Bất Diệt Kinh

Chương 44: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc!.



Chương 44: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc!.

Ma Linh Độ trên tay của Ma Linh Sĩ, ngọc châu ánh sáng ma đạo kh·iếp người, tràn đầy tơ máu trong mắt Ma Linh Sĩ kia lộ ra hung tàn sát ý.

"Đã biết là Ma Linh Độ, còn không mau dơ tay chịu c·hết!".

Ma Linh Sĩ một bước đi lên hư không, chỉ nhẹ nhàng một bước chân mà thôi nhưng lại như cùng nguyên với ma châu trong tay hắn, tiếng oanh minh vang động khắp vùng này thiên địa, không khí bị ma khí tạo ra áp cho nổ tung đi mất.

Trước mắt hắn Nguyên Phương vẫn lạnh lùng như băng, sắc lạnh kh·iếp người mang theo thượng vị giả khiến cho hắn càng thêm lộ ra Thần Linh uy nghiêm.

"Ma Linh Độ tuy là kinh người pháp bảo, nhưng mà trong bí cảnh này nó cũng chỉ là Trúc Cơ mà thôi!".

Thiên Tử Thần Tộc hừ lạnh, bản mệnh pháp bảo được hắn xuất động ra, chỉ thấy trên đầu Nguyên Phương đột nhiên xuất hiện một tầng tháp lớn có chín tầng, mà chín tầng tháp lớn lơ lửng trên không trung buông xuống vô số tia đạo thần văn mờ ảo, mà loại này mờ ảo khí tức lại lộ ra Thần Uy kinh người.

"Ma Linh Độ Châu sẽ độ ngươi về nơi vãng sinh!".

Ma Linh Tu đôi mắt lạnh lẽo lấy, ở trong đó có vô số cái bóng đen trong ngọc châu phóng ra bên ngoài, mà ở đó bóng đen lại hiện ra mặt người rất là quỷ dị, mà khí tức bọn nó đều rất kỳ quái.

Nguyên Phương sát quang trong đôi mắt lộ ra ánh sáng nhàng nhạt, cực kỳ lóe mắt một màn mở ra.

Chỉ thấy hắn một tay kết ra ấn quyết, một tay hai ngón khép chặt chẽ chỉ lên tòa tháp chín tầng lớn, miệng niệm chân quyết đánh vào tòa tháp một cái.



'Ong ong'.

Tòa tháp lớn ong ong run chuyển, bên trên lại có vô số đạo văn thần thánh rất là kinh người được khắc họa lên trên thân tháp, xoay chuyển bên trong rớt xuống thần thánh chi khí khiến cho nơi này áp lực vô cùng trầm trọng, mà chỉ có thể như vậy mà thôi mới cản nổi mấy ngàn cái bóng đen ma ảnh bên ngoài đang cố gắng vượt qua Tháp Lớn.

"Ma Linh Độ tuy bị áp chế nhưng nó vẫn là Ma Châu cấp độ Kết Đan, tòa tháp ngươi chỉ là cái Tháp Thai chưa hoàn toàn đúc ra cũng dám so sánh!".

Ma Linh Sĩ hừ lạnh, cánh tay mang theo Ma Châu càng thêm bóp chặt, vô số bóng linh gào thét đi ra ngoài, mỗi tên đều mang theo dữ tợn khuôn mặt, thèm khát máu tươi nhìn lấy chằm chắm Nguyên Phương.

Nguyên Phương trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng mà trong lòng hắn thì đã ngập tràn sóng gió, tên kia Ma Sĩ nói rất đúng, bản mệnh pháp bảo của hắn chưa hoàn toàn đúc ra, nó hóa hình hiện thân chỉ vì do lực lượng Trúc Cơ của hắn khắc theo nét vẽ đại đạo mô phỏng ra ngoài, do nhiều năm được huyết mạch cùng với linh nguyên hắn tẩm bổ cho nên mới có thể có uy lực như bây giờ.

"Thần Thủ!".

Hừ lạnh một tiếng bên trong, bàn tay của Nguyên Phương hóa ra khổng lồ như một tòa thái sơn, như là chỉ cần gián xuống một cái có thể đè nát tất cả sinh mệnh chỗ hướng, cường đại lực lượng lại mang theo cự lực áp bách khiến cho người khác mới cảm nhận vào đều có chút ớn lạnh.

"Thần Tộc Bí Tàng quả nhiên danh bất hư chuyền, nhưng đáng tiếc ngươi cũng chỉ là Trúc Cơ mà thôi!".

Ma Sĩ u cười như ác ma, trên khuôn mặt hắn lộ ra tham lam phát quang chưa từng có, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng dơ lên bàn tay nhìn như là nhỏ bé không đáng nhắc đến trước cự thủ của Nguyên Phương, nhưng mà chỉ vì một cái nhỏ bé bàn tay đó mà thôi cũng khiến cho không gian vặn vẹo, linh khí nơi này dường như là bị rút cạn.

'Oanh!'.



Thần thủ khổng lồ như cự nhạt vậy mà chỉ vừa mới tiếp xúc với bàn tay nhỏ bé của Ma Sĩ liền lập tức bị nổ tung, lực lượng khổng lồ vậy mà cuống theo vô vạn sát ý đập tới chỗ Nguyên Phương.

Nguyên Phương đôi mắt sắc bén như là hai ngọn đuốc trong bóng tối, hắn cố giữ cho cái đầu mình cho thật thanh minh để tìm ra cách giải quyết nhanh chóng nhất, chỉ vì hắn biết tên kia tu vi sợ rằng bên ngoài là không kém gì Kết Đan Đỉnh Phong, khi vào đây tuy tu vi bị áp chế nhưng mà quyền hành của Kết Đan vẫn có thể sử dụng khi tu vi bị hàng xuống.

Nguyên Phương bàn tay nắm chặt một quyền, Thần Quyền mạnh mẽ vô song khiến cho nơi đây mọi cảnh sắc giống như đều quay quanh quyền ý của hắn, cường đại sóng ý khi lan tỏa ra ngoài cũng đủ một tòa núi cao sụp đổ.

'Ầm!'.

Chỉ một quyền duy nhất cũng đủ đánh bay sát ý của chiều gió do tên Ma Tu kia hướng đến mình, nhưng mà khiến cho hắn không ngờ là bên ngoài những ma linh kia lại càng thêm dữ tợn điên cuồng t·ấn c·ông tới màn sáng do Tòa Tháp năng lượng xây dựng ra.

"Thần Cấm!".

Nguyên Phương đôi mắt lạnh lùng nhưng vẫn không có chút nào sợ hãi muốn lùi lại, hắn đàng sau chính là Lam Thanh, đó chính là người nữ tử được mệnh danh là xinh đẹp nhất nhân tộc Giao Tiên, nếu như hắn mà lui lại trên thế gian này sẽ mất đi hai cái nữ tử khiến cho hắn động lòng qua, nhất là tên đáng ghét Cổ La không biết bây giờ trạng thái ra sao khiến cho hắn không hiểu trong lòng bất an.

Thần Cấm vừa ra trên hư không bàn tay cực lớn đan dệt với nhau bằng mấy trăm sợi đạo văn hóa ra cự hình chi đại, mà một bàn tay này hướng về chúng oán nghiệp chi linh hung hăng bóp một cái.

Một cái bóp này là sự kết hợp của Thần Chi Thủ và Thần Cấm, hai loại Thần Tàng khi dung hợp vào nhau sức mạnh phải nói là mạnh mẽ đến cực điểm, tuy là tu vi của Nguyên Phương không đạt yêu cầu nhưng mà theo hắn dùng Thần Tàng lô hỏa thuần thanh cho nên loại này áp chế cũng bị suy giảm, mà chúng Oán Linh vừa bị một cái bóp này bóp chặt chẽ khiến cho dần dần hóa thành mưa bụi, nhân lúc này Tòa Tháp chín tầng mang theo cự lực như núi kia giáng xuống muốn trấn áp Ma Linh Sĩ.

"Trò trẻ con!".



Hắn ta hừ lạnh, trong hư không lại toát ra một loại oán nghiệp càng thêm cường đại, king khủng như vậy lực lượng vậy mà vừa mới chạm vào tòa tháp lớn một cái mà thôi, chỉ nhẹ nhàng như vậy cũng đủ khiến cho tháp lớn oanh động, thân tháp lớn đại đạo dệt thành bắt đầu nứt ra khe hở như là mạn nhện, từng tất từng tất tháp cao đang bị một loại không tên lực lượng cưỡng ép đập diệt.

'Phốc!'.

Nguyên Phương miệng phun máu tươi cực kỳ thê thảm, thân hình hắn chật vật lui về phía sau, ảnh hưởng tòa tháp bản mệnh cho nên linh hồn hắn vết rách bắt đầu lan ra ngoài, trên cơ thể càng là máu tươi rỉ ra khắp cơ thể.

Đôi mắt Nguyên Phương đỏ âu tràn ngập những sợi nhỏ tia máu, hắn tâm lực muốn lui về tòa tháp lớn cố gắng hết mức không cho tháp lớn hoàn toàn vỡ nát, chỉ vì đây chính là v·ũ k·hí trong tương lai hắn thành tựu đại đạo, nó cong chưa đúc ra được nhưng mà lại b·ị đ·ánh nát thì điều đó khiến cho hắn cảm thấy cỡ nào nhục nhã.

Nhưng mà lúc này phía sau hắn hai tiếng nói đồng loạt phát ra, lời nói như là một sợi ánh sáng trong thâm tâm hắn vang tận đáy lòng của Nguyên Phương.

"Để chúng ta giúp ngươi!".

Giao Tiên cùng với Lam Thanh từ lâu không biết dùng thủ đoạn gì mà đã thoát khỏi cái mê trận của Ma Linh Độ tạo ra, hai nàng vừa được đánh thức liền thấy được bóng hình trước mắt như là nến tàn sắp tắt, mà đặc biệt người này không phải là nhân tộc khiến cho hai nàng tâm thần chấn động.

Nhưng mà hai nữ từ vừa đi tới liền bị một loại vô hình thần thức cho ngăn cản lại, khiến cho hai người không thể di chuyển thêm một bước nào nữa về phía trước.

Lúc này người xuất hiện kịp thời đứng ở bên cạnh hai nàng chính là thân ảnh của Lục Phong, khuôn mặt hắn đầy sự âm trầm nhìn về phía đối chiến hai người trước mắt.

"Các ngươi không cần đi, ta biết rõ sự đáng sợ của tên Ma Linh Sĩ kia, hắn vô cùng đáng sợ!".

Lục Phong nói vậy, hắn cũng đã ngăn cản trước hai nàng, ngay cả hắn khi bộc lộ ra lực lượng đỉnh phong nhất cũng không thể nào làm gì tên kia, bây giờ trạng thái hắn vô cùng yếu ớt cho nên khó lòng giúp đỡ được gì.

Nguyên Phương đôi mắt ảm đạm vô cùng, sâu lắng bên trong cơ thể có một loại huyết quang đang tự động thiêu cháy.

Tòa Tháp lớn trên không trung ngay lập tức theo tác động của hắn được Nguyên Phương thu vào trong cơ thể, ánh mắt hắn càng thêm tràn ngập băng lãnh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.