Phượng Tuân ôm chặt Tạ Huyên bay về phía trước, nếu hắn muốn, trời đất đều là đôi mắt của hắn, dĩ nhiên hắn đã chú ý đến nụ cười hiện lên trên mặt Tạ Huyên.
Hắn nghĩ, hiện giờ nàng không phải đối diện với ai cả, nụ cười này không có tác dụng ngụy trang, vì vậy nàng cười chỉ đơn giản vì nàng muốn cười.
Dù Phượng Tuân sinh ra đã là phi điểu, nhưng lần này đối với hắn cũng là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ, không có phương hướng, không có mục đích, chỉ là bay vì bay, đó là một loại tự do tuyệt đối.
Tạ Huyên chỉ nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp của hắn, nàng cúi nhìn về phía vương thành dưới chân, lúc này đô thành phồn hoa nhất nhân gian trong mắt nàng thu nhỏ lại thành một mô hình có thể tùy ý chơi đùa, có lẽ trời đất này trong mắt thần linh cũng giống như vậy, chỉ cần một ý niệm đã có thể chuyển núi lấp biển, nhắm mắt mở mắt là hàng vạn năm trôi qua.
Một cảnh tượng bi hài diễn ra trong không gian rộng lớn này đối với thần linh sẽ là một tồn tại như thế nào? Chúng có giống như những người đi đường trong kinh thành dưới chân, biến thành những điểm nhỏ gần như không thể thấy rõ không? Không... nếu cao xa hơn một chút, chúng là những hạt bụi không thể nhìn thấy.
Thần có quan tâm đến những hạt bụi như vậy không? Ánh mắt Tạ Huyên rơi vào một đoàn xe đang từ từ đi qua giữa kinh thành, lá cờ bay phần phật ở trung tâm đoàn xe rực rỡ như lửa, chói mắt.
Có lẽ... phải sáng chói đến mức này mới có thể thu hút sự chú ý của thần linh? Trong vòng xoáy trên cao, suy nghĩ của Tạ Huyên bay xa hơn vũ trụ rộng lớn, nhân gian chỉ là một hạt bụi, thời gian xoay chuyển đều lướt qua trong mắt nàng.
Phượng Tuân đã chú ý đến sự thay đổi trong thần thức của Tạ Huyên, nàng tu luyện bằng hồn thể, có khi một khoảnh khắc sáng tỏ có thể sánh bằng hàng trăm năm tu luyện, mà lúc Tạ Huyên khai ngộ thì rõ ràng là nhiều hơn, lần đầu tiên nàng bước vào trạng thái như vậy là trong địa ngục băng giá của Sở Giang vương, lần thứ hai là trong lúc bay lượn giữa trời đất.
Phượng Tuân không dừng lại việc bay lượn của mình, mang theo Tạ Huyên lượn quanh nơi chân trời đối với hắn mà nói không có gì khó khăn, bay chính là bản năng của hắn.
Phượng hoàng duy nhất trong cõi đời này, đậu trên cây ngô đồng, quý phái và thanh thản đến mức mọi người quên đi rằng hắn vốn là một con chim, cởi bỏ bộ lông rực rỡ, hắn sinh ra đôi cánh, đương nhiên phải cưỡi gió mà bay.
Trên bầu trời, đôi cánh phượng hoàng vô hình mở ra, trong bóng dáng của đôi cánh che phủ, dân chúng trong kinh thành chỉ lo tránh mưa, không ai cảm nhận được thần linh mà họ thành tâm tôn thờ đã hạ phàm.
Chỉ có người đầu tiên chú ý đến đoàn xe ở giữa chính là một người, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hắn ta có một gương mặt hoàn toàn khác biệt với người trong kinh thành, không tinh xảo xinh đẹp, nhưng đủ thâm trầm và anh tuấn, làn da màu lúa mạch của hắn ta bị mưa thấm ướt, những giọt nước từ vết sẹo bên đuôi mày nhẹ nhàng lăn qua.
Người này một tay nắm dây cương của một dị thú độc nhãn màu đen, tay cầm dây cương bên phải làm bằng kim loại, khi cử động phát ra âm thanh ấn ngờ, còn tay kia cầm một cây thương bạc dài tám thước, tư thế của hắn ta giống như một đại tướng vừa trở về từ chiến trường.
Bên ngoài hoàng thành, tiểu công chúa tôn quý nhất ném chiếc ô trong tay, Sở Phùng Tuyết vội vã chạy đến bên nam nhân, váy trắng mỏng của nàng ta bị nước văng lên, Thẩm Hoài đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn cảnh huynh muội họ gặp nhau.
“Hoàng huynh!” Sở Phùng Tuyết chạy rất nhanh, bị váy vướng chân, Sở Phùng Xuyên vội vã kéo cương ngựa lao về phía trước, vừa khéo đón được Sở Phùng Tuyết vào vòng tay.
“Phùng Tuyết, lớn như vậy rồi mà còn không cẩn thận?” Sở Phùng Xuyên ôm Sở Phùng Tuyết lên lưng ngựa, cười nói.
“Hoàng huynh, đã bao lâu rồi huynh chưa về kinh, bức thư trước gửi còn nói tay huynh bị quân địch chém đứt, a… cho ta xem!” Tay Sở Phùng Tuyết cẩn thận chạm vào cánh tay giả kim loại của Sở Phùng Xuyên, mắt nàng ta quả thật rơi lệ.
“Được rồi, đừng khóc đừng khóc, không phải lễ tế trời sắp tới sao, ta cũng đã nhiều năm không về kinh, lần này ta muốn tự mình tham gia lễ tế trời.” Bàn tay to của Sở Phùng Xuyên đi lau nước mắt trên mặt Sở Phùng Tuyết, nhưng khớp ngón thô ráp đã làm mặt nàng ta ửng đỏ một chút.
Sở Phùng Tuyết cũng không trách móc, chỉ nghẹn ngào không biết phải nói gì.
Để chuyển sự chú ý của nàng ta, Sở Phùng Xuyên chỉ lên bầu trời nói: “Phùng Tuyết, nhìn lên trời.”
“Trời đang mưa, có chuyện gì sao?” Sở Phùng Tuyết nói.
Sở Phùng Xuyên nhìn lên bầu trời, không hiểu sao hắn ta luôn cảm thấy có một con phượng hoàng khổng lồ lượn lờ trên cao, đó là sự cảm ứng đặc biệt của một tín đồ trung thành đối với thần linh.
Lúc này, quân kỳ phía sau hắn ta bị gió lớn thổi, cờ bay phấp phới với biểu tượng hoàng tộc, trên đó có một con phượng hoàng kiêu hãnh đang vỗ cánh như thật sự bay lên giữa cơn mưa gió.
Trong toàn bộ kinh thành, không ai có cảm ứng giống như Sở Phùng Xuyên, có lẽ chỉ mình hắn ta vẫn ngu ngốc tin tưởng vào phượng hoàng.
“Bầu trời kinh thành…” Sở Phùng Xuyên đưa Sở Phùng Tuyết trở lại bên cạnh Thẩm Hoài, còn muốn tìm kiếm sự đồng cảm từ vị đệ tử thứ hai của quốc sư đương nhiệm.
Thẩm Hoài giương ô nói: “Đại điện hạ, trời đang mưa.”
Bàn tay kim loại lớn của Sở Phùng Xuyên nắm chặt lại, khoảnh khắc này, hắn ta không cảm thấy mình trở về nhà, hắn ta đã chiến đấu trên chiến trường vì đất nước, vì biểu tượng thiêng liêng trên quân kỳ, dù trong trận chiến khắc nghiệt, hắn ta cũng phải bảo vệ lá cờ đó bay trong gió, nhưng giờ đây, không ai cảm nhận được hơi thở của phượng hoàng.
Có lẽ… thật sự là ảo giác của hắn ta.
Sở Phùng Xuyên quay người, cúi đầu chào trời rồi quay lưng lại, bảo vệ Sở Phùng Tuyết trở về cung.
Lúc này, từ trong tình huống dài dằng dặc tỉnh ngộ, Tạ Huyên nhận thấy cảnh Sở Phùng Xuyên khấu đầu với trời bên ngoài hoàng thành, nàng nheo mắt nói: “Tiểu Tầm, hắn đang làm gì vậy?”
Phượng Tuân nhìn dáng hình cao lớn của vị tướng quân đang rời đi và lá cờ phấp phới phía sau hắn ta, hắn cười nói: “Hắn là hoàng tộc, tự nhiên đang cầu nguyện thần linh, thần linh ở trên trời.”
“Phượng hoàng tội nghiệp.” Hàng mi ướt đẫm mưa của Tạ Huyên cụp xuống.
“Không còn ai tin vào phượng hoàng nữa.” Giọng Tạ Huyên nhẹ nhàng, nàng nắm lấy cổ tay của Phượng Tuân, bàn tay lạnh lẽo tê dại: “Tiểu Tầm, ngài cũng là hoàng tộc, ngài có tin vào phượng hoàng không?”
Qua một thời gian dài, mãi đến khi trời tạnh mưa, ánh sáng đầu tiên xuất hiện, giọng của Phượng Tuân mới nhẹ nhàng truyền đến: “Không tin.”
“Trước đây ngài đã tin, ngài quên rồi sao? Ngài cầm lấy lông phượng hoàng và ngốc nghếch tin rằng nó có thể che chở cho ngài, nếu không thì chúng ta đã chết cả rồi. Sao giờ đây ngài lại trở nên thông minh, ngay cả phượng hoàng cũng không tin nữa? Chỉ có kẻ ngu ngốc mới tin vào sự tồn tại của phượng hoàng sao?” Giọng nói của Tạ Huyên có chút lạnh lùng vang lên.
“Đúng vậy, chỉ có kẻ ngu mới tin rằng thật sự có phượng hoàng, A Huyên, nàng có tin không?” Phượng Tuân hỏi một câu như vậy.
Ánh mắt của Tạ Huyên nhìn về không gian vô định, ánh nhìn này như thể có thể vượt qua nhân gian để đến với cõi u minh của tư tưởng và linh thức.
“Ta tin.” Nàng nói.
Phượng Tuân ôm chặt nàng hơn, không nói gì thêm, Tạ Huyên vỗ nhẹ vào mu bàn tay của hắn, nhẹ nhàng nói: “Hãy nói với ta rằng ngài tin vào phượng hoàng, điều đó không có gì đáng xấu hổ.”
“Dù sao thì kẻ ngu ngốc ấy, thực sự rất tốt.” Câu nói này ẩn sâu trong lòng Tạ Huyên.
——
Kỷ Đình Dục đã nghỉ ngơi tại phủ Phượng Tuân, Phượng Tuân vốn định để y cứ như vậy nhàn rỗi, nhưng Kỷ Đình Dục tự mình đề xuất muốn đồng hành với Phượng Tuân.
“Ta có thể ngụy trang thành người hầu của ngài.” Quốc sư danh tiếng lại không thấy việc trở thành người hầu của Phượng Tuân có gì không ổn, Kỷ Đình Dục tự thấy rất kỳ lạ, đối diện với Phượng Tuân, y lại có những cảm giác muốn phục tùng.
Trước đây y là một pháp sư hộ quốc tôn quý, trước mặt hoàng đế cũng không cần phải quỳ gối, nhưng vị quốc sư này lại không có vẻ gì kiêu ngạo.
“Quốc sư, ngài có đồng ý không?” Phượng Tuấn lịch sự hỏi.
“Có thể.” Kỷ Đình Dục một lần nữa thể hiện quyết tâm của mình, tình hình hiện tại ở kinh thành đang hỗn loạn, y cũng muốn cùng Phượng Tuân ra ngoài tìm hiểu.
“Được.” Phượng Tuân khẽ xoay ngón tay, sử dụng một phép ngụy trang nhỏ, khiến Kỷ Đình Dục đổi hình dạng.
Khi phép ngụy trang của hắn rơi xuống mặt mình, Kỷ Đình Dục ngạc nhiên mở to mắt, dù giờ đây nội phủ của y yếu ớt, nhưng nền tảng vẫn là một nhân loại cấp chín, sao Cảnh vương gia này có thể trực tiếp vượt qua lá chắn hộ thân của y để thi triển phép thuật lên mặt y?
Lần này là một phép ngụy trang không mang tính tấn công, nhưng nếu đó là một phép tấn công có thể lấy mạng người thì sao? Trong lòng Kỷ Đình Dục dấy lên nỗi sợ hãi.
“Bình thường ta không làm tổn thương người khác.” Phượng Tuân cười, hắn nhẹ nhàng vỗ vai Kỷ Đình Dục như đối đãi với những tín đồ thành kính của mình để an ủi y.
Nếu Kỷ Đình Dục biết người bên cạnh mình chính là thần linh mà y thành kính tin thờ, không biết sẽ có cảm giác gì.
“Vâng.” Kỷ Đình Dục gật đầu.
——
“Người hầu mới của ngài?” Tạ Huyên đánh giá Kỷ Đình Dục, chỉ liếc một cái cũng nhìn ra được thân phận của y.
Tiểu Trì đã đi bên cạnh nàng, nàng ấy tò mò hỏi: “Cảnh vương gia, đây có phải là người do Binh Mã Tư phái đến không?”
Phượng Tuân mỉm cười không nói, mà là Kỷ Đình Dục mở miệng: “Cô nương, tại hạ tên là Đinh Dục, Cảnh vương gia đã là người quen với ta khi còn sống ở biệt viện bên ngoài núi.”
Y hiểu rõ tình hình của Phượng Tuân, nhanh chóng tìm cho mình một thân phận hợp lý.
“Ồ, biệt viện bên ngoài núi.” Tiểu Trì gật đầu, không hỏi thêm, biệt viện bên ngoài này là một nơi cũ cách xa kinh thành, cũng chẳng có nhiều người trông coi, vì Sở Cảnh Tầm từ nhỏ đã bị ngốc nên bị đưa đến đó, cho đến khi lớn mới được đón trở về kinh thành.
Lễ tế trời của hoàng tộc cần phải khai mở hoàng mạch, một trong những điều kiện để mở hoàng mạch là phải thu thập đầy đủ huyết mạch hoàng tộc - nếu có vị hoàng tộc nào chết thì tự động bị loại khỏi danh sách này, vì vậy hoàng đế không quan tâm đến việc sống chết của Sở Cảnh Tầm, nhưng nếu hắn còn sống, chắc chắn phải quay về kinh thành.
Lễ tế trời những năm trước chỉ là đến gần hoàng mạch làm hình thức mà thôi, vì thực sự khai mở một lần hoàng mạch rất tốn kém, phong tục này đã truyền lại từ lâu cũng không còn nhiều hậu duệ hoàng tộc nào muốn tuân theo.
Chỉ là hôm nay này, không biết vì sao lại đặc biệt như vậy.
“Được rồi, Tiểu Trì, đi cùng ta đến phủ Thái Tử đi.” Tạ Huyên giơ tay cầm thiệp mời, nàng đã gửi thiệp đến xin gặp Tạ Như Phiến từ sớm.
Gần đây nàng bận rộn đối phó với Tần Hoán, không kịp để ý đến nàng ta, bây giờ nàng cần phải đi xin thông tin về quốc sư Kỷ Đình Dục từ Tạ Như Phiến.
“Cảnh vương gia cũng đi cùng sao?” Tiểu Trì lại tò mò hỏi.
“Hắn là vị hôn phu của ta, dĩ nhiên cũng phải đi.” Tạ Huyên cười.
Nàng và Phượng Tuân cùng lên xe ngựa, Kỷ Đình Dục gật đầu với Tiểu Trì rồi ngồi lên con ngựa trắng bên cạnh, Tiểu Trì không hỏi thêm gì, lần này nàng ấy trở lại hoàng cung, vấn đề thật sự nhiều hơn, dù Tạ Huyên không nói, nàng ấy cũng cảm thấy không ổn.
“Nàng ấy từ khi trở về hoàng cung đã như vậy.” Tạ Huyên nâng tách trà nhấp một ngụm.
“Nàng ta có nhiệm vụ, nếu không thích, ta có thể chọn thêm mấy người hầu khác cho nảng?” Phượng Tuân hỏi.
“Không cần, chỉ cần nàng ấy. Nếu muốn nói thì cứ nói.” Tạ Huyên từ sớm đã biết mục đích Tiểu Trì ở bên cạnh mình.
“Nói đến thì Tạ tiểu thư kia cũng coi như là họ hàng của nàng?” Phượng Tuân có chút tò mò về mối quan hệ giữa Tạ Huyên và Tạ Như Phiến.
Hắn rõ ràng có thể tự mình điều tra, nhưng vẫn muốn từ miệng Tạ Huyên biết sự thật.
“Đúng, cũng coi như là... ‘tỷ muội thân thiết’.” Tạ Huyên gõ nhẹ ngón tay vào tách trà, trên mặt hiện lên một chút nụ cười lạnh lùng, hơi lạnh từ đầu ngón tay suýt nữa đã khiến nước trà đông lại.