Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2574



Kim Đồng Ngọc Nữ gật đầu, nửa hiểu nửa không.

“Thật sự uy hiếp đến Thiên Đạo là Phong Thiên Cung.”

“Cho nên chỉ cần Phong Thiên Cung không lớn mạnh hơn thì chẳng sao cả phải

không?”

Tiên Mẫu khẽ gật đầu.

“Đúng vậy, người đứng đầu Phong Thiên Cung cũng có dã tâm không nhỏ.”

“Nếu hắn chiến với Khương Thành thì cũng là chuyện tốt.”

Nói đến đây, ánh mắt nàng toát lên vẻ chờ mong.

“Nếu Khương Thành tiêu diệt được hắn thì dù Vô Địch minh có biến thành bá

chủ Nguyên Tiên giới cũng có sao đâu?”

Là người bảo vệ Thiên Đạo, điều Tiên Mẫu mong muốn chỉ là Thiên Đạo được

ổn định, chứ không phải dẫn dắt Vô Thượng Đạo Cực xưng bá.

Về phần thảo phạt thế lực của vị diện này, ngươi xuống đài thì đến lượt ta lên,

cũng chỉ là tượng trưng.

Chỉ cần không nhúng chàm Thiên Đạo thì tất cả đều dễ bàn.

Một khi muốn nắm giữ Thiên Đạo, sẽ lọt vào vô số toan tính và đả kích của

nàng.

Khương Thành ở Vô Địch minh xa xa cũng đoán được một chút ý đồ của nàng.

Cho nên người là minh chủ như hắn không lập tức phát động thảo phạt với bên

ngoài mà là tiêu hóa thu hoạch cực lớn lần này.

Bây giờ trừ đệ tử Phi Tiên môn, số lượng Cổ Thánh dưới trướng hắn cũng đạt

tới hơn bảy trăm người, Thánh Tôn và Thánh Chủ càng không đếm xuể.

Có thể nói một phần ba lực lượng của Nguyên Tiên giới đều quy về dưới trướng

của hắn.

Điều này tự nhiên cũng mang đến một lượng giá trị thống ngự rất cao, cuối

cùng chuyển hóa thành huyền tinh dễ dàng đột phá con số trăm tỷ.

Mà trong khoảng thời gian này, người muốn quy thuận hắn vẫn liên tục tăng

lên.

Một mặt là Thành ca có uy vọng cao, mặt khác là hắn cai quản Vô Địch minh

khá nới lỏng.

Cung cấp sự che chở cho các tông môn dưới trướng, đồng thời cũng không

cướp đi quyền tự chủ của họ, cũng không can thiệp sự vụ nội bộ, thậm chí

không yêu cầu họ đóng góp sức lực cho mình.

Dù có phải đánh trận cũng không bắt ép họ cùng chinh chiến.

Nói trắng ra, chỉ cần các đại tông môn yên phận làm việc, không phản bội là

được.

Liên minh thoải mái như vậy quả là tin vui cho tất cả các tông môn muốn giữ

vững thế trung lập ở Nguyên Tiên giới.

Thậm chí họ chưa thể tin được đây là sự thật.

Nghe có vẻ như mình chỉ cần là một thành viên của Vô Địch minh trên danh

nghĩa thì chẳng cần làm gì cả, cứ thế nhận sự bảo hộ từ Khương Thành thôi.

Vô số tiên nhân bôn ba báo tin, nhất là những tiểu tông môn và tán tiên, không

ngớt lời ngợi ca.

“Loại chuyện tốt thế này thật khó mà tin nổi.”

“Quả nhiên Khương tiền bối ở một cảnh giới khác rồi.”

“Đây là suy nghĩ của đại năng đỉnh cấp sao?”

“Khương chưởng môn lòng mang thương sinh Nguyên Tiên giới, cái gọi là thế

lực tranh đấu chắc chẳng có nghĩa lý gì với hắn đâu?”

“Có người chí cường của vị diện như vậy là may mắn của chúng ta.”

Trên thực tế, Thành ca không suy nghĩ nhiều như vậy.

Hắn quản lỏng chẳng qua là ngại phiền phức mà thôi.

Dù sao, điều hắn muốn chỉ là giá trị thống ngự mà bộ hạ đem lại.

Còn về chiến đấu, một mình hắn là đủ rồi, không cần đồng đội.

Mà trong khoảng thời gian này, sôi nổi nhất Vô Địch minh chính là Tam Nhãn

Hổ.

Khương Thành xuất hiện, nó ôm được cái đùi vững chãi nhất.

Chỉ đáng tiếc, lần này Thành ca trở về vẫn chưa thèm nhìn đến nó.

Tuy để mặc nó đi lại khắp nơi trong Phi Tiên môn nhưng lại bơ đẹp nó.

Con hổ yêu này cũng biết, đó là vì trước kia nó khoác lác hơi quá đà, bịa đặt

Thành ca là tiểu đệ của nó với bên ngoài.

Cho nên bây giờ, đám Ngọc Vũ Cổ Thánh cũng chẳng kính trọng gì vị Tam

Nhãn Hổ đế này.

Dù sao trừ Khương chưởng môn, Phi Tiên môn còn có bao nhiêu Cổ Thánh có

thể nịnh nọt, ai còn quan tâm đến một con hổ yêu cảnh giới Thánh Tôn?

Điều này khiến Tam Nhãn Hổ cực kỳ không cam tâm.

Cả ngày chạy đến chỗ Thành ca, muốn giật dây Thành ca mang nó ra ngoài làm

màu để dọa đám người không biết lễ độ kia.

Hôm nay, nó lại tới động phủ của Khương Thành.

“Ca, ngươi thật sự nấp ở đây à?”

“Thực lực mạnh như vậy lãng phí lắm!”

“Huynh đệ chúng ta đồng lòng, đánh dẹp Vô Thượng Đạo Cực và Phong Thiên

Cung, không chỉ khiến vạn người ngưỡng mộ mà tương lai cũng sẽ là truyền

thuyết được cả Nguyên Tiên giới ca tụng!”

Khương Thành không khỏi liếc nhìn nó, cười lạnh lùng.

“Ta và ngươi liên thủ?”

Tam Nhãn Hổ vô sỉ gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, chẳng phải chúng ta là tổ hợp đệ

nhất Nguyên Tiên giới sao? Huynh đệ đồng tâm việc gì cũng làm nên.”

Cọ mặt mũi là sở trường của hắn.

Đổi lại trước kia, Khương Thành cũng lười tính toán với nó.

Nhưng bây giờ, hắn sẽ không chiều nó nữa.

“Thật à?”

“Nếu ngươi và ta liên thủ có thể tiêu diệt cả Vô Thượng Đạo Cực và Phong

Thiên Cung thì một mình ngươi tiêu diệt một trong hai nhà cũng không có vấn

đề gì đâu nhỉ?”

“Ta phái ngươi đi tiêu diệt Phong Thiên Cung trước nhé.”

Tam Nhãn Hổ tái xanh mặt.

Nếu hắn có bản lĩnh đó thì cần gì phải đến đây ôm đùi nữa.

“Ca ngươi đừng đùa, sao ta có thể cướp cơ hội thể hiện của ngươi được…”

Khương Thành từ từ nhắm mắt lại, không muốn nghe nó lải nhải nữa.

Sở dĩ hắn không tiến công Vô Thượng Đạo Cực và Phong Thiên Cung tất nhiên

không phải không dám, mà là cố ý án binh bất động.

Tiên Mẫu của Vô Thượng Đạo Cực muốn gì, hắn có thể đoán ra được.

Nhưng bên Phong Thiên Cung, hắn lại không rõ lắm.

“Đám Minh Tổ và Thượng Huyển Cổ Thánh rốt cuộc muốn làm gì? Bọn họ thật

sự nghĩ mình có thể nắm Thiên Đạo trong tay?”

“Còn Thánh Hoàng nữa, vì sao nàng cũng muốn gia nhập chiến đoàn?”

Trực giác nói cho hắn biết, bên trong hẳn là ẩn chứa bí mật to lớn nào đó.

Tam Nhãn Hổ đứng một bên không biết hắn đang suy nghĩ gì, vẫn thao thao bất

tuyệt mê hoặc hắn xuất chinh.

“Ca, dù ngươi không muốn đánh chiếm hai nhà thì huynh đệ chúng ta cũng có

thể làm một chuyến đi dạo Nguyên Tiên giới mà?”

“Có thực lực lại không đứng ra thì chẳng khác nào áo gấm đi đêm, vô nghĩa

lắm…”

Khương Thành không nhịn được ngắt lời nó.

“Được rồi được rồi, ngươi xem cái thú vui thấp kém của ngươi thật sự chẳng có

chút tiến bộ nào hết.”

“Lại nói mấy năm nay ngươi tu luyện đi đâu hết cả rồi?”

“Còn không biết cầu tiến như vậy, cẩn thận ta thu hồi huyền văn giết chóc đấy.”

“Ối đừng.”

Tam Nhãn Hổ khác với đám đệ tử Phi Tiên môn như Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh,

La Viễn, nó chưa đi qua Lạc Tiên Đảo bao giờ, cũng không đi con đường trực

tiếp tu nguyên.

Những đệ tử Phi Tiên môn kia đã tu ra căn nguyên quy tắc, bây giờ dù không có

huyền văn của Khương Thành, họ cũng vẫn là Cổ Thánh.

Nhưng nếu Tam Nhãn Hổ không có huyền văn giết chóc buộc định thì cảnh giới

sẽ thật sự rơi xuống.

Nó tỏ vẻ đưa đám tố khổ: “Ta cũng không có cách nào. Vốn định khổ tu nhưng

trước kia rơi xuống Bất Mao chi địa, bị nhốt ở đó quá lâu!”

“Bất Mao chi địa gì cơ? Chúng ta chưa gặp nhau ít nhất hơn trăm tỷ năm rồi,

ngươi bị nhốt lâu như vậy à?”

“Đúng thế. Nếu không gặp được một ông lão ra tay giúp ta tìm được lối ra thì

chắc đến giờ ta còn chưa gặp ngươi. Ta cũng không dễ dàng gì!”

Thành ca chỉ coi hắn đang kiếm cớ nói bừa, cho nên bĩu môi, khinh thường nói:

“Ông lão? Tự nhiên nhảy ra một ông lão?”

Tam Nhãn Hổ gãi đầu, cố nhớ lại, nói: “Ta không quen với hắn lắm nhưng chắc

thực lực của hắn rất mạnh.”

“Đúng rồi, hắn nói hắn tên Chí.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.