Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2605



Khương Thành đã từng nhìn thấy trượng gỗ của Vô Định Cổ Thánh, còn bây

giờ hắn cũng biết rằng đó là một trong bốn thần khí.

Nghĩ lại khi xưa Di dựa vào cái mũ quan đó, sống sót từ truy sát của Thiên Đạo,

miễn dịch mạnh mẽ với nguyên năng của Giáng Thần giả, thậm chí còn ngăn

chặn được sự tấn công ngược lại của những mảnh vỡ Hộ Tâm kính đủ để thấy

được thần khí nghịch thiên đến mức nào.

Trượng gỗ của Vô Định được liệt kê trong số đó, chắc chắn cũng là sự tồn tại

kiểu thần chặn giết thần.

“Thần khí của Vô Định làm sao có thể bị Vô Lăng cướp đi?”

Ánh mắt của Chí không hề di chuyển, mà dán chặt vào cây trượng gỗ.

“Vô Lăng không có cái thực lực như vậy, cho dù là ta cũng không chắc có thể

đoạt đồ từ tay Vô Định, hẳn là có người cho hắn mượn.”

“Mượn?”

Khương Thành cảm thấy không thể tin được.

“Món đồ quan trọng như vậy cũng có thể cho mượn sao?”

“Không phải ngươi cũng cho Lăng mượn Hộ Tâm kính sao?”

“Chúng ta đây là quan hệ thân thiết, là vì chăm sóc muội muội…”

Thành ca nguyện ý cho mượn, kỳ thật còn có một nguyên nhân quan trọng khác,

đó chính là Hộ Tâm kính không có ý nghĩa gì quá lớn đối với hắn, hơn nữa hắn

cũng không dựa dẫm vào thần khí.

Chí hờ hững nói: “Quan hệ của Vô Định với Vô Lăng cũng không bình thường,

ở kỷ nguyên thứ hai, hai người bọn họ đã từng gia nhập cùng một môn phái.”

“Trùng hợp như vậy sao?”

Khương Thành liếc hắn một cái: “Là ngươi làm đúng không?”

“Không sai.”

Chí nhún nhún vai, hắn vẫn thẳng thắn thừa nhận.

“Khi đó, kiệt tác thứ hai vừa mới được tạo ra, đúng lúc ta đang làm một bản sao,

vậy nên ta đã bí mật sử dụng một số thủ đoạn để an bài bọn chúng lại với nhau.”

“Để đối phó với Vô Định?”

“Cũng không tính là vậy, chỉ là để thuận tiện quan sát hắn mà thôi.”

“Cái trượng gỗ đó có tác dụng gì?”

Chí nhìn hai người đối diện nhau ở trên đài cao, chậm rãi nói ra hai chữ.

“Tẩy xóa.”

Khương Thành hơi sửng sốt, có chút nghe không hiểu.

“Là ý gì?”

Trên đài cao, Vô Lăng và Tiên Mẫu chính thức giao chiến, mà Khương Thành

cũng nhanh chóng nhìn ra uy lực của trượng gỗ.

Khi cả hai bắt đầu cuộc chiến, vẫn như là một cuộc đấu tay đôi bình thường của

tiên nhân.

Cả hai đều dùng đao, vừa lên chính là đường dao mà Khương Thành không thể

lướt qua.

Sức mạnh mà hai người họ có thể huy động cũng vượt xa bất kỳ Cổ Thánh nào

mà Thành ca đã thấy trước đây, không có gì ngạc nhiên khi cả hai đều đạt đến

một cấp độ cao hơn.

“Nếu như ngươi đẫ dùng kiếm, là bản sao của ngươi, tại sao Vô Lăng lại dùng

đao?”

“Để thoát ly khỏi ta.”

Trận chiến phía trên kia rất kịch liệt.

Nếu những Cổ Thánh bên ngoài mà nhìn thấy trận chiến này, bọn họ sẽ tim đập

chân run, thậm chí còn tự nghi ngờ bản thân.

Nhưng thần thái của Chí cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh như đang nhìn trẻ con chơi

đùa vậy.

“Mấy năm nay ta vẫn luôn tò mò một chuyện, làm sao Bà Sa Ngọc nhân lại có

thể tùy ý điều động lực Thiên Đạo để tham chiến.”

Thiên Đạo không thể tấn công trực tiếp chúng sinh.

Theo lý thì Tiên Mẫu với tư cách là người đại diện của Thiên Đạo, ngay cả khi

nàng có thể thi triển sức mạnh mạnh hơn, hành động của nàng cũng sẽ bị hạn

chế nhiều mặt.

Pháp tắc thiên địa sẽ không cho phép nàng tùy ý ra tay với các sinh linh khác.

Mà những năm gần đây, Tiên Mẫu chẳng những kết thành Vô Thượng Đạo Cực,

bây giờ còn tự mình dùng đao, thật sự là không bình thường.

“Bởi vì nàng đã chuyển thế.” Ngược lại Khương Thành biết nguyên nhân.

Đến lúc này Chí mới chợt nhận ra.

“Thì ra là vậy.”

Lúc này, hai người trên đài cao đã từ bỏ cách đánh thông thường.

Hai người đồng thời đều có được sự chấp thuận của Thiên Đạo, cả hai đều huy

động sức mạnh đáng sợ của căn nguyên thế giới.

Trận chiến đã từ bỏ những thần thông và bí pháp phức tạp, mà biến thành một

trận quyết đấu với sức mạnh nguyên thủy.

Ban đầu, Vô Lăng vẫn có thể đánh ngang cơ.

Nhưng cục diện này chỉ kéo dài ngắn ngủi vài giây rồi hắn rơi vào thế bất lợi.

Xét về mức độ công nhận của Thiên Đạo, ai có thể sánh bằng Tiên Mẫu?

Hắn nhanh chóng phát hiện ra rằng sự ủng hộ của Thiên Đạo dành cho hắn ngày

càng yếu đi.

Đó là do Tiên Mẫu đang dần dần xóa bỏ mối liên hệ của hắn với đạo ấn, khiến

hắn ngày càng rời xa Thiên Đạo.

“Đáng chết, vậy mà ngươi lại giở trò trên đạo ấn!”

Tuyệt vọng, hắn chỉ có thể sử dụng Phong Thiên thạch để thu hút sức mạnh của

căn nguyên thế giới.

Chỉ là đáng tiếc, vừa rồi hắn không ngồi lên được trên ghế đá chín tầng kia,

ngược lại bị Tiên Mẫu chặn mất, Tiên Mẫu mới chính là chủ nhân của Thiên

Phong thạch.

Nếu như không phải Tiên Mẫu không biết nhiều về Thiên Phong thạch, vẫn còn

không biết cách điều khiển bảo vật quý hiếm này như thế nào, thì bây giờ trận

chiến có thể tuyên bố kết thúc được rồi.

Nhưng mà theo sự trôi qua của thời gian, cảnh Vô Lăng thất bại đã hiện ra rồi.

Khoảng cách thực lực giữa hai người ngày càng chênh lệch, nhưng điều làm

Khương Thành ngạc nhiên lại là, Vô Lăng vẫn cố gắng chống đỡ, kiên trì trong

một thời gian dài mà vẫn không bị đánh bại hoàn toàn.

Lý do là mọi đòn tấn công chí mạng của Tiên Mẫu đều sẽ bị chặn lại bởi một

lớp màng trong suốt mà hắn thi triển ra.

Màng mỏng không hề mạnh, phạm vi bao phủ mỗi lần cũng chỉ cách cơ thể hắn

ba thước.

Mà mỗi khi ngăn chặn được đòn tấn công chí mạng, thì nó sẽ lập tức bị vỡ tan.

Nhưng vì sự tồn tại của nó, Vô Lăng hết lần này đến lần khác thoát chết trong

gang tấc, nhờ đó hắn trụ được hơn mười phút mà không hề bị thương.

Lớp màng mỏng này, thực ra lần trước trong vụ sát hạch người mới của Vô

Thượng Đạo Cực Thành ca cũng đã thấy Vô Lăng thi triển rồi.

Khi đó, chính hắn đã dựa vào lực trọc diệt sạch một loạt Hỗn độn chi tinh.

Còn Vô Lăng mỗi lần lại có thể tạo thành một lá chắn bảo vệ vô hình, có thể

ngăn chặn Hỗn độn chi tinh lại, sau đó giết chết từ từ.

Lúc đó hắn cảm thấy thật thần kỳ.

Lá chắn bảo vệ đó không chặn tiên nhân, mà lại nó có thể chống lại được Hỗn

độn chi tinh, cũng không biết nguyên nhân tại sao.

Nhíu mày hồi lâu, hắn đột nhiên hỏi: “Đây là cái sức mạnh lần trước quyết đấu

với ta ngươi thi triển à?”

Chí vẫn không chớp mắt nhìn trận chiến từ phía trên.

Nhưng mà với câu hỏi của hắn, vẫn xem là có hỏi có đáp.

“Đúng vậy, lúc đầu khi ta tạo ra bản sao này, ta cũng thêm cho hắn hạt giống

sức mạnh một phần giống vậy. Chỉ là hắn không có tiến bộ gì, nhiều năm như

vậy rồi, mới tu luyện được một chút đạo hành như vậy.”

Hắn nhìn như thể không hài lòng với cảnh giới của Vô Lăng lắm.

“Đó là sức mạnh gì vậy?”

“Lực thanh.”

“Thanh…”

Khương Thành đột nhiên giật mình, khó tin mà nhìn hắn.

“Lực thanh? Khí thanh trọc, sức mạnh ngang bằng với lực trọc của ta?”

“Đúng vậy.”

Khóe miệng Chí hơi nhếch lên: “Nếu không thì ngươi tưởng rằng lần trước ta

chống cự với lực trọc của ngươi thế nào?”

Không đợi Khương Thành mở miệng, hắn nói tiếp: “Bất kể là thế giới thứ nhất

hay là thế giới thứ năm, đều là hình thành từ hỗn độn.”

“Bởi vì một số nguyên nhân vô cùng đặc biệt, Loạn lưu hỗn độn dần sinh ra một

chút thanh khí.”

“Những dòng thanh khí đó tụ lại với nhau rồi từ từ ngưng tụ thành một khối

không khí trong suốt, và đó chính là hình thái phôi thai của căn nguyên thế

giới.”

Lời nói của hắn khiến Khương Thành cảm thấy rất mới lạ.

“Căn nguyên thế giới được cấu thành từ thanh khí sao?”

Nói thật, nếu không phải Chí phổ cập cho hắn, hắn nghĩ nếu nhìn thấy cảnh

tượng tương tự, e rằng phải đợi đến cái ngày vô vạn năm sau khi thế giới thứ

năm bị hủy diệt và thế giới thứ sáu ra đời.

Tiền đề là lúc đó hắn vẫn còn sống.

Chí gật gật đầu: “Căn nguyên thế giới ở giai đoạn khối thanh khí không có

thuộc tính, hơn nữa còn rất yếu ớt, bởi vì nó phải đối mặt với sự xâm lấn của

Loạn lưu hỗn độn và khí trọc.”

“Khối thanh khí đang phát triển từ từ, bên trong nó sẽ sản sinh sự thay đổi từng

chút một.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.