Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2663



Lần này xem như Chí đã hoàn toàn bị lòe.

Bây giờ hắn cũng bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ lý niệm của Khương Thành là kỳ

tích?

Bất kể ban đầu phất tay áo phòng ngự hay lúc tấn công bằng thánh lực thứ hai,

tất cả đều là chuyện không thể xảy ra.

Không hề liên quan đến thực lực, nội tình, kỹ xảo chiến đấu.

Lấy nhận thức của hắn về tu luyện cũng không thể giải thích được tại sao lại

như vậy.

Lời giải thích duy nhất chính là kỳ tích.

Mà những tiên nhân vây xem phía sau phát ra tiếng hoan hô như sấm dậy.

“Đây là thực lực của Khương chưởng môn khi dùng hết sức ứng phó sao?”

“Ôi đệt, thế mà lại đả thương được đối phương?”

“Vừa rồi Thu Vũ Tuyền cũng không làm được.”

“Ngươi nói cái gì thế? Thu Vũ Tuyền sao có thể đánh đồng với Khương minh

chủ?”

“Thật không ngờ, trước đó chiến đấu kịch liệt như vậy lại chỉ là thăm dò…”

Nhất thời, mọi người cũng bị Thành ca lừa, cho rằng trước đó hắn rơi xuống hạ

phong là vì không dùng hết sức.

“Bây giờ Khương chưởng môn chiến hết mình, nắm chắc phần thắng rồi.”

“Đúng vậy.”

“Kết cục bại vong của đại ma đầu kia sắp tới.”

Ngay cả Tiên Mẫu cũng không khỏi thay đổi suy đoán của mình.

Trang bị tứ thần khí, thanh lực phát động toàn bộ, chắc không còn bài tẩy gì

nữa.

Nếu Khương Thành còn tiếp tục áp chế hắn như vừa rồi, trận chiến này đúng là

nắm chắc phần thắng trong tay.

Song nàng nhanh chóng phát hiện, mình suy nghĩ hơi lạc quan quá.

Sau một kiếm vừa rồi, ưu thế mà Khương Thành vừa chiếm được dần nghịch

chuyển.

Hào quang của hắn không thể làm màu vô hạn, chút kỳ tích vừa rồi có thể hù

được Chí thật sự là độ khó quá lớn, có thể tưởng tượng được tiêu hao nhiều đến

mức nào.

Muốn tiếp tục không khỏi làm khó hắn.

Mà không dùng hào quang làm màu, tất nhiên hắn không chiếm ưu thế gì.

“Xem ra chỉ đành sử dụng kiếm đạo hoàn mỹ.”

Hắn giơ cao cốt kiếm, thiêu đốt trọc lực, đồng thời cũng mở ra hào quang làm

màu.

“Ngươi thể hiện xong chưa, đây là tất cả thực lực của ngươi?”

Chí sững sờ, không rõ vì sao hắn lại hỏi như vậy.

Song vẫn gật đầu.

“Đúng vậy.”

Thế giới kiếm đạo hoàn mỹ của Khương Thành dần thành hình, một khoảng mờ

mịt.

“Vậy là không thể đem lại cho ta nhiều sự ngạc nhiên hơn à?”

Hắn tiếc nuối thở dài.

“Đã thế thì kết thúc thôi. Dù sao cũng chơi với ngươi đủ rồi.”

Vừa dứt lời, mọi người không biết nên nói gì cho phải.

Lão huynh, người ngươi đối mặt là đại ma đầu cắn nuốt Nguyên Tiên giới,

cường giả siêu cấp chưa nay chưa từng có đấy.

Lại còn ghét bỏ dối phương phát huy chưa đủ trình, không mang lại cho ngươi

được nhiều sự ngạc nhiên?

Không biết còn tưởng ngươi đang chỉ giáo vãn bối cơ.

Trước đó Chí đã cảm thấy mình bị coi nhẹ, giờ mới phát hiện không phải, hắn là

bị coi thường.

Nhưng kết hợp với hai lần kỳ tích trước của Khương Thành, không ai dám coi

là hắn đang khoác lác.

Kiếm đạo hoàn mỹ vừa hình thành, muôn tiếng động giữa thiên địa đều im bặt.

Dưới sự phụ gia của trọc lực, thế giới kiếm đạo vốn lộng lẫy lóa mắt trở nên

nặng nề vô cùng.

Mà thanh lực ngăn cản nó thật sự chẳng có sức chống cự gì.

Thế giới kiếm đạo lan đến đâu, mọi vật đều trực tiếp hóa hư vô.

Chí nhanh chóng huy động chủy diệt không và trượng hóa vật, cố sức phá giải

công kích chí mạng trước mắt.

Hai món thần khí đúng là diệu dụng vô song, chủy diệt không cắt ra thế giới

kiếm đạo, trượng hóa vật cũng xóa đi một phần trọc lực.

Nhưng chỉ đến thế mà thôi.

Kiếm đạo hoàn mỹ không dễ dàng tan vỡ như vậy.

Nó vẫn mang theo khí phách một đi không trở lại, tiếp tục tiến về mục tiêu phía

trước, không thể ngăn cản, cũng không thể né tránh.

Cuối cùng, cả người Chí bị bao phủ vào phạm vi công kích.

Trái tim mọi người nhấc lên tận cổ, thậm chí không dám thở mạnh.

Một kích này lại vượt ngoài tầm nhận thức của họ.

Có lẽ… thật sự có thể chém chết ma đầu kia?

Thân ở thế giới kiếm đạo, Chí có thể cảm nhận được tương lai sắp hóa thành hư

vô vĩnh viễn.

Sau khi trọc lực hóa thành kiếm đạo hoàn mỹ, thanh lực của hắn có thâm hậu

đến đâu cũng dễ dàng sụp đổ, không thể chống đỡ nổi công kích của Khương

Thành.

Song cũng may trừ túi kỹ năng như bách khoa toàn thư ra, hắn còn có tứ thần

khí.

Đối mặt với uy hiếp trí mạng, tứ thần khí đồng thời phát ra quang mang chói

mắt, hầu như vận chuyển tới cực hạn.

Chủy diệt không không ngừng cắt ra, Trượng Hóa Vật không ngừng xóa đi, hộ

tâm kính không ngừng ngăn cản và dội ngược, đầu quán làm nhạt khí tức hư vô

kia đi từng chút một.

Mà bản thân Chí cũng đang cố gắng thúc giục hào quang Bản Ngã, tìm kiếm cơ

hội thoát khỏi lần công kích này.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng thế giới kiếm đạo cũng dừng chuyển động.

Thành ca lập tức suy yếu, sức chiến đấu giảm xuống còn không đến một phần

mười.

Cũng may vẫn còn thánh lực thứ hai, hắn còn có thể duy trì sự tỉnh táo.

“Ma đầu kia đâu?”

“Giết chết Chí rồi à?”

“Chắc là… chết rồi?”

“Đúng vậy, tứ thần khí cũng biến mất.”

Thanh âm huyên náo vang lên từ bốn phương tám hướng, có sung sướng, có

mừng rỡ, cũng có lo lắng bất an.

Chí và tứ thần khí của hắn đã biến mất.”

Minh chứng cho điều gì?

Ngay cả cao thủ hàng đầu như Kỷ Linh Hàm và Hồn Tổ cũng không nhìn ra kết

quả.

Người duy nhất có thể cho họ câu trả lời chỉ có Tiên Mẫu.

“Thất bại trong gang tấc.”

Viên ngọc trắng ngần hơi lóe sáng, phát ra tiếng thở dài sâu kín.

“Một kiếm vừa rồi đã uy hiếp đến tính mạng của Chí nhưng tứ thần khí quá

nghịch thiên, thậm chí ngay cả kiếm đạo hoàn mỹ được phụ gia trọc lực cũng

không thể phá hủy chúng.”

“Chúng chống đỡ đến cuối cùng, giúp Chí kéo dài đến thời khắc nhìn thấy

đường sống.”

“Hắn lợi dụng Bản Ngã, cuối cùng thoát khỏi sự cắn giết của kiếm đạo hoàn

mỹ, thật sự quá đáng tiếc.”

Đương nhiên nàng mong Khương Thành có thể băm thây Chí thành trăm ngàn

mảnh.

Mà nghe được lời bình của nàng, mọi người đều thở dài thườn thượt.

Một khi Chí chưa bị tiêu diệt, không ai có thể yên tâm được.

Nhưng Khương Thành cũng không thất vọng.

Kinh qua trận chiến này, hắn càng có lòng tin tất thắng.

“Căn nguyên thế giới hắn cắn nuốt là có hạn, mà hắn không thể trực tiếp hấp

thu dòng chảy hỗn độn.”

“Chỉ cần kéo dài đủ thời gian, sớm muộn gì thực lực của ta cũng nghiền ép

hắn.”

Khương Thành chậm rãi bay tới vị trí vừa rồi đánh giết Chí, đưa tay về phía

trước, một chiếc lông vũ gần như trong suốt từ từ rơi xuống lòng bàn tay hắn.

“Cái gì đây?”

“Lẽ nào hắn là điểu nhân trong truyền thuyết, sẽ rớt lông?”

Khương Thành chỉ nói đùa mà thôi, thực tế tất nhiên không phải.

Song không đợi hắn cảm thụ, chiếc lông vũ như băng tan khi gặp lửa, dần biến

mất trong lòng bàn tay của hắn.

“Hửm?”

Đương nhiên Thành ca sẽ không khinh suất như vậy, ngộ nhỡ đây là thủ doạn

mà Chí cố ý để lại thì sao?

Nhưng hắn cảm nhận thật kỹ, trừ có một chút khí tức thanh lực thuần túy ra,

chiếc lông vũ đã tiến vào thế giới trong cơ thể hắn không có gì bất thường cả.

Không ẩn chứa kịch độc, cũng không có ý thức của đối phương, hoàn toàn

chính là vật vô chủ, hơn nữa cũng không tồn tại sự bài xích gì với thế giới bên

trong của hắn.

Hắn ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu.

“Mà thôi, coi như chiến lợi phẩm đi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.