Ta Bắt Đầu Xây Dựng Thế Giới

Chương 29: Mạng của ta giao cho nàng đấy



Chiến thần, đây là khái niệm gì?

Bọn hắn cùng với Pháp sư chính là hai nguồn sức mạnh cao nhất được con người nắm trong tay, và vì có bọn chúng mà con người mới có thể xưng bá đại lục, đè ép một đầu tất cả các tộc bầy khác.

Cho nên Chiến thần ư, đây chính là chí cao tồn tại của thế giới này, là viên bảo vật trân quý nhất mà con người thờ phụng. Trong hàng ngàn, hàng vạn người thì mới có một Chiến thần. Bọn hắn khi được sinh ra sẽ khiến cho thiên địa dị tượng biến đổi, dù nắng hay mưa thì lúc ấy vòm trời trên đỉnh đầu bọn hắn đều được nhường ra một khoảng trống, ánh quang mang chiếu thẳng xuống trán bọn hắn, tạo nên một ngôi sao 3 cánh màu vàng sáng lấp lánh.

Và ngay lúc ấy, quân đội hoàng gia sẽ lập tức xuất động, đến nhà và mang những đứa trẻ ấy đi, chẳng hề quan tâm đến bố mẹ của bọn trẻ gào khóc cầu xin phía sau. Đây chính là thứ vũ khí mang tính hủy diệt trong tay bọn hắn, làm sao bọn hắn nỡ bỏ qua.

Nếu có những đứa trẻ may mắn trốn được, thì tiền đồ sau này sẽ vô cùng rộng mở, bọn hắn sẽ đánh chiếm những lãnh địa cho riêng mình, trở thành lãnh chúa một vùng, chưởng quản nhân sinh.

Lại nói, sau khi được mang trở về, những đứa trẻ bị bắt đi ấy sẽ được nuôi nấng, khi lên 7 đẵ bắt đầu được huấn luyện, dạy dỗ trở thành những chiến binh mạnh mẽ. Đây chính là biểu tượng cho sức mạnh của Hoàng gia, cũng là thanh kiếm sắc bén trong tay mỗi đời Quốc vương.

Lúc hòa bình, bọn hắn được chia đến bảo vệ những vương hầu quý tộc địa vị cực cao, thi thoảng cũng sẽ nhận được mệnh lệnh đi thu phục những bộ lạc, những phản quân đối nghịch.

Còn khi chiến tranh đến, bọn họ toàn bộ sẽ được thu hồi trở về, bọn hắn chính là con Át chủ bài quan trọng nhất. Nếu nói trong một cuộc chiến tranh quy mô lớn, hiệp sĩ loài người bình thường xuất động đến 10 ngàn tên, còn đám Chiến thần, Pháp sư chỉ có vỏn vẹn chưa đến 100 người. Nhưng mà để định đoạt kết quả của cuộc chiến ấy thì mỗi bên lại đều chiếm lấy 50%.

Đây ý nghĩa là gì? Là 100 địch 10 ngàn ư! Đúng, chính xác là như vậy, một tên Chiến thần 3 sao có thể oanh phá đội ngũ hơn 50 người, 4 sao thì sẽ chỉ mạnh gấp vài lần mà thôi, còn 5 sao, đừng nói, bọn hắn chính là chí tôn cấp trong đám Chiến thần cũng như Pháp sư.

Ở Redlined này, chỉ duy nhất một tên 5 sao mà thôi, không hơn không kém, tồn tại độc nhất vô nhị. Nghe nói, bọn hắn nếu là Chiến thần có thể dùng sức một mình oanh tạc ngàn quân, chém giết đến tận cùng. Còn Pháp sư có thể niệm những bộ phép thuật cấp 5 hủy thiên diệt địa, phong vân biến sắc, dù tướng lĩnh có trốn ở đâu đi nữa thì vẫn có nguy cơ bị một phép thuật này càn quét, khiến cho chết đến không thể chết hơn.

Vì vậy, có thể tưởng tượng ra, bọn hắn là cỡ nào tồn tại kinh người. Hanz chăm chú nhìn tên trước mặt mình, nghiêm túc đánh giá: "Chẳng khác nào tạo hình vị tướng Kayle trong tựa game Liên Minh Huyền Thoại hắn từng chơi ở kiếp trước cả, chỉ là thiếu đi đôi cánh mà thôi."!

-Ngươi hối hận chưa? D.Carter trầm giọng nói.

Hanz bị lời nói bất ngờ đánh thức, định thần lại, nhếch mép: "Ha hả! Nếu là hôm qua nhà ngươi tiến đến,...ừm, có lẽ ta sẽ có chút bị lời đe dọa của ngươi làm cho có chút kiêng dè đấy, còn hiện tại...".

Thấy đối phương nói giữa chừng liền ngập ngừng, lại còn một bộ lợn chết không sợ nước sôi, D.Carter tức giận quát lên:"Hiện tại thì thế nào?"

-Hiện tại à? Hiện tại thì thế này!
Nói rồi Hanz lập tức giơ cây súng trong tay mà hắn đã nhồi đạn và chất nổ sẵn từ trước, đặt lên ngang tầm mắt, nhắm thẳng bụng D.Carter mà bóp cò.

"Bùm" một tiếng nổ vang, sau đó một cái nháy mắt, trên bộ giáp của D.Carter lóe lên một ánh lửa. "Keng" tiếng kim loại va chạm với nhau tạo nên âm thanh chói tai.

Giờ khắc này chỉ thấy trên bụng hắn là một vùng giáp bị lõm vào, viên đạn rạch mở một lỗ nhỏ, chui nửa đầu vào trong lớp da bụng. Quá nhanh, quá bất ngơ, tất cả đám người bên kia trợn mắt không nói nên lời, nuốt "ực" một ngụm nước bọt. Ngay cả D.Carter cũng sợ hãi nhíu mày, dùng sức rút ra thứ kim loại bé nhỏ đang ghim hờ từ trên bụng mình.

"Đây là thứ quái quỷ gì?" Đó là ý nghĩ đầu tiên ngay lập tức hiện lên trong đầu D.Carter, phải biết rằng lớp giáp phụ thể này của hắn cứng rắn như thế nào, hắn đã chinh chiến qua biết bao cuộc đấu tranh tàn khốc, bị biết bao đao kiếm xả vào, nhưng chưa bao giờ bị thứ gì khiến biến dạng hoàn toàn như thế.

Bộ chiến giáp này được tạo nên từ lõi năng lượng thể ở sâu trong cơ thể bọn hắn, lõi năng lượng ấy cũng được biến đổi giống như màu tinh thạch trong cơ thể ma thú tương đương với cấp bậc của bọn chúng. Của D.Carter hiện tại đang là màu nâu.

Một Chiến thần cấp 3 như hắn muốn cường hóa lõi năng lượng của mình lên màu đỏ của cấp 4 thì phải hấp thụ rất nhiều tinh thạch ma thú, mà muốn tiết kiệm thời gian hơn thì cũng rất khó, nếu hấp thụ tinh thạch ma thú cấp cao hơn thì sẽ có nguy cơ lớn bạo thể mà chết, tuy nhiên, vẫn có số hiếm những trường hợp tố chất cơ thể đặc thù mà hấp thụ được!

Lại nói, bản thân hắn cũng đã hấp thụ rất nhiều tinh thạch ma thú rồi, lõi năng lượng của hắn cũng đã cực kỳ sáng, sắp tiếp cận chuyển màu sang đỏ. Thuộc hàng đầu trong đám Chiến thần 3 sao, bộ chiến giáp của hắn nếu muốn so sánh thì cũng gọi là tinh phẩm, vậy mà bị thứ đồ chơi bé nhỏ này xuyên thủng qua, và còn tạo ra cả vết thương. Như này thì những tên Chiến thần 3 sao bình thường còn bị nó sát thương sâu đến như nào cơ chứ, chỉ nghĩ đến đấy thôi sắc mặt của D.Carter đã trầm hẳn xuống, hắn đã đoán sai sự đáng sợ của thứ vũ khí này rồi, đoán sai luôn cả thực lực của bọn người này nữa.

Nhưng! Hắn cũng không phải thứ tầm thường để bọn người kia tùy tay nắn bóp. D.Carter ngẩng đầu lên, một tay bóp nát viên đạn, một tay duỗi thẳng thanh kiếm lửa đang cháy hừng hực.

Lúc ấy, Hanz chỉ thấy tên kia đột nhiên cử động, thân thể nhanh như một con báo vọt lên.

Đám người phía sau ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng vẫn quyết định chạy theo, đao kiếm sáng loáng theo sau.

Hanz nheo mắt lại, phất tay chỉ thẳng hướng đấy, lập tức một loạt đạn liên tiếp vang lên: "Bùm!" "Bùm!"....

Chỉ nghe từng tiếng hét thảm vang lên, đám người kia liên tiếp ngã xuống. Tên dẫn đầu vẫn không gan không phổi, chẳng thèm để ý đám người đằng sau, vừa chuyển thân, cũng không né tránh, thân thể nghênh thẳng tới, một kiếm mang theo tiếng gió rít gào, chuẩn xác đâm thẳng vào yết hầu của một tên bên đang cầm súng, hét to: "Lạc hỏa thần kiếm quyết" .

"Bùng!" một ánh lửa tóe lên, người kia kịp phản ứng lại, cố gắng né tránh đi nhưng vẫn không kịp, bị một tia kiếm khí mang theo ngọn lửa nhanh như chớp bay từ xa lại xuyên thủng một bên vai, bùng cháy trong chớp mắt bao lấy một vùng bả vai của hắn.

Ngọn lửa thiêu đốt khiến cho hắn không chịu đựng nổi đau đớn, gào rú: "A a a a a...."

Nhìn thấy một màn này, Hanz mau chóng lệnh cho đội Súng kíp lui lại phụ trợ, phất tay cho đám người cầm vũ khí lạnh xông lên đánh giáp lá cà với đối phương. Sau đó nhanh chóng tiến đến, bắt lấy bả vai còn lại của tên lính kia, bẻ ngoặt một phát, dí thẳng hắn xuống mặt đất đầy băng tuyết.

Tiếng lửa xì xèo một lúc cũng dừng lại, một vùng nhỏ băng tuyết đã bị biến mất, may mắn tên kia vẫn còn sống.

Hanz lại đứng dậy nhìn tên kia, hắn vẫn đang tả xung hữu đột cùng đám người, động thủ sắc bén, tốc độ cực nhanh, lực lượng cũng rất lớn, mỗi đòn chém mang theo cuồng phong rít gào cùng ngọn lửa quấn theo, chẳng may dính đến ai yếu một chút đều bị đánh bay ra ngoài vài mét, trên thân dính lửa, còn nếu chạm vào vũ khí thì lập tức bị mẻ một mảnh, mới giao phong được một lúc mà đã có vài người la liệt nằm trên mặt đất đau đớn rồi, tên kia liên tiếp ra đòn không giảm, khí thế cực kì dọa người.

Hanz chẳng thể đứng nhìn được nữa, vội vàng nhồi đạn nhét thuốc súng, lại cố gắng tập trung tinh thần nhắm vào tên kia. "Bùm", tiếng đạn bắn ra.

Linh cảm như nhận ra có gì đó không ổn, D.Carter đang chiến đấu vội vã lui lại, tiến vào thủ thế, chợt thấy từ xa một thứ gì với tốc độ cực nhanh mà mắt thường không thể nhìn ra, đang lap vun vút tiến về nơi này. "Bụp"!
"A...a!" Vài tiếng động ngay lập tức phát ra từ phía D.Carter, lúc này trên tay hắn đã bị một viên đạn ghim vào đến 8 phần rồi, lớp giáp lại bị mở thủng một miếng, máu rỉ ra không ngừng từ đó.

D.Carter cực kỳ tức giận, nếu còn không xử lý tên nhãi kia thì chẳng cần đợi vài phút nữa lõi năng lượng cạn kiệt, thì hắn cũng bị tên khốn ấy mở cho chục cái lỗ máu trên người, mất máu mà chết rồi. Nghĩ vậy, hắn bỏ qua hoàn toàn đám người, lùi một bước lấy đà, sau đó, cắn chặt răng nhảy vút về phía Hanz mặc cho những mũi thương, những thanh kiếm bổ thẳng vào lớp giáp trên thân.

Hanz không ngờ được, hắn lại trở thành mục tiêu của kẻ điên kia, Hanz thật không tính được tên ấy đã bất chấp tất cả, bỏ qua mọi sát thương vào người mà ghim định mục tiêu là hắn. Chớp mắt ấy, hắn cũng chẳng biết làm gì, mắt thấy lưỡi kiếm cùng bóng hình kia ngày càng gần, Hanz đang định rút vũ khí ra đỡ thì bỗng ngẩn người, hắn... không còn kiếm!

Giây phút nhận ra ấy, hắn thầm hô không ổn rồi, cho dù mình có bắn thêm một phát đạn trúng đối phương, khẳng định cũng bị đối phương đấm nát yết hầu, trong lòng rùng mình, nhưng vẫn không thu tay lại, trong đầu dâng lên một ý niệm, hắn bất chấp tất cả, đầu óc trống rỗng, quyết định dùng mạng đổi mạng với đối phương.

Hanz chẳng muốn để ý nhiều nữa, nhanh chóng lắp xong đạn, hắn nhắm thẳng vào bóng ngươi đang tiến gần hơn đến nơi này, trừng mắt một cái như ghi nhớ lấy kẻ tử thù, thở dài một tiếng bỏ qua sinh tử, tay đặt lên cò súng chuẩn bị kéo...

Nhưng, đúng vào lúc ấy, chỉ thấy một bóng hình khác lao vút ra từ phía bên hông gã kia, tay móc thành trảo, chuẩn xác nhắm lấy nắm tay của tên Chiến thần, xiết mạnh một cái.

Một thức miêu trảo tróc quyền này, bắt ngay được cổ tay của tên Chiến thần đang xông tới, năm ngón tay thuận thế xiết lại, trên bộ giáp thuộc nắm tay của đối phương lập tức xuất hiện vết lõm.

Cảm nhận được đau đớn truyền đến từ cổ tay khi đón nhận kình lực mạnh mẽ kia. D.Carter vội vàng hất ra đối phương, sợ hãi lùi lại.

Bóng người kia thướt tha uyển chuyển lộn mèo một vòng trên không rồi đáp xuống cạnh Hanz, quay mặt sang nghiến răng tức giận: "Hừ, tên đần, ngươi tại sao lại ngu ngốc như vậy cơ chứ, sao không tránh né đi, may mà ta tới kịp, nếu không... Nếu không thì... Hừ! Có nói nữa cũng chẳng làm cho ngươi thông minh lên chút nào, tức chết ta rồi!"

Hanz lúc này mới tỉnh lại từ trong cái chết, vội quay sang toe toét cười ngây ngô với cô gái kia, mở miệng nói hết sức chân thành:"Cảm ơn Natalia, mạng này của ta được nàng cứu về rồi, từ nay hãy đối xử tốt với nó nhé! Ta giao nó cho nàng đấy!"

"Nỗi nhớ này tung bay trong gió....
... có một người không thể quên được!

Quãng đời còn lại chỉ có thể ôm nhau trong hồi ức."
Bi thương sẽ là những gì chúng ta cảm nhận được ở trong bộ truyện...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.