Quan trọng nhất chính là cậu diễn bằng ánh mắt thật sự quá tốt, tốt đến mức khiến cô trực tiếp muốn xác định để cậu đóng vai này. Nhưng kỹ năng diễn xuất của một diễn viên, chỉ dựa vào diễn thử là không thể nào chứng minh hết kỹ năng diễn xuất. Lúc diễn thử có thể không phát huy tốt, nhưng khi thật sự bắt đầu diễn, nói không chừng sẽ diễn đặc biệt tốt. Cũng có diễn thử đặc biệt tốt, nhưng ngay khi quay phim, kỹ năng diễn xuất liền tuột dốc không phanh.

Hướng Tình cảm thấy rất buồn rầu, vất vả lắm mới gặp được một người khiến cô hài lòng như vậy, trong lòng cô thì cậu chính là Thủy Quân Dao rồi. Nhưng nếu kỹ năng diễn xuất không tốt, trước tiên sẽ không thể qua được cửa Trịnh Huyên Lâm này, rốt cuộc thì cô có nên mạo hiểm hay không đây?

Lý Xảo thử vai xong đi ra, thấy đám người mới trong công ty đều tụ ở một chỗ, duy chỉ Đào Nguyện và Lưu Vĩnh là không thấy đâu, nên đi qua hỏi "Các người thử vai thế nào?"

"Chị Xảo."

"Chị Xảo."

"Chị Xảo, đám con gái bọn em đều được chọn rồi, con trai bọn họ nhân số nhiều nên vẫn phải chờ thông báo."

"Chị Xảo chắc chắn cũng đã được chọn đúng không? Thật tuyệt, bọn em chỉ là cung nữ và vũ công mà thôi, nói không chừng còn không có cảnh để lộ mặt nữa. Chị Xảo có thể phát huy kỹ năng diễn xuất của mình ở trong bộ phim."

"Tôi cũng phải về chờ thông báo thôi, nhưng chắc sẽ không có vấn đề gì." Lý Xảo tự tin nói.

"Thật hâm mộ chị Xảo mà."

"Đúng đó, đúng đó, khi nào bọn em mới có thể thử vai có lời thoại và cảnh quay giống chị Xảo đây?"

Lý Xảo mỉm cười đắc ý nói "Các cô đừng có gấp, cố gắng lên, sau này sẽ có cơ hội thôi. Đúng rồi, Lưu Vĩnh đâu? Tại sao tất cả các người đều ở đây vậy?"

"Tổ trưởng bị phó đạo diễn gọi đi rồi. Em nghe bạn nam vừa thử vai thế thân nói rằng Hoa Khê hình như được đích thân đạo diễn Hướng chọn."

"Thế thân?" Lý Xảo khinh miệt cười "Các cô mặc dù chỉ là vũ nữ hoặc là cung nữ, nhưng nói không chừng còn có cơ hội lộ mặt. Thế thân? Vậy tuyệt đối là không thể lộ mặt, nếu lộ mặt thì sẽ lộ tẩy."

Những người mới đều vội vàng gật đầu với vẻ mặt tán thành.

Một tiếng sau, Hướng Tình và Đào Nguyện mới đi ra.

Phó đạo diễn và Lưu Vĩnh vẫn luôn chờ ở bên ngoài. Lưu Vĩnh nghe phó đạo diễn rằng Đào Nguyện rất có thể sẽ trở thành thế thân cho nhân vật Thủy Quân Dao, hắn nghĩ thầm, nếu như thật sự có được cơ hội này, đây cũng là một điểm tuyên truyền rất tốt.

Nhìn thấy Đào Nguyện từ bên trong đi ra, hai người lập tức sững sờ, hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, nghĩ thầm mỹ nhân này là ai vậy? Sau đó lại nhìn vào bên trong, phát hiện đã không còn ai khác ở bên trong.

"Anh là người đại diện của Hoa Khê?" Hướng Tình nhìn Lưu Vĩnh hỏi.

Lưu Vĩnh bị vẻ đẹp của Đào Nguyện làm cho choáng váng, hoàn toàn không nghe thấy giọng nói nào khác. Gã đang nghi ngờ người trước mặt mình có phải là Hoa Khê hay không, tuy rằng nét mặt có chút giống nhưng đây hoàn toàn chính là nữ, không có khả năng là nam đâu nhỉ?

"Hỏi anh đó?" Hướng Tình nhíu mày.

Đào Nguyện che mặt ho một tiếng, Lưu Vĩnh mới đột nhiên hoàn hồn, không biết phải làm sao trước Hướng Tình và Đào Nguyện.

Đào Nguyện đành giới thiệu "Đạo diễn Hướng, đây là người đại diện của em, Lưu Vĩnh."

"Chào đạo diễn Hướng! Tôi là Lưu Vĩnh, là, là người đại diện của Hoa Khê." Lưu Vĩnh nghe thấy giọng nói của Đào Nguyện, rốt cuộc cũng xác định được chính là cậu, và nhanh chóng tự giới thiệu với Hướng Tình.

"Tôi muốn để Hoa Khê đóng vai Thủy Quân Dao này, mười giờ sáng ngày mai các anh hãy tới văn phòng của tôi, chúng ta sẽ nói về việc ký hợp đồng."

"Đóng, đóng, đóng vai Thủy Quân Dao?" Lưu Vĩnh căng thẳng đến mức nói lắp, gã khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, nghĩ rằng mình đã nghe nhầm rồi, nên hỏi một cách không chắc chắn "Là đóng, đóng, vai này? Không phải làm thế thân ư?"

"Không phải thế thân, ngày mai các anh đến phòng làm việc của tôi, chúng ta sẽ nói chi tiết." Hướng Tình nói xong liền xoay người rời đi.

Phó đạo diễn cũng sửng sốt, hắn tưởng chỉ chọn thế thân mà thôi, sao lại biến thành chọn diễn viên rồi? Hắn lập tức chạy theo đuổi kịp Hướng Tình "Đạo diễn Hướng, chị nói giỡn sao? Để cậu ta đóng Thủy Quân Dao?"

"Tôi giỡn với cậu khi nào?" Hướng Tình không thèm liếc mắt nhìn hắn, trực tiếp đi vào thang máy.

Đào Nguyện đi vào phòng phục trang thay quần áo, Lưu Vĩnh ở bên ngoài kích động đi tới đi lui. Gã tự nhủ rằng phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, mọi việc vẫn còn chưa định xong, không nhất định sẽ thành. Ước mơ của gã là trở thành người đại diện kim bài, nếu không đối phó được tình huống này thì sẽ không có khả năng thực hiện được ước mơ của mình.

Sau khi biết được Hướng Tình chọn Đào Nguyện đóng vai Thủy Quân Dao, tổ biên kịch và tổ đạo diễn đồng loạt phản đối. Vì vậy ngày hôm sau, Hướng Tình không thể không mở họp vào lúc sáng sớm, sau đó bắt đầu thảo luận chuyện này.

"Tôi cảm thấy nếu để cậu ta đóng thế thân cho vai này thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả, các phương diện đều rất phù hợp. Nhưng một người mới hoàn toàn như cậu ta, tôi cảm thấy quá mạo hiểm nếu chọn cậu ta đóng vai này." Phó đạo diễn nêu lên ý kiến của mình.

"Đây không phải là lần đầu tiên tôi sử dụng một người mới, và đã có rất nhiều người mới được tôi nâng đỡ mà nổi tiếng. Cậu ta không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng. Theo tôi, những người mới dễ uốn nắn hơn và cũng có tính thử thách hơn. Nếu dùng một diễn viên chưa từng diễn và tôi cũng đã biết người đó có thể diễn tới trình độ nào, vậy thì hoàn toàn không có cảm giác đột phá gì cả. Cậu ấy đúng là người mới, nhưng đây không thể trở thành lý do khiến cậu ấy không thể đóng vai này." Hướng Tình nói.

"Nhưng một người mới không có một chút tiếng tăm nào, thậm chí ngay cả tác phẩm có thể tham khảo kỹ năng diễn xuất cũng không có, chúng ta hoàn toàn không biết khi cậu ta diễn xuất sẽ trông như thế nào. Nếu nó tệ đến mức huỷ hoại luôn nhân vật này thì làm sao bây giờ?"

"Đúng vậy, mặc dù trước kia cũng từng sử dụng người mới, nhưng ít ra đều học chuyên ngành diễn xuất. Nhưng cái cậu Hoa Khê này là tốt nghiệp học viện vũ đạo, khiêu vũ mới là chuyên môn của cậu ta. Một người chưa từng học qua diễn xuất thì khả năng có thể diễn tốt là rất nhỏ."

"Tôi nghĩ vẫn còn một điều nữa. Rất nhiều người mới hoặc là căng thẳng quá mức hoặc sẽ bật chế độ mê trai khi gặp Trịnh ảnh đế, hoàn toàn không thể nào phát huy được kỹ năng diễn xuất. Dựa theo cốt truyện, Thủy Quân Dao và Triệu Huyền có rất nhiều cảnh thân thiết, thậm chí còn có rất nhiều cảnh giường chiếu nữa. Tôi có thể tưởng tượng lúc đó cậu ta sẽ căng thẳng cỡ nào rồi, nhất định là sẽ giống như khúc gỗ ngồi im không nhúc nhích, hoàn toàn không thể nào quay tiếp được."

"Cho nên đạo diễn Hướng à, chị nên suy nghĩ lại đi. Nếu chọn một diễn viên có kỹ năng diễn xuất lão luyện, thì cho dù không có gì đột phá nhưng ít nhất cũng sẽ không kém cỏi. Tôi thấy nữ diễn viên lần trước đến thử vai rất ổn, vừa có sự nhu mì của một người phụ nữ vừa có khí khái anh hùng của một người đàn ông."

"Nhưng suy cho cùng thì đây vẫn là một nhân vật nam giả nữ, nếu dùng diễn viên nữ sẽ bị khán giả ném đá. Khán giả sẽ nghĩ rằng nếu đã là phụ nữ thì tại sao còn phải đặt giả thiết là nam giả nữ làm gì. Cho nên không phải dùng diễn viên nam sẽ tốt hơn sao?"

"Diễn viên nam sẽ càng khiến khán giả ném đá mạnh hơn. Đã có rất nhiều diễn viên nam đến thử vai, không cần biết họ trang điểm như thế nào, thậm chí có người rất ưa nhìn, nhưng chỉ nhìn sơ thôi cũng biết là nam rồi. Khán giả sẽ cảm thấy đây là một trò đùa, cũng sẽ cho rằng chúng ta nghĩ bọn họ bị mù. Còn có cánh tay và đôi chân kia nữa, khi lộ ra sẽ không có cảm giác đẹp đẽ mà một người phụ nữ cần phải có, vừa nhìn là biết tay chân của đàn ông rồi."

"Vậy chẳng lẽ phải tìm một cặp song sinh nam nữ?"

"Giới giải trí làm gì có một cặp diễn viên là song sinh nam nữ chứ? Tôi cũng đã hỏi qua các trường kịch nghệ lớn rồi, hoàn toàn không có."

Hướng Tình nghe bọn họ nhất trí phủ quyết Đào Nguyện, sau đó lại vòng trở về tình trạng khó khăn trước đó, lặp lại những gì bọn họ đã thảo luận rất nhiều lần. Phản ứng của bọn họ cũng như vấn đề bọn họ lo lắng đều nằm trong dự đoán của Hướng Tình. Bởi vì cô cũng đã suy nghĩ về mấy vấn đề này rồi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định muốn dùng Đào Nguyện.

Hướng Tình vỗ vỗ bàn, phòng họp lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn cô.

"Như vậy đi, để xoá tan nghi ngờ của các người, khi cậu ấy đến đây, tôi sẽ bảo cậu ấy diễn thử cho các người xem. Không phải hôm nay Trịnh Huyên Lâm cũng tới chụp ảnh tạo hình sao? Kêu cậu ta nhân tiện ghé qua đây phối hợp một chút. Chờ khi cậu ấy diễn thử xong rồi, chúng ta lại thảo luận một lần nữa. Ít ra cũng phải cho người ta một cơ hội chứ, đúng không? Có diễn viên nào mà không bắt đầu từ người mới đâu?"

Tuy rằng bọn họ đều cảm thấy không cần thiết, bởi vì làm trong ngành này nhiều năm như vậy, chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể đoán được mức tối đa cậu có thể làm được rồi. Nhưng mà bọn họ cũng biết rằng Hướng Tình là một người rất cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ rất khó để thuyết phục cô thay đổi quyết định của mình, bây giờ là cô đã nhượng bộ lắm rồi.

Đào Nguyện ngồi trên xe nhìn điện thoại của mình, cảm giác được Lưu Vĩnh đang lo lắng và bất an, cậu quay đầu nhìn gã nói "Sao anh còn căng thẳng hơn cả tôi vậy? Không biết còn tưởng rằng anh mới là người đóng vai này đó."

"Tôi đang căng thẳng thay cho cậu, giới giải trí hiện nay là một trận hỗn chiến và quá khó để thoát ra. Rất nhiều ngôi sao đều đã bàn xong vai diễn và chỉ chờ vào đoàn phim, nhưng vẫn bị những người khác cướp mất đó thôi. Mà cậu thì vẫn chưa ký hợp đồng, biến số quá lớn. Nói không chừng khi chúng ta vừa đến công ty của bọn họ, bọn họ sẽ nói cậu vẫn nên đóng vai thế thân đi, chúng tôi đã chọn được người thích hợp hơn với vai này rồi. Nói không chừng ngay cả vai thế thân cũng bị người ta cướp mất, cuối cùng chẳng còn gì ngoài một niềm vui trống rỗng."

Đào Nguyện không để ý mỉm cười "Đổi tôi đi khẳng định là bọn họ tổn thất chứ không phải tôi. Hơn nữa, tôi cảm thấy đạo diễn Hướng là một người rất quyết đoán, chị ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định của mình."

"Tâm trạng của cậu tốt quá nhỉ." Lưu Vĩnh thở dài nói "Nhưng mà như vậy cũng tốt, để tôi căng thẳng thay cậu cho, cậu đừng căng thẳng. Sau khi đến đó, bọn họ có thể sẽ kêu cậu diễn một đoạn hoặc là nói cái nhìn của cậu về nhân vật. Đây là thông lệ rồi, cậu cứ phát huy thật tốt là được, đừng căng thẳng."

Trịnh Huyên Lâm nghe nói Hướng Tình vẫn chọn diễn viên nam, hơn nữa còn là một người mới chưa từng học qua diễn xuất, hắn vô cùng tức giận và cảm thấy sự cố chấp của Hướng Tình rất có thể sẽ phá hủy toàn bộ bộ phim. Đây là lần đầu tiên hắn đóng phim truyền hình, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép lần diễn xuất này trở thành một thất bại trong sự nghiệp diễn xuất của mình.

Thấy Trịnh Huyên Lâm giận dữ bước vào, Hướng Tình đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón hắn. Trong lòng cô biết rất rõ rằng mình vẫn có thể mạnh mẽ làm chủ đối với sự nghi ngờ của những người khác, nhưng đối mặt Trịnh Huyên Lâm thì chỉ có thể sử dụng bằng chứng để nói với hắn mà thôi.

"Chị đang giỡn đó hả?!" Trịnh Huyên Lâm không kìm được tính tình nóng nảy, lớn tiếng hỏi Hướng Tình "Chọn một người nam để giả nữ thì thôi đi, vậy mà còn tìm một người không có kinh nghiệm diễn xuất nữa?!"

"Thủy Quân Dao không phải phụ nữ, hắn là nam giả nữ, bản thân hắn là đàn ông thì đương nhiên phải tìm đàn ông để đóng rồi." Hướng Tình bình tĩnh phản bác lại.

"Được, cho dù không muốn sửa thiết lập nhưng xin chị hãy nói cho em biết một người đàn ông làm sao có thể khuynh quốc khuynh thành, và làm sao có thể xinh đẹp đến mức khiến người ta không nhận ra là đàn ông hả?! Dù chị đang gấp cỡ nào thì cũng không thể làm bậy được?!"

"Em còn chưa gặp qua người chị chọn thì sao biết là chị làm bậy?!" Hướng Tình đứng lên, không hề yếu thế lớn tiếng nói "Chị đã quay nhiều bộ phim như vậy rồi, chị làm bậy khi nào?! Chị mất hai năm mới hoàn thành kịch bản này, chị là người hy vọng sẽ làm cho bộ phim này hoàn hảo hơn em và hơn bất kỳ ai khác!"

Đột nhiên vang lên mấy tiếng gõ cửa, trợ lý của Hướng Tình đi vào nói "Hướng tổng, Hoa Khê và người đại diện của cậu ấy đã đến ạ."

"Kêu bọn họ chờ một chút." Hướng Tình nói.

Sau khi trợ lý đóng cửa lại, Hướng Tình nhìn Trịnh Huyên Lâm đang tức giận nói "Chị làm đạo diễn nhiều năm như vậy nên vẫn có một chút mắt nhìn người, chị chọn cậu ấy đương nhiên là có lý do của mình. Cho dù em muốn nghi ngờ sự lựa chọn của chị, thì ít nhất cũng phải nhìn xem người chị chọn là người như thế nào rồi hẳn đưa ra sự nghi ngờ của mình chứ."

"Tóm lại, mặc kệ chị nói thế nào em cũng không đồng ý người chị chọn." Tính cách ngang ngược của Trịnh Huyên Lâm là được nuôi dưỡng từ nhỏ, hắn nói không đồng ý có nghĩa là nói kiểu gì cũng sẽ không đồng ý.

Hướng Tình hít sâu một hơi, làm mình bình tĩnh hết mức có thể rồi kiên nhẫn nói "Chị sẽ để cậu ấy diễn thử với em và quay lại quá trình diễn thử của hai người. Sau đó chúng ta lại ngồi xuống thảo luận một cách bình tĩnh để xem cậu ấy rốt cuộc có thích hợp hay không."

"Không cần thiết, một người đàn ông dù có đẹp đến đâu, sau khi mặc lên người bộ quần áo phụ nữ, chỉ cần cậu ta nói chuyện hoặc làm cái gì đó thì không thể không bị nhận ra là đàn ông được, cũng càng không có khả năng khuynh quốc khuynh thành. Hơn nữa cậu ta còn chưa từng học qua diễn xuất, cho dù cậu ta là thiên tài thì người lần đầu tiên diễn xuất sẽ không thể nào đáp ứng được yêu cầu của em." Trịnh Huyên Lâm kiên định ý kiến ​​của mình và trực tiếp bác bỏ đề nghị của Hướng Tình.

"Vậy thì chị sẽ không quay bộ phim này nữa, kịch bản là của chị, chị cũng sẽ không giao cho bất kỳ ai khác quay, và chị sẽ gánh vác mọi tổn thất!" Hướng Tình nghiêm mặt ngồi xuống nói.

"Chị......." Trịnh Huyên Lâm chống tay lên bàn, nghiêm túc nhìn cô nói "Chị có thể đừng cố chấp như vậy được không?"

"Người cố chấp là em đó." Hướng Tình cũng nhìn hắn nói "Chị có nói là nhất định phải dùng cậu ấy đâu? Chị khó lắm mới tìm được một người mà chị cho là thích hợp nhất, nhưng em lại không chịu xem cậu ấy thể hiện, rốt cuộc thì ai mới là người cố chấp đây."

Trịnh Huyên Lâm đi tới đi lui mấy vòng, chỉ có thể thỏa hiệp "Được, em sẽ nghe lời chị xem biểu hiện của cậu ta. Nhưng nếu kỹ năng diễn xuất của cậu ta không đạt được yêu cầu của em, thì chị phải nghe lời em thay đổi hình tượng của Thủy Quân Dao và hủy bỏ thiết lập nam giả nữ."

"Có thể, nhưng em phải bảo đảm rằng sẽ không có cái nhìn định kiến và phải đưa ra nhận xét công bằng và khách quan."

"Được được được, em sẽ không có thành kiến với cậu ta, em chỉ có thành kiến với những người diễn xuất không tốt thôi, điểm này chị có thể yên tâm."

Sau khi cả hai đạt được thoả thuận, họ cùng nhau bước ra ngoài.

Lưu Vĩnh và Đào Nguyện ngồi ở phòng chờ bên ngoài, nhìn thấy Hướng Tình đi ra thì lập tức đứng lên chào hỏi cô "Đạo diễn Hướng."

Đào Nguyện ngước mắt nhìn thấy Trịnh Huyên Lâm phía sau thì không khỏi sửng sốt một chút, người yêu kiếp trước của mình cũng là đối tượng phải công lược ở kiếp này, lúc này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, khiến cậu có chút kinh ngạc. Chỉ là sắc mặt của hắn không tốt lắm, thoạt nhìn rất không vui, hơn nữa ánh mắt mà hắn nhìn cậu như đang kiểm tra một món đồ vật vậy, điều này khiến cậu có chút khó chịu trong lòng.

Trịnh Huyên Lâm đánh giá Đào Nguyện, nghĩ thầm người trước mặt này đúng là một chàng trai trông rất không tồi, có ngoại hình cực phẩm. Nhưng hắn hoàn toàn không nhìn thấy cậu có một chút cảm giác dịu dàng và nhu mì nào cả.

"Đi theo tôi." Hướng Tình nói với Đào Nguyện.

Khi đến phòng hoá trang, Hướng Tình mở kịch bản và đưa cho cậu "Ghi nhớ đoạn này và diễn lại nó, cần bao nhiêu thời gian?"

Đào Nguyện đại khái nhìn lướt qua rồi nói "Em có thể nhớ hết trước khi hoá trang xong."

"Được, nếu cậu đã nói mình có thể làm được thì tôi sẽ tin cậu. Nhưng tính cách của tôi chỉ tin người một lần, bỏ lỡ thì sẽ không có cơ hội lần thứ hai. Cậu hiểu ý của tôi không?"

"Em hiểu ạ."

"Lát nữa Trịnh Huyên Lâm cũng sẽ diễn thử với cậu, bởi vì nó không tin vào kỹ năng diễn xuất của cậu nên muốn đích thân nhìn xem cậu có thể diễn tới trình độ nào. Cậu có thể làm được không?"

"Có thể."

"Tốt." Hướng Tình vỗ vỗ bờ vai của cậu, vô cùng trịnh trọng nói "Đừng làm tôi thất vọng."

Trịnh Huyên Lâm đứng bên ngoài, nhìn thấy Hướng Tình đi ra liền nói "Chị nói chị có mắt nhìn người, em cũng cho rằng mình cũng có mắt nhìn người. Chỉ cần nhìn thoáng qua là em đã cảm thấy cậu ta không thích hợp rồi, cậu ta không thể giống như một người phụ nữ thực sự đâu."

"Em đừng có vội kết luận sớm như vậy, chị không dám đảm bảo một trăm phần trăm về kỹ năng diễn xuất của cậu ấy, nhưng điểm có giống phụ nữ hay không này thì xin em hãy nhìn cậu ấy sau khi hoá trang rồi hãy đưa ra kết luận. Em cũng nên đi thay quần áo đi, chị đã kêu người chuẩn bị rồi, lát nữa sẽ quay cảnh diễn thử như cảnh quay chính thức."

Trịnh Huyên Lâm liếc cô một cái rồi xoay người đi thay quần áo.

"Chờ một chút!" Hướng Tình đột nhiên lại gọi hắn lại, sau đó nghiêm túc nhìn hắn nói "Một diễn viên giỏi không chỉ phải tự mình nhập vai mà còn phải cho bạn diễn của mình cũng phải nhập vai nữa. Trịnh ảnh đế à, em có thể làm được không?"

"Hừ," Trịnh Huyên Lâm khịt mũi nói "Chị không cần cố ý khích em, em chỉ có thể làm diễn viên chuyên nghiệp nhập vai thôi, không phải tùy tiện bắt một người lại đây là em có thể làm cậu ta nhập vai. Còn nữa, mặc dù đây là lần đầu tiên em hợp tác với chị, nhưng chắc hẳn chị đã từng nghe qua rằng rất nhiều người mới vừa gặp em đã nói năng lộn xộn rồi chứ đừng nói đến việc diễn xuất."

Trịnh Huyên Lâm quá đẹp trai và quá có mị lực, không chỉ có vô số fan trong dân chúng mà còn có rất nhiều nghệ sĩ là fan của hắn nữa. Fan khi thấy thần tượng hoặc là phấn khích đến phát cuồng, hoặc là sẽ mất hết khả năng phản ứng, và những người mới ra mắt đều thuộc về vế sau.

"Em làm hết sức đi, chị sẽ tùy tình hình mà phán xét. Nếu thật sự tất cả vấn đề đều là của đối phương thì chị cũng không thể cố ý làm khó em."

Xét cho cùng thì Trịnh Huyên Lâm cũng là diễn viên chuyên nghiệp, từ trước đến nay đều không diễn cho có lệ, hắn đã sớm học thuộc lòng kịch bản rồi. Sau khi thay quần áo và trang điểm xong là có thể bắt đầu diễn ngay lập tức.

Đào Nguyện mất một khoảng thời gian để hoá trang, mặc dù tốc độ của thợ trang điểm đã rất nhanh nhưng vẫn phải mất nửa tiếng đồng hồ. Nếu là ngôi sao khác thì hai tiếng đồng hồ có thể không đủ, nhưng ngũ quan của Đào Nguyện rất tinh xảo, chỉ cần hơi sửa đổi một chút là sẽ trở nên rất mềm mại, lại dùng phấn tạo khối che đi những góc cạnh nam tính thì sẽ hoàn toàn là gương mặt của một người phụ nữ, hơn nữa còn là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.