Chương 101: Tam Bộ Khúc Đại Viên Mãn, Dị Tượng Của Trương Phàm!
'Oanh!'.
Thiên địa biến sắc như cùng ùa lên thanh âm vang vẳng trong đầu, một sinh linh tìm được chính đạo của mình xuất thế bây giờ.
Đây chính là lịch sử!.
Đây chính là lúc đánh dấu cho kẻ mạnh ra đời!.
Người mà khiến cho các tộc sợ hãi, sinh linh khác tôn thờ hắn như cái thế sát thần bây giờ đã xuất hiện, loại này tồn tại dù cho là trăm vạn năm về sau thế gian đều xem hắn như cấm kỵ tồn tại.
"A...".
Trương Phàm ngửa mặt lên trời thét dài, hắn cơ thể bị bao bọc bởi một vòng tròn ánh sáng như một mặt thái dương đang trôi nổi, ánh sáng ngũ sắc tồn tại xung quanh phát lên quang mang đến cực điểm, loại này đạo tắc hiển hiện khiến cho trên trời cao xung quanh chỗ hắn đột ngột xuất hiện dị tượng đặc biệt.
Khí tức ngũ hành bao quanh che phủ lấy con đường thứ nhất, chi sinh khí tức kéo dài ra bên ngoài dung hợp với ngũ hành chi lực làm cho không gian đều phải vị bóp nát, vô tận uy thế phóng thẳng lên hư không tạo ra cảnh tượng vô cùng hoành tráng, đây chính là Đạo cùng với Dị Tượng ở con đường thứ nhất!.
Con đường thứ hai được kiếm ý hào quang bao phủ lấy, năm thanh lơ lửng trên thiên không tạo ra hình thức của kiếm cũng là tượng trưng cho ngũ hành hủy diệt nhất lực lượng, trên các thanh kiếm đó đều chiếu rọi ra hủy diệt khí thế chém hết vạn vật, con đường thứ ba t·ử v·ong cùng với diệt thế khí tức đối nghịch hoàn toàn với thứ nhất dị tượng, đây chính là dị tượng của con đường thứ hai cùng đạo của nó!.
Bây giờ con đường cuối cùng của hắn đã xuất hiện, khí thế nó phát tán ra vậy mà lại kinh khủng như vậy, nó hiện ra khí thế vậy mà lại áp chế hoàn toàn lấy hai con đường phía sau bỏ xa hoàn toàn.
Nhưng nó không có khí tức luân hồi.
Nó cũng không có chiến ý kinh thiên động địa.
Thứ nó hiện ra chỉ có kinh thế sức mạnh, luồng lực lượng này đủ để đè ép lấy xung quanh, chính giữa con đường lớn này xuất hiện một vị hư ảnh tồn tại, cái thế pháp tướng chỉ có Nguyên Anh mới sở hữu vậy mà ở người này hiện ra, hắn được gọi là tiên!.
'Oanh!'.
Thiên địa biến sắc, đạo kinh đều đang cộng minh phát tán ra ý trí khổng lồ, Trương Phàm tiếng vọng làm run động trên trời dưới đất, sức mạnh hắn bộc phát ra bên ngoài đã viễn siêu tu vi hắn hiện có, thứ sức mạnh chiến lực này đâu chỉ là mạnh gấp đôi trước kia, nói không ngoa khi hắn bây giờ chỉ cần thôi động bản thân lực lượng cũng đủ g·iết c·hết tên Phượng Quốc tướng quân trước kia dể dàng.
Đây là con đường thứ ba cường đại nguyên do, nó chính là chấp niệm, là ý trí của Trương Phàm tạo thành, ai nói có chấp niệm là không bước được trên con đường trường sinh, hắn dùng chấp niệm muốn bản thân cùng bằng hữu trường sinh mà siêu thoát thế gian, đây chính là bản thân hắn chọn.
Nhưng mà lúc này vẫn chưa kết thúc, con đường thứ ba vị tiên nhân kia vậy mà động thân, Tiên chỉ nhẹ nhàng một bước nhảy vọt liền đã đi đến con đường thứ hai, năm thanh kiếm oanh minh cùng Tiên phát ra uy thế áp bức, năm thanh kiếm tượng chưng cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, bây giờ tự động dung hợp lại thành một, nó được gọi là Ngũ Hành Kiếm, là bản mệnh pháp khí của Trương Phàm.
Vị Tiên kia cầm lấy Ngũ Hành Kiếm lại là một bước nhảy vọt đi đến con đường thứ nhất, Tiên Nhân chỉ là nhẹ nhàng hô hấp mà thôi cũng khiến cho Trường Sinh Công tự hành vận chuyển, toàn bộ khí tức ngũ hành tại nơi này bị hắn hấp thu vào trong cơ thể, ánh mắt vị Tiên này đột nhiên thanh minh phát ra ánh sáng năm màu, cơ thể hắn phát lên dịu quang khủng bố nhất, từng đợt lực lượng bùng nổ trên không trung tạo ra cảnh tượng kinh người.
Giờ phút này oán đăng liên tục lây động cùng vị tiên kia cộng minh lại lực lượng, ánh sáng trói lọi phát ra ánh sáng cường đại như muốn phệ hồn người khác, giờ phút này chiếc oán đăng thứ ba được tạo ra, sau đó vị tiên kia trên cơ thể có từng đợt đạo văn đang nhảy nhót ra khí tức ngũ hành khiến cho người ta phải nghẹt thở, sức mạnh này chém đứt lấy xung quanh oán nghiệp hướng đến bản ngã mà đi, lúc này chiếc oán đăng thứ tư được tạo ra.
Vị Tiên kia mang theo khí thế kinh hãi thế nhân đủ để đem vạn vật bóp nát trong lòng bàn tay lại hướng đến phía trước đi đến.
Lúc này trên đầu Trương Phàm đột ngột xuất hiện một cái hộp gổ, khí tức bên trên hiện lên vô cùng cổ lão, nhưng bên trên lại không rõ ra sao lại phát ra một loại vĩ lực khổng lồ đang chiếu xuống ánh sáng bao phủ lấy thân hình của thiếu niên.
Hiện giờ trong ánh mắt Trương Phàm xẹt qua một tia u quang, một sợi thần thức cổ xưa đang từ từ trong chiếc hộp thần bí kia chuyền vào đầu hắn.
"Là tỷ tỷ?".
Thiếu niên đang trong trạng thái bi thương bổng dưng đứng bật dậy, hắn cảm nhận được một thanh âm phát ra từ bên trong hộp gỗ kia, hắn xác định đó là tỷ tỷ của mình.
"Rốt cuộc nàng đang muốn cho ta biết chuyện gì?".
Trương Phàm khó hiểu suy nghĩ, ánh mắt hắn hiện ra sự ảm đạm.
Nhưng lúc này Vị Tiên trong cơ thể của hắn vẫn đang đi tiếp hướng đến cuối con đường ngược dòng, địa điểm nó đi đến đó chính là Sinh Diệt Hải, lúc này bên trong biển lớn kia cũng đang dạt dào giao động, từng cột nước màu vàng óng phóng thẳng lên thiên khung tạo ra vòng xoáy lớn, giờ phút này tái hiện ra cảnh tượng kinh thiên động địa của Trương Phàm tạo ra dị tượng kinh thế nhất.
"Tiên Vương Lâm Cửu Thiên!".
Trương Phàm thét dài trên bầu trời khiến cho hư không oanh động, lực lượng king thế bộc phát ra bầu trời đè ép lấy nơi này mảnh thiên địa một loại đạo tắc, hình như một loại kinh khủng sinh linh đáng lý ra không nên có mặt trên thế gian vậy mà lúc này hiện thế.
Kia là một vị tiên vương đứng thẳng trên ba mươi ba tầng trời, tay cầm ngũ hành kiếm xung quanh lại có sinh diệt đạo tắc mập mờ luân chuyển, nhất là cái kia Luân Hồi khí tức đều muốn ăn mòn lấy không gian, Ngũ Hành Khí Tức lộng lẫy quang mang phải làm cho người ta chói mắt, Vị Tiên Vương kia đứng đó ngửa mặt nhìn trời cũng hét lên một hơi dài khiến cho trời cũng phải biến, đất cũng phải run rẩy.
Trên đầu thiếu niên chiếc hộp cổ xưa kia đang kịch liệt rung động chuyền ra thần âm, nhưng mỗi lần nó thần niệm vừa thoát ra ngoài liền bị một cái lực lượng không biết cho xóa bỏ, dường như bên trong chiếc hộp này chứa đựng kinh thiên bí mật mà người ta luôn che giấu.
Trương Phàm phía sau hiện ra dị tượng, trên đầu lại mang theo hộp gỗ thần bí, cảnh tượng vô cùng ảo diệu xuất hiện trước mặt hắn, hai con mắt sinh diệt cũng bắt đầu thôi diễn lấy bước tiếp theo.
"Đường đi Tam Bộ Khúc của ta dường như đã đến cực hạn rồi, thứ mà ép chế chiến lực ta lúc này chỉ sợ rằng là oán nghiệp tích trữ trong oán đăng".
Trương Phàm thì thầm nói trong mắt có dị sắc liên tục thay đổi, hắn sờ vào trong lòng ngực mình cảm nhận được cái kia linh hồn lạnh lẽo không còn sức sống hắn hình như cũng đã ra quyết định.
"Luân hồi là cái thứ tốt!".
Trong lúc hắn suy nghĩ thì vì Tiên Vương cũng đã luyện hóa ra được hai chiếc oán đăng cuối cùng trong cơ thể của hắn rồi, cả cơ thể của hắn đột nhiên sáng rực lên lộng lẫy quang mang như là có ai đó khoác lên mình hắn một chiếc áo được khâu bằng đạo văn trên thiên địa vậy, lực lượng kinh người phát tán ra oanh động bốn phương tám hướng.