Bất Độ - Phù Tang Tri Ngã

Chương 37



Sở Phùng Tuyết nghe nói, chống cằm cười nói: "Ta chưa từng gặp vị ca ca này khi còn nhỏ, giờ cũng không biết trông như thế nào."

"Thật đáng tiếc, huynh ấy là một kẻ ngốc." Giọng điệu của Sở Phùng Tuyết mang chút thất vọng, nàng ta thật sự hy vọng người nhà mình đều khỏe mạnh.

Tạ Huyên gật đầu với Tiểu Trỉ, bảo nàng ấy dẫn Cảnh Tầm đến, nàng lười giải thích nhiều với Sở Phùng Tuyết, đối với nàng, việc phu quân tương lai có phải là kẻ ngốc hay không không quan trọng.

Khi Phượng Tuân bước vào phủ của Tạ Huyên, hắn đã thấy rất nhiều thị vệ trong nhà, tiểu công chúa được yêu thích nhất ở kinh thành thật không tầm thường, hắn không biết rằng cô nương mà mình từng thấy cùng Tạ Huyên ở Phong Đô chính là công chúa của hoàng gia, hắn chỉ nghĩ rằng đối phương có ý đồ không tốt.

Vì vậy, khi bước vào tiểu viện nơi Tạ Huyên và Sở Phùng Tuyết ở, khí tức xung quanh hắn trở nên lạnh lẽo, mặc dù không có một thị vệ nào đi cùng, nhưng cũng đủ khiến mỗi người nhìn thấy hắn đều sinh ra lòng kính sợ.

Người phản ứng đầu tiên là Thẩm Hoài, với tư cách là một trong những người mạnh nhất trong kinh thành, nàng ta nhận ra khí tức không tầm thường của Phượng Tuân, cảnh giác quay đầu nhìn lại.

Thẩm Hoài quay lại, va phải một đôi mắt sâu thẳm như biển cả, ánh mắt của Phượng Tuân luôn dịu dàng, dường như đang bao dung mọi thứ trên đời.

Nhưng đôi mắt đẹp và sâu thẳm này tuyệt đối không thể thuộc về một kẻ ngốc! Tay Thẩm Hoài đã đặt lên chiếc roi dài bên hông, nhưng thật kỳ lạ, nàng ta lại không cảm thấy bất kỳ ham muốn tấn công nào đối với hắn.

Lúc này, Sở Phùng Tuyết vẫn đang nói với Tạ Huyên về những huynh trưởng xuất sắc hơn của mình: "Thực ra tam ca của ta cũng khá tốt, đến giờ vẫn chưa kết hôn, huynh ấy không thích những tiểu thư quý tộc ở kinh thành, nếu là Tuyên cô nương, huynh ấy chắc chắn sẽ không từ chối."

Tạ Huyên nửa dựa vào ghế, một tay chống cằm lắng nghe Sở Phùng Tuyết nói, nàng liếc thấy bóng dáng của Phượng Tuân, mi mắt dài chớp chớp, yên lặng lắc đầu.

"Không thích tam ca của ta sao? Huynh ấy đẹp trai lắm!" Sở Phùng Tuyết nắm tay Tạ Huyên nói: "Ngày nào đó ngươi vào cung, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp."

"Tam ca?" Giọng nói lạnh lùng của Phượng Tuân vang lên sau lưng Sở Phùng Tuyết, khiến tiểu công chúa này giật mình.

Sở Phùng Tuyết vội vàng quay lại nhìn Phượng Tuân, nhưng khi thấy hắn, nàng ta lập tức mở to mắt, với tư cách là công chúa tôn quý nhất ở kinh thành, nàng ta đã thấy vô số mỹ nam, nhưng ánh mắt của nàng ta vẫn dính chặt vào Phượng Tuân, không thể rời đi, dù Phượng Tuân có điều chỉnh lại vẻ ngoài một chút, nhưng diện mạo của hắn vẫn độc nhất vô nhị, dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.

Đặc biệt là đôi mắt của hắn, sâu thẳm và dịu dàng, như đại dương xa xôi, chứa đựng vô tận thần tính và lòng từ bi.

Đây là... một kẻ ngốc sao?

"Tam ca gì?" Thấy Sở Phùng Tuyết ngẩn người, Phượng Tuân vẫn mỉm cười lặp lại câu hỏi của mình.

Sau đó, ánh mắt của Phượng Tuân rơi vào trên người Tạ Huyên, vẻ thần tính vô tư trong đôi mắt hắn biến mất, thay vào đó là một chút tình cảm quyến luyến.

"Tiểu công chúa đã nói gì với nàng?" Hắn biết rõ mà vẫn hỏi.

"Nói về một số chuyện liên hôn." Tạ Huyên không nhận ra cảm xúc ghen tuông của hắn, trả lời một cách trung thực.

"Không phải đã có hôn ước với ta rồi sao?" Phượng Tuân tiến lại gần Tạ Huyên, ngồi bên cạnh nàng một cách tự nhiên.

Lúc này, người khởi xướng chủ đề này, Sở Phùng Tuyết đã ngoan ngoãn để hai tay trên đùi, ngồi rất thẳng, không dám nói một chữ nào.

Cái này, còn nói gì nữa đây? Cảnh Tìm ca ca của nàng ta sinh ra đã có hình dáng như vậy, cho dù là Tam ca của nàng ta cũng không thể sánh bằng, cho dù hắn vẫn là một kẻ ngốc, chỉ cần hàng ngày về nhà nhìn hắn cũng đã là niềm vui rồi.

"Đúng vậy." Tạ Huyên không hiểu được bầu không khí kỳ quái đang trôi qua ở đây, vẫn bình tĩnh trả lời.

Sở Phùng Tuyết nắm lấy váy của mình, lắp bắp nói: "Cảnh Tầm ca ca, ta chỉ đùa với Tuyên cô nương thôi."

Lúc này Phượng Tuân mới chú ý một chút đến Sở Phùng Tuyết, hắn phát hiện tiểu cô nương này chính là du hồn đến Phong Đô năm nào, hai năm trôi qua, nàng ta đã lớn hơn một chút, vẻ ngây thơ trên mặt đã phai nhạt.

"Độc Cô cô nương đã có hôn ước với ta, tìm người khác thì không hợp lý." Phượng Tuân hơi nghiêng người, không biểu lộ cảm xúc mà nghiêng về phía Tạ Huyên một chút.

Tạ Huyên cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng tìm được lý do để không đi gặp vị Tam hoàng tử kia, nên gật đầu phụ họa.

Phượng Tuân nhẹ nhàng cười, trên mặt xuất hiện cặp má lúm đồng tiền nho nhỏ, Sở Phùng Tuyết ngơ ngác nhìn, trước đây nàng ta chỉ cảm thấy Thái tử ca ca của mình có vẻ ngoài đẹp nhất thế gian, tính khí có chút xấu thì cũng thôi.

Nhưng vị ca ca này vừa trở về kinh thành không lâu này, không chỉ đẹp hơn mà tính khí còn tốt đến vậy, rốt cuộc ai nói hắn là kẻ ngốc!

Sở Phùng Tuyết có chút lúng túng, nói chuyện vài câu rồi để Thẩm Hoài dẫn nàng ta rời đi.

"Thẩm Hoài, không phải ngươi nói Cảnh Tầm ca ca không thể hồi phục sao, nhưng huynh ấy..." Sở Phùng Tuyết hai tay ôm lấy mặt, tò mò hỏi Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài khẽ nheo mắt, trong lòng vụt qua vô vàn nghi ngờ, nàng ta ở kinh thành lâu, biết một số bí mật không ai hay biết, lúc trước vị Cảnh vương gia này vốn không phải là kẻ ngốc bẩm sinh, sau khi sinh ra đã bị pháp sư hộ quốc phát hiện có thiên phú tu luyện cực kỳ mạnh mẽ, nhưng thị tộc của mẫu thân hắn có thế lực không mạnh, những dòng họ khác đương nhiên không thể để một đứa trẻ có thiên phú như vậy lớn lên an ổn, hắn lớn lên chỉ càng xuất sắc hơn, cho đến khi đe dọa vị trí của các hoàng tử khác.

Vì vậy, có người đã đầu độc Cảnh Tầm, khiến trí tuệ của hắn không bao giờ có thể phát triển, loại độc này tuyệt đối không thể phục hồi!

Khi đó thế lực đầu độc Cảnh Tầm rất lớn, ngay cả pháp sư hộ quốc đương thời là sư phụ của Thẩm Hoài cũng chọn giữ im lặng, vì vậy Thẩm Hoài cũng đã chôn giấu bí mật này trong lòng.

Giờ đây, Cảnh vương gia không còn là kẻ ngốc nữa, cũng không biết đã trải qua những điều kỳ diệu gì, nhưng hắn đã trở về kinh thành như vậy, e rằng lại sắp gây ra sóng gió rồi.

Sở Phùng Tuyết nhìn thấy Thẩm Hoài lộ ra vẻ sâu sắc hiếm có, nàng ta không hỏi thêm gì, chỉ lẩn vào trong kiệu của mình.

——

Trong khoảnh khắc Phượng Tuân đối diện với Thẩm Hoài đã chú ý đến sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt nàng ta, từ biểu cảm này hắn đã đoán ra được câu chuyện đại khái xảy ra với Cảnh Tầm.

Có người lo sợ tài năng xuất chúng của đứa trẻ này, đã sớm ngăn chặn tài năng đó.

Suy nghĩ của hắn dừng lại sau khi Sở Phùng Tuyết rời đi, vì người ngồi bên cạnh hắn, Tạ Huyên đã đưa tay chọt vào má hắn.

“Sở Phùng Tuyết bị ngài dọa chạy rồi.” Tạ Huyên nhìn thẳng vào mắt Phượng Tuân mà nói, nàng cảm thấy lạ, rõ ràng “Cảnh Tầm” trước mắt không hề đáng sợ chút nào.

“Cô ấy cảm thấy tội lỗi.” Phượng Tuân vẫn nhớ Sở Phùng Tuyết liên tục nhắc đến “tam ca”.

“Cảm thấy tội lỗi gì?” Tạ Huyên hỏi.

“Cô ấy muốn nàng đi gặp người khác.” Phượng Tuân kiên nhẫn trả lời.

“Ta thì chẳng muốn gặp.” Tạ Huyên rút tay lại: “Cảnh Tầm, ngài có phải đã dọa cô ấy không?”

“Ngài lại dọa muội muội ruột của mình vì chuyện này?” Tạ Huyên nghi hoặc.

“Cô ấy nhút nhát.” Phượng Tuân có chút bất lực.

“Cô ấy nghĩ ta sẽ đi gặp người đàn ông khác, ngài không vui sao?” Tạ Huyên lại hỏi.

Ngay lập tức, mặt Phượng Tuân hơi đỏ lên, vì Tạ Huyên đã nói trúng sự thật.

Hắn chợt nhận ra mình cũng có cảm xúc ích kỷ như vậy, muốn chiếm hữu nàng, muốn trong mắt nàng chỉ có một mình hắn, muốn nàng… thật sự trở thành thê tử của mình.

Phượng Tuân quay đầu đi, không nhìn thấy ánh mắt tò mò và lạnh lùng của Tạ Huyên.

“Đây là cái gì?” Tạ Huyên lại nghi hoặc, chuyện này chạm đến vùng mù kiến thức của nàng.

“Nàng không biết sao?” Phượng Tuân hỏi.

“Không biết.” Tạ Huyên đáp.

Phượng Tuân tưởng rằng Thẩm Thanh đã nói cho Tạ Huyên tất cả, không ngờ cuối cùng vẫn là hắn tự mình dạy nàng.

“Chính là… là…” Phượng Tuân ngập ngừng: “Là ghen.”

Quả thật hắn cảm thấy ngại, một tay che mắt Tạ Huyên, không để nàng nhìn thấy gương mặt mình đang nóng lên rõ rệt.

“Chua.”* Tạ Huyên còn tưởng đây là một loại vị, nàng tò mò đưa lưỡi ra.

*chữ "ghen" Phượng Tuân nói ở đây là "ăn giấm" nên Tạ Huyên nói "chua".

Lúc này bàn tay Phượng Tuân đang đặt trên mắt nàng, đầu lưỡi nàng vừa thò ra đã dễ dàng liếm vào lòng bàn tay hắn.

Tạ Huyên nghĩ, nhiệt độ trên người hắn vẫn nóng như vậy, như thể nàng liếm phải lửa.

Nàng thật sự giống như một con thú, phản ứng đầu tiên với bất cứ thứ gì đều là dùng miệng để thử, Phượng Tuân cảm thấy nơi cổ tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo trơn mịn, ngón tay hắn ấn xuống, vừa vặn chạm vào những sợi tóc mềm mại rủ xuống trán của Tạ Huyên.

Tạ Huyên còn tò mò xoay mắt, nàng nhắm mắt lại, cảm giác chuyển động của nhãn cầu truyền qua mí mắt đến lòng bàn tay hắn, hàng mi dài còn lướt nhẹ qua.

Giống như bị điện giật, Phượng Tuân đột ngột rút tay lại.

Tạ Huyên lại gần hắn, giọng điệu nàng ngây ngô, ánh mắt cũng ngây dại: “Không chua mà.”

“Cảnh Tầm, có hơi nóng.” Tạ Huyên từng chữ mô tả cảm giác đầu lưỡi mình liếm vào lòng bàn tay hắn.

Nàng dựa gần như vậy, dáng vẻ lại đáng yêu như thế, Phượng Tuân nhìn gương mặt lạnh lùng không biểu cảm của nàng, như bị ma quái điều khiển, hắn ngẩng mặt lên.

Hắn đỏ mặt, cắn nhẹ vào đầu mũi nàng, đôi môi nóng bỏng treo trên đỉnh môi nàng, âm thanh trầm thấp khi nói truyền qua không khí đến môi Tạ Huyên.

“Đã nói rồi, gọi ta là Tiểu Tuân.” Phượng Tuân vẫn không muốn nghe thấy tên người khác từ miệng Tạ Huyên.

“Tiểu Tầm?” Tạ Huyên nhìn “Cảnh Tầm” ở khoảng cách gần như vậy, từ đôi mắt quen thuộc của hắn, nàng lại thấy bóng dáng của một người khác.

“Tiểu Tuân.” Cô lặp lại.

*chữ Tuân và chữ Tầm đồng âm.

Ngón tay lạnh lẽo của Tạ Huyên chạm lên má Phượng Tuân, che khuất phần trên gương mặt hắn, giống như hắn cũng đeo một chiếc mặt nạ quỷ thủ.

Mặc dù không hoàn toàn giống, nhưng lại rất giống, những suy nghĩ mâu thuẫn nổi lên trong đầu Tạ Huyên.

Kệ nó, cứ coi như là hắn đi.

Tạ Huyên cúi đầu một chút, hôn lên môi Phượng Tuân, thực ra những gì nàng biết chỉ là chạm môi một chút mà thôi.

Nhưng Phượng Tuân thì khác, hắn biết nhiều hơn, vào khoảnh khắc môi nàng chạm xuống, bàn tay nóng bỏng của hắn đã đặt lên sau gáy nàng.

Tạ Huyên cảm thấy hơi thở mình bị ngưng lại, hóa ra miệng nàng đã bị hắn chặn lại, hơi thở từ hắn truyền đến mang theo mùi hương kỳ diệu hấp dẫn.

Vì vậy, nàng tò mò mở miệng muốn nếm thử mùi vị của hắn, nhưng lại bị Phượng Tuân tìm được khoảng trống, đưa môi lưỡi vào trong, hắn từng chút một xâm nhập vào từng tấc lãnh thổ của nàng một cách dịu dàng, không phô trương.

“Ưm—” Tạ Huyên muốn thở mạnh, nhưng đổi lại là sự khám phá sâu hơn của đầu lưỡi hắn, tay nàng đặt trên mắt hắn đã mềm nhũn, hai má cũng đã đỏ.

Nàng vốn là ác quỷ vô tâm vô tình, giờ đây lại lộ ra chút tình cảm, gương mặt này rơi vào mắt Phượng Tuân, càng khiến hắn mê mẩn.

Ôm chặt nàng hơn, hôn nàng thân mật hơn, hoặc là làm những điều đó với nàng… liệu có thể khiến nàng thể hiện nhiều hơn những biểu cảm động lòng? Có lẽ một ngày nào đó nàng cũng có thể có tình cảm mà vốn không nên có…

Phượng Tuân ôm chặt Tạ Huyên, nụ hôn nóng bỏng từ môi nàng di chuyển xuống cằm, Tạ Huyên mới có thể thở ra, hai tay nàng bám trên vai hắn thở hổn hển, lại vì nụ hôn của hắn mà phát ra âm thanh nhẹ nhàng.

Đối với Tạ Huyên, đây là một cảm giác không liên quan đến tình cảm, gần gũi hơn với bản năng ham muốn.

Nàng không ghét, thậm chí muốn theo đuổi nó, vì vậy tay nàng đặt trên vai hắn từ từ di chuyển xuống, cho đến khi rơi vào eo hẹp của Phượng Tuân.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.