Bát Gia Tái Thế

Chương 354



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khinh thường, chính là khinh thường thực lực của Trần Bát Hoang.

Còn dữ tợn, là bởi vì Trần Bát Hoang liên tục giết chết hai đệ tử của ông ta, mà một trong số đó là đệ tử có thiên phú võ học cực mạnh mà ông ta kỳ vọng.

Điều này khiến cho ông ta cảm thấy cực kỳ mất mặt trước nhà họ Hàn, trước đó ông ta còn mạnh mồm tuyên bố, rằng hai đệ tử này dư sức giết Trần Bát Hoang.

Vậy mà chỉ trong phút chốc, hai tên đệ tử tâm đắc cứ thế bỏ mạng.

Không chỉ bỏ mạng, mà linh khí Thanh Phong còn bị đối phương cướp đi.


Bất kể ra sao.

Ông ta cũng phải giết Trần Bát Hoang.

Để trả thù cũng được, để vớt vát mặt mũi cũng được, Trần Bát Hoang đều chắc chắn phải chết!
Đổ ực ly rượu Hầu Nhi xuống cổ họng, ly rượu rỗng trong tay Giang Hồ Hải bất giác nát bét, ngay sau đó ông ta nhẹ nhàng mở tay ra, trong lòng bàn tay chỉ còn bột thủy tinh mịn trắng xóa.

“Giang… Giang đại sư, tôi không phải người học võ, không thể đoán được”, Hàn Vân Sơn là một con cáo già, không phải ông ta không biết, mà là ông ta muốn để Giang Hồ Hải tự mình nói ra.

“Thực lực của hắn vừa rồi chẳng qua chỉ là hậu kỳ võ sư mà thôi, còn ta, đường đường là bán bộ tông sư”.

“So với ta, hắn chỉ như một con kiến hôi đứng trước voi dữ, hoàn toàn chênh lệch”.

Giang Hồ Hải bật ngón tay:
“Một chiêu, không, chỉ cần nửa chiêu, nửa chiêu thôi, ta có thể biến hắn thành một con chó chết!”
“Đại sư thật uy dũng”, Hàn Tùng kích động: “Có đại sư ở đây, hôm nay nhất định sẽ được chứng kiến Trần Bát Hoang gục ngã, ha ha ha”.

“Giang đại sư đúng là bậc anh hùng hào kiệt, trên dưới nhà họ Hàn hôm nay đều trông cậy cả vào Giang đại sư!”, nghe Giang Hồ hải nói như vậy, tảng đá trong lòng Hàn Vân Sơn rốt cuộc cũng nhấc xuống.


Giang Hồ Hải không nói gì.

Ông ta đang chờ đợi.

Chờ đợi Trần Bát Hoang đẩy cửa biệt thự bước vào, nhận lãnh cái chết!
Giây tiếp theo.

“Rầm!”
Cửa biệt thự được đúc bằng hợp kim nguyên khối đột nhiên rung lên, hai cánh cửa vốn đang khép chặt bị một cú đá hất toang ra.

Cánh cửa tung lên trời, nhắm hướng bàn ăn rơi xuống.

“A…”
Giang đại sư cười nhạt, vung tay lên.

Khoảnh khắc cánh cửa gần chạm vào bàn ăn, lại bị một chiếc đũa hất ra.

Văng rầm vào một góc trên mặt đất.


Cùng lúc…
Trần Đức xuất hiện ngay cửa lớn.

Sau lưng anh là tám người khiêng hũ cốt, lặng lặng nối gót không một tiếng động.

“Cộp!
‘Cộp!
Anh chậm rãi bước từng bước vào trong biệt thự, bàn chân giẫm lên sàn đá cẩm thạch sạch như ly như lau, thậm chí còn phản chiếu ánh sáng, bước chân đều đặn theo nhịp điệu đều đều vang lên.

“Trần Bát Hoang, thực lực của cậu không tồi”, Hàn Vân Sơn nhìn Trần Đức, tùy tiện nói: “Tiếc là, cậu lại chọc vào nhà họ Hàn, ông trời đã định sẵn, thế gian này có những gia tộc mà đám kiến hôi như các cậu không thể dây vào được đâu”.

“Ha ha ha Trần Bát Hoang, mày tưởng mình là người học võ thì trâu bò lắm à? Tưởng rằng mày có thể bước vào phòng khách nhà này là giỏi lắm rồi?”, Hàn Tùng cũng mỉa mai: “Giang Hồ Hải Giang đại sư của núi Không Đồng đang ở đây, mày chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến, có thể bị giẫm chết bất cứ lúc nào, có hiểu không hả?”
Tại đây có hình
.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.