Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2603



Vô Lăng ở trên tấm bia đá đứng thẳng dậy, chậm rãi duỗi tay trái ra, bên dưới

bia đá phát ra tiếng ầm ầm.

Sau đó vươn lên từ mặt đất rồi nhấc hắn lên không trung.

Trước lúc đó, hắn với tư cách là một trong những người tỉ thí, không hề có khả

năng thao túng tòa bia đá này.

Nhìn xuống ba tòa bia đá còn lại, sau khi xác định rằng ba nữ nhân là Lăng,

Thánh Hoàng và Thu Vũ Tuyền vẫn chưa qua ải, hắn cuối cùng cũng cười lớn

một cách tự mãn.

“Ha ha ha ha! Ta thắng rồi!”

“Đã định là của ta, trước sau cũng sẽ là của ta! Không ai có thể cướp được!”

Có lẽ là do trước đó hắn làm bản sao trong nhiều năm nên đã áp lực tâm lý tích

lũy quá nhiều, hắn lúc này đã hoàn toàn trút bỏ nó vào ra ngoài.

Khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn, lúc này vì quá xúc động mà đỏ ửng lên.

“Các ngươi xong rồi!”

“Còn có Bà Sa Ngọc Nhân! Khương Thành! Chí”

“Các ngươi đều tiêu rồi!”

“Từ giờ trở đi, mọi thứ hủy diệt hết cho ta…”

Bên cạnh lồng thủy tinh, Thành ca được hắn long trọng điểm danh, cũng không

biết có nên vui vẻ hay không.

Suy cho cùng đám người Hồn Tổ, Minh Tổ đều không xứng để Vô Lăng nhắc

đến.

“Hình như hắn nhận được rất nhiều lợi ích xịn xò nha.”

“Trong bia đá thứ ba ghi lại những bí ẩn của thế giới thứ ba. Bây giờ hắn có thể

chuyển hóa tiên lực, thi triển một phần thần thông của thế giới đó.”

“Sướng như vậy sao? Sớm biết vậy ta cũng tới một phen.”

Chí lắc đầu, hắn khinh thường nói: “Đối với Vô Lăng có lẽ rất có ý nghĩa,

nhưng đối với ngươi và ta mà nói, chẳng qua chỉ là một trò đùa nhỏ mà thôi.”

“Thế giới thứ ba tập trung vào việc tu luyện sức mạnh tinh thần, chẳng hạn như

ý niệm, niềm tin, nhưng những điều này cũng cần sự gia trì của thanh khí mới

có hiệu lực.”

“Căn bản của thế giới thứ năm như hiện nay chính là tiên lực, dù có lại lựa chọn

sức mạnh tinh thần cũng là bỏ gốc lấy ngọn thôi.”

Cuối cùng hắn kết luận: “Đôi khi có thể đạt được kết quả kỳ diệu ngoài mong

muốn, nhưng ở trình độ này của chúng ta, điều đó thật là nực cười”.

Thành ca không thể không thừa nhận rằng nếu thằng cha này không phải là kẻ

thù, hắn rất thích hợp để trở thành một “bách khoa toàn thư” di động.

“Đúng rồi, khi nào thì người vào sân?”

“Vào sân quái gì?”

“Vào trận đánh chết Vô Lăng, chẳng phải ngươi nói tên kia đang kìm nén muốn

thay thế ngươi sao? Vừa rồi còn hét xử gọn ngươi đó.”

Thành ca cũng xem như đang khiêu khích người khác.

Nhưng mà có thể là hơi thẳng thắn quá, Chí không có dấu hiệu “trúng kế” gì cả.

“Ta không có ý định đánh chết hắn.”

“Vậy ngươi đến đây làm gì? Chỉ để chứng kiến chút thôi sao?”

“Không được sao?”

“Tên đó sắp trở thành chủ nhân của Thiên Phong thạch rồi, hắn sắp toại nguyện

rồi kia kìa!”

“Ồ, vậy chúc mừng hắn trước là được rồi.”

Biểu cảm của Chí nhìn không ra một tia giả trân, hắn thậm chí còn vỗ tay.

Nếu hắn, người đương sự, còn không có bất kỳ hành động nào, vậy thì Khương

Thành đương nhiên cũng sẽ không lo chuyện bao đồng.

Thực ra thì hắn cũng nhìn ra được việc Vô Lăng vượt qua bia đá thứ ba là kết

quả mà Chí mong muốn.

Nếu không thì người này sẽ không âm thầm giúp hắn gian lận đâu.

Chỉ là, rốt cuộc thì hắn muốn cái gì?

Chẳng lẽ thực sự là vì thành toàn cho phó bản của chính mình?

Không đến làm người tốt như vậy chứ?

Vô Lăng kẻ dương dương tự đắc ở bên trong, lúc này hắn căn bản không biết

bản thân mình đang bị cường giả vây xem.

Sau khi nhận được phần thưởng bia đá thứ ba, hắn nhanh chóng được đưa ra

khỏi không gian thi đấu, quay trở lại điểm hình nón nhọn trên đài cao ở bên

ngoài.

Vốn dĩ hắn đã đạt tới tầng thứ tám, hiện tại lại thắng ở tầng này, vậy nên nghiễm

nhiên hắn trở thành người chiến thắng cuối cùng.

Một vầng sáng trắng dần dần hiện ra từ dưới chân hắn, đỡ hắn từ từ bay lên.

Khương Thành nhìn quá trình hắn từ từ được nâng lên tầng chín thì không khỏi

bĩu môi.

“Người chiến thắng cuối cùng chỉ có hiệu ứng đặc biệt chút xíu như vậy thôi à?

Cũng chẳng ra sao!”

Chí chỉ cười cười, mà không hề nói gì.

Ngược lại Thành ca nhận thấy có gì đó bất thường.

“Hắn không nhìn thấy chúng ta sao?”

“Đương nhiên là không nhìn thấy.”

“Lại là cái hiệu ứng hào quang gì đó của ngươi à?”

“Không sai.”

Chí cười nói: “Nếu ngươi muốn kéo hắn xuống, bây giờ có thể qua đó rồi, ta

tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi.”

“Ta tin rằng với năng lực của ngươi, nhất định có thể lần nữa phá vỡ quy tắc của

chín tầng đài cao, tạo nên kỳ tích mới.”

Khuôn mặt hắn tràn đầy sự khích lệ, nhưng trong mắt Thành ca, đó là sự xúi

giục không hề che đậy ẩn ý.

Hắn lập tức trở nên cảnh giác.

Tên này cũng muốn dùng mình làm vũ khí!

“Ta hiểu rồi, ngươi không thể ra tay với Vô Lăng, đúng không?”

Thành ca chợt hiểu ra: “Hắn là bản sao của ngươi, có quan hệ với ngươi, nhất

định phải có hạn chế nào đó ngăn cản ngươi động thủ chứ?”

“Không chỉ là hắn, ta đoán ngươi cũng không thể ra tay với Thánh Hoàng và

Lăng!”

Đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của trinh thám Khương, Chí chỉ biết xòe tay

cười gượng.

“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, ta thật sự không có cái dự định đó.”

Bất luận hắn nói cái gì, Thành ca cũng sẽ không dễ dàng mà trúng kế đâu, dù

sao lúc trước hắn đã bị Tiên Mẫu lợi dụng mấy lần rồi.

Mặc dù ngay cả khi không có Tiên Mẫu, thì hắn vẫn sẽ làm như vậy.

Mà ngay khi hắn nghĩ đến Tiên Mẫu, Vô Lăng ở trên đài cao đã đi đến trước

mặt chiếc ghế đá đen.

Hắn dang rộng hai tay, xoay người ngồi xuống.

Hắn còn chưa kịp cười điên cuồng lần nữa, thì đột ngột xảy ra dị biến.

Nhìn thấy ánh sáng lưu ly chín màu trên ghế đá đột nhiên nhấp nháy, ngay sau

đó, hắn bật ra khỏi ghế đá.

Bay về phía trước mà không hề chịu sự kiểm soát.

Bụp!

Người chiến thắng vừa mới thông quan này đã lăn lộn một vòng trên mặt đất

trong tư thế thảm hại, rồi sau đó mới đứng dậy.

Điều này khiến hắn vô cùng ngạc nhiên và tức giận.

“Ai!”

Sau khi đứng dậy, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy cái người đã thế chỗ mình trên

chiếc ghế đá - Tiên Mẫu.

“Bà Sa Ngọc nhân!”

“Đáng chết, lại là ngươi!”

Khương Thành đang bận đứng hóng drama cách đó không xa, không khỏi rít lên

một tiếng.

“Vãi chưởng? Sao nàng ta lại xuất hiện ở đó rồi?”

“Nữ nhân này, thật sự là bất cứ lúc nào cũng không thể xem nhẹ được à nha!”

“Ta biết ngay trong khoảng thời gian này nàng không có động tĩnh gì, nhất định

là đang âm thầm giữ một chiêu lớn, thật không ngờ lại là vào thời khắc mấu

chốt này.”

Vô Lăng cũng muốn hỏi câu tương tự.

Người mà hắn luôn cảnh giác nhất thực sự là Chí, sau đó là Khương Thành.

Còn về Tiên Mẫu, hắn thật sự không để ý lắm.

Đặc biệt là khi đã leo lên đến tầng thứ chín rồi, người ngoài không thể nào lên

được, càng không thể nào làm gián đoạn nghi lễ đăng vị của hắn mới phải.

Hai mắt hắn như móc câu, gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ nhân cao qúy kia

đang ngồi trên ghế đá đối diện, hận không thể đem nàng hủy thành tro bụi.

Suy cho cùng thì hắn chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, là hắn đã thành công

rồi.

Với sự căm hận mang theo đáng tiếc cùng cực, bây giờ hắn không lao thẳng vào

là đã kiềm chế bản thân lắm rồi.

”Ngươi sao mà làm được vậy?”

Đối diện với lời chất vấn của hắn, Tiên Mẫu nhàn nhã dựa nửa người vào lưng

ghế, sau đó hờ hững nói: “Bởi vì hành động của ngươi, từ đầu đến cuối đều ở

dưới tầm mắt của ta…”

“Điều này là không thể!”

Vô Lang lên giọng đanh thép ngắt lời nàng.

“Ngươi căn bản không vào được Thiên Phong thạch, chứ đừng nói là đạt tới

tầng này, ngươi không thông qua Vạn Đạo Thí Luyện, cũng không có cái thân

phận đó!”

“Càng huống hồ, đây là tầng thứ chín!”

“Ngươi dựa vào đâu mà lên đây?”

Điệu cười của Tiên Mẫu pha điệu trêu đùa, giống hệt như đang nhìn một kẻ

ngốc.

“Đương nhiên là dựa vào ngươi rồi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.