"Vậy tiểu đệ có muốn thử Hư Không Bùng Nổ của tỷ tỷ hay không!".
Nhiễm Linh ánh mắt hiện lên đùa nghịch, trên bàn tay hiện ra từng tia quang mang màu tím biểu hiện cho hư không, xung quanh nàng đột nhiên xuất hiện một cái hố lớn màu tím, Nhiễm Linh trực tiếp biến mất tại đó.
"Công tử cẩn thận".
Tướng quân đứng trước mặt Diệp Lam ánh mắt hiện lên lảnh quang, đối với hắn thiếu niên phía sau mình là hi vọng của Thanh Châu Thành quật khởi, tuyệt đối không để cho hắn có chuyện gì.
Hắn trên tay là một thanh đại đao cực lớn hướng đến một chỗ mà đập tới, thanh đao khổng lồ đập tới phía trước dường như là muốn đè sập lấy hư không, nhưng mà lúc này thanh đao bị một lực kinh khủng đánh cho về nguyên địa.
"Vô hình không gian chi lực?".
Diệp Lam ánh mắt hiện lên một tia kì dị, hắn có thể phát hiện ra loại này lực lượng là kinh khủng nhưng nếu như có thể ngộ ra thành công thì hắn liền có thể biết được một số pháp của mình tu cho thông đạo rồi.
Nhiễm Linh hiện ra, ngón tay nhỏ nhắn xinh đẹp chỉ về phía trước thôi động bí thuật của bản thân mình.
Hư không chỉ đánh bay thanh đại đao trên tay của tướng quân, sau đó nàng chỉ nhẹ nhàng bước một bước ra bên ngoài tạo ra cảnh tưởng thiên di hoán địa, nàng biến mất tại chỗ, mà lúc xuất hiện lại là đã trước mặt của Diệp Lam.
Diệp Lam ánh mắt biến đổi trở nên sắc bén như kiếm phát ra ánh sáng lạnh lùng, trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh linh kiếm một chiêu kiếm ảnh chém tới về phía trước.
Nhưng mà hắn cũng chỉ có cảnh giới Trúc Cơ Đỉnh Phong mà thôi làm sao có thể làm b·ị t·hương một vị thiên kiêu cấp Kết Đan được chứ, mũi kiếm bị Nhiễm Linh dể dàng nắm lấy bằng một ngón tay.
Diệp Lam thu kiếm lại nhanh chóng thân hình lui về phía sau, trong cơ thể hắn nguyên linh trực tiếp phát ra ánh sáng, trên cơ thể hắn có vô số thanh kiếm chỉ thẳng lên trời vô cùng oanh động.
"Kiếm đỉnh!'.
Trên cơ thể hắn hiện ra vô số thanh kiếm vậy mà theo hắn xếp lại thành một thanh kiếm chỉ thẳng lên thiên không, thanh kiếm này phát ra ánh sáng băng lảnh nhắm thẳng vào Nhiễm Linh, sát ý nó lộ ra khiến cho ngay cả không gian cũng đã bị đóng băng.
"Kiếm hình sao?".
Nhiễm Linh ánh mắt không thể tin, tu sĩ Trúc Cơ vậy mà đạt được kiếm hình hình thức ban đầu, đây là điều khiến cho nàng bất ngờ về thiên phú của thiếu niên trước mặt mình.
"Ngươi là ai?".
Nhiễm Linh lần đầu đến giờ mới bắt đầu hỏi tên của Diệp Lam, nhưng mà Kiếm Đỉnh cũng không có dừng lại mà đâm tới hướng nàng với tốc độ cực nhanh, nhưng lúc này nàng cũng chỉ nhẹ nhàng mở ra đôi mắt lộ ra hư không chi thế mạnh mẽ, hư không xung quanh nàng bắt đầu run rẩy sau đó từ từ hóa thành một bàn tay lớn đập một cái đánh nát kiếm đỉnh.
"Thanh Châu Thành, Diệp Lam".
Diệp Lam lui về phía sau nói, trước mặt hắn chính là một vị Kết Đan thiên kiêu, loại này cường giả tuổi trẻ quá mạnh mẽ hắn không thể nào chóng đối được với cảnh giới nhỏ yếu bây giờ.
"Diệp Lam là cái kia thiên kiêu mới nổi à".
Nhiễm Linh hiếu kỳ hỏi, nhìn về cái kia thiếu niên nàng bất giác nghĩ đến mấy cái lời đồn về một vị thiên kiêu xuất thế cùng cấp vô địch.
"Ở Đông Vực này đúng là cái gì mới lạ cũng có".
Nàng cũng thừa nhận Diệp Lam rồi, dù sao ở trước mắt nàng mà còn dám nhảy múa như này là cái hiếm có hàng.
Diệp Lam hít một hơi thật sâu, trong lòng không biết nghĩ trốn thoát nữ nhân này thế nào, hắn có thể phát giác được miếng ngọc bội trong tay mình đang càng lúc càng nóng lên.
"Tiền bối ta còn có chuyện".
"Có chuyện gì bằng việc xinh đẹp cô nương ta đứng trước mặt ngươi sao?".
"Tiền bối, ta thật sự đang rất bận".
"Bận chuyện gì, bận bằng chuyện một cô nương xinh đẹp đứng trước mặt ngươi sao?".
Diệp Lam không còn cách nào khác thở dài, hắn biểu thị mình rất khó khăn.
- Mẹ nó ta biết ngươi xinh đẹp nhưng mà có cần phải nói suy nghĩ vậy sao, ngươi đứng đắn sao?.
"Ở Đông Vực này vậy mà lại có một vị thiên tài như ngươi xuất thế đúng là chuyện hiếm có nha".
Nàng trước sau mình vẫn không cho mình là người Đông Vực, từ lúc nói chuyện Nhiễm Linh vẫn giữ cho mình một thân phận từ trên cao nhìn xuống đối với người ở nơi này, dù cho là người của các đại tiên môn cũng thế, bởi vì ở Đông Vực này thiên phú tu sĩ đều có hạn.
"Dù cho là Đông Vực hay là ở đâu chi nữa thì cũng là Nhân Tộc địa bàn chẳng phải hay sao?".
"Sai, Đông Vực này chỉ là một cái địa phương hạt giống mà thôi, nó không phải là Nhân Tộc mà là các đại tộc khác địa phận, Nhân Tộc chúng ta chỉ là mượn đất mà thôi".
Nhiễm Linh nói rõ, vùng đất cằn cỗi này chỉ là trước kia bị hỗn tộc chiếm giữ, may mắn trước kia được Thần Tộc cùng các gia tộc khác đánh lui nơi đây mới được gọi là Đông Vực.
Diệp Lam ánh mắt có hơi sáng lên, loại này hư không kinh là một loại kinh pháp cổ xưa tồn tại không biết bao nhiêu lâu, thậm chí có thể nói về ngược dòng cổ xưa quay về Đông Hoang thời đại mà tìm kiếm.
- Chờ đã Đông Hoang?.
Diệp Lam trong lúc suy nghĩ mới phát giác ra hai địa phương tên có chút giống nhau, không biết có liên quan đến nhân quả gì không?.
"Hư Không Cổ Kinh của Nam Thiên sao?".
"Đúng vậy, đây chính là Cổ Kinh của Cơ Tộc bọn ta đấy".
Nhiễm Linh cười vô cùng đắc ý nói đến, dù sao loại này Cổ Kinh dù cho là Nhân Tộc đỉnh phong thế lực cũng không có.
"Ngươi chỉ cần gia nhập Cơ Gia liền có thể học được những bí pháp trang đầu, ngươi thấy thế nào?".
"Xin lỗi nhưng ta là kiếm tu".
Diệp Lam cũng không còn kiên nhẫn nữa rồi mà muốn đi qua mặt Nhiễm Linh, hắn phát giác ra trên tay mình miếng ngọc càng ngày càng phát nóng lên, sợ rằng Bích Thủy đang có chuyện.
Nhiễm Linh nở lên một nụ cười xinh đẹp nói, thiên tài đâu đâu cũng có, nhưng mà cùng nàng giao chiến một lúc sau vẫn ở cảnh giới Trúc Cơ là đúng không phải chuyện bình thường.
Diệp Lam ánh mắt hiện lên sự băng lảnh chưa từng có, trên tay hắn vẫn giữ chặt lấy kiếm quang rất muốn chém ra ngoài, nhưng mà hắn biết mình không đánh lại nàng, chỉ sợ Nhiễm Linh dùng một cái Hư Không chiêu thức ép cho hắn c·hết.
Nhưng lúc này đột nhiên trong ngực của Diệp Lam phát nóng lên, hắn trong đầu oanh động một cái phát giác ra được một điều gì đó.
"Sư Tôn vậy mà thức tỉnh rồi".
Diệp Lam lạnh lùng cười, chỉ cần người kia tỉnh lại thì mọi chuyện dể làm.
...
Lúc này Trương Phàm trên nhân gian cũng đã thức tỉnh, lần này nhập sâu bên trong mộng không gian hắn thu thập nhiều lắm.
Bây giờ hắn ngay cả cảnh giới hay chiến lực đều đã là đỉnh phong nhất thời kỳ, không nói đến Nguyên Anh không đối phó được nhưng mà dưới Nguyên Anh cảnh hắn tự tin có thể tùy ý đối phó.
Trương Phàm sau khi phát giác ra được Diệp Lam địa phương thì hắn đã phi tốc đi đến gần, cảm nhận được thiếu niên kia cũng đang đáp lại bản thân hắn thì tốc độ lại càng nhanh hơn.