Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2672



Kỷ Linh Hàm một chọi ba mươi, độc chiến một đám Thiên La Sử vẫn rất thành

thạo, đám Lâm An Hòa, Đoạn Hà cũng có thể ổn định cục diện.

Song những đệ tử như Thiện Thái, Ngụy Miểu lại không đủ sức.

Lấy một địch năm, địch bảy đều rất chật vật, có khả năng bị thua bất cứ lúc nào.

Mà đệ tử đời thứ tư như Chu Tử Hành, Ma Huy lại càng bất lực.

Nếu không phải những đệ tử hậu bối khác của Phi Tiên Môn gia nhập vòng

chiến, chống đỡ giúp thì e rằng họ đã thất bại từ lâu.

Trên thực tế, có thể một chọi một áp chế một Thiên La Sử ở vị diện này đã là

người xuất sắc trong số Cổ Thánh rồi.

Nhưng đành chịu, đây là đại chiến sinh tử, không phải cuộc thi.

Mắt thấy Phi Tiên Môn dần rơi xuống hạ phong, hơn tám ngàn Thiên La Sử

càng đánh càng hăng.

“Ngày tàn của Phi Tiên Môn đến rồi!”

“Cái ung nhọt này phải trừ, không thể mặc cho chúng tồn tại nữa.”

“Bọn ta vẫn còn trụ được, các ngươi mau tiêu diệt những đệ tử khác, không

được để bất cứ ai chạy thoát!”

“Giết giết giết!”

Đang lúc chúng nắm chắc phần thắng, xa xa đột nhiên vang lên một tiếng hô to.

“Đồng đạo Phi Tiên Môn chớ hoảng sợ, bọn ta tới đây!”

Mọi người phân ra thần niệm cảm nhận, đám Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần không

khỏi mừng rỡ.

Người tới chính là cao thủ Huyền tộc, đứng đầu là Bạch Vô Khải, sau đó là hơn

trăm cao thủ cấp Cổ Thánh như Phương Kim Bột, Ngân Trí, Bạch La Chân, Lê

Hàn Ngọc v.v…

Nơi cư trú của Huyền tộc cách Phi Tiên Môn không xa, nghe được động tĩnh lập

tức cử tộc nhân đến trợ giúp.

Kỷ Linh Hàm vừa chiến đấu vừa cao giọng cảm tạ.

“Đa tạ các vị đạo hữu Huyền tộc đã đến trợ chiến. n tình hôm nay, bọn ta suốt

đời không quên.”

“Ha ha ha! Kỷ chưởng môn khách khí quá rồi.”

Bạch Vô Khải cười dài, lập tức cuốn năm tên Thiên La Sử vào phạm vi công

kích của mình.

“Huyền tộc bọn ta và Phi Tiên Môn đều kính Khương hiền giả vi tôn, vốn là

đồng khí liên chi, che chở cho nhau cũng là bổn phận!”

Trong lúc nói chuyện, những cao thủ Huyền tộc khác đã nhanh chóng bước vào

trạng thái chiến đấu.

Bọn họ gia nhập lập tức hóa giải hoàn cảnh xấu của Phi Tiên Môn.

Trong lòng đám Kỷ Linh Hàm ngổn ngang trăm mối.

Mấy năm nay các nàng ẩn mình, âm thầm tìm kiếm kẽ hở của Chí, thật ra không

hề qua lại với Huyền tộc.

Không ngờ vào thời khắc mấu chốt, người ta lại nhiệt tình như vậy.

Ngược lại với không khí cảm động vui mừng bên này, đám Thiên La Sử vừa

giận vừa gấp.

“Đáng ghét!”

“Xem ra Huyền tộc các ngươi cũng không muốn tồn tại nữa!”

“Dám đối nghịch, giúp đỡ Phi Tiên Môn là kẻ địch của thần chủ, tội càng nặng

thêm,”

“Đã vậy, thừa kịp hôm nay tiêu diệt tất cả các ngươi.”

“Dù sao Nguyên Tiên giới cũng không thiếu tu tiên giả…”

Chúng còn chưa dứt lời, đằng xa đã có rất nhiều bóng người cuồn cuộn lao tới.

Chính là các chi Yêu tộc gồm Long tộc, Phượng tộc, Hổ tộc, Viên tộc, v.v, mà

sau lưng họ, các cao thủ Vu tộc như Lam Đề, Minh Đồng, Băng Cực v.v cũng

đang vội vã chạy đến.

Mâu Vũ cầm đầu lấy binh khí ra.

“Kỷ chưởng môn! Đại chiến như vậy sao không báo với bọn ta? Chẳng lẽ ngươi

coi thường thực lực của bọn ta sao?”

Kỷ Linh Hàm mừng rỡ, lập tức cáo lỗi.

“Nào dám coi thường chư vị? Chỉ là chuyện này xảy ra quá đột nhiên, chưa kịp

thông báo…”

Nàng biết, những cao thủ này đều tới vì Khương chưởng môn.

Dù hắn không còn nữa nhưng tình nghĩa vẫn luôn tồn tại.

“Đúng vậy, náo nhiệt thế này mà thiếu bọn ta thì đáng tiếc lắm.”

Cổ Viên Đại Đế cười lớn nhảy vào giữa cuộc chiến, quét sạch mấy Thiên La Sử

trước mắt.

Dường như không thèm nghĩ đến một khi tham gia trận chiến này sẽ có hậu quả

gì.

Mà đám cao thủ Yêu tộc như Thương Linh, Huyền Minh cũng không chịu rớt

lại, đều tìm được đối thủ của mình.

“Đã ngứa mắt đám Thiên La Sử này từ lâu rồi.”

“Mấy năm nay nín nhịn đến mức khó chịu, tu tiên mà như ngồi tù thì còn tu nỗi

gì nữa?”

“Kỷ Linh Hàm! Ngươi nên nổi dậy từ lâu rồi, bọn ta vẫn luôn đợi Phi Tiên Môn

dẫn đầu, tiêu diệt đám Thiên La Sử đáng chết này!”

Có bọn họ gia nhập chính là có thêm hơn trăm Cổ Thánh, chiến cuộc dần được

cân bằng.

Thiên La Sử không còn chiếm ưu thế to lớn nữa, điều này khiến Dực vừa tức

vừa vội, chỉ có thể lén kêu gọi thuộc hạ và tộc quần dưới trướng đến hỗ trợ.

Bản thân chúng cũng có tộc quần và tông môn của mình, mấy năm nay nắm

trong tay quyền sinh sát của Nguyên Tiên giới bồi dưỡng được không ít thuộc

hạ.

Rất nhanh, đằng xa lại lục tục kéo đến từng đoàn nhân mã đối phó với Phi Tiên

Môn.

Theo chiến sự mở rộng, tin tức lan truyền đi xa, đám bạn cũ như Quy Tàng, Hư

Uyên, Thanh Vân v.v đều nghe tin, nhanh chóng chạy tới.

Tỷ Trường mang theo Hoang tộc, Mãng Dã dẫn đầu Man tộc, Khúc Vọng, Tiên

Việt chỉ huy đám cao thủ Lạc Tiên Đảo trước kia cùng tụ họp.

Mà sự gia nhập của họ cuối cùng cũng hoàn toàn áp đảo Thiên La Sử và thuộc

hạ của chúng.

Từng cỗ thi thể rơi từ trên cao xuống như luộc sủi cảo.

Nơi xa hơn còn có rất nhiều tộc quần và tông môn nghe tin tìm tới, ví như Thiên

tộc, Minh tộc, song dù họ căm hận Thiên La Sử cũng không dám trực tiếp lật

mặt.

Vì ai cũng biết, Thiên La Sử không đáng sợ, đáng sợ là người đứng sau chúng.

Một khi chọc giận Chí, bị trục xuất khỏi tân thế giới là chuyện nhỏ, bị cướp đi

toàn bộ đạo hạnh sau đó xử tử mới là chuyện lớn.

Cho nên họ chỉ đành lặng lẽ quan chiến, âm thầm cổ vũ.

Theo ngày càng nhiều thuộc hạ của Thiên La Sử bị giết chết, cuối cùng chỉ còn

lại tám ngàn Thiên La Sử.

Chúng có Thiên Đạo ủng hộ nên không thể chết được trong một sớm một chiều.

Trừ phi đám Kỷ Linh Hàm và Lam Đề có thể phá tan sự trói buộc của vị diện,

bằng không nhiều nhất chỉ làm chúng trọng thương, không thể giết chết đám

người đại diện Thiên Đạo này.

Mắt thấy sự không thành, Dực chỉ đành rút lui.

“Chết tiệt, các ngươi cứ chờ đó cho ta!”

“Ngỗ nghịch phạm thượng! Thần chủ sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

Còn chưa dứt lời, hai luồng kiếm quang một trái một phải đồng thời cuốn tới,

cắt đứt thanh âm của hắn.

Thủ cấp bay lên, Dực ngã xuống, đồng thời hai đồng đội của hắn cũng ngã

xuống theo.

Đối mặt với hai nhát kiếm từ bên ngoài tới, chúng không hề có sức phản kháng.

Khi kiếm quang thu lại, hơn tám ngàn Thiên La Sử toàn diệt.

Mà chủ nhân của hai luồng kiếm quang cũng hiện thân, chính là Lăng và Cẩn.

Thấy các nàng xuất hiện, mọi người vừa mừng vừa sợ.

“Hóa ra các ngươi vẫn còn sống!”

“Nhiều năm không gặp, còn tưởng các ngươi đã xảy ra chuyện bất trắc rồi.”

Năm đó tốt xấu gì hai người này cũng có thể đối đầu với Chí, thực lực vượt trên

đẳng cấp Cổ Thánh. Có các nàng hỗ trợ, mọi người đều tự tin hơn nhiều.

“Nơi đây không thích hợp ở lâu, Chí có thể ra tay bất cứ lúc nào.”

“Trực tiếp rời khỏi thế giới của hắn là xong. Thà không có vị diện đặt chân còn

hơn bị người ta bắt chẹt uy hiếp.”

Kỷ Linh Hàm cũng có ý này.

Mọi người đồng lòng, dự định cùng nhau rời khỏi Tân Nguyên Tiên giới.

Nhưng các nàng còn chưa kịp rời đi, khung cảnh xung quanh đã xảy ra biến

hóa.

Kỷ Linh Hàm chỉ thấy trời đất quay cuồng, trong lòng thầm kêu không ổn.

Khi trước mắt bình thường trở lại, các nàng đã tới trước đạo trì mênh mông khói

sóng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.