Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2580



Khi những sức mạnh này vất vả vượt qua sự phong tỏa của trọc thể, đến với thế

giới bên ngoài, môi trường xung quanh Khương Thành ngay lập tức trở nên

sống động.

Lấy hắn là trung tâm, một thế giới phát triển và đầy màu sắc xuất hiện xung

quanh hắn.

Mặc dù Thánh lực thứ hai không nhiều, thế giới này chỉ là một góc vuông tròn

nhưng cuối cùng hắn đã lấy lại được cảm giác tồn tại trong thế giới này.

Cũng chính vào lúc này, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một âm thanh.

“Thật không ngờ, ngươi lại có đủ ba ngàn quy tắc.”

Khương Thành nhanh chóng xác định được chủ nhân của giọng nói này.

“Vô Lăng?”

“Ngươi giấu đầu hở đuôi làm trò quái gì vậy? Thật là đang ôm một đại âm mưu

đấy à?”

Hắn không giấu diếm gì, hỏi thẳng đối phương vào vấn đề chính: “Ngươi là Chí

sao?”

Vô Lăng cười nhẹ một tiếng.

“Hiếm có, ngươi vậy mà lại có thể đoán được lai lịch của ta.”

“Nhưng mà thật không may, điều này cũng chẳng thay đổi được gì cả.”

“Trừ khi tiên lực của ngươi đủ mạnh để lấp đầy cả Phong Thiên thạch, nếu

không đến việc gặp được ta ngươi cũng làm không được, chứ đừng nói đến việc

ngăn cản ta.”

Thành ca rất muốn chế nhạo: Lão huynh, ta còn không biết ngươi định làm cái

gì, ngăn cản ngươi cái gì cơ chứ?

Ngươi có thể nói rõ ràng hơn được không?

Nhưng lời nói này của Vô Lăng cũng đã nhắc nhở hắn.

Có vẻ như Thiên Phong thạch đã hoàn toàn bị đối phương kiểm soát, vì vậy có

thể làm bất cứ điều gì mình muốn ở đây.

Khoảng hư vô này chính là một cái lồng do đối phương cố tình tạo ra.

Trừ khi có thể bị phá vỡ nó, nếu không sẽ không thể đến trước mặt Vô Lăng.

Nếu muốn phá vỡ nó, trừ phi sức mạnh của bản thân áp đảo toàn bộ sức mạnh

của Thiên Phong thạch.

Chuyện đó dường như là không thể làm được.

Dưới sự khống chế của Vô Lăng, Thiên Phong thạch hiện tại có thể thông qua

kết nối của Thiên Đạo, lại có thể liên lạc với căn nguyên thế giới của Tiên

Nguyên giới bên ngoài.

Đó là uy lực cỡ nào vậy?

Chỉ dựa vào một mình Khương Thành, thực sự là lực bất tòng tâm mà.

Hắn chậm rãi thu về toàn bộ sức mạnh, suy nghĩ một hồi, trong đầu chợt lóe lên

một ý tưởng.

Căn nguyên thế giới là hệ thống thanh khí.

Ta muốn dựa vào tiên lực và căn nguyên, cùng với sức mạnh của hệ thống thanh

khí để áp đảo nó quả thực là không thể hiện rõ, nếu đã như vậy, thì hãy làm điều

ngược lại là được rồi.

Nếu thanh khí không được, vậy thì dùng trọc khí.

Trọc khí của hắn vốn không nhiều, cũng không có khả năng áp đảo toàn bộ

Thiên Phong thạch.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của trọc khí chắc chắn sẽ gây ra dao động trong thanh

khí vốn được tích hợp ban đầu, cuối cùng sẽ dẫn đến một lỗ hổng trong cái lồng

này.

Nghĩ đến đây, hắn huy động sức mạnh trọc khí, rồi tiện tay vung một kiếm lao

ra.

Cùng với nhát kiếm này, xung quanh vốn trống rỗng không một vật chất giờ đây

giống như sóng nước gợn sóng, rất nhiều cảnh tượng kỳ quái vụt qua.

Làm cho người ta có cảm giác như là đang ở trong một tấm gương vậy.

Chỉ cần xé một cái lỗ là có thể nhìn thấy sự vật thật ở bên ngoài.

“Qủa thật có hiệu quả!”

Lần này, Thành ca đã trực tiếp kích hoạt Kiếm đạo thập tam trọng.

Sức mạnh của trọc khí lao thẳng về phía trước.

Lúc đầu, phần mở rộng của thế giới kiếm đạo giống như một vở kịch câm kỳ lạ,

không có bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng với sự bùng nổ hoàn toàn của nó, sơ hở mà Khương Thành mong đợi

cuối cùng cũng xuất hiện.

Bùm!

Trước lúc âm thanh chấn động vang lên, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được khí

tức của căn nguyên thế giới lần nữa.

Ánh sáng vô tận và màn đêm đan xen chập chờn, tuôn chảy không ngừng.

Khi kiếm đạo dập tắt, chỗ đứng dưới chân của Khương Thành biến thành một

cái đĩa tròn khổng lồ.

Đĩa tròn hiện ra có màu xám bạc đậm, nhìn khá nặng.

Bề mặt được bao phủ dày đặc những đường nét phức tạp, Thành ca nhất thời

không nhìn ra được hàm ý của nó.

Mà sự chú ý của hắn nhanh chóng bị thu hút bởi hàng chục ngàn thông đạo kỳ

lạ kết nối xung quanh chiếc đĩa.

Mỗi con đường đều có bề ngoài giống với mọi con đường khác.

Nhưng rốt cuộc điểm cuối của chúng là ở đâu thì không ai biết.

Giọng nói của Vô Lăng lại vang lên, chứa đầy sự ngạc nhiên.

“Thật không ngờ, trọc khí của ngươi còn có tác dụng này.”

“Ta vốn tưởng có thể vĩnh viễn nhốt ngươi ở đó.”

“Chuyện mà ngươi không ngờ đến còn nhiều lắm.”

Khương Thành vốn dĩ không có ý thù địch gì với cái tên này, lần này tới đây chỉ

là để điều tra tình hình, nhưng đối phương hình như đã coi hắn là kẻ địch mất

rồi.

Thế thì chẳng còn gì để nói.

Hắn dứt khoát rút cốt kiếm ra.

“Còn có chiêu gì, cứ dùng hết đi.”

Đối với hắn thì việc đánh nhau lại là việc dễ dàng nhất, vấn đề khó khăn hiện

nay chính là không xác định được vị trí cụ thể của đối phương.

Nhưng Vô Lăng không hề bốc đồng chạy ra quyết chiến với hắn.

“Nơi đây có 10800 con đường, chỉ có một con đường dẫn đến điểm cuối cùng,

ta sẽ đợi ngươi ở đó.”

“Nếu ngươi có thể tìm được thì có thể từ từ mà tìm.”

“Nhưng mà ta nghĩ, trước khi ngươi tìm thấy thì ta đã hoàn thành mọi thứ rồi.”

Khương Thành bị tên này làm cho dở khóc dở cười.

“Lão huynh, đã đến nước này rồi, có thể đánh một trận thật sảng khoái không?”

Đề xuất này của hắn đã không nhận được một chút phản hồi nào.

Mà Thành ca cũng đã nhìn ra ý đồ của Vô Lăng.

Người này hẳn là đang làm một việc rất quan trọng, không muốn bị mình quấy

rầy làm ngắt đoạn, cho nên dùng trăm ngàn con đường này để kéo dài thời gian.

“Hàng chục ngàn con đường này, không cần phải nói lại là hàng chục ngàn cấp

thí luyện khác nhau.”

Khương Thành đã quá quen thuộc với thí luyện từ lâu.

Chỉ là nếu Vô Lăng tự tin như vậy, các cửa ải bên trong có thể không dễ bị đánh

bại chỉ bằng sức chiến đấu như vậy.

“Hơn mười nghìn con đường như vậy thì thí luyện đến năm tháng nào mới

xong?”

Suy nghĩ một chút, hắn quyết định rời khỏi nơi này trước, trở lại Phong Thiên

cung bên ngoài.

Đám người Minh Tổ, Hồn Tổ ở bên ngoài đang nóng lòng chờ đợi kết quả,

nhưng mà bọn họ cũng biết rằng Vô Lăng rất khó đối phó, chắc chắn sẽ phải

chờ đợi rất lâu.

Đột nhiên nhìn thấy Khương Thành lại xuất hiện trước mặt, năm người không

khỏi kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

“Nhanh như vậy sao?”

“Đã thành công rồi sao?”

“Vô Lăng đã bị ngươi nghiền nát thành tro rồi sao?”

“Còn cần phải nói sao, Khương chưởng môn chưa từng thất thủ mà!”

Khương Thành xua xua tay.

“Ta còn chưa bắt đầu đấu với hắn.”

Rồi hắn nói sơ qua về tình hình bên trong.

“Vấn đề bây giờ là trong đó có hàng ngàn con đường, tự mình từ từ thử, thì thử

đến hết đời cũng không nghiệm ra được.”

“Người này trì hoãn kéo dài thời gian, rõ ràng là đang giấu một chiêu lớn.”

“Ta không ngại đại chiêu của hắn, chỉ sợ đến lúc đó có thể sẽ xảy ra chuyện

không thể vãn hồi, ví dụ như Thánh Hoàng có khả năng đã biến mất hoàn toàn.”

“Vậy nên chúng ta nhất định phải tìm được hắn càng sớm càng tốt.”

Thượng Huyền Cổ Thánh lập tức hiểu ý ngay.

“Một người tìm kiếm hiệu quả quá thấp, nhưng có mấy chục ngàn người thì lại

khác.”

“Ngươi định để chúng ta phái người vào trong đó rồi chia nhau ra tìm kiếm

sao?”

Khương Thành gật đầu.

“Mỗi người đi vào đều phải để lại ký hiệu, bất luận là phân hồn, chân linh, ý

niệm hay là cái gì khác, sau khi tìm được mục tiêu, lập tức thông báo cho ta biết

là được.”

Đám người Hư và Minh Tổ nhìn nhau, rồi dứt khoát đồng ý.

“Không thành vấn đề!”

“Chỉ là chuyện nhỏ.”

“Bọn ta sẽ đi làm ngay!”

Các môn phái và các quần tộc dưới trướng Phong Thiên cung là vô số, có hơn

hàng trăm triệu tiên nhân.

Đối với bọn họ, phái ra hơn 10.000 người vào sân đấu thực sự là một việc dễ

như trở bàn tay.

Cân nhắc đến việc có thể có rất nhiều vật cản đường khó nhằn, lỡ vào đó rồi

chết dọc đường, vậy nên bọn họ đã cân nhắc việc lựa chọn ứng viên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.