Nhìn bóng người dần đi xa, Natalia đang ngơ ngác kịp định thần lại chun mũi, giậm chân tức giận: "Thật...thật quá vô sỉ mà! Tức chết ta rồi, hừ! Chuyện này chưa xong đâu!".
Mà đứng ở bên cạnh cô ả, Isabella chỉ nở mụt nụ cười tủm, nhưng trong lòng lại sinh ra một tia hâm mộ, bởi vì cô nhìn được mục đích thật sự của Hanz.
Đêm hôm ấy, trong căn phòng của Hanz.
Hắn đứng đấy, chắp tay ra sau lưng, mắt nhìn về hướng xa xăm sau tấm cửa kính. Trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả. Vậy là ngày mai hắn phải ra chiến trường rồi, tính đến nay hắn đã đến thế giới này được gần nửa tháng, khoảng thời gian rất ngắn thôi nhưng cũng đã trải qua vô số những sự việc khác nhau, mà từng cái từng cái lại để cho hắn cảm nhận được những thứ cảm xúc khác nhau. Từ lần đầu tiên đến đây ban đầu là gặp được cô nàng Natalia xinh đẹp, dung hợp với thân thể và kí ức của cơ thể này khiến hắn cũng bị thứ tình cảm của nó với Natalia ảnh hưởng đôi chút, nhưng dần dà ở chung, hắn cũng bắt đầu cảm nhận được tình cảm của chính mình dành cho cô ấy. Hắn trước đây chưa có một tình yêu chân chính, chưa có một người thân bên cạnh, hắn chưa từng trao tình cảm cho ai, chưa bao giờ lo lắng cho ai, và cũng chưa từng nhận lại những thứ ấy, nhưng mà ngày hôm nay, trước khi hắn muốn đối mặt với một cuộc chiến nguy hiểm, một cuộc chiến sinh tử của bản thân, hắn lại nhận ra mình thật sự có thứ tình cảm này, và thật sự muốn trao cho cô gái ấy, hắn thật sự đã yêu cô rồi!
Hắn muốn hay không được nắm tay cô ra chiến trường? Có, chắc chắn là có rồi, như vậy, hắn có thể được tiếp thêm sức mạnh, được cảm nhận thứ "tình yêu trong khốn khó". Nhưng mà, hắn không dám làm như vậy! Bởi vì sao? Ngay cả bản thân hắn còn chẳng nắm chắc được mình có thể toàn mạng trở về hay không, hắn làm sao dám để cô đi mạo hiểm? Ừ, hắn có súng kíp, có món vũ khí vượt thời đại với lực sát thương kinh người, nhưng trong chiến trường mà? Sao có thể nói trước được điều gì, một mũi tên lạc cũng có thể chấm dứt mạng sống của bất kỳ ai. Vì vậy, bằng bất cứ giá nào, hắn không thể để người hắn yêu bị một chút tổn thương ngoài ý muốn cả.
Đang chìm trong những suy nghĩ miên man của bản thân, bỗng nhiên Hanz cảm nhận được như có một vật cứng gì, lành lạnh chạm vào cổ hắn. Định thần lại thì hắn thấy một cô nàng xinh đẹp quyến rũ đang đứng cạnh mình, còn trên tay cô thì đang cầm một thanh chủy và....gác trên cổ hắn. Hanz lạnh toát sống lưng, tóc gáy dựng đứng hết cả lên.
-"A! Cô...cô làm gì vậy?" Hanz cố gắng nén lại tâm tình hoảng loạn, chầm chậm nói.
-Hừm! Tên khốn kiếp ngươi vì cái gì không cho ta đi theo? Nếu...nếu cho ta đi cùng, ta...ta có thể bảo vệ nhà ngươi mà...! Natalia giận dỗi nói.
Nghe cô nói thế, Hanz quay đầu lại, nhìn cô nàng miêu nhân xinh đẹp trước mặt, hắn bỗng đờ đẫn cả người, cứ đứng lặng nhìn cô chằm chằm.
Ở phía đối diện, Natalia thấy hắn tự nhiên như kẻ mất hồn, vội vã nói: "Này tên xấu xa, ngươi làm sa.....o ... ".
Nhưng chẳng cho nàng nói hết câu, Hanz bỗng ôm chầm lấy nàng, ghì chặt nàng vào trong lòng mình, lặng im không nói.
Natalia bất ngờ bị một màn này dọa sợ, thanh chủy thủ chưa kịp rút lại cứa nhẹ qua lớp da trên cổ Hanz, một dòng máu tứa ra tức khắc. Nàng vô cùng hoảng loạn ném vội thanh chủy thủ xuống đất, đưa tay lên che lấy dòng máu trên cổ Hanz, giọng run run: Ngươi...ngươi bị chảy máu rồi, xin lỗi...xin lỗi, ta thật sự không cố ý, ta...ta chỉ muốn dọa ngươi một chút để cùng đi với ngươi thôi, ta...ta thật không muốn rời xa ngươi...".Càng nói, giọng nàng càng nhỏ như muỗi kêu, gấp không chịu được, vành mắt đã phiếm hồng rưng rưng chực khóc.
Hanz nghe vậy, nhu tình trong lòng càng thêm dào dạt, càng ôm chặt lấy cô hơn để cảm nhận hơi ấm của cô. Nhẹ nhàng xoa đầu cô thủ thỉ: " Đừng khóc, ngoan, không sao đâu, chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi, chẳng thấm vào đâu so với những vết thương nàng đã chịu trước đây. Hãy để ta cảm nhận một chút, một phần nhỏ tổn thương mà nàng đã từng cảm nhận.
Natalia nghe hắn nói vậy, cảm xúc chẳng thể kìm nén được nữa, nước mắt tuôn ra, rúc vào trong lồng ngực Hanz khóc thút thít.
Hai người cứ thế đứng đấy, cảm nhận hơi ấm của nhau, một lúc sau, Natalia lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí im ắng:" Isabella nói ngươi vì muốn tốt cho ta nên mới để ta ở lại"
Hanz trầm lặng không nói.
"Nhưng thật sự điều ấy đối với ta chẳng có ý nghĩa gì cả! Ngươi biết không? Từ nhỏ đến lớn, mẹ ta là người đầu tiên cho ta có cảm giác được ỷ lại, được tựa vào, những lúc được bà ấy ôm, ta đều chẳng muốn thoát ra, chỉ muốn mãi mãi ở trong vòng tay ấy thôi, bởi vì bên bà ấy ta luôn có cảm giác an toàn."
- Nhưng sau này, khi bà ấy mất đi, ta chẳng còn ai là người thân thiết nữa, cả thế giới của ta như mất đi, điểm tựa duy nhất của ta không còn nữa, ta phải tự mình ra ngoài kiếm ăn từ đấy, từ lúc còn bé xíu, đồng bạn thì có người bắt nạt ta, con người thì săn đuổi ta, những ngày tháng ấy, ta chẳng biết đã uất ức và khóc nhiều như thế nào, có lúc ta đã nghĩ đến cái chết, nhưng trong tuyệt cảnh của cuộc đời, nhớ đến những câu nói của mẹ ta trước khi chết, nhớ đến sự nỗ lực của mẹ ta để mang lại cho ta một cuộc sống tốt hơn, ta lại như có thêm một nguồn sức mạnh được truyền vào.
- Vì vậy, ta đã thề, sẽ phải mạnh mẽ hơn, sẽ phải tự có năng lực bảo vệ mình, từ đấy ta điên cuồng luyện tập, chẳng ngại khó ngại khổ, cứ thế cho đến hiện tại, nhưng ta nhầm, dù có mạnh mẽ đến mức nào đi nữa, ta cũng chẳng hề có sức kháng cự với những kẻ săn giết ta, họ luôn có cách nắm ta trong lòng bàn tay, cuối cùng, ta đã bị bắt. Sống trong những ngày tháng thấp thỏm nhất của cuộc đời, ta đã được nghe về sự ghê tởm và đáng sợ ra sao từ những đồng tộc khác về bọn quý tộc loài người, may mắn, trời lại không tuyệt đường sống của ta, một tai nạn khiến ta trốn thoát, nhưng lại đẩy ta đi lạc vào cánh rừng ấy, cánh rừng mà khi ta đối mặt với cái chết đã được ngươi kéo về, sau đấy còn được ngươi chăm sóc, ngươi bảo vệ ta, dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ ta, luôn có mặt những lúc ta tuyệt vọng nhất,... Ta thật sự cảm nhận được thứ tình cảm quen thuộc ấy, thứ tình cảm bấy lâu nay ta tìm kiếm,...
Nói đến đây, giọng Natalia đã bắt đầu run run, sau đó ngập ngừng nói: -Vì vậy... Vì vậy xin ngươi đừng bỏ ta lại, ta không muốn mất đi người ta thương một lần nữa, không muốn mất đi thứ tình cảm ấm áp ấy một lần nữa, nếu như vậy, ta chẳng còn tí hi vọng sống nào cả... Cầu...cầu xin ngươi hãy cho ta đi cùng!" Natalia một phen thổ lộ hết tình cảm của mình, nàng như nói ra hết những gì sâu thẳm từ trong con tim, càng nói, giọng càng nghẹn lên, như chuẩn bị khóc nấc, cực kỳ thương cảm.
Hanz nhẹ nhàng vỗ vai cô nàng, thở dài một cái rồi nói nhỏ vào tai cô: "Được rồi, được rồi, là ta không suy nghĩ chu toàn, là ta chỉ nghĩ cho bản thân mà không để ý đến cảm nhận của nàng, nín đi, ta không muốn nhìn thấy nàng khóc."
Nghe vậy, đột nhiên Natalia hành động như một con mẹo nhỏ, ngẩng chiếc đầu bé xíu lên, ngước nhìn Hanz, giọng kích động:" Vậy...vậy ngươi đồng ý cho ta đi cùng ngươi chứ!"
-Ừ! Lần này, chúng ta đi cùng nhau, ta sẽ dùng tính mạng này để bảo vệ nàng! Natalia! Ta yêu nàng.
Bỏ xuống câu cuối, Hanz cúi xuống nhắm lấy đôi môi đỏ mọng quyến rũ kia mà hôn, một nụ hôn bất ngờ khiến Natalia như ngơ ngẩn, nhưng lúc này, nhu tình như nước của cả hai đã khiến nàng hòa vào cảm xúc rồi, nàng cũng đáp lại nụ hôn ấy của hắn, hai người trao nhau một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt. Chiếc lưỡi không đứng đắn của Hanz nhẹ nhàng tách môi nàng ra ,đưa vào trong miệng thơm cô nàng, một tay ôm eo cô, di chuyển sát đến bên giường, đoạn cả hai tách nhau ra, nước bọt còn vương trên bờ môi, hơi thở phả gấp vào nhau, trong mắt cả hai ngập tràn nhu tình, ướt át. Hanz bế Natalia đặt lên giường, đoạn cúi xuống chuẩn bị làm trò cầm thú... Thì đột nhiên...
-Đại ca!!!!! Đại ca!!! Toàn bộ hoàn thành rồi!!! Chỉ thấy một tiếng động hét thoáng lên từ cầu thang, sau đó nhanh chóng vang vọng lại, cửa phòng đột nhiên mở toang ra, một tên nhóc con mắt trợn ngược ngơ ngác nhìn hai người trai trên gái dưới, quần áo dĩ nhiên là chưa cởi :))), đang trong tư thế chuẩn bị môi chạm môi.
"Phụt! A! Ta...ta bị mù, thật ra ta chưa thấy gì hết, ta xin thề, các ngươi tiếp tục đi". Tên nhóc hoảng loạn lên tiếng, sau đó giả bộ mù lòa nhắm mắt khua khua mò mẫm, quay ngoắt người nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên đóng cửa! Để lại hai nạn nhân trong phòng không biết xấu hổ đến mức muốn đào mấy cái hố mà chui xuống !!
Một bộ ẩn cư sau màn, thả phân thân đánh quái cày map cực hay, đã end. Hãy nhập hố